Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 142: Trời vừa rạng sáng



Dịch: BsChien

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Trong phòng khách, Dương Húc Minh nhìn tên thầy phong thủy trước mặt, tò mò muốn biết đối phương định làm trò gì. Mặc dù không thích gã, nhưng không thể không thừa nhận gã này vẫn có phong thái kỳ bí dọa người.

Nhìn có lẽ cũng có chút bản lĩnh gì đó.

Bất quá những lý luận của gã nói lúc nãy, đối với Dương Húc Minh là kẻ tiếp xúc và hiểu nhiều về Lệ quỷ chỉ cảm thấy vô nghĩa. Cũng không biết có phải đây là kỹ thuật để làm yên tâm gia chủ hay gã này chỉ là một tên lừa đảo.

Nghe theo đối phương yêu cầu, Dương Húc Minh cũng ngồi ở ghế sopha, nhắm mắt lại giả bộ đi ngủ. Thực tế hắn vẫn ti hí hé mắt nhìn Ngũ Hưng Lượng trước mặt.

Bản thân gã thầy bà này bề ngoài có vẻ thâm trầm, không giống người tốt. Nhưng Dương Húc Minh chủ yếu quan tâm đến cái bình rượu mà đối phương mang theo kè kè bên người.

Suốt từ lúc đến biệt thự, gã tuyệt đối không rời xa khỏi bình rượu này. Cái bình rượu màu đen này có lẽ là một đạo cụ quan trọng của Ngũ Hưng Lượng, mà bản thân nó đang phảng phất toát ra một mùi hôi thối nhàn nhạt.

Mùi thối này chỉ có từ khi Ngũ Hưng Lượng vào phòng. Trước đó, khi Dương Húc Minh núp nghe lén ngoài cửa chung cư nhà gã cũng đã ngửi thấy. Ban đầu hắn còn tưởng là mùi từ trên người Ngũ Hưng Lượng, nhưng đến giờ thì có thể khẳng định mùi thối là từ cái bình truyền đến.

Trong cái bình này… Đến cùng là chứa đồ vật quỷ dị gì?

Dương Húc Minh híp mắt, lặng lẽ nhìn cái bình rượu màu đen. Mà đối diện với hắn, Ngũ Hưng Lượng khoang chân ngồi trên sàn nhà, nhắm mắt dưỡng thần, tỏ vẻ cao thâm mạt trắc.

Bên cạnh Dương Húc Minh là Ứng Tư Tuyết nằm hết hai phần ba ghế sopha, đầu cô gái ngay sát đùi hắn, mắt nhắm chặt, hơi thở nhẹ nhàng, tựa hồ đã chìm vào giấc ngủ.

Tóc mái phủ lòa xòa lên gương mặt trắng trẻo xinh đẹp, vẻ mặt Ứng Tư Tuyết nhẹ nhõm an tĩnh tựa như lần đầu được nghỉ ngơi sau bao nhiêu ngày căng thẳng mệt mỏi.

Ứng Tư Tuyết khá cao nên ghế sopha không đủ cho Dương Húc Minh ngồi còn cô nằm. Một phần chân của cô thò ra ngoài ghế, đầu thì rúc sát vào đùi Dương Húc Minh, khiến hắn có một xúc động muốn nâng đầu cô gái tội nghiệp này cho kê lên đùi hắn ngủ.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn ngồi im không động tay.

Trong biệt thự rất yên tĩnh. Yên tĩnh đến quỷ dị.

Dương Húc Minh ngồi im lặng theo dõi Ngũ Hưng Lượng, nhưng tên thầy này hoàn toàn là một kẻ rất kiên nhẫn.

Ba tiếng trôi qua, gã vẫn ngồi khoanh chân không hề nhúc nhích.

Một bên, Ứng Tư Tuyết hơi thở đã nhẹ nhàng đều đặn, tựa hồ đã ngủ thật sâu. Đèn trên trần vẫn tỏa ánh sáng trắng nhợt nhạt xuống khắp phòng khách trống trải.

Thời điểm rạng sáng, trong khu biệt thự to lớn, Dương Húc Minh không nghe được bất kỳ âm thanh gì. Lúc này đa số mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ.

Dần dần, nhiệt độ không khí trong phòng dường như hạ thấp. Ứng Tư Tuyết nằm trên ghế sopha bắt đầu bất an giãy dụa cơ thể, miệng phát ra tiếng thở dồn dập. Giống như cô nàng đang gặp một cơn ác mộng đáng sợ nào đó.

Dương Húc Minh mở bừng mắt, phía trước Ngũ Hưng Lượng cũng đã mở mắt trừng trừng không biết từ khi nào. Tên thầy phong thủy mặc đồ đen kịt toàn thân đưa tay lên môi, suỵt một cái ý bảo Dương Húc Minh giữ im lặng.

Sau đó, tay gã chậm rãi cầm lấy cái bình rượu.

Trên ghế sopha, tiếng hít thở của Ứng Tư Tuyết càng lúc càng gấp gáp. Có vẻ như trong giấc mộng, cô gặp phải thứ gì đó rất kinh khủng. Sắc mặt cô rất tồi tệ, hai mắt nhắm chặt, lông mày nhíu sát vào nhau như đang rất đau đớn khó chịu.

Dương Húc Minh liếc nhìn cô gái, mặt không biểu tình, cũng không động tay chân làm gì.

Hắn muốn xem tên thầy phong thủy này dự định đối phó với lão lệ quỷ như thế nào.

Mà Ứng Tư Tuyết chìm trong cơn ác mộng suốt mấy phút liên tục, rồi sắc mặt của cô dần dần trở nên nhẹ nhõm, tiếng hít thở cũng chậm lại.

Có vẻ cô đã được giải thoát khỏi ác mộng.

Nhưng đúng lúc này, trong biệt thự đột nhiên vang lên tiếng bước chân cổ quái. Tiếng bước chân kia là từ phòng ngủ trên lầu hai truyền đến.

Tựa hồ trong phòng ngủ của Ứng Tư Tuyết đang có ai đó đi qua đi lại.

.... Két.

Đèn treo trên trần phòng khách bắt đầu lắc lư quỷ dị như bị gió mạnh thổi liên tục.

… Phụt…

Ánh đèn run rẩy mấy giây rồi bỗng nhiên vụt tắt. Bóng tối bao trùm tất cả.

Dương Húc Minh vô thanh vô tức đặt tay lên hộp gỗ bên cạnh người. Ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào tên thầy phong thủy phía trước.

Đến giờ phút này, Ngũ Hưng Lượng tựa hồ đã cảm thấy được cái gì đó. Vẻ mặt lãnh đạm cao thâm mạt trắc của gã đã không còn nữa. Ngược lại gã chau mày nhăn nhó, dường như là tình huống đã vượt ngoài dự đoán của gã.

Bởi vì tiếng bước chân trên lầu rất chậm chạp nặng nề, nghe không hề giống tiếng bước chân của phụ nữ.

Ngược lại càng giống với bước chân của một lão già.

Kịch kịch… Kịch kịch… Kịch kịch

Dương Húc Minh lạnh lùng nhìn đối phương, hắn vẫn im lặng không có hành động gì.

Tiếng bước chân trên lầu hai bắt đầu hướng xuống phía dưới.

Thứ kia đang đinh đi xuống lầu một.

Nhiệt độ trong không khí dường như càng lúc càng lạnh. Ứng Tư Tuyết nằm ngủ trên ghế sopha chợt trở mình, chân tay co lại, có lẽ cũng cảm thấy rét buốt.

Tuy nhiên hai gã đàn ông đang mắt mở thao láo trong phòng khách thì lại vẫn yên lặng như cũ, không ai có hành động gì khác thường.

Tiếng bước chân, bắt đầu xuống cầu thang. Mỗi bước chân đều nặng nề chậm chạp gõ lên sàn, phát ra tiếng kịch kịch chói tai.

Tay Ngũ Hưng Lượng nắm chặt lấy nắp bình rượu màu đen.

Tiếng bước chân chậm rãi kia rốt cuộc cũng xuống tới lầu một. Trong đêm tối yên tĩnh, từng bước từng bước vang lên nghe như tiếng thở của tử thần, hồi hộp và khủng bố.

Kịch kịch… Kịch kịch… Kịch kịch…

Tiếng chân đi tới cạnh ghế sopha, cách bọn họ rất gần.

Trên ghế sopha, Dương Húc Minh quay qua nhìn chòng chọc vào hướng có tiếng bước chân, nhưng hắn không thấy gì cả.

Trong phòng khách rất tối tăm.

Đèn trần đã tắt, ngoài cửa sổ có chút ánh đèn chiếu vào, phản xạ nên một không gian tăm tối mờ ảo.

Dù là trong điều kiện ánh sáng u ám như vậy, vẫn có thể nhìn thấy Ngũ Hưng Lượng mặc đồ đen toàn thân. Nhưng phía có tiếng bước chân vang lên thì ngay cả bóng đen cũng chẳng thấy đâu.

Tất cả trống rỗng.

Tựa hồ nơi đó không hề có ai đang bước đi.

Tuy không nhìn thấy bóng người nào bước đi, nhưng tiếng chân thì vẫn cứ đều đặn tiến tới và dừng sát bên cạnh ghế sopha.

Trong phòng khách lại lâm vào tĩnh mịch quỷ dị.

Ngũ Hưng Lượng hít thở gấp rút, tựa hồ đang rất khẩn trương. Gã đang chờ đợi đến thời điểm nào đó.

Mà Ứng Tư Tuyết nằm trên ghế lại vẫn an tĩnh im lìm, giống như đã chết mất.

Tình trạng trầm mặc cổ quái này kéo dài một hồi lâu. Cuối cùng, trong tầm mắt Dương Húc Minh, hắn thấy bóng đen nằm trên ghế sopha chậm rãi ngồi dậy.

Trong ánh sáng mờ ảo, Dương Húc Minh nhận ra bóng người đang ngồi dậy đó chính là Ứng Tư Tuyết.

Cô nàng tỉnh lại rồi?

Dương Húc Minh nhìn chăm chú xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nhưng Ứng Tư Tuyết từ khi ngồi dậy vẫn im lìm, không hề phát ra âm thanh gì. Tiếng hít thở vẫn nhẹ nhàng như cũ, tựa như cô còn đang say ngủ.

Nhiệt độ trong phòng vẫn tiếp tục lạnh giá hơn. Những chỗ da bị hở trên người Dương Húc Minh như đã đóng một tầng băng mỏng.

Hắn liếc qua Ngũ Hưng Lượng, nếu tên thầy bà này không có hành động gì thì hắn sẽ gọi Ứng Tư Tuyết tỉnh dậy trước đã.

Nhưng Ứng Tư Tuyết đang ngồi trầm mặc trên ghế đột nhiên có biến động.

Đầu của cô chậm rãi ngóc lên … rồi… đứt rời khỏi cổ

(Chém đó, không đứt nhé. Hù mấy fan Ứng Tư Tuyết trên Bạch Ngọc Sách cho vui - DG)

Thân thể của Ứng Tư Tuyết chậm rãi nâng lên khỏi mặt đất. Tiếng hít thở của cô khó nhọc, chân tay giãy dụa trong bất lực. Tựa hồ có một đôi tay vô hình đang bóp cổ cô, nhấc bổng cả người lên.

Thấy cảnh này, Ngũ Hưng Lượng nãy giờ vẫn im lặng rốt cuộc đã có hành động. Gã giật mạnh nắp bình rượu. Một bóng đen nhỏ bé từ trong bình chui ra, nhào về phía Ứng Tư Tuyết…