Tất Cả Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Chương 91



Mục Tiêu Nhiên túm lấy Diệp Linh Lang chạy vội một đường, từ cửa thành vọt tới Lục phủ.

Lục phủ là đệ nhất thế gia của thành Lục An, cũng là một trong tám thế gia lớn của Tu Tiên giới, địa vị của Lục phủ trong các thế gia có thể so với địa vị của tứ đại tông môn ở tu tiên giới, dù là thực lực hay nội tình đều vô cùng thâm hậu.

Cho nên, khi tòa nhà chính của Lục phủ ở thành Lục An xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, thu hút rất nhiều người tụ tập đứng xem ở bên ngoài.

Chỉ thấy Lục phủ còn đang không ngừng bốc lửa, thường thường còn truyền đến tiếng nổ mạnh kịch liệt.

Nếu không phải động tĩnh này gần đây cứ hai ba ngày lại có một lần, bọn họ đều sẽ nghi ngờ Lục phủ là bị người tìm tới cửa trả thù, diệt phủ đốt nhà.

Cửa chính có quá nhiều người vây xem, Mục Tiêu Nhiên mang theo Diệp Linh Lang không thể chen vào, vừa lúc nhìn thấy ánh lửa giống như hướng bên cạnh lan tràn, hắn nhanh chóng mang theo Diệp Linh Lang chạy tới cửa hông.
Đúng lúc này, “Ầm” một tiếng vang lớn, cửa hông bị nổ văng ra làm nhóm người vây xem bên cạnh cũng nhanh chóng lui lại để tránh bị vạ lây.

Chỉ thấy từ cửa hông chạy ra một thiếu nữ mặc áo tím rất xinh đẹp, tay phải nàng cầm một thanh kiếm, tay trái cầm một lá bùa.

Mà ở phía sau nàng là một nhóm người ăn mặc trang phục của Lục phủ, đang nhanh chóng lao tới đem nàng vây quanh, người cầm đầu cũng không ngừng la to: “Buông vũ khí xuống, đừng giãy giụa nữa!”

Thiếu nữ áo tím kia không dao động, giơ lá bùa trong tay trái lên, hình như là đang suy xét cái gì.

“Chỉ với sức chiến đấu như mèo ba chân kia của ngươi, nếu không phải trộm một chồng lá bùa của tứ gia thì sao có thể một đường gϊếŧ đến nơi này? Hiện tại lá bùa chỉ còn lại một tấm, ngươi sao có thể thoát được?”
“Không xong không xong, sao lại âm ĩ thành như vậy?”

Mục Tiêu Nhiên cau mày một bên chen vào trong, một bên nghĩ cách làm sao giải quyết việc này.

“Ngũ sư huynh, người đứng ở phía trước là Ngũ sư tỷ sao?”

“Đúng vậy, nàng chính là Ngũ sư tỷ của muội, Lục Bạch Vi.”

Diệp Linh Lang gật gật đầu, Ngũ sư tỷ vậy mà bị người vây ẩu!

“Không được, ta phải nhanh chóng đi ngăn cản bọn họ, bằng không thật sự đánh nhau túi bụi liền không xong.”

Dứt lời Mục Tiêu Nhiên dùng sức đẩy mấy người đang vây xem ở phía trước, nhanh chóng đi vào.

“Lục quản sự, đang êm đẹp sao lại làm ầm ĩ như vậy chứ? Đều là người một nhà, không cần động can qua mà.”

“Ngươi còn dám tới Lục phủ chúng ta! Gia chủ nhà chúng ta đã nói rồi, sẽ không để đại tiểu thư quay lại Thanh Huyền Tông nữa, các ngươi có thể chết tâm đi! Nếu không phải các ngươi, nàng sao có thể mỗi ngày đều chống đối trong nhà chứ?”
“Lục quản sự, có việc gì cũng nên bình tĩnh thương lượng, ta biết Ngũ sư muội tính cách xưa nay có chút xúc động, lần này ta cũng là tới khuyên nhủ nàng, mọi người có thể ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện.”

“Vậy được, xem như nể mặt ngươi ngày thường hành sự đoan chính ta liền tin ngươi một lần, nếu ngươi có thể khuyên nàng đừng cùng Lục phủ đối nghịch nữa, vậy ta…”

Lục quản sự nói đến một nửa, đôi mắt bỗng nhiên trừng lớn, kinh hoảng nhanh chóng lui về phía sau.

“Tránh hết ra!”

Hắn rống to một tiếng sau đó liền nghênh đón một lá bùa nổ mạnh bay tới.

“Ầm ầm ầm”

Lúc này tiếng nổ so với vừa rồi còn vang hơn, uy lực so với lúc nãy cũng lớn hơn, trực tiếp đem nhóm người của lục quản sự đang muốn vây bắt Lục Bạch Vi nổ đến liên tục lui về phía sau.

“Ai nói ta chỉ còn lại một lá bùa hả? Trợn to mắt chó của ngươi lên nhìn cho rõ ràng, còn có một chồng đâu! Tới đây! Đánh a! Ta sợ ngươi chắc!”

Lục quản sự vừa quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy trong tay Lục Bạch Vi vốn dĩ chỉ còn lại một lá bùa, lúc này lại đang cầm một chồng mới.

Ông ta suýt chút nữa bị nghẹn một hơi, vừa tức vừa gấp.

Lại chớp mắt thấy được con thỏ màu hồng nhạt trong lòng Lục Bạch Vi, tức khắc đã hiểu rõ.

“Được lắm ngươi Mục Tiêu Nhiên, uổng cho ta còn tin tưởng ngươi như vậy, không nghĩ tới ngươi vậy mà mặt ngoài cầu hòa, sau lưng lại đưa lá bùa cho đại tiểu thư! Nhìn ngươi lớn lên bộ dáng đàng hoàng, không nghĩ tới bên trong lại đen đến như vậy!”

Mục Tiêu Nhiên nghe mà không hiểu ra sao, vừa quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy trong tay Ngũ sư muội nhiều ra một chồng lá bùa, nàng còn đang ôm Tai Dài nữa.

“Không phải, không phải ta đưa cho nàng.”

“Còn dám giảo biện! Trước đó vài ngày ngươi bắt được một con thỏ Tai Dài biến dị màu hồng nhạt, có vài người dùng nhiều tiền muốn mua lại bị ngươi từ chối, việc này đã truyền ra ngoài! Còn ai không biết con thỏ này là của ngươi chứ!”

“……”

Mục Tiêu Nhiên quả thật ngơ ra, hành tẩu bên ngoài nhiều năm như vậy, hắn chưa từng gặp qua trường hợp hết đường chối cãi như vậy.

“Được lắm Mục Tiêu Nhiên, ngươi lại đưa bùa nổ có uy lực mạnh như vậy, ngươi chính là muốn nổ chết chúng ta đúng không?!”

Lục quản sự tức giận đến cả người phát run.

“Cố ý thì làm sao? Chính là muốn chọc tức ngươi đó! Ở kia mắng nửa ngày có ích lợi gì hả? Có bản lĩnh ngươi nhào lên đánh huynh ấy đi!” Lục Bạch Vi lúc này còn sợ chuyện không đủ lớn mà xen miệng vào.

“Được được được! Cố ý tới cửa khıêυ khí©h đúng không! Người tới, cùng nhau lên!”

Mắt thấy nhóm người của Lục phủ đều xông về phía mình, Mục Tiêu Nhiên trừng lớn hai mắt.

“Ta không phải, ta không có, đừng hiểu lầm! Ta thật sự không phải tới đánh nhau mà!”

Lục Bạch Vi thừa dịp đám người kia đem Mục Tiêu Nhiên coi như đồng lõa mà vây công, nàng xoay người liền chạy.

Mới vừa chạy ra ngoài thì thỏ con trong lòng đã nhảy xuống đất, rồi vọt qua chỗ một tiểu cô nương khác.

“Hử?”

Diệp Linh Lang bế Tai Dài lên, quay sang Lục Bạch Vi mỉm cười một chút.

“Muội chắc không phải là tiểu sư muội mới tới của ta đó chứ?”

“Đúng vậy.”

“Lá bùa là muội đưa sao?”

“Đúng vậy.”

“Ta liền nói mà, Ngũ sư huynh xưa nay chỉ muốn lấy hòa bình giải quyết tất cả mâu thuẫn, sao có thể đưa ta lá bùa chứ, thì ra là muội nha.” Lục Bạch Vi nháy mắt một cái: “Làm hay lắm!”

“Ngũ sư huynh đang bị vây công bên kia, chúng ta có lên giúp không?”

“Không cần phải xen vào, Ngũ sư huynh có thể đánh thắng được, chúng ta đi mau đi, trước hết tìm một chỗ tránh đi đã.”

Lục Bạch Vi nói xong cũng không đợi mà túm Diệp Linh Lang một đường chạy như điên rời khỏi Lục phủ.

Sau khi ra ngoài thì lập tức mang theo Diệp Linh Lang đi vào một tửu lầu rất náo nhiệt.

Căn tửu lầu kia độc chiếm cả một bên đường phố, nơi cửa vào cũng có rất nhiều cô nương xinh đẹp ăn mặc phóng khoáng mời chào, đi vào bên trong càng là muốn chơi gì đều có.

Có thi đấu linh sủng, có đánh bạc, còn có đấu sinh tử, càng có rất nhiều người đang ôm nữ nhân uống rượu múa hát.

Lục Bạch Vi mang theo Diệp Linh Lang đi vào một phòng riêng, tùy tay gọi tám món chính, còn mở một lọ rượu nhỏ.

“Tiểu sư muội, lần đầu gặp mặt quá bất ngờ, ta chưa chuẩn bị lễ vật gì cho muội.” Lục Bạch Vi chỉ chỉ ngoài cửa sổ: “Nhìn thấy gian cửa hàng ở đối diện bên kia đường không?”

“Muội thấy được.”

Lục Bạch Vi từ nhẫn lấy ra một quyển trục nhét vào trong tay Diệp Linh Lang.

“Tặng cho muội đó, cái này là khế ước của cửa hàng, về sau mỗi tháng muội có thể dựa vào nó đến bất kỳ tiền trang nào dưới danh nghĩa của Lục gia, lấy số linh thạch lời được của cửa hàng đó.”

Diệp Linh Lang tức khắc ánh mắt sáng lên, mở khế ước ra cẩn thận xem xét.

Phía trên có đánh dấu riêng, quyển trục này thậm chí có thể xem được các mục thu chi thực tế của cửa hàng, một lát sau tin tức cùng con số ở trên mặt cũng thay đổi, cái này cũng hay quá rồi, cứ như một phần mềm được từ từ cập nhật vậy!

Cửa hàng còn có thể chơi như vậy, rất là thú vị, nếu có rảnh nàng cũng muốn làm mấy cái tới chơi thử!

Trách không được những người sai vặt quét tước ở Thanh Huyền Tông đều do Ngũ sư tỷ thuê đến, Ngũ sư tỷ thật sự rất có tiền.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị dùng sức đẩy ra.

Chỉ thấy Ngũ sư huynh xưa nay luôn ôn nhu nho nhã, giờ phút này lại mang dáng vẻ chật vật đứng ở ngoài cửa, đôi mắt trong sáng bình thường cũng đang nhìn chằm chằm các nàng, lúc này chất chứa vô số cảm xúc.