Thà Đừng Gặp Gỡ

Chương 17




Vừa về phòng, cô nhận được tin nhắn đến của Kiệt. Anh nhắc cô lên phòng gặp nhưng sẵn máu nóng trong người cô nhắn lại “Hãy để em yên”. Rồi ném điện thoại vào ngăn kéo để tiếp tục làm việc. Cô mở máy lên tìm lại hồ sơ của vụ C208 để xem lại một lượt. Gã thanh niên ấy bị dựt dây chỉ cầm một chút tiền làm quân bài đỡ đạn cho những kẻ khác mà thôi lấy đâu ra mà là kẻ chủ mưu. Dù xem đi xem lại những bằng chứng thu nhập được cô không có kết luận khác ngoài những gì đã kết luận. Cuối cùng cô gọi đến trung tâm giáo dưỡng thì nhận được thông báo cậu ta bị đưa đi cải tạo ở nơi khác chứ không hề trốn như Tuệ Nhi bảo. Có lẽ vì ghen quá nên Tuệ Nhi cố tìm sâu bới bọ nhưng lại đi sai hướng rồi… cô đã nghĩ cô ta sẽ không hành xử giống Trà My nhưng có lẽ phụ nữ khi ghen thì ai cũng giống nhau.
Cô đã nghĩ từ đây Tuệ Nhi sẽ lại tiếp tục làm khó cô nhưng không… mọi chuyện lại diễn ra bình thường như thể giữa cô và cô ấy chưa từng xảy ra xô xát. Vì người ta không để ý nên cô cũng sớm xua đi, có thể vì hôm ấy cô ta bực bội chuyện gì nên mới tìm cách trút ra thôi.
Căn biệt thự hàng xóm ngay sát vách nhà Cẩm Tú đột ngột chuyển đi. Chủ nhật, cô cùng mẹ Yến chăm cây trong vườn và hái cỏ thơm cho Giai Ngọc. Nhìn họ chuyển nhà vội, cô thắc mắc:
– Mẹ, sao nhà họ chuyển đi vậy?
– Nghe nói chủ của ngôi nhà đã về nên họ trả lại nhà.
– Sao đi thuê nhà ở mà thuê hẳn biệt thị xịn vậy?
– Hình như là ở nhờ trông nhà cho người thân ở nước ngoài, nay họ về rồi nên phải trả.
– Vậy là chúng ta sắp có hàng xóm mới sao?
Cẩm Tú không để ý đến mẹ nhìn mình cười mà cứ chăm chú hái cỏ thơm cho vào giỏ.
– Mẹ… sao cỏ lại thơm vậy nhỉ?
– Ở Úc người ta trồng nó để tạo các loại túi thơm và tinh dầu đấy, loại này có mùi thơm tự nhiên dễ chịu chứ không nồng, hắc. Nhưng trồng ở đây mùi không còn thơm như ở Úc nữa. Con hái xong rửa sạch mang sang cho Giai Ngọc đi nhé. Mẹ đi chợ.
– Vâng ạ.
Nhìn ông bà ríu rít rời khỏi nhà, Cẩm Tú thấy lòng bình an lạ. Từ lúc về đây ở, cô thực sự đã sống những tháng ngày có một gia đình ấm êm, mọi người yêu thương, trân trọng lẫn nhau. Nếu không sống cùng mọi người, chẳng biết hai năm qua cô đã trải qua như nào khi rời xa Danh Kiệt. Nghĩ đến anh, lòng lại thấy trống trải… có chút không cam lòng như người ta cầm phải một thứ quý giá không muốn buông nhưng nếu không buông càng khiến ta tổn thương hơn. Vậy mà lại không nỡ buông… đơn xin thôi việc nhiều lần cô lấy ra rồi lại cất đi. Ở cùng thành phố, cô ở đâu anh cũng biết nếu chỉ xin thôi việc liệu anh có lại nổi giận… dù hai người như vậy nhưng cô vẫn cảm nhận được tình yêu anh dành cho mình, vẫn cảm nhận được nỗi đau mà anh đã phải chịu. Lần nào anh nhìn cô, ánh mắt có oán trách có đau lòng nhưng vẫn là sự âu yếm, dịu dàng vạn phần quan tâm, lo lắng… khi cô gặp nguy hiểm, ánh mắt anh thể hiện rõ hơn hết. Dù cô cố ra hiệu nhưng anh vẫn bất chấp mà vào phòng. Yêu như vậy nhưng vì sao lại không thể bước đến bên nhau…
Nhà hàng xóm vừa chuyển đi cô đã thấy có người đến dọn nhà và mang đồ nội thất mới đến.
– Em ơi, cho bọn anh đỗ nhờ xe vận chuyển đồ trước cửa được không?
– Vâng, mọi người cứ thoải mái.
Mang cỏ thơm cho Giai Ngọc xong thì cô cũng thay đồ ra khỏi nhà đến công ty, nay là cuối tháng nên cô đến kiểm tra quyết toán. Công việc có Đình Dương ra mặt nên mọi chuyện cứ xuôi chèo mát mái, công ty thì có Danh Phong bảo kê chẳng ai làm khó hay bắt bẻ. Có lúc, cô cần một người bảo vệ mà không có ai rồi đến nằm mơ cô cũng chẳng ngờ được, cô lại được nhiều người quan tâm chăm sóc đến thế… thượng đế cứ như đang bù đắp cho cô những tháng ngày bình yên sau bao sóng gió của cuộc đời vậy. Nhân viên dưới cửa hàng gọi điện lên dò hỏi:
– Chị Tú, vị cảnh sát ấy lại đến và muốn chị trực tiếp chọn hoa hộ.
– Chị biết rồi
Cứ đều đặn cuối tháng biết cô sẽ đến đây là Danh Phong lại xuất hiện. Anh luôn kiếm cớ để gặp dù biết lí do nhưng cô không gặp, anh cũng ở lì đấy khiến nhân viên của cô khó xử. Không thể đuổi anh vì bây giờ Danh Phong là khách hàng Vip trên mọi mặt trận. Cẩm Tú xuống đến cửa hàng nhìn anh hỏi:
– Anh lại muốn mua hoa cho ai nữa.
– Cho tôi một bó hoa cẩm tú cầu, gói thật đẹp.
Cô nhìn anh lạ lẫm, lần đầu anh lấy hoa ấy mà đúng là hoa cô không thích nhưng ngày trước ở cùng nhau, anh luôn tặng cô hoa ấy vào mỗi dịp lễ. Anh nói tên cô gần như nó, cô phải yêu nó mới biết yêu bản thân mình được. Cô cũng vì vậy mà miễn cưỡng nhận lấy nó…
– Anh đợi một chút tôi sẽ cho người gói, lần sau anh muốn lấy cứ báo nhân viên đi đừng làm phiền họ nữa.
– Tôi chỉ đang phiền em thôi.
Cô khẽ thở dài, người như anh có đuổi vẫn mặt dầy đeo bám. Cô thấy bất lực với con người này, mắng chửi dứt khoát cũng không được. Như Giai Ngọc nói cô chỉ còn cách kết hôn nhưng mà kết hôn với ai? Người cô không yêu thì không muốn còn người mình yêu lại không thể…
– Anh ngồi dùng trà đi đợi một lát, tôi bận nên không thể ngồi tiếp anh được.
– Em không nể tình tôi từng là ân nhân của em sao? Có cần phải rạch ròi như vậy không?
Cẩm Tú hít thở để giữ cho mình bình tĩnh, đưa mắt nhìn cho nhân viên rời khỏi phòng mới trả lời:
– Vì nể anh nên tôi mới tiếp anh thế này đây… càng ngày anh càng quá đáng, vì sao cứ phải hành hạ tôi mới được chứ?
– Tôi không hành hạ em, là do em nghĩ như vậy.
– Anh cố chấp, anh không chịu chấp nhận tôi và anh đã không còn quan hệ gì nữa. Đúng là tôi biết ơn anh, nếu không có anh đời tôi sẽ không được như bây giờ nhưng xin anh, hãy tha cho tôi được không? Tôi thực sự rất mệt… mỗi lần thấy anh tôi rất mệt… trong lòng tôi rất đau khi nghĩ về quá khứ. Coi như tôi cầu xin anh hãy quên tôi đi được không? Đừng xuất hiện, đừng níu kéo nữa…
Cô lắc đầu hét lên, thanh âm nhỏ dần chưa đựng bao nhiêu là bất lực. Với người đàn ông này, bây giờ cô chỉ biết hèn mọn mà cầu xin anh ta. Cô càng cố giẫy, anh ta càng có cách bám. Anh khó chịu nhìn cô, vầng trán nhăn lại ghim sự bực tức vào lòng. Cô muốn dứt khoát nên kiềm chế khó chịu nhẹ giọng:
– Anh muốn tôi phải làm gì thì anh mới tha cho tôi đây…
– Vậy thì hãy quay về với tôi như trước kia đi.
– Anh bị điên rồi… tôi không yêu anh. Anh có vợ con rồi cơ mà, hãy về với họ đi, anh không yêu tôi đâu chỉ là anh không muốn buông bỏ khi tôi không còn là của anh nữa.
– Tại sao tôi nói mãi mà em không chịu hiểu vậy hả? Tôi yêu em… đừng có cố mà phủ nhận.
Cẩm Tú nhìn Danh Phong nổi cáu rồi quyết định đến trước mặt anh quỳ xuống, ánh mắt nhìn anh tuyệt tình:
– Tôi xin anh hãy từ bỏ tình yêu ấy đi được không?
Danh Phong nhất thời bất động, mi tâm khẽ nhíu lại nhìn cô.
– Em đang làm gì vậy?
– Chúng ta kết thúc rồi… nếu anh còn cố tình tôi sẽ kết thúc cuộc sống của mình cho anh hài lòng.
Mắt anh vừa nhìn đến chiếc kéo cắt hoa chưa kịp hành động thì Cẩm Tú đã nhanh tay lấy được kề lên cổ mình chạm vào da thịt trắng ngần ngay lập tức dòng máu đỏ chảy xuống:
– Tôi không muốn tiếp tục quay lại những ngày tháng ấy nữa cũng như tôi không yêu anh. Nếu như anh nhất quyết ép, tôi thà c.h.ế.t chứ không về bên anh. Tôi yêu Danh Kiệt, dù không được trở về bên anh ấy thì cũng không muốn có quan hệ với anh. Anh không chịu buông tay vậy tôi c.h.ế.t coi như trả ơn anh đã cưu mang tôi là được chứ gì?