Tất Cả Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Chương 79



Khi Diệp Linh Lang nói ra câu này thì các bạn nhỏ bên người nàng theo bản năng run rẩy trong lòng.

Chỉ thấy nàng lấy ra một cây kim thật dài, cùng lúc đó trên tay dùng sức đè lại Béo Đầu.

Béo Đầu cảm thấy được tình huống không đúng liền bắt đầu liều chết giãy giụa, nhưng mà sức lực giữa địch và ta cách quá xa, cho nên ngoại trừ bộ dáng giãy giụa của nó có chút buồn cười ra thì không có hiệu quả gì.

“Ngươi muốn làm gì? A! A!”

Béo Đầu hét thảm một tiếng, vang vọng cả không gian xung quanh.

Chỉ thấy Diệp Linh Lang dùng kim dài chọc lên mông của nó, trước khi rút ra còn xoay vài vòng, sau khi rút ra trên thâm kim đã dính đầy nước quả.

Diệp Linh Lang buông lỏng tay, được tự do Béo Đầu lập tức quay lại hung tợn trừng nàng, đang muốn mở miệng mắng thì thấy Diệp Linh Lang ném cây kim kia ra ngoài trận pháp.
Trong khoảnh khắc, tất cả quỷ hồn đều giống như phát điên mà nhào qua chỗ cây kim kia, chen đến vỡ đâu cũng muốn nhào tới gần.

Mấy quỷ hồn cách gần nhất định há miệng nuốt kim vào, nhưng quỷ hồn nhiều như vậy lại chỉ có một cây kim, chúng nó lập tức táo bạo giành lấy, bắt đầu tấn công lẫn nhau, trình diễn một màn tay không xé quỷ cực kỳ tàn nhẫn.

Tình cảnh quả thật làm người thấy người sợ, quỷ thấy quỷ hoảng.

Một số quỷ hồn cách khá xa không có cơ hội chen đến, chúng nó liền duỗi dài cổ cùng đầu ra, dùng sức hút lấy hương vị thơm ngọt từ cây kim kia tản ra, phối hợp với bộ mặt vốn rất dữ tợn kia, hiệu quả thị giác vô cùng kinh khủng.

Sáu người một quả bên trong trận pháp đều bị dọa ngây người.

Trong khoảnh khắc, Béo Đầu đem vô số câu muốn mắng chửi nuốt trở về, hơn nữa vô cùng nịnh nọt dùng mặt cọ cọ ngón tay của Diệp Linh Lang, đồng thời giơ lên hai cái xúc tua nhỏ cẩn thận mát xa tay của Diệp Linh Lang.
“Linh Lang tỷ tỷ, sức lực cỡ này có mạnh lắm không? Muốn mạnh hơn hay nhẹ hơn một chút?”

Diệp Linh Lang giơ tay búng Béo Đầu một cái, làm nó văng ra.

“Ha, ngươi đã là một linh quả trưởng thành rồi, mà ta còn chưa cập kê đâu, tiếng tỷ tỷ này ta gánh không nổi, kêu tổ tông.”

“Tổ tông, đứa cháu bất hiếu này nhảy múa một chút cho ngài xem đỡ chán được không?”

“Chút tư sắc này cũng đừng đi lên bêu xấu.”

“Vậy…”

“Im miệng, ta đã có chủ ý rồi.”

Béo Đầu sắc mặt trắng bệch ngã ngồi trên mặt đất, tưởng tượng đến mình cũng sẽ có kết cục như cây kim kia, trái tim bắt đầu nặng nề nhảy loạn.

Diệp Linh Lang không đếm xỉa tới nó, lập tức đi qua chỗ Mạc Nhược Lâm.

“Tứ sư tỷ, muội muốn nhờ tỷ dùng vàng chế tạo ra một thứ.”

Diệp Linh Lang nói xong thì lấy ra giấy bút nhanh chóng vẽ vẽ rồi đưa cho Mạc Nhược Lâm.
“Cái này đơn giản, ta lập tức làm cho muội.”

Sau đó nàng đi đến trước mặt Quý Tử Trạc cùng Đông Phương Tẫn, tại chỗ vẽ hai lá bùa đưa cho bọn họ, mỗi người một tấm.

“Thất sư huynh, Đông Phương Huynh, có nhìn thấy quỷ hồn này và con đằng kia không? Lát nữa nhờ hai người đi ra ngoài, đem lá bùa dán lên người chúng nó.”

“Tại sao lại là hai chúng nó?” Quý Tử Trạc không nhịn được tò mò mà hỏi một câu.

“Bởi vì chúng nó hung tàn nhất.”

“……”

Còn không bằng không hỏi đâu, áp lực tâm lý này còn lớn hơn nữa.

Chẳng những muốn lao ra ngoài, còn phải xuyên qua một đám quỷ hồn khác tìm hai con hung tàn nhất.

Hắn thật sự hoài nghi tiểu sư muội từ rất sớm đã có âm mưu ám hại sư huynh rồi, hơn nữa tìm mọi cách mượn quỷ gϊếŧ người.

Cầm lấy lá bùa, Quý Tử Trạc lấy hết can đảm lại một lần chạy ra khỏi trận pháp.

Tuy rằng không biết tiểu sư muội rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng mà chỉ nhìn nàng có nhiều chuẩn bị như vậy liền biết tiểu sự muội lại muốn làm việc lớn, siêu lớn.

Hắn cũng có một chút chờ mong nhưng càng nhiều là hoảng hốt, rốt cuộc mỗi lần làm chuyện lớn sẽ có người chịu cực khổ chịu xui xẻo, hắn cũng không biết cuối cùng xui xẻo là ai, làm không tốt thì có khi chính là hắn.

Nhìn thấy hắn lao ra ngoài, Đông Phương Tẫn cũng không do dự mà chạy theo.

Sau khi hai người bọn họ đi rồi, Diệp Linh Lang xoay người đi bắt lấy Béo Đầu, Béo Đầu sợ tới mức ba cái chân điên cuồng vùng vẫy, toàn bộ quả hốt hoảng chạy trốn.

“Ngươi không thể trả thù ta như vậy được! Cứu mạng!”

Béo Đầu chạy một vòng cuối cùng bị Diệp Linh Lang chắn ở một góc trong trận pháp, nó run bần bật không dám di chuyển một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị Diệp Linh Lang xách lên.

“Ta biết sai rồi, ta cũng không dám cùng ngươi tranh luận nữa, ta bảo đảm về sau sẽ ngoan ngoãn, ta có thể cho ngươi bất cứ thứ gì, ngươi thả ta đi!”

Diệp Linh Lang nắm lấy nó, trào phúng cười một chút.

“Ngươi một nghèo hai tay trắng, có thứ gì có thể cho ta?”

“Ngươi vẫn luôn thèm muốn thân thể của ta không phải sao? Ta đem chính mình cho ngươi là được rồi! Ta chỉ hy vọng ngươi có thể đối với ta ôn nhu một chút, ta sợ đau đó.”

Diệp Linh Lang tức giận đập một cái lên đầu của nó.

“Ai hiếm lạ thân mình của ngươi, lần đầu tiên của ngươi sớm đã không còn.”

Béo Đầu trừng lớn hai mắt, bộ dáng vô cùng tổn thương .

“Ngươi, ngươi ghét bỏ ta?”

“Ngươi, ngươi giờ mới biết được?”

“……”

Trái tim của Béo Đầu lại bắt đầu vỡ nát.

Nó đang vỡ ra, vừa quay đầu lại thì thấy Quý Tử Trạc cùng Đông Phương Tẫn ở ngoài đang bị một đám quỷ hồn đuổi theo cắn xé. Trái tim không khỏi hơi ngừng lại, Diệp Linh Lang thật sự rất tàn nhẫn.

Lúc này, Diệp Linh Lang đem Béo Đầu xách lên khiến nó sợ tới mức biểu cảm đều không khống chế được.

Không phải chứ? Trong lòng mắng một câu cũng không được?

Diệp Linh Lang ngươi xinh đẹp ôn nhu lại đáng yêu, đừng ném ta, đừng ném ta, cầu cầu.

Bên kia, Quý Tử Trạc cùng Đông Phương Tẫn liều sống liều chết vọt tới trước mặt quỷ hồn, đem lá bùa trong tay ném lên người chúng nó, vừa quay đầu lại thì bị chúng quỷ vây khốn bên trong, quả thật trong lòng muốn hỏng mất, đúng lúc này tất cả quỷ hồn xung quanh đột ngột toàn bộ biến mất.

Bọn họ sửng sốt một chút, sau đó mới phát hiện Diệp Linh Lang đã đem Béo Đầu thả lại trên mắt trận, quỷ hồn toàn bộ biến mất.

Bọn họ thật sự thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi ngã ngồi xuống đất, người đều bị dọa đến tê rần.

Mới vừa ngồi xuống thì vô tình nhìn thoáng qua được một luồng ánh sáng mờ, Quý Tử Trạc quay đầu lại thì nhìn thấy còn có một con quỷ hồn đang ở phía sau hắn, dọa hắn sợ tới mức vừa lăn vừa bò đứng lên, túm lấy kiếm chuẩn bị tiếp tục chiến đấu.

Kết quả phát hiện quỷ hồn này chính là con bị hắn dán lá bùa, bởi vì phù văn trên người nên sau khi trận pháp khởi động nó bị luồng ánh sáng mờ miêu tả ra hình dáng.

Lúc này, nó vẫn không nhúc nhích treo ở giữa không trung, giống như là bị đông cứng, không có chút nào uy hϊếp, mà con bị Đông Phương Tẫn dán bùa kia cũng giống như vậy.

Lúc này, Diệp Linh Lang cầm lấy một cái l*иg bằng vàng do Mạc Nhược Lâm vừa mới làm xong, từ trận pháp nhảy ra.

Nàng đem một trận pháp bày ra trên mặt đất, sau đó khắc lên mặt rất nhiều phù văn mà bọn họ xem không hiểu.

Những người khác cũng tò mò tiến lại gần xem nàng đang làm gì.

Trong mắt trận Béo Đầu cũng duỗi cái cổ mập mạp r nhìn nhưng không nhìn tới gì cả, vô cùng sốt ruột, nàng lại muốn làm chuyện xấu, nhất định lại làm chuyện xấu!

Sau khi khắc xong phù văn, chỉ thấy Diệp Linh Lang dùng linh lực vây hai quỷ hồn đang giữa không trung lại, sau đó dùng sức đem chúng nó túm xuống rồi nhét vào l*иg vàng

nàng đã chuẩn bị.

Lúc này, Diệp Linh Lang chạy về trong trân pháp, ở trên mông Béo Đầu cắt một chút, lấy ra một chút nước trái cây rồi lại nhanh chóng chạy ra bên ngoài, đem nước trái cây của Béo Đầu chia ra, nhỏ một giọt lên người hai quỷ hồn.

Trong lúc mọi người hoặc không hiểu ra sao hoặc sợ hãi, Diệp Linh Lang lại lộ ra tươi cười kích động.

“Đại công cáo thành! Kỳ thực nghiệm thứ nhất bắt đầu, mọi người nhanh chóng lui về phía sau đi!”