Tây Lam Yêu Ca

Quyển 2 - Chương 52: Phát Hiện Của Cáp Lý Tư



“Ách? Nơi này sao lại có ma thú a? Chủ nhân, nó là ma thú chủ nhân dưỡng sao?” Nhìn thấy tiểu miêu ly đột nhiên xuất hiện bên chân, đang mở to đôi mắt màu lam thân thiết cùng tò mò nhìn mình, Bảo Bảo không khỏi nghi hoặc nhìn về phía tuyệt mỹ thiếu niên rúc trong lòng ngực nam nhân, hỏi.

“Có thể xem là vậy!”

Vật nhỏ được bé mang về dưỡng một thời gian, hiện tại hẳn có thể xem là thuộc về bé đi. Chính là nếu Cáp Lý Tư gia gia cùng Phí La Nhĩ gia gia tìm tới đây thì làm sao bây giờ? Mang Nguyệt Bán trở về, dứt khoát làm ấn ký trên người nó để khẳng định quyền sở hữu?

Ánh mắt mơ màng của Huân nhi không khỏi liếc nhìn về phía Nguyệt Bán dưới chân Bảo Bảo, cân nhắc có nên đeo một cái vòng vào cổ Nguyệt Bán hay thắt một cái nơ bướm trên lổ tai?

Nhưng ngay lúc Huân nhi trầm tư, Bảo Bảo đã khom lưng ôm tiểu miêu ly bên chân lên. Chính là dị biến đúng lúc này xảy ra.

Chỉ thấy Nguyệt Bán vừa được Bảo Bảo ôm lấy thì trên người đột nhiên tỏa ra một tầng hào quang hoa mỹ, sau đó Tây Lam Thương Khung chỉ thấy Huân nhi mình đang ôm trong lòng cũng đột nhiên xuất hiện một ấn ký mạn đằng thần bí, xuyên thấu qua cơ thể Bảo Bảo, cùng khế ước cổ xưa hình tia chớp trên trán Nguyệt Bán hô ứng.

Tây Lam Thương Khung híp mắt suy nghĩ, chờ hào quang trên người Nguyệt Bán tản đi, nam nhân không khỏi có chút kinh dị nhìn thấy tiểu miêu ly vừa nãy chỉ là một tiểu thú không to bằng một bàn tay trong lòng Bảo Bảo đã biến thành ma thú có cơ thể to lớn vô cùng uy phong đáng sợ, rất có cảm giác áp bách đứng bên cạnh Bảo Bảo.

Giờ phút này, ma thú đứng bên người Bảo Bảo vẫn toàn thân tuyết trắng như cũ, ánh mắt thâm lam, trên trán có ấn ký hình tia chớp. Nhưng Nguyệt Bán hiện tại làm người ta có cảm giác nó là một ma thú rất cường đại rất đáng sợ, rốt cuộc không tìm thấy chút bóng dáng đáng yêu nào của lúc nãy.

Thật giống như hiện tại nó là một vương giả tràn ngập nguy hiểm trong rừng rậm tăm tối, toàn thân đầy hơi thở áp bách. Tuy giờ phút này, ma thú đột nhiên biến đổi làm người ta sợ hãi đang dùng ánh mắt dị thường thân thiết cùng ôn nhu nhìn tuyệt mỹ nhân nhi trên giường.

Nhìn dị tượng đột nhiên xuất hiện trước mắt, Tây Lam Thương Khung không khỏi cảm giác tiểu miêu ly bị Huân nhi mang về lúc đó vô hình có một sợi dây vô hình giữa Huân nhi cùng Bảo Bảo, liên hệ bọn họ lại với nhau.

Mà lúc này, không thể nghi ngờ, người ký khế ước với Nguyệt Bán là ai đã quá rõ ràng. Tuy nguyên do trong đó, mọi người vẫn cảm thấy mơ hồ. Nhất là Huân nhi cùng Bảo Bảo vừa mới thức tỉnh, không khỏi mờ mịt trước những gì mình vừa nhìn thấy.

Chính mình từ khi nào ký khế ước với ma thú a?



“Chủ nhân, ngươi thấy tiểu đệ của Bảo Bảo chạy đi đâu rồi không? Bảo Bỏ tìm không thấy nó a” Chán ghét a chán ghét a, nào có đạo lý đại ca phải tìm tiểu đệ chứ, không phải đều là tiểu đệ chân chó chạy theo sau đại ca sao?

Bảo Bảo dậm chân, thực tức giận a. Tiểu đệ mình mới thu nhân này, cũng chính là tiểu đệ duy nhất, hiện giờ thế nhưng lại chơi trò mất tích với mình?

“Tiểu đệ, Bảo Bảo, ngươi đang nói gì?” Tuyệt mỹ thiếu niên đang nhàn nhã ngồi bên một góc tường đầy dây leo mạn đằng của Tê Hoàng uyển, lúc này không khỏi nghi hoặc nhìn oa nhi đáng yêu vừa mới thức tỉnh, hỏi.

Bảo Bảo từ khi nào lại có tiểu đệ? Mình thân là chủ nhân Bảo Bảo thế nhưng lại không biết? Hay là, chính là mảng mạn đằng lăng tiêu ngay sau lưng mình? Huân nhi không khỏi quay đầu nhìn góc tường xanh biếc phía sau, nghi hoặc.

Tê Hoàng uyển vốn không có mạn đằng lăng tiêu, chính là sau khi Bảo Bảo thức tỉnh không bao lâu, oa nhi bướng bỉnh kia cảm thấy Tê Hoàng uyển quá đơn giản, không thể nào so sánh với hoàng cung to lớn , khí thế huy hoàng như một mê cung kia.

Vì thế, Bảo Bảo cảm giác phạm vi hoạt động của mình bị hạn chế rất lớn, không khỏi gieo mầm móng của mình ở tiểu viện ở tạm thời này.

Nếu không phải Huân nhi sợ bảo bảo không đúng mực, sẽ biến Tê Hoàng uyển thành bộ dáng như ngự hoa viên làm người ta chú ý, rất có thể hiện tại, thánh linh chi hoa của Tây Lam đã nở đầy Tây Diệp La học viện. Mà Cáp Lý Tư gia gia cùng Phí La Nhĩ gia gia hiện giờ khẳng định đã cười tới mức không thể khép miệng.

Bất quá, tuy không cho phép Bảo Bảo xằng bậy, nhưng hiện tại gốc lăng tiêu ở Tê Hoàng uyển cũng chính là bản thể của Bảo Bảo, bị Bảo Bảo mang ra từ hoàng cung. Nghe nói đây là vì đổi hoàn cảnh, miễn cho hai lão gia tử đáng sợ kia mỗi ngày đều nhìn Bảo Bảo mà si mê chảy nước miếng.

Đã sáu năm, Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng vẫn như cũ không hề giảm hứng thú với thánh linh chi hoa. Chẳng qua không còn mất ăn mất ngủ như trước kia, hiện giờ bọn họ có vẻ lí trí hơn rất nhiều. Ít nhất không còn ý tưởng muốn trụ lại lãnh cung không chịu ra nữa.

Từ đêm đó được phụ hoàng dẫn dắt mình lên đỉnh điểm tình dục, Bảo Bảo thế nhưng đột nhiên thức tỉnh, làm Huân nhi có chút kinh hoảng không kịp trở tay, nhưng cũng không khỏi âm thầm may mắn, Bảo Bảo vẫn là đứa nhỏ cái gì cũng không biết.

Đã trải qua lần đầu tiên hoan ái, Huân nhi đối với dục vọng nam nhân cũng không còn ngây thơ, trong nháy mắt đã tỉnh ngộ ra rất nhiều thứ. Nhất là sau ngày đó, chỉ cần tìm được cơ hội phụ hoàng sẽ ấn mình lên giường, hung hăng tiến vào, làm tuyệt mỹ thiếu hiên không khỏi thất thần, mất khống chế mà chìm vào tình dục mãnh liệt.

Mà thần thái của thiếu niên ngày càng quyến rũ yêu dị, trêu chọc dục vọng sâu trong nội tâm người khác. Mỗi khi người ta nhìn thấy, cơ thể liền không khỏi sinh ra cảm giác tê dại dị thường. Mà cảm giác này, Tiểu Di Tử cảm nhận sâu sắc nhất.

Hắn biết rõ nguyên nhân điện hạ biến hóa. Là nội thị vẫn luôn hầu hạ tuyệt mỹ hoàng tử này, Tiểu Di Tử rõ ràng ý thức được ngày đó đã xảy ra chuyện gì.

Không nói tới mỗi ngày vì điện hạ thay y phục, nhìn thấy cơ thể phủ kín dấu hôn của nhân nhi tuyệt mỹ, còn có bộ dáng cả người đau nhức vô lực sau khi hoan ái của thiếu niên cũng đủ làm người ta miên man bất định.

Huống chi, tối hôm đó Tiểu Di Từng vì lo lắng cho điện hạ nên vẫn đứng bên ngoài canh giữ, thẳng đến khi nam nhân cả người tràn ngập khí phách của bậc đế vương cùng hơi thở cao quý kia trở về. Tự nhiên, tiếng rên rỉ yêu kiều tràn ngập thống khổ cùng vui thích của điện hạ cũng không sót một tiếng lọt vào tai Tiểu Di Tử.

Nếu không phải sau đó, Tiểu Di Tử vì không kịp phòng bị, thế nhưng để nam nhân ẩn núp trong bóng tối kia đột nhiên ôm đi, rất có thể hắn vẫn còn tiếp tục mẫu thuẫn giãy dụa, mặt đỏ tai hồng không biết làm sao bên ngoài phòng điện hạ.

Mà hôm sau, lúc Tiểu Di Tử trở lại Tê Hoàng uyển, đi vào phòng ngủ của điện hạ liền nhìn thấy trên giường lớn khắc hoa, thiếu niên quyến rũ, dị thường chọc người ta trìu mến kia đang mệt mỏi ngủ say.

Mà bên cạnh tuyệt mỹ thiếu niên, Lam đế bệ hạ vẻ mặt thâm tình ôn nhu nhìn nhân nhi có vẻ mệt muốn chết kia. Lúc này một chút cũng không nhìn ra một Lam đế bệ hạ thô bạo cùng âm lãnh tối qua.

Bộ dáng này của Lam đế thậm chí còn làm Tiểu Di Tử cảm thấy hoảng hốt, tựa hồ tuyệt mỹ hoàng tử kia chính là ái nhân ngủ say ngàn năm mà Lam đế bệ hạ luôn một mực cẩn thận bảo hộ.

Nhìn cảnh tượng này, Tiểu Di Tử không khỏi nghĩ tới nam nhân không hể để ý mình giãy dụa mà chiếm giữ mình, kia rõ ràng là sư tôn của mình, là nam nhân lãnh liệt mà mình tôn kính nhất. Vì sao hắn lại đối xử với mình như vậy? Nam nhân nguy hiểm luôn ẩn mình trong bóng tối kia!

Bất quá so với mình, điện hạ hiển nhiên rất yêu thích Lam đế bệ hạ, vì thế sau khi Lam đế bệ hạ vì mất khống chế làm làm ra việc như vậy, điện hạ cũng không hề oán hận. Thậm chí, Tiểu Di Tử biết, đối với Lam đế mà từ nhỏ điện hạ đã không muốn xa rời này, vô luận thế nào điện hạ cũng không rời khỏi bệ hạ.

Bởi vậy sau đó, mỗi lần thấy Lam đế bệ hạ cùng điện hạ vô cùng thân thiết ở bên nhau, thậm chí là ám muội hôn môi cùng lớn mật hoan ái, Tiểu Di Tử luôn yên lặng rời đi.

Đương nhiên, tuyệt đối sẽ không đi xa, Tiểu Di Tử không muốn bị vị sư tôn kia lợi dụng cơ hội, nam nhân luôn thô bạo tra tấn mình luôn biến toàn thân mình trở nên vô cùng thê thảm, thậm chí ngay cả đi đường cũng thực gian nan.

Về phần hoa tinh linh Bảo Bảo đột nhiên thức tỉnh, Tiểu Di Tử cũng biết một chút.

Đối với hoa tinh linh tạo ra sự kiện ở ngự hoa viên sáu năm trước, làm Viện phi lâm vào kết cục thê thảm, thậm chí còn biến tẩm cung lúc trước của nàng thành lãnh cung hiện giờ, chủng tộc đã sớm biến mất ở thời thần ma viễn cổ, Tiểu Di Tử vẫn tràn ngập sợ hãi.

Điện hạ rốt cuộc là ai, thế nhưng có được tinh linh trong truyền thuyết? Nhân nhi có dung mạo xinh đẹp tuyệt luân không giống nhân loại chính là vị thần mỹ lệ từ thời viễn cổ thần bí sao?

Tiểu Di Tử đứng bên cạnh tuyệt mỹ điện hạ, dùng ánh mắt tràn ngập mê mang cùng kính sợ nhìn điện hạ cùng hoa tinh linh nói chuyện.

Mà Huân nhi, lúc này cũng không chú ý tới biểu cảm khác thường trên mặt nội thị thanh lệ của mình. Toàn bộ lực chú ý của bé đều đặt lên người Bảo Bảo đang một mình hờn dỗi trước mặt.

“Bảo Bảo, ngươi nói Nguyệt Bán sao?”

Nguyệt Bán, chính là tiểu ma thú biến dị đáng yêu, trên trán có ấn ký tia chớp không biết chủ nhân là ai, mà Huân nhi lấy từ chỗ Cáp Lý Tư gia gia cùng Phí La Nhĩ gia gia. Tuy hiện tại, người kí khế ước với Nguyệt Bán là ai, Huân nhi đã biết.

Lúc trước Huân nhi sở dĩ lặng lẽ mang Nguyệt Bán từ phòng làm việc của Cáp Lý Tư gia gia trở về, trừ bỏ cảm thấy tiểu miêu ly này thực đáng yêu cùng thú vị, thì bởi vì Huân nhi từ trên người nó cảm giác được hơi thở của Bảo Bảo. Chẳng qua vì lúc ấy Bảo Bảo chìm vào ngủ say nên không rõ nguyên do mà thôi.

Chính là hiện tại, Bảo Bảo đã thức tỉnh.

Mà ngay ngày Bảo Bảo vừa thức tỉnh, Nguyệt Bán vì cảm nhận được hơi thở của Bảo Bảo mà xuất hiện trước mặt Huân nhi. Mà đối với sự biến dị của Nguyệt Bán, Huân nhi cùng Bảo Bảo cũng không rõ.

Chính là không thể nghi ngờ, Nguyệt Bán chính vì thánh linh chi hoa mà biến đổi, như vậy sự biến dị của nó khẳng định có quan hệ rất lớn với Huân nhi. Vì thế, trong lúc vô tình Huân nhi trở thành người ký khế ước với Nguyệt Bán cũng không có gì lạ. Tuy Huân nhi không rõ ràng lắm về khái niệm này.

Nói tới Nguyệt Bán, này vốn rất nhỏ yếu, kết quả ngày đó đột nhiên biến dị trở thành ma thú cường đại dọa Huân nhi nhảy dựng, bé không khỏi nhìn xung quanh. Nguyệt Bán chạy đâu rồi?

Hình như bắt đầu từ sáng sớm đã không thấy bóng nó đâu? Chẳng lẽ bị phụ hoàng ném ra?

Nghĩ tới mấy ngày trước, cứ mỗi lần Nguyệt Bán quấn quít lấy bé đều bị phụ hoàng dọa tới mức lông tơ dựng thẳng, Huân nhi không khỏi có chút đồng tình, kia là kế ước thú mà bé nhặt về a.

“Nguyệt Bán…” Ngay lúc Huân nhi chuẩn bị thông qua khế ước đột nhiên xuất hiên giữa mình và Nguyệt Bán ngày đó để gọi nó thì một người đột nhiên từ cổng Tê Hoàng uyển tiến vào. Mà trên tay đối phương là một tiểu thú đáng yêu ra vẻ giương nanh múa vuốt nhưng lúc này đang ảo não giãy dụa.

“Ngao ô…” Hiển nhiên, Nguyệt Bán cũng thấy chủ nhân của mình, tuyệt mỹ thiếu niên vừa xinh đẹp lại cường đại kia. Lập tức, tiểu thú đang phẫn nộ cố gắng giãy dụa lập tức bày ra bộ dáng đáng thương nhìn Huân nhi, chủ nhân xinh đẹp của nó.

Mà Huân nhi, lúc này nhìn người đang túm chặt Nguyệt Bán, không khỏi có chút chột dạ.

“Cáp Lý Tư gia gia…”

“Tiểu điện hạ a, lão nhân hôm nay tới thăm ngươi. Nghe nói ngươi sinh bệnh, vài ngày cũng không tơi lớp, có nghiêm trọng không a.” Cáp Lý Tư viện trưởng đi tới trước mặt tuyệt mỹ thiếu niên, không khỏi quan tâm hỏi.

“Sinh bệnh? Ta sinh bệnh? A…” Phụ hoàng nói vậy sao? Nghĩ tới nam nhân làm mình không thể đi học, gương mặt Huân nhi không khỏi đỏ bừng.

“Tiểu điện hạ a, sao ngươi lại sinh bệnh chứ, ngươi hiện giờ chính là Minh Nguyệt của Tây Diệp La học viện ta a. Chỉ cần cảm mạo linh tinh thôi cũng đủ làm học viện này xôn xao. Lão nhân ta thấy, nếu không phải điện hạ ở Cấm Hồn Cư được xưng là ‘cấm địa’ của Tây Diệp La học viện, chỉ sợ cổng ký túc xá học viện cũng bị đạp đổ rồi. Ha hả, may mắn, lão nhân ta đã sớm dự kiến chuyện này a.”

Vuốt chòm râu bạc thật dài của mình, Cáp Lý Tư viện trưởng cười thực đắc ý.

Nhưng ngay lúc này, Nguyệt Bán bị lão viện trưởng túm trong tay đột nhiên mạnh mẽ giãy một phát, sau đó nhanh chóng thoát khỏi trói buộc, nhảy lên vai tuyệt mỹ thiếu niên, còn trợn mắt nhìn Cáp Lý Tư viện trưởng đang sửng sốt.

“Cái kia, Cáp Lý Tư gia gia, Nguyệt Bán Nguyệt nó…” Nhìn lão nhân hiền lành đối diện, Huân nhi không khỏi chuẩn bị mở miệng. Nhưng mà…

“A, tiểu miêu ly làm người ta đau đầu này thế nhưng trốn nhà đi mất biệt. Còn hại hai lão già chúng ta tìm kiếm khắp nơi, chỉ sợ ngày nào đó vừa tỉnh lại liền phát hiện đất cả Tây Diệp La học vện đều bị nó cào lên tận ba thước. Hôm nay nếu không phải tới thăm tiểu điện hạ, ta còn không phát hiện vật nhỏ này đang quấy rối ở Cấm Hồn Cư a.”

Cáp Lý Tư viện trưởng nhìn tiểu thú bướng bỉnh vô cùng thành thật đứng trên vai tuyệt mỹ hoàng tử, không khỏi buồn bực. Xem xem, vật nhỏ này mìnhcùng Phí La Nhĩ dưỡng nó cũng gần sáu bảy năm rồi, thế nhưng chưa bao giờ thấy nó thân cận với bọn họ như vậy.

Chính là hiện tại, nhìn bộ dáng nó vô cùng thân thiết với Huân điện hạ, rõ ràng đã xem thiếu niên xinh đẹp tuyệt luân này là chủ nhân của mình. Này thật sự làm người ta buồn bực a, tốt xấu gì người mua nó về cũng chính là mình đi.

“Cáp Lý Tư gia gia, ngươi nói Nguyệt Bán quấy rối?”

“Đúng a, ta vốn chuẩn bị tới thăm điện hạ, kết quả lúc đi ngang Liên Ngâm uyển của hai tiểu hậu bối Phong gia trụ thì thấy vật nhỏ này đang hưng phấn cào vỏ cây. Lúc ấy lão nhân ta còn nghĩ có phải nó đã lâu không được ăn gì nên luống cuống tới mức đói bụng ăn quàng a.”

Vật nhỏ này rất hư hỏng. Cáp Lý Tư viện trưởng thật không ngờ, biến mất một đoạn thời gian dài, không biết đã chạy đi đâu, thế nhưng hiện giờ thoạt nhìn có vẻ thành thật hơn rất nhiều a! Hơn nữa, thiếu niên trước mắt tựa hồ vẫn luôn ở cùng nó trong khoảng thời gian này!

Ngay lúc Huân nhi định bụng nói chuyện thì chỉ thấy lão nhân đối diện đột nhiên biến sắc, sau đó dùng ánh mắt dị thường khiếp sợ chăm chú nhìn….. lăng tiêu phía sau mình…

“A! A! A! Đây là có chuyện gì a? Mạn đằng thánh linh chi hoa sao lại đột nhiên chạy tới đây? Lão nhân ta bất quá chỉ mới vài ngày không tới hoàng cung thôi mà, mạn đằng này chẳng lẽ tự mọc chân chạy tới đây?”

Thảm thương kinh hô một tiếng, Cáp Lý Tư viện trưởng không khỏi ngây ngốc nhìn thảm thực vật xanh mướt bám trên vách tường Tê Hoàng uyển. Mà lúc này, lực chú ý của lão nhân cũng không khỏi chuyển qua người oa nhi đáng yêu ngoan ngoãn đứng cạnh tuyệt mỹ thiếu niên.

“Đây là…”