Tây Lam Yêu Ca

Quyển 2 - Chương 62: Thức Tỉnh (4)



“Cốc Kiến!”

Âm thanh trong trẻo lạnh lùng lại tràn ngập cao quý không thể xâm phạm từ đôi môi đỏ mộng mê người của thiếu niên nhẹ nhàng phun ra, chẳng có chút cảm tình phập phồng, nghe qua như thực như ảo nhưng lại làm Cốc Kiến trong nháy mắt hệt như bị đóng băng mà run rẩy.

Không thể nghi ngờ đó là đại biểu cho uy nghiêm cùng tôn quý của thượng vi giả!

“Già Lâu La… điện hạ…”

Nhìn về phía đôi tử mâu sâu thẳm lóe sáng nhưng không có bất cứ tình cảm dao động nào, Cốc Kiến chăm chú nhìn tuyệt mỹ thiếu niên bị xiềng xích giam cầm, ngân phát phấp phới tung bay vẫn ngư cũ không hề có chút chật vật, ngược lại càng làm người ta cảm giác xa xôi vô cùng, người từng là ánh trắng chói mắt của ma giới kia, trong mắt Cốc Kiến không khỏi tràn ngập phức tạp.

Vị vua tương lai mà chúng ta hầu hạ a, khi nào người mới trở về vòng tay ma thần, không bị hết thảy thời gian trói buộc, trở thành sự tồn tại vĩ đại nhất mà không có ai có thể xâm phạm?

Nhìn thật lâu vào ấn ký thần bí đầy sức mạnh trên trán thiếu niên tóc trắng, Cốc Kiên vô thức tiến tới trước, giống như muốn xác nhận gì đó, bước châ có chút tập tễnh.

“Điện hạ… Già Lâu La điện hạ, người đã thức tỉnh rồi sao?”

“Luyện ngục huyết trì? Bộ tộc Đế Luyện? Ân? Ha hả Cốc Kiến, ngươi vừa nói chính là luyện trì sâu trong địa cung của bộ tộc thượng cổ Đông Lăng đúng không, huyết trì có thể hướng ma thần hiến tế kia, thì ra là thế, thì ra là thế a, khó trách…”

Nhìn về phía cảnh cửa không gian lộ ra nồng đậm oán khí cùng ma khí, tuyệt sắc thiếu niên bị giam cầm giữa không trung không khỏi nhếch khóe môi, cười lạnh.

Khó trách mình cảm thấy hơi thở kia quen thuộc như thế, quen thuộc đến mức làm cả người mình đều lạnh băng run rẩy.

Bởi vì mình đã trầm luân trong đó qúa lâu, lâu đến mức mình đã nghĩ mình không còn tồn tại, chỉ còn lại chút không cam tâm cùng bồi hồi trong mớ suy nghĩ trống rỗng, bồi hồi trong cuộc sống vẩn đục kia, không còn chút cảm tình chăm chú nhìn vào hết thảy.

Bị huynh trưởng mình kính yêu nhất tin cậy nhất không chút lưu tình đem làm tế phẩm, còn trình diễn một màn đau thấu tim gan ngay trước mắt, thiếu niên nhỏ tuổi vốn hoạt bát sáng sủa đơn thuần kia trong nháy mắt điêu linh, phong bế trái tim, rốt cuộc không còn nhìn thấy nụ cười vui vẻ ngày xưa.

Hết thảy chỉ là âm mưu tỉ mỉ của nam nhân kia! Làm cho thiếu niên luôn tin tưởng huynh trưởng kia bị đả kích trầm trọng! Không thể chịu đựng nổi!

“Cốc Kiến, ngươi chính là thông qua luyện ngục huyết trì mới từ ma giới tiến vào Thương Lam đại lục đi” Chính mình nên cảm tạ vị huynh trưởng kia đã tạo cơ hội cho mình thức tỉnh sao? Trong mắt thiếu niên tràn ngập châm biếm, ánh mắt là hàn băng, tuyệt vọng rồi lại lóng lánh quang mang, giống như loài hoa anh túc tuyệt mỹ rồi lại đầy độc tố.

“Đúng vậy điện hạ! Hơn mười năm trước, tộc trưởng đương nhiệm của bộ tộc Đế Luyện mở ra thí luyện thượng cổ của Vương ở nhân gian, thông qua đó hướng Vương hiến tế, mở ra một góc nhỏ thông tới ma giới. Mà luyện ngục huyết trì chính là thông đạo trực tiếp kết nối nhân gian với vực sâu ma giới. Cốc Kiến chính là thông qua vực sâu mới có thể tiến vào nhân giới.”

“Vực sâu ma giới?”

Ở ma giới, vực sâu đại biểu cho điều gì, Huân nhi tự nhiên hiểu rõ, đó chính là cấm địa ma tộc, nơi Ma thần ngủ say! Chỉ cần có ai tiến vào đều rơi vào kết cục bi thảm hình hồn tiên tan. Nhưng Cốc Kiến sao có thể lông tóc vô thương xuyên qua vực sâu?

“Cốc Kiến được Ma đế bệ hạ cho phép, là Ma đế bệ hạ dùng ma thần lực vô thượng che chắn thần xuyên qua.”

Bằng không, với thực lực của Cốc Kiến không có khả năng xuyên vực sâu tràn đầy oán khí cùng ma khí cuồng bạo tàn ngược kia mà thuận lợi tới nhân giới. Mặc dù là một trong bát tế đứng đầu ma giới, thực lực bất phàm, nhưng Cốc Kiến không có huyết mạch cường đại đại biểu cho quyền thế cùng sức mạnh.

Kia chính là sức mạnh cường đại ngủ say trong huyết mạch Ma thần hoàng tộc.

“Ma đế? Phụ vương…” Nói vậy, phụ vương đã biết mình luân hồi tới nhân giới rồi sao? Nghĩ tới vị chúa tể ma tộc uy nghiêm lại tà khí kia, Huân nhi không khỏi có chút hoảng hốt.

“Điện hạ, xin hãy cùng thần quay về ma giới đi, Ma đế bệ hạ đang chờ điện hạ trở về!”

Ngẩng đầu, mong đợi chăm chú nhìn Già Lâu La điện hạ, ánh mắt Cốc Kiến tràn ngập kích động tột đỉnh. Điện hạ đã thức tỉnh, hoàng tử ma tộc viễn cổ sắp trở lại ma giới, nghênh đón thời kì mới phồn vinh hưng thịnh nhất của ma tộc.

“Quay về ma giới? Không, không có khả năng, ta sẽ không quay về ma giới. Ta đã không còn là hoàng tử Già Lâu La của ma tộc nữa, hiện tại ta chính là hoàng tử Tây Lam, là một nhân loại, hoàn toàn không có bất cứ quan hệ vào với ma tộc.”

Từ khoảnh khắc hình hồn mình suýt chút nữa đã tiêu tán, chìm vào luân hồi, Già Lâu La cũng không còn tồn tại. Mình không còn là thiếu niên phải gánh trách nhiệm hoàng tử ma tộc trên vai, cũng không cần bồi hồn thống khổ ở nhân gian, cô độc thừa nhận nỗi đau đớn khi yêu thương thần tộc mà không thể ở cùng nhau.

Khoảng khắc mình tiêu tán trong lòng ngực nam nhân kia, nhìn nam nhân yêu mình sâu đậm thống khổ muốn chết, rên rĩ tuyệt vọng như cô lang mất đi bầu bạn, lau đi dòng lệ trên mặt nam nhân, hứa hẹn, nếu có kiếp sau, mình sẽ vĩnh viễn cùng y ở cùng một chỗ, sẽ luôn ở bên cạnh y, vĩnh viễn, không rời không bỏ.

Nghĩ đến hình ảnh sinh ly tử biệt từng trải qua, cho dù đã qua mấy vạn năm, thiếu niên giờ phút này giống như vừa tỉnh lại sau giấc mộng, trái tim vẫn như cũ, đau đớn tới thở không nổi.

Bất quá, phụ hoàng hẳn đã sớm biết mình là ai đi. Nghĩ đến yến tiệc tổ chức trong nghi thức hoàng gia sáu năm trước, Huân nhi không khỏi khẳng định.

Nam nhân kia vẫn thực đáng giận, vẫn bá đạo cùng tà khí hệt như trước kia. Có đôi lúc Già Lâu La thực hoài nghi, rốt cuộc ai trong bọn họ mới thật sự là ma tộc được xưng là tà ác a! Với cá tính thiếu đánh của nam nhân kia thế nhưng lại là vị vương tối cao vô thượng của thần tộc? Bất quá, Huân nhi thực sự rất cảm động, vì nam nhân kia trải qua vạn năm vẫn si tình không đổi.

“Điện hạ! Ngươi đang nói gì! Ngươi sao có thể không trở về ma giới, sao có thể nói mình không có liên quan gì với ma tộc?” Cốc Kiến nghe thấy lời thiếu niên nói xong thì không thể sợ hãi, khó tin hô.

“Ta không phải Già Lâu La!” Ý tứ của thiếu niên đã rất rõ ràng, mặc kệ tiền sinh mình là ai, hiện giờ đã không phải nữa.

“Điện hạ, Cốc Kiến phụng theo ý chỉ của bệ hạ tới đón điện hạ trở về, vì thế, điện hạ… xin thứ cho thần thất lễ, hôm nay thần nhất định phải mang Già Lâu La điện hạ ngươi trở về. Mặc kệ ngươi có đáp ứng hay không, Cốc Kiến tuyệt không cho phép điện hạ vứt bỏ không để ý tới ma tộc.”

Cho dù phải sử dụng thủ đoạn cưỡng chế, cho dù phải làm bị thương Già Lâu La điện hạ, Cốc Kiến hiện tại quyết không chùn bước.

Hắn là thị vệ phụng dưỡng hoàng thái tử ma tộc, một trong bát tế đã muốn tuyệt vọng chờ đợi Già Lâu La điện hạ trở về ma tộc suốt vạn năm. Chờ lâu như vậy, Cốc Kiến vẫn tin tưởng Già Lâu La điện hạ có thể trở về. Vì thế, chẳng sợ thời gian trôi qua bao lâu, chẳng sợ trong lòng đã tuyệt vọng, hắn vẫn như cũ không từ bỏ tín niệm vẫn luôn chống đỡ chính mình.

Chính là hiện tại, lúc điện hạ mà hắn sống chết thề nguyện trung thành thế nhưng lại vứt bỏ thần dân ma tộc, thậm chí còn không muốn thừa nhận thân phận mình, Cốc Kiến không thể nghi ngờ đã rất phẫn nộ.

Ngươi có thể tưởng tượng mình chờ đợi suốt vạn năm, rốt cuộc nhận được một câu nói quyết tuyệt ‘từ nay về sau ta không có bất cứ liên quan nào với ma tộc’, thì tâm tình của nam tử ma tộc tệ cỡ nào?

“Điện hạ, xin hãy cùng Cốc Kiến trở về đi.”

Những lời quyết tuyệt này không hề chừa chút cơ hội chọn lựa, giọng nói nam tử tràn ngập cường ngạnh. Hai tay vẽ thành một ấn ký phức tạp, lập tức cánh cửa không gian thông tới luyện ngục huyết trì bị mở ra. Nháy mắt, một trận hàn khí cùng âm trầm làm người ta không thoải mái từ bên trong ập ra.

“Cốc Kiến, ngươi thật to gan phạm thượng.” Muốn cưỡng ép mang ta về ma giới, cũng phải xem xem ngươi có năng lực này hay không!

Thiếu niên bị treo giữa không trung giận dữ cười, đôi tử mâu nhìn nam tử ma tộc trở nên âm hàn, nhưng trên mặt lại cười đến yêu dị mị hoặc.

Chú ý tới hắc y nam tử có chút cứng ngắc, Huân nhi cười lạnh một tiếng, khóe miệng không khỏi khinh miệt nhếch lên, tràn ngập, tràn ngập ý tứ châm chọc. Sau đó Cốc Kiến cùng Lạc Nhật vẫn bị trói chặt không thể động đậy trên không trung nhìn thấy, mái tóc ngân sắc bồng bềnh giữa không trung bắt đầu vũ động, tuyệt mỹ thiếu niên cả người bị xiềng xích trói buộc đột nhiên cười mị hoặc đến mức làm người ta không khỏi thất thần.

Nhưng cũng chính vào giây phút thất thần đó, sợi xích trói trên cổ tay cùng cổ chân thiếu nhiên đột nhiên vỡ vụn, chỉ còn lại một sợi quấn trên thắt lưng, vẫn bấp bênh phát huy bản năng vốn có.

“Cái gì! Sao có thể?” Cốc Kiến không khỏi trợn mắt há hốc. Sao lại có thể như vậy? Già Lâu La điện hạ sao có thể dễ dàng thoát khỏi xiềng xích giam cầm của mình như vậy, kia chính là một trong mười ma khí của ma giới a.

Tuy thắt lưng thiếu niên vẫn bị trói buộc như cũ, nhưng Cốc Kiến biết nó cũng không thể giam cầm Già Lâu La điện hạ bao lâu nữa.

Cứ việc Cốc Kiến biết, Già Lâu La điện hạ có huyết mạch hoàng tộc, thực lực rất cường hãn, phá hủy vũ khí của mình cũng không phải không có khả năng, chính là thiếu niên hiện tại dù sao cũng chỉ vừa thức tỉnh, sao có thể lập tức có thực lực cường đại như vậy?

“Xiềng xích giam cầm a! Ha hả…” Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vòng dây xích ngân sắc trên thắt lưng, chỉ thấy bàn tay mềm mại nhẵn nhụi của thiếu niên thế nhưng lại có móng tay sắc bén thật dài.

“Già Lâu La điện hạ…”

“Ngươi nói xem, là xiềng xích của ngươi cứng rắn, hay móng tay bản cung sắc bén hơn? Nhìn Cốc Kiến, tuyệt mỹ thiếu niên cười khẽ hỏi, hệt như tiếng tình nhân nỉ ngon tràn ngập phong tình vạn chủng, rồi lại giống như oán linh âm khí nơi vực sâu, tràn đầy huyết tinh muốn xé rách hết thảy.

“Ta… điện hạ…”

“Huân nhi!”

Ngay lúc Cốc Kiến mặt xám như tro tàn, sắc mặt dị thường khó coi, trong không khí đột nhiên lại nổi lên một trận không gian dao động, sau đó Cốc Kiến cùng Lạc Nhật liền thấy một nam nhân tuấn mỹ sắc mặt lo lắng xuất hiện ngay trước mắt.

Nam nhân kia, tự nhiên chính là Tây Lam hoàng đế bệ hạ!

“Huân nhi!”

“Phụ hoàng!”