Táo Bạo Khốc Nương Tử

Chương 16: Chịu trách nhiệm



Hắn chăm chú nhìnnữ nhân đang nằm trong ngực, cau mày thật chặt. Đêm qua hắn phát điêncái gì thế này? Sao lại mơ hồ muốn nàng chứ? Thậm chí còn nói rằng sẽchịu trách nhiệm? Trong cuộc đời hắn, chỉ dung nạp duy nhất một nữ nhân. Tuy rằng nữ nhân kia xuất thần nhập quỷ, cả khuôn mặt thật của nàng hắn cũng chưa nhìn thấy, thế nhưng hắn vẫn nhận định nàng. Trên đời này,xứng đôi với hắn, dám lấy hắn, cũng chỉ có nàng. Là ảo giác sao? Tại sao hắn lại thấy nữ nhân này có đôi mắt rất giống nàng? Hẳn là ảo giác rồi, nàng võ công giỏi như vậy, sao lại giống nữ nhân gọi Bạch Mạn Điệp này, ngay cả năng lực phản kháng cũng không có. Hắn thực sự đã quá tưởngniệm nàng rồi, từ ngày đầu gặp gỡ nàng hai năm về trước, hắn không còngặp nàng nữa. Hắn đi khắp đại giang nam bắc để tìm nàng, không biết nàng có còn nhớ hắn hay không? Vô Ảnh… người cũng như tên, quay lại đã không còn thấy bóng.

Nữ nhân trong lòng khẽ động, được một tấc lại tiến thêm một thước tiến vào lòng hắn. Hắnthật sự muốn cười, nếu không phải hắn chưa bao giờ cười thì hiện tại đãcười lăn lộn dưới đất rồi. Nữ nhân này có phải bị ngốc hay không? Rõràng là hắn cường bạo nàng, nàng lại có thể yên tâm ngủ trong lòng hắn.Nếu không phải phát hiện nàng là xử nữ hàng thật giá thật, hắn còn tưởng nàng là loại có thể ngủ trong lòng bất cứ nam nhân nào.

Nhìn thấy khuônmặt vui vẻ hồn nhiên của nàng, đường cong trên mặt hắn bỗng nhiên có vài phần nhu hòa. Hắn cũng không rõ tại sao mình có thể như vậy, không phải chỉ là một nữ nhân “xa lạ” thôi sao, chẳng lẽ là do quan hệ xác thịt?

Hắn chậm rãi rútra cánh tay bị nàng ôm chặt, tự mình xử lý miệng vết thương. Vết thươngrất sâu, hầu như muốn lấy mạng hắn. May mà hắn có nội công thâm hậu, lại được dùng linh đan diệu dược trăn năm khó tìm, bằng không sao lại nhanh chóng hồi phục như vậy. Đừng nói là muốn nàng, e rằng nằm cả mười ngàynửa tháng cũng chưa xuống giường được. Hắn biết đêm qua là nha đầu kiacho hắn linh đan diệu dược, đối với nha đầu kia bỗng dưng nảy sinh sinhhứng thú nồng hậu. Nàng thoạt nhìn bất quá chỉ là nữ tử thông thường,tại sao lại có linh dược quý giá như vậy?

Nữ nhân này lúccởi sạch y phục của hắn, không có chút cảm giác thẹn thùng, thậm chí còn giúp hắn chà lau thân thể. Một nữ tử chưa chồng chẳng phải rất kiêng kỵ những việc này sao? Cho dù có là giang hồ nhi nữ cũng không hào phóngnhư vậy chứ? Lẽ nào nàng là đại phu, chỉ có đại phu đối với bệnh nhânmới không phân biệt giới tính. Linh đan diệu dược của nàng, còn có bảntính không câu nệ tiểu tiết, khiến hắn tạm thời tin tưởng nàng là đạiphu.

Thủy Tịch Linh nếu biết linh đan diệu dược Độc Nương Tử nàng mất ba năm tinh luyện cưnhiên bị đại tỷ đem cho một nam nhân xa lạ, hơn nửa còn ăn một lúc hơnmười viên, phỏng chừng nàng sẽ đập đầu mất. Cửu Chuyển Hoàn Hồn đơn chỉcần dùng một viên có thể bảo vệ tâm mạch, bất luận trọng thương nặng thế nào, bệnh nhân lập tức hồi phục tri giác. Nếu chỉ bị thương nhẹ, lậptức khỏi hẳn. Một viên giải độc hoàn có thể áp chế độc tính trong vòngtrăm ngày không phát tác, nhưng có dùng nhiều hơn thì công dụng cũng như nhau, quả thực là quá lãng phí a.

Thủy Tịch Linh lúc đưa dược hoàn cho Bạch Mạn Điệp, chỉ nhàn nhạt nói đây là thuốc cứumạng gì đó. Cư nhiên quên nói với nàng thuốc này là bảo vật mà ngườitrong võ lâm thiết tha mơ ước, là thuốc mà nàng đã lãng phí vô số dượcliệu trân quý luyện thành. Trên đời này chỉ có ba bình, tam tỷ muội cácnàng mỗi người một bình. Ai, nàng cho rằng đại tỷ nàng vẫn còn là BạchMạn Điệp cơ trí quyết đoán trước kia sao? Ai…

Chỉnh lý xong quần áo và thương tích của mình, hắn ôn nhu giúp Bạch Mạn Điệp đang mơ mơ hồ hồ kia mặc lại y phục, thậm chí còn lấy nước lau đi vết máu giữa haiđùi cho nàng. Quả thật là quá mất mặt, hắn cả đời chưa từng vì nữ nhânlàm những chuyện này. Nể mặt nàng đã cứu hắn, xem như ngoại lệ một lần.

Bạch Mạn Điệp trởmình, cuộn người lại. Hắn diện vô biểu tình ngồi cách đó không xa, lẳnglặng nhìn nàng. Bởi vì hắn làm càn khiến nàng đêm qua mệt muốn chết? Hắn mơ hồ thấy linh đan diệu dược kia hình như có tác dụng phụ, khiến hắndục hỏa khó nhịn, mới có thể không kiềm chế được muốn nàng, một lần rồilại một lần. Nàng không ngừng chống cự, cho dù là dưới sự trêu chọc củahắn, nghênh hợp cùng hắn hoan ái, nhưng vẫn như cũ phản kháng, cào cấu,để lại trên người hắn rất nhiều vết máu.

“Ai da…” Bạch MạnĐiệp đột nhiên tỉnh lại, giãy giụa đứng lên. Nàng một tay vỗ vỗ sau ót,tay còn lại chống trên mặt đất. Nàng rốt cuộc bị sao vậy? Toàn thân đaunhức lắm nha, rất đau a. Nàng nhớ rõ là từ Phương gia chạy ra, cứu mộtnam nhân, sau đó… Trong đầu nàng ầm lên một cái, sau đó nàng bị cườngbạo. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, muốn tìm kiếm cái gì đó, nhưng đối diệnvới nàng là một đôi mắt vô cùng lạnh lùng sắc bén. Nàng chưa từng gặpqua đôi mắt nào như vậy, lãnh khốc, bá đạo, sắc nhọn, trong vô thức,nàng lùi ra sau mấy bước. Bạch Mạn Điệp liếm liếm môi, “Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?” Nam nhân lãnh khốc thế này, cùng với tên “Đăng Đồ Tử”(1) đêm qua hẳn là không có quan hệ mới đúng.

Hắn cùng PhươngChấn Hiên đồng dạng tuấn mỹ, nhưng vẻ tuấn mỹ của Phương Chấn Hiên thìnhu hòa, còn hắn thì khẳng khái cuồng ngạo. Đôi mày kiếm cực kỳ có cátính, đôi mắt lãnh khốc vô tình, khuôn mặt kia tựa hồ như băng kết vạnnăm. Cao ngạo, cô tuyệt, lãnh khốc, tất cả đều bày ra trên người hắn.Chậc chậc, nam nhân cực lạnh nha.

“Người nàng cứu.” Hắn lạnh như băng trả lời, không có một chút ấm áp.

“Cái gì? Làngươi?” Bạch Mạn Điệp lửa giận bốc lên, hầu như nghiến răng nghiến lợi.Nam nhân này quả nhiên không có đạo đức mà, nàng cứu hắn, hắn cư nhiêndám cường bạo nàng, còn nói cái gì quỷ gì muốn chịu trách nhiệm.

“Phải.” Hắn cứng nhắc trả lời.

“Hỗn đản, vươngbát đản, ngươi có biết cái gì gọi là xấu hổ hay không? Ngươi đối xử vớiân nhân cứu mạng của mình như vậy đó hả?” Không biết sao, Bạch Mạn Điệpđột nhiên không muốn giết hắn, chỉ muốn phát tiết cho hả hê thỏa thích.

“Ta sẽ chịu trách nhiệm.” Từ trên mặt hắn nhìn không ra một chút biểu tình.

“Chịu cái chân cônãi nãi ngươi, lão nương mất đi trinh tiết, ngươi muốn chịu trách nhiệmthế nào? Một câu chịu trách nhiệm của ngươi có thể biến ta trở lại hoànbích sao?” Bạch Mạn Điệp hai tay chống nạnh, hung hăng trừng mắt nhìnhắn, nếu như ánh mắt có thể giết người, tin rằng hắn đã chơi xong rồi.

“Ta sẽ lấy nàng.”Nữ nhân thông thường gặp phải chuyện này đều khóc sướt mướt, thế mà nữnhân này lại chửi ầm lên, quật cường khiến người ta muốn cười. Nếu còntiếp tục như vậy, quy định không cười của hắn sớm muộn cũng bị phá vỡ.

Bạch Mạn Điệp hung hăng chỉ vào hắn, “Đi làm xuân thu đại mộng của ngươi đi, bản cô nươngsẽ không nhảy vào phần mộ hôn nhân đâu. Muốn lấy ta, ngươi chưa đủ tưcách.”

“Nàng là nữ nhâncủa ta, ta sẽ chịu trách nhiệm.” Hắn đột nhiên muốn biết nữ tử này nếutrở thành thê tử hắn thì sẽ phát sinh chuyện gì? Mà sao hắn đột nhiênlại có ý nghĩ kỳ quái như vậy? Có phải sốt rồi không?

Bạch Mạn Điệp vẻmặt đáng ghét, “Ngươi cút mau, bản cô nương không cần ngươi chịu tráchnhiệm, từ nay trở đi đừng để ta thấy mặt ngươi nữa.” Đối với hành vi đêm qua của mình nàng cũng có chút nhớ rõ, nàng cư nhiên… có nữ nhân nào bị cường bạo mà như nàng không? Bọn họ đêm qua căn bản giống như tình lữtrên giường, ngươi tình ta nguyện. Mất mặt, tuy rằng kẻ này lớn lên cóthể khiến người ta chảy nước miếng, nhưng nàng cũng không đến mức… Nhớlại hành vi của mình, Bạch Mạn Điệp muốn đào một cái hố tự mình nhảyxuống cho xong.

“Ta muốn chịutrách nhiệm.” Đến lúc để lộ khuôn mặt tuấn tú, luôn luôn đều là nữ nhânnghe theo lời hắn chứ sao lại cự tuyệt? Hơn nữa, nữ nhân này đã bị hắnăn sạch rồi, cư nhiên còn muốn chạy? Có phải đầu óc có bệnh hay không?Lẽ nào nữ nhân này ngu ngốc? Hắn đối với nàng càng lúc càng có hứng thú.

“Không cần, chúngta không quen không biết, sau này cũng không gặp lại.” Bạch Mạn Điệptrừng mắt thật to, rống giận bước ra. Dù sao đây cũng không phải thânthể của nàng, coi như tình một đêm là được. Người kia lớn lên suất nhưvậy, so với mấy con vịt thô lỗ thời hiện đại tốt hơn nhiều, ắc, chuyệnbị ăn tươi đó nàng xem như không có phát sinh. (nữ nhân này rốt cuộcđang suy nghĩ cái gì).

“Điệp nhi, nàng là của ta.” Hắn nheo mắt lại, biểu tình thập phần nguy hiểm. Kỳ quái, hắnkhông phải luôn chán ghét nữ nhân hay sao, lúc nào lại có hứng thú vậy?

“Ngươi…” Bạch Mạn Điệp muốn đánh hắn.

“Theo ta, ta sẽ không bạc đãi nàng.” Chí ít nàng là của hắn.

“Ngươi tên gì?”Cùng với khối băng này nói chuyện quả thực tốn hơi quá, nàng có một loại xung động muốn cho Thủy Tịch Linh và Diệp Lăng Tương giết chết hắn. Mặt khác, nàng thực sự muốn biết hắn rốt cuộc là ai.

Hắn chăm chú nhìnnàng, một hồi lâu mới nói, “Bây giờ không phải lúc, sau này sẽ nói nàngnghe.” Nếu để người không nên biết biết được, chỉ sợ cả nhà hắn sẽ gặpnguy hiểm.

Bạch Mạn Điệpkhông phục trừng mắt nhìn hắn, “Có lộn hay không, ngươi có thể gọi taĐiệp nhi, tại sao ta không được biết tên ngươi chứ?”

“Có thấy sáo ngọc trên tay ta không.” Hắn nhàn nhạt xoay mặt hướng ra bên ngoài.

“Thấy.” Bạch MạnĐiệp nghi hoặc, “Thấy thì sao? Ắc… ê, ngươi không phải trùng hợp là vịkia… trong truyền thuyết… cái gì… Sáo Ngọc Công Tử chứ?” Nửa câu sauBạch Mạn Điệp hầu như thét chói tai.

Hắn không trả lời, gật đầu một cái.

“Thượng đế à.”Bạch Mạn Điệp ngã về phía sau, bộ mặt ngu ngốc đến không chịu được. VôẢnh La Sát cùng Sáo Ngọc Công Tử một đêm tình duyên ngắn ngủi, thực sựlà đại tin tức đủ để oanh động giang hồ. Nếu như là người khác nàng còncó thể giải quyết, tại sao cứ nhất mực là một kẻ nổi danh với mình?Chẳng lẽ đây là thiên ý?

Hắn một lúc lâukhông nói lời nào, Bạch Mạn Điệp hiếu kỳ hỏi, “Ngươi tại sao lại bịthương nặng như vậy.” Nghe nói Sáo Ngọc Công Tử võ công cực kỳ lợi hại,lẽ nào dễ bị thương như vậy sao? Ắc… bị Sáo Ngọc Công Tử cường bạo xemra cũng không tính là mất mặt, Vô Ảnh La Sát nàng tuy rằng lợi hại,nhưng thua vào tay hắn há có thể còn nguyên.

“Thay huynh đệgiải quyết một phiền phức nhỏ, lại bị Hàn Phi phục kích.” Đối với việcnày, hắn không suy nghĩ nhiều. Huynh đệ không chịu thua kém ai đó củahắn không hiểu tại sao lại thiếu ân tình của một tiểu nha đầu, nha đầukia ra điều kiện cư nhiên lại là diệt cả Long Hổ bang. Huynh đệ hắn bâygiờ phải lên Thiên Sơn tìm hạt tuyết cứu mạng cho hắn, trọng trách “báoân” đương nhiên hắn phải gánh lên vai. Hắn đường đường là Sáo Ngọc CôngTử, cư nhiên lại bị nha đầu kia mắng đến nói không nên lời, trái lại đidiệt cả nhà người ta. May mà Long Hổ bang làm xằng làm bậy, nếu khônghắn cũng không tài nào ra tay được. Nha đầu kia độc ác như vậy, cùngLãnh Tuyệt Cuồng quả nhiên tuyệt phối. Thiên hạ đệ nhất thần bộ trongtruyền thuyết phụng mệnh đuổi bắt Sáo Ngọc Công Tử cùng Vô Ảnh La Sátcũng không phải ngày một ngày hai, mấy lần trước đều là hắn lông tóc vôthương, nhưng lần này cư nhiên sụp bẫy. Cái tên Hàn Phi tiểu nhân đêtiện kia, bắt nha đầu đó uy hiếp hắn. Nếu không phải đột nhiên nhảy ramột nha hoàn, xem ra Sáo Ngọc Công Tử hắn không xong rồi.

“À, có thể cứuđược Sáo Ngọc Công Tử, thật sự là phần phúc của ta.” Bạch Mạn Điệp nóicho dễ nghe, kỳ thực vô cùng khó chịu. Chẳng phải là Sáo Ngọc Công Tửsao? Nàng cũng là Vô Ảnh La Sát đó.

Thái độ khó chịucủa nàng toàn bộ đều hiện lên trên mặt, Sáo Ngọc Công Tử cũng không phải kẻ mù, đương nhiên nhìn thấy. Nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng, “Theo tađi.”

“Đi đâu?” Nàng càng lúc càng bị hắn làm cho hoảng sợ.

“Thiên Sơn.”

“Khoan, phiền ngươi một lần nói cho hết câu.” Nói chuyện với hắn đúng là mệt thật, tiếc chữ như vàng.

“Ta đưa nàng đi Thiên Sơn tìm người.”

“Tìm ai?”

“Lãnh TuyệtCuồng.” Bạch đại cô nương lần thứ hai muốn ngất xỉu, sao lại là hắn.Được, hóa ra hắc đạo ngũ đại cao thủ là người một nhà.

“Quan hệ các ngươi rất tốt sao?”

“Hắn là bằng hữuduy nhất của ta, sinh tử chi giao.” Sáo Ngọc Công Tử là một kẻ lãnhkhốc, chưa bao giờ chịu mở miệng nói một câu. Nhất là trước mặt nữ nhân, hắn cho rằng nói chuyện với nữ nhân một chữ cũng là lãng phí. Nhưng khi đối mặt với Bạch Mạn Điệp, hắn không thể cự tuyệt được. Trên người nàng có một lực tương tác rất đặc biệt, rất dễ tiếp cận bất cứ ai. Nàng đốivới hắn không có tâm phòng bị, hắn đương nhiên có thể thản nhiên đối mặt với nàng. Hắn lần đầu tiên phát hiện, kỳ thực nói chuyện vài câu với nữ nhân cũng không phải cái gì xấu, nhất là nữ nhân vừa có cá tính lại đơn thuần.

“Nếu như ngươi thật sự lấy ta…” Ai, không biết Lãnh Tuyệt Cuồng sẽ gọi nàng là đại tỷ hay đại tẩu.

“Lên đường.” Hắn không hỏi Bạch Mạn Điệp có đồng ý đi cùng hắn hay không, tự mình bước ra ngoài.

Nàng dẩu dẩu môi,ngồi xếp bằng dưới đất, “Ngươi đi đi, ta không muốn đi với ngươi, chuyện đêm qua ta coi như là chưa từng xảy ra.”

“Phiền phức.” Hắn trở lại khom hạ thắt lưng, nắm lấy cổ tay của Bạch đại cô nương, kéo nàng ra cửa.

“Ê…ê… Đừng tưởngngươi là võ lâm cao thủ sẽ có đặc quyền đó a…” Tư thế của Bạch Mạn Điệplúc này rất buồn cười, bị hắn kéo ra ngoài.

Sáo Ngọc Công Tử trầm giọng ra lệnh, “Câm miệng, đừng ép ta điểm huyệt nàng.”

Bạch Mạn Điệp lườm hắn một cái, “Muốn chết, ngươi đây là cường đoạt đó biết không?”

Sáo Ngọc Công Tử buông nàng ra, nhìn chằm chằm nàng nói, “Nàng sợ ta sao?” Vẻ mặt của hắn rất nguy hiểm.

Nàng thản nhiên trả lời, “Tại sao phải sợ?”

“Chỉ vì ta là tội phạm số một của triều đình.”

“Xì, chỉ là phátlệnh truy nã thôi mà. Có gì phải sợ, kỳ thực ta rất ngưỡng mộ ngươi.”Bọn họ kẻ tám lạng người nửa cân, thậm chí Vô Ảnh La Sát nàng còn tệhơn.

“Có sợ đi theo ta sẽ bỏ mạng chốn thiên nhai không?” Trên người hắn tràn đầy sát khí, bộ dáng giống như tùy thời phát hỏa.

Nàng quả đoánthẳng thắn trả lời, “Không sợ.” Như vậy vừa lúc, làm một đôi uyên ươngbỏ mạng, thiên hạ quả nhiên có Sáo Ngọc Công Tử và Vô Ảnh La Sát là xứng đôi nhất.