Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)

Chương 177



Trận chiến cuối cùng



Tư Đồ người này không bị đánh ba ngày thì ngứa, hai ngày không bị đánh thì khó chịu, trêu chọc Lâm Diêu đã thành thói quen trong cuộc sống. Lúc này gọi điện tới đã nói, “Em không tuân thủ phu đạo, nửa đêm chạy ra ngoài giờ còn chưa chịu về? Mau về làm ấm giường cho anh!”

Hai tiếng nghiến răng thông qua tai nghe, Lâm Diêu sầm mặt, dạy chồng, “Gần đây tốt với anh quá anh lờn mặt đúng không? Muốn quỳ thủy tinh trộn muối đúng không?”

“Em nghĩ tới cái trò đó luôn rồi hả? Đúng là định làm chồng em tàn phế phải không?”

“Anh vừa lòng rồi đi, ít nhất tôi không để ghế hùm(1) trong nhà.”

(1) hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duổi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau.

“Làm phản! Em có biết tam tòng tứ đức không? Mau về nhà ngủ, mệt vậy anh đau lòng.”

Câu này ngược lại làm Lâm Diêu cười lên, nhưng vẫn kiên quyết không về. Hắn nói, “Bây giờ về ngủ cũng không được, tôi qua chỗ Thương Liên chờ bản báo cáo. Anh ngủ đi, lát dậy thì tìm tôi.”

“Em không ngủ? Xem mình là thân Kim Cang không hỏng à?”

“Tôi qua phòng giải phẫu ngủ, hai tiếng là đủ rồi. Vậy đi, tỉnh thì gọi tôi.”

Tư Đồ đứng trước cửa nhà cúp điện thoại, thở một hơi, vợ mình lại vào mode liều mạng tra án, tiếp tục thế này cơ thể nào mà chịu được? Không được, phải mau kết án mới được. Vì thế Tư Đồ định về nhà ngủ bù lại leo lên xe.

Lâm Diêu chạy suốt đêm tới phòng giải phẫu của Thương Liên, tìm một băng ghế dài ngủ hai tiếng, lúc tỉnh lại thân thể có chút đau nhức, đứng dậy hoạt động một chút, ra phòng ăn mua bữa sáng cho Thương Liên.

Trở về phòng giải phẫu, Thương Liên thức trắng đêm cũng không cảm thấy buồn ngủ, thấy Lâm Diêu cầm bữa sáng tới, tự tay rót hai ly cà phê, hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Thương Liên nói, “Thời gian tử vong cụ thể bây giờ rất khó xác định, bởi vì dạo này nhiệt độ tăng cao, làm thi thể phân hủy khá nhanh, tôi chỉ có thể đại khái suy đoán Trương Bác Bảo chết trong khoảng mười tám tới hai mươi ngày, chính xác là ngày 1 tới ngày 3 tháng này. Nguyên nhân cái chết thì anh cũng biết rồi, cả thi thể cũng không có chỗ nào bất thường.”

“Không bị điện giật hay tác dụng thuốc?”

“Không có.” Thương Liên ăn một miếng mì, “Dấu vết vật lộn thì có, nhưng có hơi lạ. Theo hiện trường vụ án thì có dấu hiệu cướp bóc, chính là nói tội phạm không quen biết nạn nhân, nói như vậy hai người hẳn là có dấu vết đánh nhau từ chính diện, nhưng trên thi thể lại không có dấu vết này. Ngược lại phát hiện vết siết cổ, có thể hung thủ dùng cánh tay siết cổ hắn từ sau lưng, rồi đâm một nhát.”

Lâm Diêu gật đầu, nói theo, “Rất có thể là người quen gây án. Đúng rồi, Vĩnh Bân với Hồ Miêu đâu?”

“Hồ Miêu chờ Vương Vĩnh Bân ở hiện trường thu thập vật chứng về nghiên cứu, có điều bên Vương Vĩnh Bân cũng không có nhiều tiến triển lắm.”

Đang nói tới tình hình hiện trường, từ trong hành lang vang lên tiếng oán giận của Hồ Miêu, Lâm Diêu cười mở cửa, Hồ Miêu đi vào, phía sau là Tư Đồ. Lâm Diêu kinh ngạc nhìn hắn, “Hai người sao lại đi chung với nhau?”

“Gặp ở dưới lầu.” Tư Đồ cười sờ mặt hắn một cái, quay đầu quan sát phòng giải phẫu, không biết nói gì. Hồ Miêu đứng phía trước rêu rao, “Hai người biến thái vậy, ở cạnh thi thể còn ăn được, không buồn nôn sao?”

Thương Liên cười một tiếng, “Quen rồi.”

Hồ Miêu tương đối khinh bỉ nhìn Thương Liên, “Chị Liên, cứ vậy hoài ai mà thèm lấy bà.”

“Vậy thì khỏi lấy thôi.”

“Thôi em sợ chị rồi, em cũng không lấy ở với chị được chưa. Đàn ông tốt giờ toàn tìm đàn ông.” Vừa nói vừa liếc nhìn Tư Đồ, ý bảo mình vừa mắt hắn.

Anh mắt này làm Tư Đồ có chút sợ, lập tức núp sau lưng Lâm Diêu ra vẻ ngoan ngoãn, còn nói, “Người ta là bông đã có chậu rồi.”

Lâm Diêu cười đánh hắn một cái, thấy Hồ Miêu sắp cười ra nước mắt rồi, cũng không biết nên nói gì cho phải. Rốt cuộc vẫn là Thương Liên lên tiếng, dù sao cũng lớn tuổi hơn Hồ Miêu, cảnh cáo cô đùa một chút thì được, nếu chọc hai người này xù lông thật, sẽ không ổn đâu.



“Được rồi, đừng quậy nữa.” Lâm Diêu nói, “Hồ Miêu, nói tình huống bên kia nghe thử.”

Nhắc tới chuyện này Hồ Miêu liền nổi giận, “Anh Vĩnh Bân sắp điên rồi. Tội phạm không để lại dấu vết gì, chỉ tay, tóc, dấu giày này nọ, cái gì cũng không có. Anh Vĩnh Bân nói tên kia chắc chắn gói mình thành bánh chưng đi gây án. Cho nên, đồ có thể cho tôi điều tra càng ít hơn, hơn nữa cũng không có giá trị gì.”

Nghe cô nói xong, trong lòng Lâm Diêu liền khó hiểu. Người bình thường khi hành động nhất định sẽ làm rơi thứ gì trên người xuống, da, tóc, chỉ tay, nước miếng này nọ, cái này giống như bạn bước vào nước xong bắt cả người vẫn còn khô vậy, cho dù thế nào, vẫn là để lại chút ít. Mà người có thể phòng ngừa tuyệt đối những kiến thức này tuyệt đối không phải là người bình thường.

“Có phải bác sĩ làm không?” Hồ Miêu hỏi.

Tư Đồ không trả lời ngay, xoay đầu nhìn thời gian tử vong trên bản báo cáo trong máy tính của Thương Liên, nhíu mày. Lắc đầu một cái, nói, “Nếu thời gian tử vong Thương Liên có thể hoàn toàn chắc chắn thì không phải do bác sĩ làm.”

“Tại sao?” Thương Liên không hiểu.

“Thời gian tử vong của Trương Bác Bảo là ngày 1 tới ngày 3 tháng này, thời gian Triệu Thụy chết là ngày 30 tháng trước. Bác sĩ và thuộc hạ của hắn ngày 5 mới tới đây, thời gian chết không trùng khớp. Huống chi khi Trương Bác Bảo và Triệu Thụy bị giết, chúng ta đang an bài vụ án trên sân khấu, bác sĩ toàn tâm toàn lực ứng chiến với chúng ta, không rảnh hơi đâu tới đây giết người.” Nói tới đây hắn đổi chủ đề, “Còn nhớ mấy người muốn bắt Miêu Kỳ Kỳ không?”

Thương Liên gật đầu, “Tôi biết là bắt sống hết, Điền Dã thẩm tra rồi?”

“Đúng vậy.” Lâm Diêu nói, “Từ miệng bọn họ biết được, lần này bác sĩ dẫn theo tám người, chúng ta bắt được bốn; đội chống bạo động trong trại giam đặc biệt đánh chết hai; bên cạnh bác sĩ chỉ còn lại hai người. Một trong số đó vẫn luôn theo sát bác sĩ, người còn lại một tay súng bắn tỉa, phụ trách âm thầm bảo vệ an toàn cho bác sĩ. Một tên vẫn luôn đi theo bác sĩ không có thời gian gây án, còn tay súng bắn tỉa đối chiến với chúng ta mấy bữa đó không thể rời đi, vì hắn phụ trách bảo vệ an toàn cho bác sĩ. Cho nên, bác sĩ không chia người ra để tới đây gây án được.”

Nghe hai người phân tích, Thương Liên và Hồ Miêu đều có chút nổi giận. Ở trong lòng hai cô cầu nguyện vụ này là do bác sĩ làm, thế thì sẽ biết phương hướng để điều tra. Nhưng bây giờ hoàn toàn loại bỏ khả năng của bác sĩ, chính là phải bắt đầu điều tra kẻ giết người bí ẩn trong bóng tối. Người này rốt cuộc là ai? Có liên quan gì tới hai vụ án? Ví dụ như vụ này thôi cũng đã quá nhiều vấn đề, không thể không khiến hai người buồn rầu.

Nhìn lại thái độ của Tư Đồ và Lâm Diêu, cả hai lại có sự khác biệt. Lâm Diêu hứng thú bừng bừng rõ ràng cho thấy có chút manh mối, thái độ của Tư Đồ thì trông như không quan tâm mấy, hai người nhìn nhau một cái, cười một tiếng, tạm biệt hai cô gái, đi ra ngoài tra án.

Trước cửa đồn cảnh sát, Lâm Diêu đi ra xe, bước chân chậm chạp, Tư Đồ quay đầu nhìn, cười hỏi, “Muốn đi một mình?”

“Ừ, hai chúng ta tách ra làm việc nhanh hơn.”

“Được. Em muốn đi đâu?”

“Đi gặp Tôn Đông. Còn anh?”

“Em đi gặp Tôn Đông… Anh đi gặp Tưởng Hân Bình.”

Một ánh mắt đưa qua, khiến Lâm Diêu cảm giác như mình nợ hắn rất nhiều. Không lập tức đi ngay, hắn đi tới bên Tư Đồ, không quan tâm mọi người xung quanh, nắm tay đối phương, “Mười ngày, bây giờ anh vẫn nắm chắc mình có thể kết thúc trong mười ngày chứ?”

“Dĩ nhiên.”

“Vậy chúng ta cực khổ trong mười ngày này. Chờ kết thúc rồi, chúng ta ra nước ngoài kết hôn.”

Câu này làm Tư Đồ nở hoa trong lòng, ngón tay lướt qua chiếc nhẫn trên tay Lâm Diêu, vô cùng dịu dàng nói, “Anh đang rất mong đợi. Phải nói chuyện với Đông Minh, cho em nghỉ kết hôn một năm!”

Im lặng nhìn nhau, nương tựa lẫn nhau.

Trước khi đi gặp Tôn Đông, Lâm Diêu vẫn có chút do dự, cho nên hắn hỏi Diệp Từ vài vấn đề. Tôn Đông, có vợ có con, 51 tuổi, làm việc ở phòng tuyên truyền chừng mười năm, vẫn luôn tuân theo pháp luật. Mấy ngày nay vì viêm ruột cấp tính mà vẫn ở nhà nghỉ dưỡng. Cuộc sống của người này rất có quy luật, buổi sáng tới sở y tế, buổi chiều ở nhà ngủ, mỗi ngày sau sáu giờ rưỡi ăn cơm xong đều cùng vợ ra ngoài tản bộ nửa tiếng, thời gian còn lại cơ bản đều ở nhà, rất ít ra đường. Còn chuyện ông gặp mặt bác sĩ, Diệp Từ vì không muốn bứt dây động rừng nên cũng không đi sâu vào điều tra. Cũng vì nguyên nhân này, Diệp Từ nói, “Tôi khuyên cậu không nên đi gặp Tôn Đông, cậu gặp ông ta, bác sĩ chắc chắn biết chúng ta đã để mắt tới.”

“Tôi có chút bận tâm về chuyện này. Vậy anh có nắm chắc ông ta không liên quan tới chuyện mất hồ sơ gốc không?”

“Không thành vấn đề. Trong vòng hai ngày, tôi sẽ cho cậu tin tức chính xác.”

Diệp Từ cúp điện thoại, đứng ở lề đường chờ, không lâu sau Đường Sóc từ siêu thị bước ra, đưa cho hắn chai nước, “Đại Binh ca, chúng ta đi đâu?”

“Tới cục hồ sơ.”

Động vật nhỏ lên xe, ngoan ngoãn ngồi ở vị trí phó lái, ánh mắt lấp lánh nhìn Diệp Từ đi vòng qua lên xe. Diệp Từ lúc này mới quay đầu nhìn, thấy ánh mắt của hắn thì hơi đơ ra. Người yêu nhỏ bé của hắn thật dễ thương, hại hắn có chút nhớ…

“Sao thế? Lái xe đi.” Đường Sóc còn không biết mình làm gì, cười híp mắt làm má hiện lên lúm đồng tiền nhàn nhạt, chỉ khi cười mới nhìn thấy. Diệp Từ ngứa ngáy trong lòng, ôm chầm người yêu hôn lên lúm đồng tiền. Tay đưa ra sau, mặt Đường Sóc hồng hồng, mấy phần nhẫn nại khiến người ta mê mẩn.

Hai người Diệp Đường tới cục hồ sơ, rất nhanh tìm được nhân viên giúp Lương Vinh tìm hồ sơ gốc của vụ Tư Đồ Văn Đào. Diệp Từ lặng lẽ đưa mắt nhìn Đường Sóc, động vật nhỏ hiểu ý, mỉm cười vô hại, nói với người kia, “Có thể vào trong xe nói không, chỗ này nhiều người quá.”



Người này cũng không suy nghĩ nhiều, liền đi theo Đường Sóc lên xe. Nào ngờ còn chưa ngồi vững, Diệp Từ liền dùng tay đè mặt hắn một cái, người anh em bi thảm choáng váng.

Đường Sóc xoay người nhìn ra phía sau nói, “Anh hỏi đi, em ghi cho.”

Diệp Từ là người làm việc dứt khoát, hỏi thẳng, “Hồ sơ gốc của Tư Đồ Văn Đào là do cậu lấy?”

Người này mặt ngây ngốc nói, “Không phải.”

“Có biết là ai cầm đi không?”

“Không biết.”

“Ngày 12 tháng này cậu có gặp Tôn Đông không?”

“Tôn Đông là ai?”

Diệp Từ sửng sốt, xem ra người này không biết Tôn Đông. Vì vậy lại hỏi, “Hồ sơ gốc của vụ án Tư Đồ Văn Đào, ngoài Lương Vinh ra còn ai hỏi nữa không?”

“Cục trưởng Triệu.”

Cục trưởng Triệu? Diệp Từ liếc nhìn Đường Sóc, đối phương nói, “Có thể là Triệu Thụy, ông ta trước đây từng làm cục trưởng mà.”

Diệp Từ hỏi tiếp, “Cục trưởng Triệu hỏi cậu là vào lúc nào?”

“Tháng bảy…”

Phát hiện trên mặt người này xuất hiện vẻ đau đớn. Diệp Từ liền biết hắn không nhớ ra cụ thể ngày mấy. Hỏi tiếp sợ sẽ xảy ra vấn đề, liền hơi dùng sức vỗ vào cổ hắn, người này bừng tỉnh, ngây ngốc nhìn Diệp Từ.

Đường Sóc vỗ vai hắn, cười nói, “Công việc của anh chắc mệt mỏi lắm ha? Sao mơ mơ màng màng thế?”

Người này ngượng ngùng gãi đầu, “Gần đây nghỉ ngơi không tốt.”

Ngay lúc Diệp Từ dùng thủ đoạn để loại bỏ người tình nghi, Tư Đồ đang điều tra về người uống rượu với Hùng Ái Quốc — Lão Mã.

Tranh phác họa đã có, hắn ngồi trong cục cảnh sát chờ người ta lục soát kho hồ sơ. Lúc này Lương Vinh gọi điện tới, có chút vội vàng, “Thiên Dạ, qua giúp chú một chút.”

“Sao vậy chú?”

“Tiểu Huệ ở công ty cãi với giám đốc, tên khốn đó báo cảnh sát. Chuyện này chú lại không dám nói với chú Lương, bây giờ con rảnh thì qua xem Tiểu Huệ thế nào, chú lo nó bị thua thiệt.”

Tư Đồ không nói, cười một cái, “Con bé đó cũng đâu có hiền. Giờ nó đang ở đâu chú? Công ty hay đồn cảnh sát?”

“Đồn cảnh sát, phân cục khu phía nam.”

“Được rồi, chú cũng đừng lo, con qua đó liền.”

Dứt lời Tư Đồ để số điện thoại lại, bảo nhân viên điều tra tìm ra thì lập tức liên lạc, mình thì chạy tới đồn cảnh sát kia.

Hết chương 10.



------oOo------