Tế Điên Hòa Thượng

Chương 200



Các yêu đạo xúm đốt chùa Linh Ẩn

Ác Cao Trân quen buột miệng rêu rao

Xích phát linh quang Thiệu Hoa Phong từ Vạn Thành điếm ở Ngũ Lý Bia chạy đidẫn theo Ngũ điện chân nhân, Thất tinh chân nhân, Bát quái chân nhân,Hắc mao sái Cao Thuận, Thiết bối tử Cao Trân, thuận theo đường lớn thẳng đến thành Lâm An. Khi đến Lâm An, tối lại họ kéo đến chùa Linh Ẩn.Trong đêm tối dò xét, họ thấy trong chùa lặng trang, trống rỗng, khôngcó tiếng người nói chó sủa gì cả. Chúng tăng đều an nghỉ hết. Thiệu HoaPhong nói:

- Các vị hãy chất củi cỏ để phóng hỏa. Hôm nay đốtchùa Linh Ẩn để báo thù cho ta, rồi bắt Tế Điên kết thúc tánh mạng hắn,mới hả được nỗi tức giận trong lòng ta.

Các đạo sĩ gật đầu, chạyra Vân Tòng quán cách chùa Linh Ẩn chín dậm vác về nhiếu củi và cỏ chấtđống hai bên Đại Hùng bửu điện, bỗng nhiên trong đại điện có tiếng hétlớn:

- Hay cho mấy tên đạo sĩ lộn sòng này, lớn mật dữ a! Phen này tụi bay chạy đâu cho biết? Để Hòa thượng ta bắt bọn bay đây!

Các đạo sĩ nghe giọng của Tế Điên, lại nghe bốn bên đại điện có tiếng hô vang:

- Hay cho đạo sĩ! Chúng ta đợi ở đây lâu rồi, mau bắt yêu đạo, đừng cho chạy thoát!

Các đạo sĩ nghe la hồn bay ngàn dặm, quay đầu chạy tuốt. Chạy khỏi chùa, Thiệu Hoa Phong nói:

- Không xong rồi! Té ra Tế Điên đang ở trong chùa, chúng ta phải chạymau! Hắn ta đã trở về chùa rồi thì chúng ta phải mau đi về Thường Châucướp lao phá ngục, cứu người chúng ta ra, giết quan Tri phủ rồi đến viện Di Lặc, hội họp các thủ hạ đông đủ, ta tự lập làm Thường Châu vương.

Mọi người sợ quá cố sức chạy vì sợ Tế Điên rượt theo sau. Sự thật lúc nãytrong chùa không có Tế Điên mà là Tiểu Ngộ Thiền. Bốn phía nóc nhà làbọn Kim mao hải mã Tôn Đắc Lượng, Hỏa nhãn giang trư Tôn Đắc Minh, Thủydạ xoa Hàn Long, Lãng lý toản Hàn Khánh, trước đây họ Ở phủ Thường Châuvâng lịnh Tế Điên đến giữ chùa Linh Ẩn. Bốn người ở bốn góc đại điện,chia làm bốn mặt hư trương thanh thế, khi la lên các đạo sĩ chẳng biếtlà bao nhiêu người nên sợ quá đành kéo nhau chạy đi. Hôm sau bốn vị anhhùng Tôn Đắc Lượng v. v... từ tạ ra về, còn Tiểu Ngộ Thiền thì vẫn ở lại giữ chùa.

Phần các đạo sĩ đêm đó ra khỏi chùa Linh Ẩn, chạy tứtán bất kể Đông Tây Nam Bắc, chỉ có Thiết bối tử Cao Trân sợ mê đi, muốn chạy về phủ Thường Châu đánh lẽ chạy về hướng Nam lại chạy sang hướngBắc. Chạy được 30 dặm, mệt đến mồ hôi ướt đẫm cả người, Cao Trân ngừngbước nhìn lại phương hướng, muốn đi về phủ Thường Châu phải đi về hướngNam, đi theo đường cũ mỗi lúc một xạ Định quay trở lại hướng Nam để đuổi theo Thiệu Hoa Phong, chắc là không kịp rồi. Quay trở lại, đi và vềcũng mất hơn 70 dặm thì làm sao đuổi kịp? Đại khái là nhóm Thiệu HoaPhong chắc lên viện Di Lặc, mình lên viện Di Lặc sẽ gặp họ. Cao Trânnghĩ như vậy rồi, trời sáng bèn kiếm quán rượu ăn uống rồi theo đườnglớn mà đi. Cứ như vậy, ngày đi đêm nghỉ, đói ăn khát uống. Một hôm đếnđịa phận phủ Thường Châu, còn cách viện Di Lặc vài ba chục dặm, Cao Trân đang cắm đầu xăm xăm đi tới, thì nghe có tiếng người nói:

- Đi đâu đó, tiểu tử?

Nghe hỏi, Cao Trân sửa soạn chạy, ngước đầu nhìn lên thì thấy trước mặt mình một người mình cao hơn tám thước, tam đình nở rộng, đầu đội khăn trángsĩ sáu múi màu xanh trên có gắn sáu miếng kính, mình mặc tiễn tụ bàocùng màu, lưng buộc dây loan đái, áo chẽn màu thúy lam, mang giầy đếmỏng, mặt như bùn xanh, lại giống như da bí đao. Cặp chân mày đỏ trênđôi mắt con ngươi đôi. Lông áp tai màu đỏ liên kết với bộ râu quai nóncũng đỏ lòm. Thanh cương đao thấp thoáng bên hông dưới chiếc áo cừu anhhùng màu đậu xanh. Cao Trân nhìn thấy nhận ra người này chính là Lập địc ôn thần Mã Diêu Hùng. Xưa nay Cao Trân rất sợ Mã Diêu Hùng. Biết MãDiêu Hùng là người thật thà, bất chấp đạo lý, Cao Trân vội bước tới hành lễ, nói:

- Té ra là Mã đại ca!

- Tiểu tử, mi đi đâu vậy?

Cao Trân nghĩ thầm: "Nếu mình nói thiệt là đi phủ Thường Châu, anh ta sẽcật vấn mình không cho mình đi, chi bằng nói dối anh ta mới được". Têntiểu tử này đảo mắt một vòng, tùy cơ ứng biến, buột miệng nói:

- Tôi đang tìm anh đây, không ngờ chưa tìm mà gặp.

- Mi tìm ta có việc gì?

- Tôi cho anh hay một tin là bạn anh Phi thiên hỏa tổ Tần Nguyên Lượng bị người ta hại rồi, chết một cách rất khổ sở.

- Bị ai hại thế?

- Bị Lôi Minh, Trần Lượng hai người làm hại, chết một cách thê thảm, mắt bị móc mất, bụng bị xé banh.

Cao Trân biết Mã Diêu Hùng là người thật thà, ắt sẽ tìm Lôi Minh, TrầnLượng để thí mạng. Trước đây phá Từ Vân quán có Lôi Minh và Trần Lượng,ta cho bọn họ đối địch với nhau, ai thích ai thì cứ giết. Một khi tứcgiận đi tìm thì ta mới đi được. Nào ngờ Mã Diêu Hùng nghe nói, hỏi vặnlại:

- Tiểu tử mi nói đó có thiệt không? Mi có thấy Lôi Minh, Trần Lượng hại không?

- Chính tôi thấy mà!

- Được Lôi Minh, Trần Lượng đã hại Tần đại ca của ta, ta phải đi tìm họ! Mi đi đâu đó?

- Tôi không có việc gì.

- Vậy thì theo ta!

- Đi đâu vậy?

- Đi với ta kiếm Lôi Minh và Trần Lượng để hỏi cho ra nhẽ. Nếu Lôi Minh,Trần Lượng không giết Tần đại ca của ta thì tiểu tử mi bày chuyện choanh em ta chống đối nhau, ta lấy tánh mạng mi đó.

- Tôi không đi, tôi có việc riêng.

Mã Diêu Hùng trợn mắt nói:

- Tiểu tử, mi nếu không chịu đi với ta, ta sẽ bửa óc mi ra. Mi có đi không?

Cao Trân đâu có dám cãi, lật đật nói:

- Đi chớ!

Mã Diêu Hùng muốn đi lên phía Bắc. Cao Trân hỏi:

- Lên phía Bắc làm gì?

- Tìm Lôi Minh, Trần Lượng.

- Tìm Lôi Minh, Trần Lượng phải xuống phía Nam, hai người đó ở phủ Thường Châu kìa. Để tôi dẫn anh đi tìm.

- Được.

Hai người đi về hướng Nam. Cao Trân nghĩ thầm: "Ta gạt hắn đi đến viện DiLặc mới dễ dàng bắt hắn được". Đang đi về phía trước thấy có một tòa tửu quán, Cao Trân nghĩ thầm: "Ta phải đưa hắn vào viện Di lặc, thảng nhưhắn không chịu đi thì ta phải làm sao đây? Nếu hắn động thủ thì ta đâuphải là đối thủ! Tại sao mình không mời hắn uống rượu, phục rượu hắn rồi dẫn hắn về viện Di Lặc?". Nghĩ rồi bèn nói:

- Mã đại ca, chúng ta uống tí rượu, ăn cái gì đó rồi hãy đi nhé?

Mã Diêu Hùng gật đầu. Hai người thấy bên kia đường có một tòa tửu quán,bèn vén rèm bước vào, tìm một chiếc bàn ngồi xuống. Phổ ky chạy đến lauquét bàn ghế, hỏi:

- Hai vị đại gia cần rượu và thức ăn chi?

Cao Trân nói:

- Đem trước cho ta bốn bầu rượu trắng, bốn đĩa thức ăn chiên xào hầm rán.

- Vâng! Phổ ky đáp.

Giây lát, rượu và thức ăn dọn lên. Cao Trân rót rượu cho Mã Diêu Hùng đầy tràn. Hai người cùng uống rượu. Mã Diêu Hùng nói:

- Lời của tiểu tử mi, ta không tin! Việc Lôi Minh, Trần Lượng hại TầnNguyên Lượng có phải chính mắt mi trông thấy không? Tại sao vậy? Chúngta cùng Lôi Minh, Trần Lượng là anh em kết nghĩa, ta nghi việc đó chắckhông thể có!

- Tôi không nói dóc đâu! Lôi Minh, Trần Lượng có việc đó tại vì chia của không đều cho Tần Nguyên Lượng mà xảy ra.

- Chúng ta tìm Lôi Minh, Trần Lượng hỏi xem, nếu không có việc này ta chẻ đầu mi ra đấy; nếu có việc đó ta thưởng cho mi 100 lượng bạc.

Đương nói tới đó, vừa hay từ ngoài bước vào ba người. Người đi đầu mình caotám thước, tam đình nở rộng, đầu đội mũ tráng sĩ sáu múi, mình mặc tiễntụ bào bằng đoạn tía, lưng buộc dây loan đái, quần chẹt, mang giày đếmỏng, bên ngoài khoác một áo choàng anh hùng bằng đoạn màu lam, mặt nhưgan dê sống, mày to mắt sáng, râu ba chòm đen nhánh phất phơ trước ngực. Người đến chẳng ai khác là Phi thiên hỏa tổ Tần Nguyên Lượng. Theo saumột người râu đỏ mặt xanh chính là Lôi Minh. Theo sau nữa là một ngườimặc áo thúy lam, tuấn phẩm hơn ngưởi, chính là Thánh thủ bạch viên TrầnLượng. Thiết bối tử thấy vậy sợ quá, hồn vía lên mây.

Ba người này từ đâu tới?

Nguyên Lôi Minh, Trần Lượng về phủ Trấn giang đến nhà Trần Lượng. Nào ngờ chúcủa Trần Lượng không có ở nhà, ông ta đi kết toán sổ sách. Lão quản giaTrần An thấy Trần Lượng trở về với Lôi Minh bèn hỏi:

- Thiếu đại gia, mấy lúc nay đi những đâu?

- Ta đến Lâm An dạo chơi một chuyến, đến chùa Linh Ẩn vái Tế Công làm thầy, muốn xin xuất gia.

- Thiếu đại gia thiệt là quá lắm! Cậu thường vắng nhà, người trong nhàcũng không nói với ai là cậu sống bằng nghề lục lâm. Nay lại còn muốnxuất gia nữa, muốn cánh họ Trần dứt tuyệt lửa hương sao? Mạnh Tử nói:"Bất hiếu có ba, vô hậu là lớn nhất". Cậu lại không ba anh bốn em, thìai mà tiếp nối hương lửa? Người sanh ra, trên đời phải làm rạng rỡ tổtông, gia môn hiển đạt, vinh thê ấm tử mới là chánh lý. Vô cớ cậu lạimuốn xuất gia, cái đó thiệt là bậy dữ đa!

Trần Lượng nói:

- Ngươi há không nghe: "Một con đắc đạo, chín họ lên trời" hay sao?

- Lời nói đó không đúng đâu!

Quản gia tìm đủ mọi cách để khuyên can, cả đến em gái Trần Lượng thấy anhmình không đồng ý cũng không bằng lòng. Trần Lượng không nghe theo, bènthương lượng với Lôi Minh:

- Chúng mình lên Lâm An tìm Tế Công đi. Tôi ở nhà bực bội quá chịu không được!

- Cũng được! lôi Minh nói:

Hai người từ nhà ra đi thuận theo đường lớn về phía Lâm An. Hôm đó đang đitrên đường, gặp Tần Nguyên Lượng. Tần Nguyên Lượng cũng là người ở huyện Đơn Dương, phủ Trấn Giang, sau khi trở về nhà, cảm niệm ơn cứu mạng của Tế Công, muốn đến Lâm An tìm Tế Công để cảm tạ. Ba người gặp nhau chàohỏi xong, Trần Lượng hỏi:

- Tần đại ca, anh đi đâu đó?

- Ta muốn đến Lâm An kiếm Tế Công để cảm tạ.

- Được đấy, thôi chúng ta cùng đi! Hai đứa tôi cũng đi kiếm Tế Công đây.

Ba người cùng đi một đường. Hôm nay đến quán rượu này, họ cảm thấy đói bụng. Tần Nguyên Lượng nói:

- Lôi, Trần hai hiền đệ, chúng ta vào uống tí rượu ăn cơm rồi hãy đi!

Ba người bước thẳng vào quán, nào ngờ gặp Lập địa ôn thần và Cao Trân ởđó. Cao Trân thấy Lôi Minh, Trần Lượng và Tần Nguyên Lượng cùng bướcvào, sợ quá, quăng mình ra cửa sổ chạy trốn. Mã Diêu Hùng thấy vậy, tứcgiận lồng lên nói:

- Tiểu tử này, mi dám ly dán bọn ta hử?

Nào ngờ bốn người đuổi theo Cao Trân lại vướng phải họa sát nhân.