Thạch Thảo Trong Cơn Bão

Chương 26



Hôm sau, Maddy hầu như không dám nhìn Jervaulx mặc dù gã không hề có động thái gì cho thấy gã nhớ sự buông thả của nàng tối qua, hoặc thậm chí là để ý tới điều đó. Nàng nghĩ rằng gã có gì đó lạnh nhạt với nàng hơn bình thường, bình tĩnh và tự chủ, đối xử với nàng trước mặt mọi người không thân mật gì hơn là phép lịch sự thông thường. Cử chỉ của gã hoàn toàn vô tư lự - trừ một cái liếc kín đáo sau lưng bà bác: điệu cười cướp biển gian trá đó, rất nhanh và bí mật, đôi mắt rực xanh dưới điềm mi đen, giữa lúc mọi người đứng quanh một lò sưởi ồn ào trong đại sảnh thảo luận kế hoạch cho bữa tối giáng sinh của tá điền.

Maddy thấy ngượng chín người nhưng không sao tránh đi. Nụ cười của Jervaulx biến thành điệu cười toe toét rồi tắt ngấm và gã nhìn đi chỗ khác.

Durham đề nghị tổ chức vũ hội với điệu van trong khi Phu Nhân de Marly quyết rằng phải có một đôi bò đực nướng, một bữa tối ngon lành với đủ khai vị, món chính và tráng miệng - mỗi món không ít hơn hai trăm suất, nhớ cho rõ - và một buổi hòa nhạc tôn giáo kế tiếp luôn rất có ích, trong tương lai cũng vậy. Cha nàng mỉm cười trước cả hai ý tưởng ấy còn lão Calvin già mang vẻ thấu hiểu, chăm chú, như thể lão đã tham gia những cuộc tranh luận như vậy vô số lần, nhưng vị trí của lão buộc lão phải cân nhắc những lý lẽ này thêm một lần nữa.

Ngài linh mục Durham không mất thời gian tranh cãi với Phu Nhân de Marly. Anh ta chỉ cúi đầu trước bà, xoay một chân đầy duyên dáng, vừa bắt đầu ngâm nga một điệu nhạc vừa nâng tay bà lên kéo bà xoay một vòng. Cây gậy của bà khua lách cách trên sàn. Bà la lên tức tối nhưng chân lại lướt đi nhẹ nhàng đáng ngạc nhiên.

“Buông tay ta ra, cậu trai vô sỉ,” bà thở phì phì, giằng người ra. “Cậu làm ta gãy hết xương mất!”

Anh ta dùng một tay giữ bà, giúp bà đứng vững, vẫn ngân nga nhảy xung quanh bà. “Một điệu van, thưa phu nhân! Đăm đăm-ta-đăm đăm-ta-đăm, đăm đăm-ta-đăm đăm...”

Maddy thấy mình cũng bất ngờ bị kéo đi giống Phu Nhân de Marly, cánh tay chồng nàng đã đặt lên eo nàng, gã hòa giọng cùng Durham khiến tiếng ngâm nga to lên. Maddy không hề có khái niệm gì về chuyện nhảy nhót, nàng lảo đảo cố giữ thăng bằng, bước chới với khi Công tước xoay tít nàng trên sàn.

Tiếng ngâm nga biến thành một khúc tức hứng đầy nam tính, đăm đăm-ta-đăm đăm-ta-đămmm, vọng lại từ bốn phía tường trong khi căn phòng xoay tròn quanh nàng. Gã dìu nàng nhẹ nhàng và đầy dẫn dắt, đuôi áo của gã nhẹ lướt trong khi váy nàng xòe tung khi họ quay. Maddy phải cố giữ cho chân mình di chuyển thật khéo để không ngã khuỵu - mỗi lúc nàng chực ngã là gã lại kéo nàng xoay và cứu nàng. Khi ngón chân nàng giẫm mạnh và chân gã, phản ứng duy nhất của gã là nhấn tiếng ta thay vì tiếng đăm nhẹ, nở nụ cười châm biếm và giữ chặt eo nàng hơn.

Gã và Durham kết thúc khúc nhạc của mình. Jervaulx kéo tay nàng lên, cúi xuống nàng đầy hoa mỹ. “Nữ công tước! Cảm ơn.” Trong khi Maddy đứng đó ngượng chín mặt, cố gắng lấy lại nhịp thở, gã nhìn những người khác. “Không biết... nhảy,” gã nói.

“Tôi không biết,” nàng thốt lên. “Tín đồ phái Giáo hữu không nhảy nhót!”

Ba người còn lại nhìn nàng. Nàng bỗng cảm thấy thật kỳ cục với đôi giày vẫn đi thường nhật, còn vụng về hơn cả Phu Nhân de Marly dưới sức nặng tuổi tác.

“Đây là trò giải trí vô bổ,” nàng nói.

Phu Nhân de Marly thở dài. “Thuê thầy dạy cho nó, Jervaulx.”

Lão Calvin ra gặp một đầy tớ đang quanh quẩn ở cửa vòm rồi quay lại chỗ họ cùng một khay bạc có hai phong thư. “Hôm nay thư đã tới, thưa Đức ông. Tôi chuyển tới phòng làm việc của ngài được không ạ?” Lão cúi đầu về phía bà bác của Công tước. “Có một lá thư gửi cho Phu Nhân de Marly ạ.”

“Để ở thư phòng của ta,” bà nói. “Anh có nghĩ cái tay người Ý từng dạy dỗ đám con gái vẫn còn ở Anh không Jervaulx?”

Công tước cầm lá thư của mình lên. Gã mở không cần ai giúp, một tiến bộ nhỏ mà dường như không ai, thậm chí cả Jervaulx, nhận ra ngoài Maddy.

“Tôi sẽ rất vui lòng được lãnh lấy trách nhiệm này,” Durham đề nghị, “Cho tới khi có thể tìm được thầy dạy. Nhưng chúng ta sẽ cần ai đó chơi nhạc.”

“Tôi không muốn học khiêu vũ,” Maddy nói. “Tôi sẽ chẳng có dịp nào phải khiêu vũ đâu.”

“Tốt nhất là có trung hồ cầm, nhưng rõ ràng là chúng ta sẽ chỉ tìm được vài bà góa biết chơi dương cầm trong cái làng này thôi,” Phu Nhân de Marly đáp.

“Tôi thật sự không muốn...”

“Vớ vẩn,” Phu Nhân de Marly quát. “Không phải chỗ để cô giở mấy câu xuẩn ngốc của mình ra đâu,c ô gái. Nếu cô không muốn nhảy điệu van thì cũng được, cô có thể làm vậy vì khuôn phép, nhưng những điệu nhảy nghiêm chỉnh là yêu cầu thiết yếu. Cô không phải kẻ tàn phế, người ta sẽ đợi cô đứng lên cùng Công tước nếu không sẽ trông chả ra thể thống gì cả.”

Maddy đáng lẽ đã cãi cho đến cùng nhưng khi vừa chực mở miệng nàng liếc nhìn sang Jervaulx. Lời lẽ tắt lịm. Gã đứng đó với lá thư trong tay, mắt mông lung trắng bệch và đanh lại.

“Có chuyện gì sao?” nàng buột miệng.

Nhưng ngay sau đó, nàng ao ước giá như mình im lặng. Những người kia nhìn gã. Một bóng đen lo lắng phủ lấy mặt gã. Gã không nói gì.

“Đưa ta xem,” Phu nhân de Marly nói, chìa tay ra đòi bức thư.

Gã nhìn bà như thể quên khuấy mất bà đang đứng đó. Gã lắc đầu.

“Đưa ta xem.”

“Không. Không có gì.” Gã nhíu mày. “Không có gì.”

“Đừng ngu ngốc, cậu nhóc,” bà bác khăng khăng. “Cậu có gì đấy? Đưa ta xem.”

Gã vò tờ giấy. Không đáp một lời, gã ném nó vào lửa rồi sải bước ra khỏi sảnh.

“Thằng nhóc khờ dại,” Phu Nhân de Marly nói.

Maddy quay về phía bà. “Bác không thể nói chuyện với anh ấy như với một người đàn ông thay vì một đứa trẻ ương ngạnh sao?”

“Ta nói với nó theo cách ta vẫn nói, thưa cô. Vì sao giờ ta phải thay đổi?”

“Vì anh ấy đã thay đổi.”

“Nhưng thế giới thì vẫn vậy. Đừng coi nhẹ nó.” Bà nện cây gậy chống xuống sàn. “Thế giới luôn song hành cùng chúng ta và cô đừng bao giờ coi nhẹ nó, nữ công tước.”

Christian đứng quay lưng vào bờ tường răng cưa, tì vai lên những phiến đá lạnh, gió hun hút thốc lên qua một khe nứt hình mũi tên làm tốc ngược tóc gã. Một chú chim ưng chao xuống Belletoire, vụt lên trên ngọn tháp với đường cong xé gió và rồi nghiêng cánh liệng đi. Xa kia, bầu trời là một màn xám trống rỗng.

Christian không nhìn gì. Đó là một động thái ngu ngốc, tất nhiên. Những khoảnh khắc của hai đêm trước đã mê hoặc gã, những thời khắc chóng qua, khi mà ngôn từ của gã trôi chảy. Gã đã nghĩ rằng, nếu gã tập trung...

Gã tự mình đi viết thư và ngay từ khi đang hì hục viết, gã đã biết rằng những gì mình viết không hoàn toàn chính xác. Gã thấy lỗi, nhưng khi gã cố gắng xác định chính xác lỗi, chúng dường như biến mất, chỉ hiện ra ở khóe mắt gã khi gã nhìn đi nơi khác. Khi nhìn lá thư từ trên xuống, gấp nó lại, gã nhận ra nó kỳ cục chừng nào - tất cả đều nghiêng đổ về một bên. Nhưng gã vẫn đưa thư cho lão Calvin gửi đi.

Ngu ngốc. Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc.

Gã nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang. Đó hẳn là Maddy, mọi người đều biết không được theo gã tới đây. Gã đã nửa phần mong đợi rằng nàng sẽ đến, nữa phần hy vọng thế, bởi vậy nên gã đã để cửa khép hờ để nàng có thể đoán ra đường.

Nàng bước ra sân thượng. Không áo choàng. Gió thổi váy phần phật quanh chân nàng, làm lộ ra đôi giày thô kệch và tất trắng.

Maddy trung-thành-đơn-giản-không-biết-nhảy, người không chê cười gã. Người nghĩ rằng không cần phải nói với gã những gì mà gã đa đau đớn nhận thức rõ ràng. Người ấy sẽ biết, nếu gã nói rằng gã sợ, nếu gã thốt ra điều mà gã sợ hãi.

Gã chìa tay cho nàng. Nàng lưỡng lự rồi đón lấy, làn da nàng ấm áp. Gã ôm nàng vào lòng, bao bọc cho cả hai.

Nàng im lặng. Gã áp trán mình lên vai nàng.

Trong một lúc lâu, gã cứ giấu mặt đi như vậy. Rồi gã nói, “Tôi đã... tôi viết... Bailey. Ở Monmouth, đến đây... Viết giấy chia gia tài.” Gã rùng mình, cái lạnh thấm vào tận xương gã. Gã ôm nàng chặt hơn. “Bailey... mười lăm năm... luật sư đại diện... xử lý... xử lý sự vụ của tôi. Đại diện nông trang... mua đất... bầu cử... hạt... hạt này... tất cả. Mọi thứ ở đây.” Christian nhìn trân trối nóc nhà trải dài, bờ vai của pháo đài Jervaulx và đỉnh núi xa xa phía bên kia pháo đài. “Hắn không đến. Hắn viết. Hắn sẽ không... làm.” Christian cười to khô khốc, thống khổ. “Hắn sẽ không làm.”

Gã quay đầu, môi gã áp vào bên tai lạnh của nàng. Gã ôm nàng rất chặt vì gã nghĩ gã sắp khóc.

Nàng đứng đó vững vàng. Tay nàng rờ rẫm tìm tay gã, đan những ngón tay vào nhau.

“Tôi viết... thư của tôi... nó... tệ. Tôi nghĩ... nó tệ. Lỗi. Ngu ngốc!”

“Lần sau,” nàng nói, “Nếu anh muốn, tôi sẽ đọc lại thư cho anh trước.”

Một lời đáp thật tầm thường và dễ chịu của bé-Maddy. Nàng hướng về phía trước, thay vì ngoảnh lại phía sau. Lần sau chúng ta sẽ làm tốt hơn.

Gã có trách nhiệm với nàng. Gã phải làm tốt hơn. Tốt hơn nhiều.

Gã phải trở lại hoàn hảo, để không ai có thể nghi ngờ gã. Để không ai có thể động vào gã và nhốt gã lại ở nơi kia.

“Maddy. Phiên tòa... có... tôi...” Gã hoang mang ngừng lại. Cái cách lời gã bị phân tán khi tập trung và quá nổ lực khiến gã sợ hãi hơn bất cứ thứ gì: gã biết rằng khi bị xét xử lại, gã sẽ lại khao khát ngôn từ quá mãnh liệt đến mức chúng lại rời bỏ gã. “Trượt. Quá... căng thẳng. Thằng ngốc!”

“Đôi khi...” Nàng dừng lại, rồi nói tiếp, “Đôi khi, anh hoàn toàn có khả năng.”

Gã rên lên và nghiêng đầu về phía tường thành. “Vì sao không... bây giờ? Phiên tòa...” Gã lại rên rỉ. “Không bao giờ!”

Nàng đưa tay lên ôm trọn cả cánh tay và thân người gã. “Tôi ước anh có thể tập và rèn luyện, như vậy anh sẽ thấy dễ dàng hơn.”

Gã có thể cố gắng. Nhưng không gì có thể tập cho gã quen với sức ép của những yêu cầu không đoán trước được, sự thử thách của những con mắt chỉ trích hướng vào gã. Không có gì.

Gã nhìn ra thung lũng và những đỉnh núi trống trải: Jervaulx, đây là nơi gã yêu, suốt đời mình gã luôn biết điều đó, một chốn trú ẩn vừa an toàn vừa mong manh. Ở đây, gã dễ bị thương tổn, nhưng gã không biết phải làm gì khác, đi đâu khác để được an toàn.

Nàng chạm vào bàn tay gã, bao bọc nó trong những ngón tay lạnh giá. Gã úp mặt vào cổ nàng, hôn nàng, dùng thân mình ủ ấm cho nàng, đốt cháy đi bao sợ hãi với ngọn lửa đang bùng lên giữa họ.

Họ từ tháp xuống thì thấy Phu Nhân de Marly đang đợi trong phòng khách. Bà đứng dậy, tì người vào gậy chống. “Ta có thứ này từ ông em rể đáng kính của anh,” bà nói, vung một tờ giấy ra. “Stoneham. Có vẻ như một kẻ trong số chúng cũng trở nên biết điều.” Bà giơ kính lúp lên săm soi bức thư. “Nó hiêu rằng bản chất công khai của một phiên tòa trước ban hội thẩm sẽ bị sỉ nhục anh,” bà đọc, “và làm mấy thanhd anh cả gia đình - ha! Mất thanh danh! Quá trễ để nghĩ đến chuyện đó! Nó đề nghị anh ủy quyền thay vì bị tuyên bố vô năng. Anh sẽ sống ở Cumberland, với lợi tức bốn nghìn, phần tài sản còn lại sẽ được đặt vào tay những người đáng tin cậy. Anh hãy chấp nhận và đừng đòi hỏi gì thêm.”

Jervaulx sẽ thốt lên. Gã sải chân tới một bước và giật lá thư từ tay bà bác. Gã xé thành từng mảnh nhỏ ra ném nó vào lò sưởi.

“Anh không cho ta cơ hội đọc nốt,” Phu Nhân de Marly lạnh lùng nói. “Stoneham muốn chúng ta biết rằng Manning nói riêng chưa hoàn toàn bị thuyết phục bởi ý tưởng khôn ngoàn về một sự ủy nhiệm cá nhân mà thích cắt cầu sạch sẽ hơn. Hắn muốn anh bị tuyên bố là vô năng và bị tống khứ đi, ‘thà đau một lần’, ta tin rằng đó là cách miêu ta hắn dùng. Nhưng Stoneham tin rằng chừng nào anh đồng ý từ bỏ đám cưới với cô nàng phái Giáo hữu trước giáo hội, những người kia có thể sẽ cân nhắc đề nghị này.”

Công tước chỉ nhìn bà trừng trừng, cái nhìn lạnh lẽo, mặt gã bừng bừng cơn thịnh nộ đầy sát khí.

Bà bác của gã không chớp mắt. “Lòng kiêu ngạo của anh không giúp gì nhiều cho anh trong chuyện này đâu,” bà đốp lại. “Nghĩ đến đề nghị ấy đi, Jervaulx, nếu anh ra tòa mà trượt, anh sẽ mất tất cả. Đây là một thỏa hiệp. Một cánh cửa thương lượng.”

“Thỏa hiệp!” gã gầm lên. “treo cổ cái thỏa hiệp chết tiệt đó, bọn khốn kiếp! Không!”

“Hãy thương lượng lại,” Phu Nhân de Marly nói. “Anh sống ở đây. Ủy nhiệm, nhưng anh muốn ba mươi nghìn một năm. Đám cưới có hiệu lực, và anh yêu cầu một bản tuyên bố có chữ ký của tất cả thành viên trong gia đình rằng con trai anh sẽ thừa kế tước vị mà không có bất cứ sự phản đối nào.”

Gã chộp lấy cây cời bên lò sưởi lăng ngang mặt chiếc rương khảm, làm giá nến và bát sứ rơi xuống sàn vỡ tan tành.

Bà bác gã nhìn trừng trừng những mảnh vỡ. “Ta tin là anh điên,” bà lạnh lẽo nói. “Hoặc tệ hơn, ngu.”

“Không... thỏa hiệp,” gã dằn giọng. Gã quẳng tiếp một tấm chắn rời có mũi nhọn bên lò sưởi, khiến phần gậy chống mạ vàng của tấm chắn gãy đôi rơi thành hai mảnh trên nền lò sưởi.

“Ta sẽ không đứng ở đây cho anh đạp đổ chỗ này xuống đầu chúng ta,” Phu Nhân de Marly tuyên bố. Bà đi ra cửa. “Chúng ta sẽ nói chuyện lại khi anh tự chủ.”

Jervaulx dường như đã quên Maddy đang đứng đó. Gã lầm bầm, “Không, không, không!” bằng giọng hung bạo, giật mạnh dây chuông khi cửa đóng sập lại sau lưng bà bác. Một gia nhân xuất hiện. “Calvin!” công tước gầm gừ. “Sổ cái... trong phòng làm việc!” Gã quắc mắt nhìn Maddy. “Em đi... tôi.”

Sách chất kín giá cao từ sàn tới tận trần nhà khắp các bức tường trừ bức đằng sau bàn viết, nơi kê một chiếc bàn đặt trên khung phủ đầy những phương trình viết bằng phấn. Những thứ thống trị phòng làm việc của Công tước - đứng chĩa vào một cánh cửa chớp nhỏ có bản lề nơi cửa sổ giống như cây giáo bằng đồng quý phái chĩa lên những vì sao - là một chiếc kính viễn vọng bóng loáng, dài hai mét mốt, có dây cương treo trên bánh lái điều khiển bản lề của giá đỡ.

Jervaulx gieo mình xuống chiếc ghế xoay như thể gã biết chính xác nó sẽ quay từng nào trước khi gã xoay chuisng, lục lọi đống bừa bãi trước mặt. Càu nhàu vẻ nóng vội, gã gạt sang bên một sấp giấy tờ, sổ sách, một đôi ủng rách tươm - và ba quả địa cầu, hai quả tượng trưng cho trái đất và ba quả địa cầu, hai quả tượng trưng cho Trái đất và một quả tượng trưng cho phần sáng của Mặt trăng - cho mặt bàn thoáng đãng. Gã liếc nhìn Maddy. “Ngồi. Em... nghe.”

Maddy phải dời một chồng báo, linh kiện máy móc nào đó và vài mô hình đại bác sơn đỏ đen sặc sỡ để tìm chỗ ngồi. Nàng quấn khăn choàng chặt hơn trong căn phòng lạnh giá. Lão Calvin bước vào, bê theo một cuốn sổ cái dày nặng và một gói da cột ruy băng nâu. “Một cậu vừa mang thứ này từ Monmouth tới, thưa Đức ông. Họ không tin tưởng giao qua buawu điện.”

“Bailey?”

“Vâng. Ông Bailey gửi, thưa Đức ông.”

Jervaulx cay độc nhìn gói da và vẫy tay về phía góc bàn. Lão Calvin đặt gói da trên một hộp tài liệu ở đó. Rồi lão để sổ cái ở chỗ trống mà Công tước vừa gạt giấy má mà thành. Dày cui, mép đã lọt màu, cuốn sổ này có vẻ quyền lực hơn nhiều những cuốn mỏng mà Maddy được đưa để kiểm tra. Jervaulx mở phần có đánh dấu.

Bốn từ đơn giản đó - Hắn sẽ không làm ­- chẳng phải là tin tức gì khủng khiếp lắm với Maddy. Chúng chạm đến lòng tự tôn của Công tước, buộc gã phải đối diện với thực thế khắc nghiệt, nhưng ngoài điều đó ra thì nàng chẳng thấy gì hơn. Nàng quan sát Jervaulx trừng trừng nhìn trang sổ mà lão Calvin đã đánh dấu.

Viên quản gia hắng giọng. “Tôi vô cùng vui mừng vì Đức ông đã trở về Jervaulx,” lão nói.

Công tước không đáp. Gã chỉ nhìn cuốn sổ, không lật giở trang trước hay trang sau.

Lão Calvin đứng đó, đôi tay gài nua xương xẩu đan vào nhau, ngón cái di di trên cổ tay. “Tôi đã hỏi ông Bailey về việc cấp thêm tiền, ông Bailey đã hỏi London và chúng tôi chỉ được thông báo rằng viên phụ trách tài chính ở đó không được phép hành động.”

Jervaulx thậm chí nom không có vẻ đang đọc sổ cái, gã cơ hồ bị thôi miên bởi duy nhất một trang sổ.”

“Trong lúc chờ chỉ thị khác, tôi vẫn giữ pháo đài vận hành như lúc bình thường,” lão Calvin vẫn tiếp tục cái giọng đã bắt đầu run lên của tuổi già. “Lương được rút ra từ các quỹ chi tiêu trong nhà cho tới khi cạn kiệt. Tôi đã tự ý hoãn lương của bản thân trong quý vừa rồi, thưa Đức ông, để phù hợp với ngân sách. Hàng hóa thì tôi thanh toán theo hình thức trả dần.” Lão không nhìn Công tước mà nhìn tấm bảng sau lưng gã. “Tôi chỉ muốn nói thêm rằng tôi rất mừng khi giờ Đức ông đã vui lòng xem qua tình hình hiện tại, bởi vì nó đã trở nên ngày càng khó khăn với... à... tôi rất tiếc phải nói rằng tin đồn có vẻ đang lan truyền...” Lão lại hắng giọng. “Điều đó thật phiền hà, hoàn toàn vô lý, nhưng đã có một số người cung cấp hàng trở nên quá quan ngại.”

Jervaulx đột ngột xô quyển sổ về phía Maddy. Nàng nhoài người tới nhìn.

Sổ cái có ba cột thông tin. Theo một hệ thống quản lý khó hiểu có vẻ như điều phối mọi việc làm ăn của Công tước, tất cả thu nhập từ Jervaulx - tiền tô, khai thác than, tiền cho thuê đất, lãi lời từ các khoản cho vay - đều qua tay lão Calvin và một viên luật sư đại diện ở Monmouth, rồi đến một viên phụ trách tài chính ở London. Một viên phụ trách tài chính không còn mở túi ra trả tiền lại.

Trong khi pháo đài dốc tiền vào nến, chế phục cho đầy tớ, kẻ hầu người hạ và phấn tóc, chẳng có gì bù đắp lại, nơi này nợ nần chồng như núi còn những khoản thu khổng lồ ngoài sức tưởng tượng lại chảy về ứ đọng ở nơi nào đó tại London.

Maddy không thể hiểu được vì sao trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc này, lão Calvin vẫn đợi ngày Jervaulx khởi sự hứng thú với các vấn đề tài chính. Rõ ràng là lão quản gia đã quá già cả cho công việc này. Nhưng niềm tin của lão quá vững chắc, sự phụ thuộc của lão ăn quá sâu và sự chấp nhận của Công tước với điều ấy quá tự nhiên, vô tư đến nỗi rõ ràng là, trong tâm trí cả hai người, trách nhiệm giải trình thực sự thuộc về Jervaulx.

Nhưng Công tước có vẻ hầu như chẳng quan tâm đến các khoản chi tiêu. Những con số khiến Maddy hoa mắt chóng mặt nom chỉ có vẻ khiến gã khó chịu, gã xem lướt qua với lão Calvin, gật đầu trước những thông tin chi tiết mà viên quản gia đưa ra.

Không, không phải tổng số nợ ba nghìn bảng của pháo đài Jervaulx khiến khóe miệng Công tước trắng bệch. Mà là cái gói Bailey gửi tới. Trong khi Maddy cầm quyển sổ cái và lão Calvin chỉ ra những khoản còn chưa thanh toán, Jervaulx vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào cái gói đó như thể nó là một con rắn hổ mang chình ình trên bàn gã.

Giữa lúc ngập ngừng, gã chỉ hướng về phía lão Calvin mà nói, “Hết?”

“Đó là tất cả những gì phát sinh trong thời gian ngài vắng mặt, thưa Đức ông.”

“Đủ.” Công tước lắc đầu thở dài. “Ông... đi.”

Lão Calvin cúi người rời đi với vẻ thất vọng chẳng khác gì Devil khi bị nhốt ngoài phòng.

“Mở,” Jervaulx nói với Maddy, hất đầu về phía gói da.

Nàng tháo dây cột. Một đống thư được buộc bằng ruy băng đỏ hiện ra. Nàng lại cởi dây và đặt nó trước mặt gã.

Jervaulx đọc một bức, rất lâu. Gã đưa nó cho Maddy.

Nhà băng Hoare, trong một thư báo cách đây hàng tháng, nhỏ nhẹ làm tiếc rằng hoàn cảnh đòi hỏi phải có cuộc trao đổi liên quan đến các quỹ và lịch sự yêu cầu được gặp mặt.

Maddy nhìn lên. Công tước giữ một lá thư đóng con dấu màu mè của Văn phòng Bảo hiểm Sun Fire. Không chút biểu cảm, gã đưa nó cho nàng.

Thư này gần đây hơn nhiều. Giữa vô số những ca ngợi, xin lỗi dào dạt và những đề cập lắt léo hơn đến “hoàn cảnh”, những ông chủ của Sun Fire rất tiếc phải báo rằng họ thấy buộc phải thực hiện trái với tiến trình bình thường và yêu cầu hoàn trả ngay khoản tiền bốn nhăm nghìn bảng đã cho Công tước vay.

“Bốn nhăm nghìn bảng!” Maddy hổn hển.

Jervaulx ngồi lặng thinh, trán gác lên tay. Gã thậm chí không thèm nhìn lên.

“Maddy,” gã nói. “Tôi sẽ viết. Em... xem... không lỗi.”

Thư gửi cho Hoare, lá thư mà cuối cùng Christian cũng đành bỏ cuộc và để Maddy viết ra còn gã ký tên ở dưới, là một yêu cầu rõ ràng về việc chuyển ngay năm nghìn bảng vào tài khoản chi tiêu riêng của gã. Với Văn phòng Bảo hiểm Sun Fire và những chủ nợ khác, đó là một lời xin lỗi ngắn gọn và đảm bảo rằng vấn đề này sẽ được xử lý ngay. Với Bailey, là thư sa thải, cụt lủn.

Quá muộn rồi. Christian ngồi trong phòng làm việc với phúc đáp từ Hoare. Không thể quái đản hơn, phúc đáp đó viết rằng: luật lệ và quy tắc mới, những rắc rối tình cờ, sự chậm trễ không thể tránh khỏi trong việc thực thi các chỉ dẫn gần đây của Đức ông. Những bóng đen đáng ngờ về câu chuyện của mẹ Christian cho sức khỏe gã và một lời chúc phúc cho linh hồn của gã từ những quý ngài ngoan đạo. Hoare.

Không tiền.

Không một xu, từ một nhà băng mà gã biết rất rõ rằng gã có tài khoản lưu động lớn gấp bốn lần hối phiếu gã vừa phát đi. Gã nhìn trân trối thư phúc đáp cho tới khi những con chữ cơ hồ cùng nhau trượt đi thành cơn cuồng dại của những hình hài kỳ dị.

Thường thì Christian có một khoản vay nợ cầm cố trị giá sáu trăm ngàn, và có thể lên tới bảy trăm trong một số giai đoạn ngắn hạn. Cái kết cấu tinh tế trong việc làm ăn và thu nhập của gã, nợ nần và mạo hiểm, tăng trưởng, đầu cơ và nguồn vốn nằm trong một mối liên quan chặt chẽ phức tạp do chính gã tạo ra, nó đòi hỏi một sự quyết tâm tối đa... và niềm tin vững như bàn thạch vào gã của những người hùn tiền với gã. Giống như một hệ thống mái vòm liên kết với nhau, như một cầu máng dẫn nước tuyệt đẹp có thể đứng vững hàng thế kỷ hay sụp đổ chỉ vì một cú huých nhẹ, tất cả đều tì vào một điểm trọng yếu.

Đá đỉnh vòm ở đây là lòng tin, và nó đã mất.

Gã đáng lẽ phải biết. Gã đáng lẽ phải tiên đoán được, nhưng gã đã sống trong sương mù không biết lúc nào tan, lúc nào tụ.

Cái kết cấu ấy không cách nào tồn tại lâu dài mà không có sự chăm lo của Christian, nhưng sự án binh bất động của các đại diện của gã, bức thư của Stoneham, cái bọc tướng Bailey gửi đầy những trát nợ giống cái trát của Sun Fire, phúc đáp vòng vo của Hoare, cái tốc độ sụp đổ ngày một chóng mặt: gã đang suy sụp - bọn chúng không định chờ tới phiên tòa - chúng định giết sống gã ngay trong khi gã còn ẩn nấp ở đây, pháo đài Jervaulx này. Christian trải qua cả ngày hôm đó trong nỗi hoảng hốt câm lặng, gã cầm khư khư thư của Hoare, đọc đi đọc lại như người trong mộng, như thể đọc thêm một lần, gã sẽ thấy nó khác đi.

Ảo ảnh. Mọi thứ quanh gã chỉ là ảo ảnh an toàn - pháo đài này, bức họa đó, những tấm thảm vùng Aubusson, người hầu kẻ hạ. Gã vốn biết điều ấy, nhưng không biết phải làm gì để bảo vệ bản thân.

Chúng vẫn có thể ném gã về chốn kia. Chúng có thể hạ gục và ném trả gã. Sự kháng cự của Maddy sẽ bị đập tan trong nháy mắt, những lời hứa của bác gái gã bị lãng quên - và tất cả chỉ là sương mù và giấy. Chỉ cần một phiên tòa là có thể lột bỏ sự tồn tại trên pháp lý của gã, phải, nhưng cần áp bức nhiều hơn về thể xác để xích gã lại cơn ác mộng đó lần nữa.

Cái gì có thể ngăn chúng? Cái gì có thể chặn đứng bất kỳ kẻ nào định tống những họ hàng phiền toái vào một nhà ngục tiện lợi nào đó?

Gã nhìn quanh tường pháo đài. Gã có thể đóng cổng thành, nhốt mình bên trong - cử quân gác ở các tháp canh - trang bị chống lại một cuộc vây hãm... trang bị chống lại một cuộc vây hãm...

Một bộ áo giáp trừng trừng nhìn lại gã trong hành lang vắng hoe. Gã thậm chí không biết mình ở đâu. Bộ não hỗn độn của gã tiếp tục bám lấy cái hình ảnh kia. Một cuộc vây hãm, gã phải tự bảo vệ mình, chúng có thể gô cổ gã, điều gì ngăn được chúng? Pháo đài Jervaulx chưa từng bị vây hãm hay vướng vào vòng binh lửa, không phải bởi Lancaster, không phải bởi phe Đầu Tròn. Trong cuộc Nội chiến, Nghị viện không tấn công những nơi họ biết là quá mạnh để đánh chiếm. Gã trân trối nhìn bộ áo giáp. Và câu trả lời đến.

Gã phải thật mạnh. Gã phải trở lại là công tước, công tước thự sự, không phải là tên lập dị lắp bắp chạy-trốn người không-ra-người.

Quyền lực là thành trì bảo vệ thực sự duy nhất của gã - quyền lực để đáp trả bạo lực bằng bạo lực - danh vị, ảnh hưởng, gia sản, sự thống trị. Gã đã mất. Không tiền, không địa vị, không quyền - chúng sẽ đến đây, kéo gã đi ném trả lại nơi đó. Sương mù. Gã vẫn đang sống trong sương mù và chốn điên kia đang lù lù chờ sẵn.

Durham kêu lên. “Lạy thánh mớ bái, nghe này, Fane kể là ở thành phố đang đồn ầm lên là cậu chả ốm đau gì sất, cậu chỉ trốn tót về quê vì vỡ nợ!”

Lão Calvin thông báo với vẻ sụt sùi não nề. “Hãng rượu rất tiếc rằng năm nay không thể cung cấp rượu cho tá điền, thưa Đức ông.”

Bà bác Vesta kinh hãi đọc tờ nhật báo London. “Lạy Chúa lòng lành. ‘Phá sản hay điên cuồng: Chuyện gì đã xảy đến với Công tước?” Bà hít lấy hít để muối hít và thở một hơi dài não nề. “Chường cả lên mặt báo. Chúa cứu vớt chúng con, sao ta lại còn sống để chứng kiến cái ngày hôm nay.”

Maddy chỉ ngồi trong phòng làm việc với gã và viết hồi đáp của gã cho những yêu cầu trả nợ. Nàng đã thôi chớp mắt trước mỗi khoản nợ hiện lên trên bàn làm việc của gã nhưng ở nàng có vẻ cứng đờ, một sự nghiêm trang khiến gã phát cáu.

Tôi sẽ không làm, Baley đã viết như vậy, một sự lăng mạ rõ ràng.

London. Thằng ngốc điên cuồng bị hủy hoại, cố mà tự cứu mình.

“Mai về nhà,” Durham vui vẻ nói sau bữa tráng miệng với bánh nướng ngọt, pút đinh mận, thạch và bánh pho mát. “Hành trình bắt đầu trở nên quen thuộc rồi đấy. Cô có muốn thử một miếng bánh không, nữ công tước?”

Maddy lắc đầu. Nàng cảm thấy khó mà nuốt nổi khi biết rằng mọi thứ trên bàn đều là của nợ nần, từ lương cho đầu bếp trở đi. Kể từ khi biết được những khoản nợ khổng lồ không ngừng tăng thêm của Jervaulx, nàng cảm thấy rất khó ở. Thu nhập của gã rất lớn, nhưng các khoản nợ của gã ngoài khả năng tưởng tượng. Tổng số thật kinh hoàng. Phi lý. Hoang đường. Nó khiến nàng, một tín đồ Giáo hữu được nuôi dạy phải trân trọng tính cần kiệm và cẩn trọng, hầu như thấy kinh sợ gã. Một kẻ ngạo mạn vô lối có thể để tích tụ một gánh nặng như vậy mà không hề bận tâm về hậu quả. Nàng yêu gã, ngã vào lòng gã, phơi mình trần trụi trước những vuốt ve nhục dục của gã - và rồi đột nhiên nàng phát hiện ra rằng mình chẳng hề biết gì về gã.

Nàng không thể nuốt nổi mâm cao cỗ đầy trước mặt trong hoàn cảnh như vậy, thậm chí chỉ là một bữa. Thay vào bánh, nàng với lấy một trái táo nằm trước đĩa pho mát mà nàng biết rằng được hái ngay trong vườn nhà.

Từ tí đầu bên kia chiếc bàn bóng loáng. Công tước nói, “Ngày mai.. đi tôi... và Maddy... quảng trường Belgrave.”

Nàng ngừng cắt táo.

“Về London?” Phu Nhân de Marly hỏi. “Ý nghĩa của trò điên rồ này là gì vậy?”

Ly rượu của Công tước lấp lóa khi gã xoay xoay nó.

“Cháu... muốn.”

Bác gái gã cắm dĩa vào chiếc bánh nướng ngọt của mình, dầm ra thành từng miếng nhỏ như dầm kẻ thù. “Ta bó tay với anh rồi, cậu nhóc. Cứ rời xa ta xem. Đi mà tự chui đầu vào rọ của bọn người kia. Tốt nhất là anh nên chấp nhận thỏa thuận của Stoneham và yên ổn với cái thỏa thuận đó đi.”

Jervaulx không đáp lại bà. Mắt gã chiếu vào Maddy.

“Ngày mai,” gã nói. “Chuẩn bị ở... chúng ta... đi sáng mai.”

Nàng bỏ dao dĩa xuống. “Tôi nghĩ có lẽ mình không thể đi được.”

Gã nhướng mày, “Tôi yêu cầu.”

Maddy cảm thấy bàn ăn tối không phải chỗ để tranh cãi về vấn đề này. Nàng đặt những lát táo lên đĩa của cha ở bên trái mình. “Đây, cha ơi, quả táo này rất ngon. Cha có muốn dùng kèm pho mát không?”

Trong phòng ngủ của Công tước, Maddy phát hiện ra đồ đã bắt đầu được sai thu dọn. Một cái rương còn mở nắp trong phòng thay đồ đựng sơ mì cùng áo khoác của gã và cái váy lụa xám của nàng - đã được sửa sang lại tốt nhất có thể. Nàng lấy cái váy ra treo lại vào tủ áo.

Khi nàng đóng cửa tủ, Jervaulx đi tới. Maddy cởi khuy áo gi lê của gã như thường làm rồi lùi lại. Trong thoáng chốc, gã nhìn nàng dưới hàng mi đen rợp.

“Đói?” gã nói, bằng giọng giễu cợt.

“Không,” nàng đáp, không hẳn là nói dối.

“Bánh mì. Nước. Táo.” Gã cay đắng nói như thể đó là một lời buộc tội.

“Tôi ăn thứ mà tôi cảm thấy ngon lành và hợp lý.” Nàng đáp lại, quay người đi. Gã có vẻ không hề có ý tưởng gì về việc cắt giảm chi tiêu và cũng không mảy may mong muốn thử làm thế. Nàng mạo muội đề nghị một con số tiết kiệm riêng cho chi phí của pháo đài và sớm bị gạt đi. Chắc chắn việc giảm bớt người hầu, thậm chí bán một số đồ đạc chẳng giúp được gì nhiều cho khoản nợ khổng lồ của gã, nhưng gã thậm chí không buồn có một hành động cụ thể nào đó.

Điều khiến nàng cảnh giác và mất lòng, cái kiểu tiếp tục sống phung phí trong xa hoa và hào nhoáng bên ngoài, trong khi bất cứ một đầu óc tỉnh táo nào cũng phải biết rằng đây là lúc phải dồn mọi cảm xúc và nỗ lực vào việc trang trải hết món nợ ngoài sức tưởng tượng kia.

Gã rũ áo khoác ra. Gã chực ném nó lên nắp rương đang mở thì dừng lại. Gã nhìn nàng.

“Váy?”

“Mai tôi không đi được,” nàng nói. “Cha không đủ sức khỏe để lại lên đường ngay như vậy.”

“Em đi... với tôi. Cha sau.”

“Cha không thể...”

“Quỷ tha ma bắt cha!” Gã ném áo khoác đi và hùng dũng tiến vào phòng ngủ. “Em... tôi!”

Maddy nhắm mắt. Nàng tìm kiếm sự thanh tĩnh trên trong, cố chối bỏ cơn đau xé lòng. Khi đã trấn tĩnh hơn một chút, nàng theo gã vào phòng ngủ. Gã ngồi bên bàn viết, vẫn mặc áo sơ mi và đi tất, nhìn trân trối bên ngoài một lá thư chưa mở.

Ánh đèn rọi thẳng vào mặt gã khiến tóc và đôi mày gã đen sậm lại như của quỷ dữ. “Chúng ta đi. Chúng ta là... công tước và nữ công tước Jervaulx. Chúng ta đến... nhà hát. Khiêu vũ. Em mặc... giàu. Thậm chí.. tôi nghĩ một vũ hội... chúng ta tổ chức... giải trí. Tiêu tiền. Không gì... sai!”

Maddy lắng nghe gã, trái tim nàng tan vỡ. “Không. Anh không được. Anh không thể.”

“Phải thế,” gã nói.

“Đi London. Đi lo liệu việc đại diện của anh trả các khoản nợ - điều đúng đắn và hợp lý bây giờ là trang trải thứ có thể trang trải được rồi sống dè sẻn trong khi nỗ lực hết sức để khôi phục phá sản.”

Gã bất ngờ quay lại, mặt đối mặt với nàng. “Không... trang trải! Khôi phục... không gia sản! Khôi phục danh tiếng, em hiểu không? Tin tưởng! Sống... rộng. Cho họ thấy... tin tưởng.”

“Để đạt được điều gì?” nàng kêu lên. “Khi việc làm ăn của anh đang ở trong tình trạng tồi tệ? Một sự cắt giảm chi tiêu đúng đắn, một nỗ lực chân thành để giảm bớt nợ nần - đó là thứ sẽ khơi dậy sự tin tưởng của họ, có lẽ thậm chí còn giành được sự ngưỡng mộ thực sự của họ.”

“Không!” Gã ngửa đầu rên rỉ. “Không, không, không! Ngu ngốc... tệ nhất... khi trả - trông như... rắc rối - ngu ngốc đơn giản... cổ lỗ! Em không hiểu.”

Nàng quay người nện gót trở lại phòng thay đồ. “Tôi hiểu rằng anh đầy giả dối!” nàng kêu lên, cố gắng tháo móc váy ra. “Tôi hiểu rằng anh sẵn sàng bàm vào vẻ vờ vĩnh bên ngoài! Rằng anh chẳng học được gì từ những tai ách vừa qua hết! Và anh sẽ làm gì với lòng tin giả tạo kia nếu anh có thể cứu vãn được? Rươc thêm nợ vào người à?”

“Phải,” gã nói.

Maddy mở cửa. Trong đầu nàng lèn đầy điều muốn nói đến mức chúng rối bời cả vào nhau và chẳng lời nào thốt ra nổi ngoài điều gây tổn thương nhất. “Vậy thì anh nên làm theo lời Phu Nhân de Marly, ký vào cái giấy ủy nhiệm kia và để những người khá khẩm hơn đổ vỏ cho anh!”

Mắt gã nheo lại. Đầy vẻ hăm dọa, gã bật dậy đứng đối mặt với nàng.

“Không... người khá khẩm hơn. Tôi là... Jervaulx.” Cái nhìn của gã ăn tươi nuốt sống nàng và nàng kinh hãi nhận ra rằng mình thậm chí còn chưa mặc gì trên người. Nàng vội vã đan tay che ngực. Gã phì ra, thở mạnh và nhếch mép khinh bỉ. Tóm lấy cái áo ngủ xa tanh nằm đợi trên giường, gã chật vật mặc vào. Gã cầm bình rượu và ly lên. Cúi đầu vẻ uể oải và lạnh lùng, gã rời đi.