Tất Cả Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Chương 59



Tạ Lâm Dật lập tức nhìn qua hướng đó thì thấy ở cánh rừng bên kia, Diệp Dung Nguyệt một thân áo tím đang cầm trường kiếm đánh nhau với một con chim Hỏa Tử cấp ba.

Lửa của loài chim này có nhiệt độ rất cao, sức chiến đấu cũng rất mạnh, nó đã đem khu vực xung quanh đốt thành một biển lửa.

Mà Diệp Dung Nguyệt lâm nguy không sợ, thân là thiên tài đơn linh căn hệ hỏa, nàng điều khiển hỏa linh của mình thế như chẻ tre, đánh cho chim Hỏa Tử kia liên tục lùi lại, cuối cùng một kiếm chém chết nó, chiến thắng trận đấu này.

Thấy cảnh tượng như vậy, những khó chịu cùng táo bạo trong lòng Tạ Lâm Dật lập tức được an ủi rất nhiều.

Dung Nguyệt nhà hắn vẫn là rất mạnh, lấy tu vi Trúc Cơ kỳ vượt cấp đánh thắng yêu thú cấp ba, hơn nữa sạch sẽ lưu loát đem nó gϊếŧ chết, cái này so với cọng giá nội tâm vô cùng độc ác chỉ biết đi đường ngang ngõ tắt kia, mạnh hơn nhiều không phải sao?
Dung Nguyệt nhà hắn như vậy, mới thật sự là dáng vẻ mà danh môn chính phái nên có!

“Tốt! Đánh hay lắm!”

Tạ Lâm Dật nhịn không được vỗ tay trầm trồ khen ngợi, ngay cả các đệ tử Thất Tinh Tông bên cạnh cũng nhịn không được kích động reo hò vỗ tay.

Từ khi cùng Diệp Dung Nguyệt thất lạc bọn họ vẫn luôn bị khi dễ gần chết, đã rất lâu không có mặt mũi như vậy rồi, nhìn các đệ tử tông môn khác ở gần đó đều đang hâm mộ lại kinh ngạc nhìn Diệp Dung Nguyệt, bọn họ thật sự thấy kiêu ngạo.

Bọn họ ước gì hiện tại có thể lao ra ngoài hét ầm lên, thấy không? Đây là thiên tài tiểu sư muội của Thất Tinh Tông chúng ta!

“Có thấy không? Dung Nguyệt của chúng ta luôn rất tranh đua!”

“Đúng vậy đúng vậy!”

“Diệp Linh Lang hoàn toàn không thể so được với sư muội, còn không phải là nhân lúc cháy nhà đi hôi của thôi sao, còn không phải là đánh bại lúc ta đang trọng thương mỏi mệt thôi sao? Đê tiện vô sỉ! Thật không biết xấu hổ!”
“Đúng vậy đúng vậy!”

“Nếu không phải đám người Diệp Linh Lang chạy trốn nhanh, ta nhất định sẽ xách người lại đây nhìn xem, kẻ mạnh chân chính là phải như thế này, nàng tính là thứ gì chứ!”

“Không sai không sai!”

Tạ Lâm Dật bỗng nhiên cau mày, hắn cảm giác không đúng lắm.

Vì thế hắn bất ngờ quay đầu lại, chỉ thấy ở phía sau đám đệ tử Thất Tinh Tông bọn họ, không biết khi nào đã đứng sẵn sáu người.

Sáu người này đang lẫn vào giữa bọn họ, cùng nhau xúm lại nhìn qua chỗ Diệp Dung Nguyệt, hơn nữa vô cùng tích cực hùa theo những lời hắn vừa nói.

“A!”

Tạ Lâm Dật kêu thất thanh một tiếng, làm tất cả đệ tử Thất Tinh Tông đồng loạt quay lại, sau đó cũng không tự chủ được hét lên.

“A!”

Diệp Linh Lang nàng lại...lại...lại tới rồi!

Bọn họ kêu lên sau đó hoang mang rối loạn chạy theo Tạ Lâm Dật, vọt qua biển lửa đằng kia, giống như đang liều mạng bắt lấy cọng rơm cứu mạng, dốc sức vọt tới trước mặt Diệp Dung Nguyệt.
Nhìn thấy đồng môn đột nhiên xuất hiện, Diệp Dung Nguyệt cả người sửng sốt một chút, nàng theo bản năng nhìn thoáng qua nam nhân đang ngồi bên cạnh, sau đó mới đứng dậy nhìn về phía đồng môn.

Bọn họ sao lại chật vật như vậy, như là đang chạy trốn thứ gì đó?

“Dung Nguyệt! Dung Nguyệt!”

“Đại sư huynh, đã xảy ra chuyện gì?”

“Bọn họ… Bọn họ lại tới nữa!”

Tạ Lâm Dật vừa thấy Diệp Linh Lang liền khẩn trương đến nói không rõ lời, hơn nữa vừa mới dốc sức mà chạy nên còn đang mệt mỏi thở dốc.

“Bọn họ là ai?”

Diệp Dung Nguyệt nhìn sang hướng bọn họ chạy qua thì thấy được vài người từ sau hàng cây đi ra, nàng vừa liếc mắt một cái liền thấy được Diệp Linh Lang ở giữa.

Nàng đầu tiên là vô cùng sửng sốt, không ngời chỉ với chút bản lĩnh của Diệp Linh Lang cũng có thể đi đến chỗ sâu của Đại Kim Sơn mạch, còn bị sương mù cuốn vào bí cảnh này.

Nhưng rất nhanh đã chuyển thành vui sướиɠ, từ khi biết được Diệp Linh Lang có Phượng Hoàng Thần Hỏa Quyết, nàng vẫn luôn nhớ thương chuyện này, nếu người đã tự đưa tới vậy nàng cũng không cần mất công tìm nữa.

“Linh Lang? Sao muội lại ở chỗ này?”

Diệp Dung Nguyệt lộ ra gương mặt tươi cười vui vẻ, thoạt nhìn vô cùng hoan nghênh bọn họ.

“Được sự chăm sóc chiếu cố của các sư huynh Thất Tinh Tông nên chúng ta mới có thể an toàn đến đây, bằng không một đường này nguy hiểm vô cùng, chúng ta cũng không biết nên làm gì bây giờ.”

Lời này của Diệp Linh Lang không chỉ làm đệ tử Thất Tinh Tông ngây ngẩn cả người, ngay cả nhóm người Thanh Huyền Tông cũng không hiểu ra sao.

Nhưng mà hiểu hay không không quan trọng, mỗi lần tiểu sư muội muốn tính kế ai đó đều mở đầu rất khó hiểu, bọn họ không cần lo lắng.

“Thì ra là vậy, đệ tử Thất Tinh Tông luôn lấy việc giúp đỡ chính đạo làm nhiệm vụ của mình, giúp đỡ đồng đạo cũng là việc nên làm.”

Đoạn đối thoại này lập tức đem ý tưởng cáo trạng của bọn người Tạ Lâm Dật phủi sạc, bọn họ vốn dĩ định đem chuyện ác của nhóm người Diệp Linh Lang thêm mắm thêm muối lên án một lần, kết quả Diệp Linh Lang lại nói bọn họ chăm sóc nàng một đường?

Nàng nhất định là đang sợ! Thấy được sức chiến đấu mạnh mẽ của Dung Nguyệt cho nên trong lòng sợ hãi, không dám lộ ra ý định tới trả thù, tìm cái cớ muốn lừa gạt qua chuyện rồi nhân cơ hội chạy trốn!

Nhất định là như vậy! Nếu không thì sao có thể thay đổi thái độ nhanh như vậy, trước đó còn rất kiêu ngạo mà?

Không được, hắn tuyệt đối không thể để bọn họ thực hiện được.

Nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra bọn họ bị Diệp Linh Lang đuổi gϊếŧ một đường đến đây, hắn cũng không thể ném hết mặt mũi này.

Rốt cuộc ở đây ngoài đệ tử Thất Tinh Tông thì còn có mấy đệ tử tông môn khác nữa.

Tạ Lâm Dật đã tính kỹ rồi, chờ các đệ tử tông môn kia đi hết lại đem tình hình thực tế nói cho Dung Nguyệt, để sư muội giúp đỡ cùng thu thập Diệp Linh Lang, nhưng trước đó hắn phải giữ lại nhóm người này đã.

“Các ngươi cũng không cần cảm tạ chúng ta. Rốt cuộc ở bí cảnh này rất nhiều nguy hiểm, trợ giúp các ngươi cũng là việc nên làm. Hành trình tiếp theo sẽ càng khó đi hơn, hay là các ngươi cùng chúng ta đồng hành đi, có thể chiếu cố lẫn nhau.”

Nghe được Tạ Lâm Dật đề nghị mọi người cùng nhau đi, không chỉ đệ tử Thanh Huyền Tông không thể tin nổi, mà ngay cả Diệp Dung Nguyệt đều ngây ngẩn cả người.

Nhìn vẻ mặt Diệp Dung Nguyệt không tình nguyện cho lắm, Diệp Linh Lang cười lớn tiếng đáp trước: “Được thôi! Tỷ tỷ, tỷ sẽ không để ý việc mang theo chúng ta chứ?”

“Đương nhiên không ngại, ngươi là muội muội của ta mà, chiếu cố ngươi là việc nên làm.”

“Hử? Tỷ tỷ, tỷ vừa nãy là muốn đi hái quả Xích Diễm kia đúng không?”

“A, đúng vậy.”

Diệp Dung Nguyệt ngẩn ra, nàng vốn là định lặng lẽ đi qua, kết quả bị Diệp Linh Lang nói ra như vậy, nàng chỉ có thể ở trước mắt bao người đi hái quả Xích Diễm.

Những người đó nhìn thấy nàng hái quả Xích Diễm, đều nhìn chằm chằm đến đôi mắt đều đỏ.

Quả này hương vị rất tốt linh khí lại vô cùng nồng đậm, có thể trợ giúp người ăn ở thời khắc mấu chốt đột phá bình cảnh, là bảo bối đó!

Quả Xích Diễm này ban đầu là bọn họ phát hiện trước, nhưng đáng tiếc bọn họ kỹ không bằng người, không đánh lại yêu thú bảo hộ ngược lại bị nó đả thương.

Mắt thấy Diệp Dung Nguyệt hái được quả Xích Diễm trở về tới, Tạ Lâm Dật kiêu ngạo vô cùng.

“Diệp Linh Lang, ngươi thấy không? Dung Nguyệt của chúng ta đã đánh bại chim Hỏa Tử cấp ba, lấy được quả Xích Diễm mà người người muốn tranh đoạt đó!”

“Thấy chứ! Đây chính là quả Xích Diễm đó! Thật là làm người ta hâm mộ mà, các ngươi đều là đồng môn, tỷ ấy có được đồ tốt như vậy chắc sẽ cùng các ngươi chia sẻ đúng không?”

Một câu này Diệp Linh Lan thành công làm không khí hiện trường xoay chuyển 180°.

Các đệ tử tông môn khác vốn đang ghen ghét Diệp Dung Nguyệt lúc này cũng không chua nữa, bọn họ hưng phấn chờ xem kịch hay.

Còn Diệp Dung Nguyệt vốn dĩ vui sướиɠ vì có được quả Xích Diễm lúc này cũng ngây ra, đây chính là do nàng liều mạng đoạt được, sao có thể sẽ lấy ra chia đều được chứ? Trước đây cũng không có tiền lệ này mà!

Mà đệ tử Thất Tinh Tông vốn đang vì Diệp Dung Nguyệt kiêu ngạo cũng lập tức khẩn trương không thôi, Dung Nguyệt sư muội, chắc sẽ không đến nỗi một chút chỗ tốt cũng không chia cho bọn họ chứ?

Trước đó đã được chứng kiến cảnh Diệp Linh Lang tặng quà cho các sư tỷ của nàng, bọn họ thật sự rất đau lòng đó.