Tận Tình

Chương 38: Mất tích



Tuy rằng Lâm Hiện không biết Bùi Vân Dã muốn dây thừng làm gì, nhưng vẫn là mang tới, tiếp đó anh liền nhìn thấy Bùi Vân Dã cầm dây thừng vào phòng ngủ, dùng góc độ của anh không thấy rõ tình huống trong phòng, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng lóe lên của Bùi Vân Dã.

Hai phút sau Bùi Vân Dã đi ra, cảm xúc lạnh băng trên mặt dường như tan đi một chút.

Lúc xảy ra chuyện tối hôm qua Bùi Vân Dã liền vào trạng thái mất liên lạc, Lâm Hiện vẫn là từ chỗ thư ký Kim biết được chuyện Bùi Vân Dã sau khi để lại một tin nhắn “Đừng làm phiền tôi” liền tắt máy.

Cho nên sáng nay anh chờ ở đây, thấy người đi ra Lâm Hiện vội báo lại chuyện đã xảy ra rạng sáng hôm qua cho Bùi Vân Dã.

Lúc này tin Dịch Gia Nghệ hít thuốc phiện đã lên đầu hot search, ngay cả cổ phiếu Bùi thị đều bị chút ảnh hưởng, xuất hiện dao động không nhỏ.

Cũng ảnh hưởng rất lớn đối với việc tham dự đấu thầu miếng đất C Lâm thị của Bùi thị, chính phủ của Lâm thị luôn coi trọng danh tiếng của các công ty đấu thầu, thanh danh của Bùi thị vốn đã có tổn hại bởi chuyện tiền thanh toán, mà lúc này tin tức xấu dính vào thuốc phiện không thể nghi ngờ chính là rét vì tuyết lại lạnh vì sương*.

(*雪上加霜 tuyết thượng giá sương: hoạ vô đơn chí; liên tiếp gặp tai nạn; đã rét vì tuyết lại giá vì sương (ví với hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề)

Sau khi Lâm Hiện báo lại một vài tình huống, phát hiện sắc mặt Bùi Vân Dã vẫn như lúc trước, thậm chí còn không lạnh băng như khi hắn mở cửa vừa rồi.

Bùi Vân Dã mặc áo vest vào, một bên thắt cà vạt một bên hỏi: “Thiên Thần bên kia nói thế nào?”

“Trần tổng đã đến công ty từ sáng sớm, bộ phận PR đã xử lý dư luận trên mạng, chỉ là hiện tại còn chưa thể liên lạc với Dịch Gia Nghệ.”

Bùi Vân Dã gật đầu.

Tiếp đó trong phòng ngủ truyền đến chút âm thanh, Bùi Vân Dã chuyển bước lại trở vào phòng ngủ.

Lần này thời gian ở trong đó của Bùi Vân Dã tương đối dài, tuy rằng không biết bên trong đã xảy ra cái gì, nhưng Lâm Hiện cũng đoán ra người bên trong là ai từ âm thanh thỉnh thoảng lộ ra ngoài.

Cho dù trong lòng đã sông cuộn biển gầm, nhưng sắc mặt Lâm Hiện vẫn không đổi, thậm chí còn sinh ra ý tưởng quả nhiên là vậy.

Dù sao anh vẫn luôn biết tâm tư của Minh Ương, chỉ là thái độ của Bùi Vân Dã quá khiến người ngoài ý muốn.

Nhưng nhìn từ sắc mặt âm trầm khi đi ra của Bùi Vân Dã, hẳn là Minh Ương không có chỗ tốt gì.

Quả nhiên trước khi rời đi Bùi Vân Dã phân phó người trong sơn trang ‘chăm sóc Minh thiếu cho tốt’.

Sau khi xuống núi Bùi Vân Dã không đi cao ốc Đế Tinh, mà đi Thiên Thần.

Bùi Vân Dã làm một trong những ông chủ của Thiên Thần, số lần tới công ty không nhiều lắm, nhưng tiếp đón vào khoảnh khắc nhìn thấy hắn liền đứng dậy đưa hắn tới văn phòng Tổng giám đốc.

Còn chưa đi vào, Bùi Vân Dã đã nghe được bên trong truyền đến tiếng của Trần Diệc Minh.

“Cái gì gọi là không liên lạc được người?!”



Người đại diện Dịch Gia Nghệ nơm nớp lo sợ trầm mặc không nói.

“Điện thoại không nghe, cậu liền đến nhà tìm cậu ta cho tôi, điều tra lịch trình gần đây nhất của cậu ta!” Trần Diệc Minh thật sự là tức giận không nhẹ, “Tôi mẹ nó cho cậu ta nghỉ đề điều chỉnh trạng thái, không phải để cậu ta chọc phải rắc rối lớn như vậy!”

Lúc Bùi Vân Dã đi vào người đại diện đang cuống quýt chạy ra đi tìm người.

Hắn đi qua nhặt văn kiện Trần Diệc Minh ném xuống đất lên, ngồi xuống phía đối diện Trần Diệc Minh, “Gửi thông báo rồi?”

“Còn chưa.” Trần Diệc Minh lau mặt, thấy bộ dạng bình thản của Bùi Vân Dã cũng dần trở nên bình tĩnh, “Không rõ tình huống cụ thể không có biện pháp phát biểu, tạm thời chỉ giảm độ nóng.”

Bùi Vân Dã gật gật đầu, cầm báo cáo về việc Dịch Gia Nghệ hít thuốc phiện cùng với ‘chứng cứ’ lan truyền trên mạng, mấy tấm ảnh cắt ra từ video, một đám người trong khói mù lượn lờ chỉ có Dịch Gia Nghệ quay chính diện, có thể nhìn thấy vết thương mờ mờ trên mặt.

Chuyện này ban đầu là bởi vì chụp được vết thương trên mặt Dịch Gia Nghệ, suy đoán có phải cậu ta đi đánh quyền anh trong lúc không đóng phim hay không.

Dịch Gia Nghệ đánh quyền anh là bí mật được công khai, tiếp đó Tài khoản kinh doanh*đào ra cậu ta không phải võ sĩ chính quy gì, mà là đánh hắc quyền** dưới sàn đấu ngầm, mang tới thảo luận phạm vi lớn.

(*Nguyên văn 营销号: marketing ID, dùng để chỉ những người rò rỉ thông tin liên quan đến giới giải trí.)

(**黑拳 hắc quyền: thi đấu quyền anh tính chất phi pháp, không có quy tắc, máu me, bạo lực.)

Ngay sau đó lại có người nặc danh tung ra ảnh Dịch Gia Nghệ trước khi debut đã từng cố ý gây thương tích đi vào cục cảnh sát, còn có tài liệu bê bối*về đánh quyền anh chui sử dụng thuốc kích thích.

(*黑料 hắc liêu: tin tức bê bối, tin xấu có liên quan tới ngôi sao gây ảnh hưởng đến hình tượng.)

Không lâu lắm Tài khoản kinh doanh kia lại tuôn ra mấy ảnh chụp khói mù lượn lờ, lúc này hot search Dịch Gia Nghệ hít thuốc phiện mới dần xuất hiện trong bài báo, đến một bước này mới là thật sự không thể khống chế được dư luận trên mạng, Trần Diệc Minh đang ôm Trần Nhất Du ngủ ngon bị lôi đi xử lý khủng hoảng truyền thông.

Đánh quyền anh phi pháp là thật, đương nhiên Trần Diệc Minh cũng đã xử lý sạch sẽ chuyện này trước khi cậu ta tiến vào Thiên Thần, cũng không biết sao lại bị bới ra.

Tin tức thật thật giả giả nhanh chóng lan rộng, nhóm lớn thủy quân* ùa ra như ong vỡ tổ, thật hiển nhiên là có người muốn trị Dịch Gia Nghệ một cách có quy mô có tính trước, hoặc là nói muốn trị Thiên Thần.

(*水军 thủy quân: Là người được trả tiền để comment hoặc nói xấu một người nào đó ở trên mạng.)

Dịch Gia Nghệ xem như một trong những nghệ sĩ có tiềm lực phát triển cao của Thiên Thần, tạm thời chưa nói đến làn sóng bê bối đã tạo thành cú đánh đối với con đường phát triển sự nghiệp của cậu ta, chính là phim chiếu Tết kế tiếp đó của Thiên Thần cũng có khả năng gặp phải hủy bỏ không thể ra rạp, ngay cả 《 Tầm Mịch 》 đang quay cũng không khỏi bị chịu ảnh hưởng.

Nếu không thể xử lý kịp thời, lỗ mấy trăm triệu là nhẹ, còn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Thiên Thần trong ngành.

Tạm thời mặc kệ chuyện Dịch Gia Nghệ hít thuốc phiện là thật hay giả, dính đến từ này cũng đủ để Dịch Gia Nghệ quá sức*.

(*Nguyên văn 吃一壶 cật nhất hồ.)

Bùi Vân Dã sau khi xem xong đi cùng Trần Diệc Minh đến bộ phận PR tổ chức hội nghị, mãi đến khi người đại diện tìm được người ở một góc sàn đấu quyền anh của một nhà Dịch Gia Nghệ đã từng đánh.

Sau khi xác định Dịch Gia Nghệ không chạm đến thuốc, Thiên Thần mới tuyên bố họp báo, trực tiếp gửi thư của luật sư đến Tài khoản kinh doanh đã phát tán tin Dịch Gia Nghệ hút thuốc phiện đầu tiên.

Vẫn luôn vội đến khuya cuối cùng đã đè được nhiệt độ, bộ phận PR đã soạn thảo một văn bản, Bùi Vân Dã sau khi đọc qua liền không quản chuyện này nữa.

Miếng đất C Lâm thị đã gần tới ngày đấu giá, nếu Thiệu Bân tát nước bẩn lên trên người Thiên Thần, Thiệu Bân Khê sao có thể bỏ qua cơ hội này không có ý tưởng đê tiện trét bùn lên người Bùi Vân Dã chứ, đây cũng là nguyên nhân khiến Lâm Hiện suốt ruột, một nghệ sĩ hút thuốc phiện có thể quan trọng cỡ nào? Còn không phải bởi vì Thiệu Đông Khê lại kéo chuyện này đến trên đầu Bùi Vân Dã.

Nhưng may mắn lúc Bùi Vân Dã xuống núi, hắn cũng nhận ra được chuyện này không đơn giản, để Lâm Hiện tìm người quan sát mấy vị hội đồng quản trị không thành thật kia.

Quả nhiên, ngày hôm sau cũng có các loại tin tồn truyền ra trong công ty.

Như là Bùi Vân Dã không lo lãnh đạo, công ty liên tục xảy ra chuyện, thậm chí còn có một số kéo ra Bùi Vân Dã không làm việc đàng hoàng tự tiện chuyển tiền đi làm phim, này thì tốt rồi, mất tiền thì thôi còn ảnh hưởng đến thanh danh của Bùi thị.

Lời này đến trong tai Bùi Vân Dã quả thật buồn cười, hắn dùng tiền của hắn còn có thể dùng đến chữ ‘tự tiện’.

Xem ra những người này đã muốn nhằm vào Bùi Vân Dã một cách không thèm che giấu.

Diễn mặt đen xong rồi dĩ nhiên phải diễn một vai mặt trắng*, mấy vị cấp cao gương mặt hiền từ đến trước mặt Bùi Vân Dã thay phiên nhau khuyên bảo hắn từ bỏ đấu giá miếng đất C Lâm thị, đừng lỗ mãng*, cùng với phí thời gian đối nghịch với Thiệu thị, không bằng hoàn thiện khai phá miếng đất có trong tay trước.

(*Trong hí kịch, mặt màu đen là vai xấu, ác, gian trá âm hiểm. Mặt mặt màu trắng sắm vai phản diện, trong quá trình giải quyết xung đột mâu thuẫn đảm đương nhân vật nghiêm khắc hoặc khiến người chán ghét.)

(**Nguyên văn 逞一时之勇 sính nhất thời chi dũng: người lỗ mãng k xem xét hậu quả, thích xử trí theo cảm tính, kết quả tạo thành hậu quả xấu.)

Thật sự là một bộ dạng suy nghĩ vì tình hình chung.

Bùi Vân Dã luôn có thù tất báo, không chịu thua, nếu hắn đã nói nhất định phải lấy được miếng đất này, sao sẽ từ bỏ chỉ vì chút áp lực này.

Phòng kế hoạch chuẩn bị phương án tham gia đấu thầu dưới sự lãnh đạo của Trần Án theo thường lệ, Bùi Vân Dã ngồi trong phòng họp nghe bọn họ thảo luận.

Không biết có phải là do thuốc Minh Ương bỏ cho hắn có di chứng gì hay không, hai ngày này tinh thần của Bùi Vân Dã có chút khó có thể tập trung, không chỉ luôn cảm thấy uể oải lúc làm việc, thậm chí đáy lòng luôn có một loại cảm giác bực bội không thể đè nén.

Hắn quy kết cái này cho Minh Ương, người thật sự chọc giận hắn.

Sau khi trình bày phương án một lượt Trần Án liền chờ Bùi Vân Dã mở miệng, lại phát hiện người đàn ông ngồi ở đầu đang chống trán rũ mắt nhìn màn hình di động tối om có chút xuất thần.

Này thật sự hiếm lạ, đám người cấp cao phía dưới hai mặt nhìn nhau lại không dám mở miệng đánh gãy.

Cuối cùng vẫn là Lâm Hiện đẩy cửa phòng họp ra khiến Bùi Vân Dã đột nhiên hoàn hồn, hắn day day trán, sau khi nói ra vài ý kiến đối với phương án Trần Án đã phát biểu liền tuyên bố tan họp.

Sau đó Lâm Hiện đi đến bên cạnh hắn nói với vẻ mặt ngưng trọng: “Không thấy Minh thiếu.”

“Hả?”

Bùi Vân Dã nhướng mày, bỗng nhớ tới Minh Ương còn bị hắn nhốt ở Hoa viên trên không, khó trách di động ngừng nghỉ như thế này.

“Minh thiếu mất tích.”

Đuôi mắt Bùi Vân Dã đột nhiên nâng lên.

“Dựa theo chỉ thị của ngài, để cho người quan sát phòng của Minh thiếu, không đưa nước, không đưa đồ ăn.” Tốc độ nói của Lâm Hiện trở nên nhanh hơn, “Nhưng ngay buổi chiều hôm nay trong phòng đột nhiên không có động tĩnh, vì lý do an toàn vệ sĩ đi vào kiểm tra, trong phòng không có ai.”

“Cậu ta chạy?”

Bùi Vân Dã cũng không bất ngờ Minh Ương sẽ chạy trốn dưới sự theo dõi gắt gao của hắn, ngón cái tay phải của hắn ấn ấn khớp ngón trỏ, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lẽo.

Chỉ là đói hai ngày liền để cho cậu ta chạy thoát cũng là quá tiện nghi cho cậu ta.

“Không phải.”

Sắc mặt Lâm Hiện càng khó xem hơn, “Trạm gác dưới chân núi xác định không có bất cứ người nào rời khỏi Viễn Sơn, mà đều đã phái người đi tìm toàn bộ các nơi trong biệt thự, cũng không tìm ra được tung tích của Minh thiếu.”

Ngón tay Bùi Vân Dã bỗng dừng lại, không biết hắn nghĩ tới gì mà nghiêm túc lóe lên rồi biến mất giữa hai đầu lông mày, sau đó mười ngón giao nhau, trầm giọng phân phó: “Liên hệ cảnh sát Ngu, bảo anh ta hỗ trợ tìm kiếm.”

Tiếp đó hắn ngay cả áo khoác cũng không lấy đi thẳng ra bãi đỗ xe, tìm được chiếc việt dã hắn rất ít lái kia, mở ra vị trí điều khiển liền ngồi lên, sau đó quay đầu nói với Lâm Hiện một câu ‘Tạm thời phong tỏa tin tức, cho bác sĩ Từ lập tức đến biệt thự’ liền lái xe về phía Viễn Sơn.

Đường xuống núi chỉ có một, nếu Minh Ương không xuống núi, cũng không ở biệt thự, vậy chỉ có thể ở giữa rừng hoang còn chưa khai phá đằng sau núi.

Dựa vào tính cách điên khùng của Minh Ương thì thật sự có khả năng chạy vào trong núi hoang.

Sau khi Viễn Sơn được mua cũng chỉ khai phá một miếng đất gần biệt thự, những nơi khác đều thuộc rừng núi, tuy rằng Bùi Vân Dã đã cho người kiểm tra không có thú dữ cỡ lớn, nhưng cũng không thể nói an toàn tuyệt đối.

Bùi Vân Dã vì để Minh Ương ăn chút khổ, không cho người đưa nước đưa đồ ăn cho cậu, hai ngày chính là người sắt cũng không cầm cự được, càng đừng nói đến tên oắt Minh Ương này lại là cảm giác đau không nhạy bẩm sinh, cho dù cậu bị rắn độc cắn một cái có khả năng cậu cũng sẽ không coi là gì.

Chết cũng không biết chết thế nào.

Trong lửa giận vô danh trộn lẫn chút lo lắng mơ hồ, Bùi Vân Dã khó mà có được sắc mặt tốt.

Hắn thật sự rất tức giận, lửa giận cũng không ít hơn bao nhiêu khi biết được Minh Ương thật sự bỏ thuốc hắn vào tối hôm trước.

Giận tên điên Minh Ương này thay đổi cách tìm đường chết.

Lúc này chính là giờ cao điểm của tan tầm, Bùi Vân Dã bị kẹt trên đường cao tốc, ôm một bụng lửa giận, hắn đột nhiên vỗ vô lăng một cái, chửi câu ‘Đệch’.

Từ sau khi hắn biết Minh Ương, gần như là bù lại toàn bộ lời thô tục hắn chưa từng nói trong hơn hai mươi năm qua.

Lâm Hiện đã thật lâu không thấy Bùi Vân Dã lộ ra vẻ mặt nôn nóng, nhưng chuyện liên quan đến mạng người hắn cũng không thể không lo lắng đề phòng, bỏ qua quan hệ nam nam chưa rõ ràng giữa Minh Ương và Bùi Vân Dã, chỉ với thân phận của Minh Ương mà nói cậu tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.

Độc đinh của Minh gia nếu xảy ra chuyện ở trên tay Bùi Vân Dã, chỉ sợ Minh Thịnh Nhã sẽ liều mạng với Bùi gia.

Chờ đến khi xe việt dã gào thét lên núi, sắc trời đã tối, màn trời âm trầm đè xuống, biệt thự đèn đuốc sáng trưng càng khiến lòng người hoảng sợ.

Bùi Vân Dã đến phòng hắn trước, trong phòng đầy mùi máu tươi nhàn nhạt, còn có mùi xạ hương không dễ phát hiện, nhưng Bùi Vân Dã không có tâm tư để ý, hắn nhìn lướt qua giường, dây thừng đã rơi ra, phía trên khăn trải giường màu trắng còn để lại chút vết máu.

Xem ra Minh Ương thoát khỏi dây thừng cũng tốn không ít sức.

Cửa sổ thủy tinh trong phòng đều hoàn hảo, Minh Ương chỉ có thể đi ra từ cửa.

Bùi Vân Dã nhớ lại lúc hắn rời đi Minh Ương là không mảnh vải che thân, ngay sau đó hắn nhíu mày kiểm tra phòng một chút, quần áo hôm qua Minh Ương cởi ra vẫn còn dưới sàn, áo sơmi dính rượu vang đỏ và quần tây của hắn lại không thấy.

Tốt xấu gì Minh Ương còn giữ thể diện, không có trần truồng chạy ra ngoài.

Rừng núi chưa được khai phá giống như một mê cung vô cùng nguy hiểm, một người với thân thể suy yếu ở trong đó tuyệt đối không có chuyện tốt.

Cũng may Bùi Vân Dã tức giận cũng vẫn còn duy trì lý trí, cho người đưa bản đồ địa hình tới, cảnh sát Ngu đã dẫn người mang theo chó nghiệp vụ lên núi tìm kiếm trước đó.

Bùi Vân Dã kiểm tra phòng hết một lượt cũng đi theo.

Gió đêm đầu đông ở trong núi rất giống tiếng ma kêu, lẫn vào tiếng kêu của con khỉ trong rừng, ở trong màn đêm thê lương có phần kinh khủng.

Nhưng lúc này không có ai để ý, thời gian chậm rãi trôi qua, vẫn không hề có tung tích, sắc mặt Bùi Vân Dã càng thêm trầm trọng.

Thậm chí hắn còn nghĩ khả năng san bằng ngọn núi này lớn bao nhiêu.

Rốt cuộc lại qua một giờ tìm kiếm quy mô lớn, cuối cùng trong bộ đàm truyền đến tiếng hô mừng rỡ ‘Tìm được rồi‘.

Bùi Vân Dã bỗng thở phào nhẹ nhõm, sương mù của bóng đêm âm trầm từ từ rút ra khỏi người hắn.

Hắn nghĩ: Sớm hay muộn hắn sẽ chơi chết tên điên Minh Ương này.

Tự tay giết chết.