Tên Khùng! Sao Tôi Lại Yêu Anh Chứ?

Chương 17: Cậu chủ, ô – sin hổng biết nấu ăn



12 giờ… Nó đang ngồi xem phim còn hắn thì chăm chú đọc báo. Bỗng nhiên…

-Ọt ọt ọt

Một tiếng kêu cùng phát ra từ hai cái bụng. Mặt nó đỏ lên vì gượng, hắn cũng vậy.

-Mau làm cái gì ăn đi chứ.

Hắn buông một câu rồi dán luôn mắt vào tờ báo . Nó cười mếu, nấu ăn à. Câu này hắn nên để nói với em gái hắn í. Nó có biết nấu cái quái gì đâu chứ. Nấu cơm thì ổn chứ làm đồ ăn thì nghĩ thôi nó cũng không dám. Nó vào bếp, không còn gì ăn được, mì thì hết rồi. Chỉ còn thịt sống và rau trong tủ lạnh thôi, đồ tươi đầy đủ cả mà chẳng thể nào ăn được. Nó sắp từng thứ ra. Đầu óc lại rối tung lên.

-Canh, kho hay xào nhỉ.

Nó vò đầu bứt tóc chừng 15 phút thì bước ra ngoài với cái bụng vẫn đang kêu. Hắn nhìn nó, đầu tóc bù xù. Hắn cau mày lại rồi một ý nghĩ xẹt qua đầu hắn:

-Đừng bảo với tôi là em không biết nấu ăn nhá ? ( chuẩn rồi đấy)

Nó không nói chỉ gật đầu cái rụp. Mặt hắn cau lại nhiều hơn, một tiếng thở dài phát ra. Nó ôm bụng lững thững ngồi xuống ghế.

-Người ta mướn ô – sin cái gì cũng biết, còn mình được trời ban con ô – sin mà suốt ngày chỉ ăn với ngủ ! haizzzza….

Hắn than thở, nó biết hắn đang nói móc mình nhưng năng lượng cạn kiệt, nó cũng chẳng thèm đá động gì. Bỗng hắn đứng phắt dậy, đập tay xuống bàn quyết định:

-Như thế thì…. Bổn thiếu gia ta sẽ ra tay.

-ọt ọt ọttttttttttttttttttttttttttttttt.

Đáp lại lời của hắn vẫn chỉ là tiếng trống của cái dạ dày. Hắn xắn tay áo, mang tạp dề, lao đầu vào bếp mặc cho nó trố mắt hả họng chẳng hiểu chuyện gì.

10 phút sau…. Mùi thơm nức mũi làm tỉnh cơn đói của nó, nó chạy, à không chắc bay luôn đến ngay bàn ăn, mũi ngửi ngửi không ngừng. Mắt sắp hoa lên vì thực đơn phong phú do hắn chế biến.

- Canh chua, thịt kho nè, còn có cải xào nữa, thơm quá đi mất. – Nó cười tươi.

Hắn thở nhẹ, ai đời lại làm cho ô – sin ăn bao giờ, đúng là trớ trêu. Nó ăn lấy ăn để, gắp miếng đầu lên, nó bỏ vào miệng.

-OA, ngon quá à!!!! – Mặt nó lộ rõ vẻ hạnh phúc, nó nhanh tay gắp đầy vào chén.

-Không có ai giành đâu mà. Thấy tay nghề của tôi thế nào.. – Hắn đắt chí.

-Ngon lắm hihi.

Nó ăn chậm lại, nó ngồi đối diện với hắn, cảm thấy không khí ấm cúng lạ thường. Hắn ăn rất từ tốn, chẳng như nó cứ ào ào ấy ( con nhà gia giáo có khác ). Nó ăn xong thở ra mãn nguyện, hắn nhìn nó phì cười. Nụ cười tỏa nắng ấy đã lọt vào con mắt long lanh của nó, nụ cười rất đẹp. Nó ngây một lúc.

-Dọn đi ô – sin,tôi đi xem TV đây.

-Mất cả hứng…

Nó nổi quạu, mới khen hắn chút thì hắn làm tới. Dù sao đây cũng là nhà của nó nhá, đừng ỉ con này bé rồi ăn hiếp à nha. Nhỏ mà có võ đấy. Sau khi dọn xong đống chén đĩa, nó lên phòng nghỉ ngơi. Rượt hắn mệt lả, ăn xong no bụng rồi, giờ là thời gian vàng của nó. Hắn bước vào phòng, ngồi kế nó, trông nó ngủ rất ngon lành, đôi môi chúm chím lâu lâu lại cong lên hạnh phúc, hắn cười rồi lại chỗ bàn của nó, tất cả đều được trang trí màu hồng có hình cỏ bốn lá. Nhìn quanh một lát, hắn dừng mắt trước cái hộp nho nhỏ để cạnh tập sách. Cái hộp được trang trí rất đẹp. Hắn tò mò mở ra, một sợi dây chuyền rất đẹp, hắn chưa từng thấy bao giờ, nhưng có lẽ đã lâu rồi không xài nên nó đã bạc màu, mặt dây chuyền cũng rất đẹp, đó là hình cỏ bốn lá. Hắn bối rối nhìn kĩ, những hạt kim cương đính trên mặt dây là đá ru bi màu hồng thật. Hắn chắc chắn như vậy, bởi ba hắn đã từng dạy cho hắn cách phân biệt đá quý. Nhưng phần khung đã bị mòn và mất đi một cạnh. Nó nhúc nhích, hắn vội cất vào hộp, rồi ngồi dậy đi ra phòng, lòng không khỏi những suy nghĩ vẩn vơ.