Tất Cả Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Chương 66



Vì thế quả tuyết linh tức giận từ trong ảo cảnh chạy ra, nó vọt tới phía trước nhóm người Diệp Linh Lang.

Nó đã ra ngoài này rồi, không tin bọn họ còn không chịu bắt lấy? Tâm tính của con người luôn luôn rất tham lam!

“Hả? Ngươi đây là tính phản bội, quy phục bọn ta sao?”

Phản ngươi cái quỷ, ta đang dùng sinh mệnh của mình dụ dỗ ngươi đó, ta hôm nay nhất định phải bắt! Được! Ngươi!

Nó nhanh chóng vọt tới trước mặt Diệp Linh Lang, xúc tua nho nhỏ vung lên, đạp vào đầu gối nàng một cái, sau đó nhanh chóng trốn đi, tốc độ nhanh đến nổi làm người không phản ứng kịp.

Diệp Linh Lang quả thật bị nó chọc tức tới cười ra, nàng đã tính toán buông tha rồi vậy mà nó còn dám tới cửa khıêυ khí©h?

Được rồi, làm nó kiến thức một chút thế gian hiểm ác đi.

Diệp Linh Lang hơi cong môi, lộ ra một nụ cười ngọt lại đáng yêu.
“Béo Đầu củ cải, ta cho ngươi thời gian ba tiếng đếm, nhanh chân chạy đi, sau ba tiếng ta sẽ tới bắt ngươi đó!”

Quả tuyết linh vừa thấy liền biết người này quả nhiên mang thù lại tham lam, nàng khống chế không được lòng tham của mình rồi, nó sắp thành công, nó cao hứng đến bay lên.

“Ba, hai, một!”

Diệp Linh Lang vừa nói xong thì từ nhẫn móc ra một cây súng đặc biệt, có cơ quan và dùng bùa chú thay cho viên đạn, đây là do nàng tự vẽ ra bản thiết kế rồi nhờ Tam sư tỷ đích thân chế tạo, tổng cộng đã thử qua hơn mười lần, cuối cùng chỉ để lại một cái này là thành công nhất.

Thứ này nàng cũng chưa có cơ hội dùng qua đâu, nghĩ thôi cũng đã thấy hưng phấn rồi, là lúc chứng minh uy lực của nó.

Thịch thịch thịch…

Diệp Linh Lang liên tiếp ấn nhiều lần, mỗi một phát đánh ra đều có phương hướng rất chuẩn xác, nhưng Béo Đầu củ cải này tuy rằng béo nhưng mà nó thật sự rất linh hoạt, nàng bắn nhiều phát như vậy cũng chưa đánh trúng lần nào, nhìn dáng vẻ này chắc là mấy năm nay không thiếu chạy ra dụ dỗ người vào bẫy, năng lực nghiệp vụ rất là khá.
Khi lá bùa bắn lại đây thì quả tuyết linh chỉ theo bản năng trên dưới trái phải điên cuồng tránh né, nó trong lòng chửi ầm lên không biết thứ kia là gì, cũng quá lợi hại rồi đó? Tốc độ nhanh đến mức khoa trương luôn!

Nếu không phải tốc độ là ưu thế lớn nhất của nó thì chắc nó đã bị đánh trúng rồi.

Đứa nhỏ đáng ghét này sao lại có mấy thứ kỳ lạ như vậy chứ!

Nó còn không ngừng oán giận thì lần công kích thứ hai lại tới nữa, thịch thịch thịch, sợ tới mức quả tuyết linh chỉ biết tức tốc nhảy nhót lung tung tránh né, lần này càng mạo hiểm, nó thiếu chút nữa đã bị đánh trúng.

Lại chơi như vậy nữa thì sớm hay muộn nó sẽ bị đánh trúng, vì thế quả tuyết linh lập tức quyết định, nó không muốn chơi nữa!

Coi như bọn họ may mắn đi, nó lần này tạm thời buông tha bọn họ!
Diệp Linh Lang nháy mắt cảm thấy được ý đồ của củ cải kia, nàng rất muốn cười, nó muốn chạy nhưng mà nàng không tính toán buông tha cho nó nha!

Nàng vốn định lấy nó để luyện tập độ chính xác khi nổ súng nhưng nếu nó đã muốn bỏ chạy, vậy chỉ có thể thật sự ra chiêu thôi.

Diệp Linh Lang giơ tay lên, ánh sáng màu xanh lục nhanh chóng tụ lại, là Đại Trọng Sinh Thuật!

“Bịch” một tiếng vang lên, quả tuyết linh nháy mắt ngã xuống trên mặt đất, đầu đập một cái trên đất khiến vỏ trái cây bị nứt một chút, nó đau đến kêu ngao ngao không ngừng.

Đang êm đẹp, sao nó lại té ngã chứ? Lúc té ngã hình như cảm giác được dưới chân không chịu nghe điều khiến thì phải?

Nó bò dậy rồi cúi đầu nhìn dưới chân, sau đó điên cuồng kêu to.

“A a a…”

Nó vốn dĩ chỉ có ba cái chân, tại sao bây giờ ở phía dưới lại có thêm ba cái, hiện tại biến thành sáu chân?

Trách không được nó sẽ ngã thành như vậy, thì ra là có thêm ba cái chân, nó không biết dùng!

Sau khi quả tuyết linh ngã xuống đất, Diệp Linh Lang đắc ý nâng súng cơ quan lên, thịch thịch thịch, ba phát ngay giữa, vô cùng hoàn hảo!

Sau đó nàng vẽ một cái phù văn ở trước mặt, phù văn này cùng với phù văn trên người quả tuyết linh dính phải hút lấy nhau, đem nó từ trong ảo cảnh kéo ra ngoài.

Quả tuyết linh bị lá bùa đánh trúng không thể động đậy, tận mắt nhìn thấy bản thân bị kéo ra ngoài, nó lập tức “Oa” một tiếng khóc rống lên, âm thanh còn vô cùng non nớt.

“Trên đời sao lại có người xấu xa như ngươi vậy chứ? Ngươi đã làm gì ta hả? Ta vì sao lại mọc ra nhiều chân như vậy?”

“Ồ, thì ra ngươi có thể nói chuyện à?”

“Ta đương nhiên biết nói! Ta chỉ là khinh thường giao lưu với nhân loại ngu xuẩn như các ngươi mà thôi!”

“Ồ, vậy ngươi lập tức sẽ trở thành đồ ăn trong mâm của nhân loại ngu xuẩn này rồi.”

“Ngươi sẽ không ăn ta thật chứ? Oa a…”

“Ngươi không muốn có sáu cái chân không phải sao? Vậy ta trước hết giúp ngươi ăn hết ba cái, cho ngươi khôi phục một chút.”

“Không được, lỡ như ngươi ăn nhầm mấy cái chân thật thì sao?”

“Vậy ngươi thích ứng với chân giả một chút là được rồi, dùng chân giả đổi lại không phải cũng giống nhau sao?”

“Không giống nhau! Ngươi thật sự xấu xa mà, ngươi là người xấu nhất mà ta gặp được đó, oa a ô…”

Diệp Linh Lang nhìn dáng vẻ nhát gan lại không chịu nhận của nó mà nhịn không được muốn cười, vừa mới nãy là ai kiêu ngạo một lần lại một lần dụ dỗ khıêυ khí©h nàng chứ? Buông tha nó một lần nó còn không biết đủ, lúc này thì tốt rồi.

Diệp Linh Lang đem nó kéo ra khỏi ảo cảnh sau đó duỗi tay bắt lấy, nhưng mà tay nàng còn không có đυ.ng tới thì đột nhiên có một thanh kiếm từ trong ảo cảnh bay ra, vừa hung vừa tàn nhẫn đâm về phía nàng.

“Tiểu sư muội!”

Diệp Linh Lang nhanh chóng thu tay lại, vì thế thanh kiếm kia cắm ở giữa nàng cùng quả tuyết linh, còn cắt một đường trên da của quả tuyết linh, nếu không phải nàng phản ứng nhanh thì đã bị cắt trúng tay rồi.

Lúc kiếm này lao tới có mang theo sát khí, người này tới không có ý tốt.

Diệp Linh Lang thu hồi tất cả tâm tư trêu đùa, ngẩng đầu nhìn qua hướng ảo cảnh, đồng thời lợi dụng phù văn dùng sức kéo lại, đem quả tuyết linh kéo về trong tay.

Nàng cảm giác được Béo Đầu củ cải nằm ở trong lòng bàn tay đang run bần bật, sắp run thành cái sàng rồi, có vẻ đã bị dọa choáng váng.

Nàng vỗ vỗ lá xanh trên đầu nó, thuận tay dán cho nó một tấm bùa spa, sau đó đem nó thu vào túi.

Bên trong ảo cảnh có một người đi ra, khuôn mặt hắn lạnh băng, trong mắt mang theo sát khí, ăn mặc một thân y phục rất sang quý màu bạc, trên cổ tay áo có thêu một ánh trăng màu tím, là người của Ẩn Nguyệt Cung!

Phía sau hắn còn đi theo vài đệ tử Ẩn Nguyệt Cung, mỗi người đều nắm chặt kiếm trong tay, thoạt nhìn rất là không tốt.

Đều là người của Ẩn Nguyệt Cung, nhưng nhóm người Vũ Tinh Châu nhìn giống như danh môn chính đạo, mà nhóm người này thoạt nhìn giống như là tà ma ngoại đạo vậy.

Nhưng mà từ trang phục thì thấy được, kẻ cầm đầu trước mắt này có địa vị không hề thấp ở Ẩn Nguyệt Cung, hơn nữa hình như so với Vũ Tinh Châu còn muốn cao hơn một chút.

“Đem quả tuyết linh giao ra đây.”

“Dựa vào cái gì?”

“Nếu các ngươi không muốn sống nữa, vậy ta cũng không cần nhiều lời, gϊếŧ các ngươi rồi thì quả tuyết linh cũng sẽ về lại trong tay ta.”

“Đều nói Ẩn Nguyệt Cung là danh môn chính phái, ngươi lại mở miệng là muốn gϊếŧ người đoạt bảo như vậy?”

“Ẩn Nguyệt Cung đương nhiên là danh môn chính phái, chỉ cần các ngươi đều chết hết thì chuyện ác liệt như gϊếŧ người đoạt bảo này sẽ không tính trên đầu Ẩn Nguyệt Cung.”

Người nọ nói xong thì đem trường kiếm thu về nắm trong tay, đã chuẩn bị tốt muốn động thủ.

Quý Tử Trạc cùng Kha Tâm Lan còn có Đông Phương Tẫn ba Kim Đan tiến lên che phía trước ba Trúc Cơ, bọn họ cũng rút ra kiếm của mình, làm tốt tư thể chuẩn bị ứng chiến.

“Dù sao đều phải đánh, không bằng báo cái tên trước đi?”

“Không cần thiết, loại tán tu như các ngươi không xứng biết đến.”

Diệp Linh Lang cười một tiếng.

“Ta là sợ ngươi không biết tên của ta, đến chết cũng không biết ai gϊếŧ ngươi đó.”

Người nọ nheo mắt lại.

“Chỉ bằng các ngươi?”

“Đúng vậy, chỉ bằng chúng ta.”

“Ẩn Nguyệt Cung, Liễu Nguyên Húc.”

Liễu Nguyên Húc vừa báo tên, nhóm người Quý Tử Trạc đều kinh ngạc không thôi, bọn họ vậy mà gặp được Liễu Nguyên Húc!

Mà lúc này, tiểu sư muội không biết không sợ gì cả nhà bọn họ đã lớn tiếng báo tên.

“Thanh Huyền Tông, Diệp Linh Lang.”