Tam Thê Tứ Thiếp

Chương 72



"Vũ?" Khải Tinh Di âm hạ sắc mặt nhìn Đệ Ngũ Vũ, "Ba chưởng yếu ớt như vậy, ngươi đang giúp bọn chúng à?"

Đệ Ngũ Vũ bẻ bẻ ngón tay, đôi mi thanh tú nhăn lại, thản nhiên nói, "Ta dùng năm thành công lực đánh ra..." Chỉ cần năm thành cũng đủ lấy mạng Duy Nhất.

"Năm thành? Ba thành cũng không tới!" 

"Ân... Hay là... trúng độc rồi!"

"Không thể nào!" Khải Tinh Di lập tức chuyển hướng nhìn Tiểu Lâm.

Độc của Duy Nhất dần tán đi, cơ thể tê liệt của bọn người Kỳ Nhi cũng bắt đầu khôi phục tri giác. Cảm thấy ánh mắt của Khải Tinh Di, A Kiệt bước đến bên cạnh TIểu Lâm, giải huyệt đạo cho hắn, kéo hắn ra phía sau để bảo hộ.



"Bị lão phu theo dõi ngươi căn bản không có cơ hội hạ độc!" Khải Tinh Di âm thầm vận công, chân khí trong cơ thể bị một cỗ khí khác áp chế, nội lực chỉ còn lại năm thành.

Tiểu Lâm lắc đầu, không có nhiều thời gian để giải thích, lúc này hắn đang lo lắng cho thương thế của Duy Nhất. A Kiệt vòng tay ôm Tiểu Lâm nhảy lên cao...

"Muốn cứu hắn?"

Khải Tinh Di điểm nhẹ mũi chân, thân hình nhảy vọt lên, rút binh khí bên hông phóng về phía Duy Nhất. Một cái bóng dài như mãng xà đột ngột vung tới khiến lưỡi kiếm của Khải Tinh Di bị chệch sang một bên, trong nháy mắt bốn người Kỳ Nhi đã đứng chắn trước mặt Duy Nhất. Vân Phi nhặt lại Cửu Tiết Tiên nhìn kĩ, không khỏi cảm thấy kinh hãi, Cửu Tiết Tiên là do lụa Bàn Long tạo thành, bền chắc không gì sánh được, lão thất phu này chỉ dùng một chút lực đã có thể làm đứt. Binh khí của hắn quả thật rất lợi hại!

Tiểu Lâm lấy ra một viên thuốc bóp nát cho vào miệng Duy Nhất, rồi lại lấy ra ngân châm, mở vạt áo trước ngực của Duy Nhất châm vào huyệt vị. Mọi người lẳng lặng cùng đợi, thời gian rất dài rất dài, mãi đến khi rút ngân châm ra, Kỳ Nhi mới hỏi, "Hắn... thế nào?"

Tiểu Lâm ngẩng đầu, nước mắt đầy mặt, nhưng miệng lại nở nụ cười, [Hắn sống!]

"Hắn không sao..." Tần Chính ngã phịch ra đất, khuôn mặt bị lá khô che mất nhưng vẫn không nhúc nhích. Sở Ngự Cửu hơi nhíu mày, thu kiếm quay về bên cạnh Khải Tinh Di.

"Tại sao không đến xem hắn?"

"Bây giờ đâu như lúc xưa, hắn không có khả năng tự giải huyệt đạo."

"Thật à?" Đệ Ngũ Vũ tìm một tảng đá bằng phẳng ngồi xuống. "Đừng sớm kết luận! Thiên phòng vạn phòng cuối cùng cũng trúng độc của Dược Vương không phải sao..." 

"Không! Vãn bối không có trúng độc. Dược Vương căn bản nghĩ rằng vãn bối không đáng để hắn ra tay!"

Tiểu Lâm lần thứ hai lắc đầu, nếu hắn có cơ hội động thủ, hạ độc đối với hắn không có gì là khó. Năm năm qua hắn đã âm thầm rải trên cơ thể tám người một loại độc phấn, hằng ngày tiếp xúc bọn họ sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng nếu có kẻ lạ chạm vào công lực sẽ bị giảm ít nhất năm thành. Sở Ngự Cửu không có tiếp xúc với bọn họ nên không bị trúng độc.

"Dù là như vậy các ngươi cũng khó tránh khỏi cái chết!"

"Sư phụ không phải đã nói mọi chuyện đừng sớm kết luận không phải sao?" Tần Chính vốn đang bị điểm huyệt đột ngột đứng dậy.

"Lão gia!" Sĩ Thần mừng rỡ hô.

Tần Chính phủi phủi đám cây cỏ dính trên áo, lau đi vết máu trên cổ, nhìn sáu vị phu nhân nở nụ cười. Sở Ngự Cửu im lặng, để mặc Tần Chính đi sát qua, trong mắt huyết hồng bắt đầu ngưng tụ.

"Duy Nhất..." Bàn tay to xoa xoa khuôn mặt tái nhợt, nhẹ nhàng gõ gõ lên cái trán mịn màng, "Người chờ xem, Lão gia nhất định dùng gia pháp xử trí ngươi, say này đừng nghĩ sẽ được mang dân nữ về vẽ tranh."

"Không chết à? Không chết cũng vô dụng!" Đệ Ngũ Vũ tựa cằm vào đầu gối, căm giận nói, "Tốn nhiều thời gian như vậy, sau này đừng có xưng là đệ tử của Đệ Ngũ Vũ ta!" 

"Vốn cũng sắp được rồi, nhưng một chưởng của sư phụ làm cho đồ nhi mất hết khí lực, đành phải làm lại từ đầu." Tần Chính đứng dậy nhìn sư phụ, đôi mắt lóe sáng dị thường, thần sắc tràn đầy vui mừng...

"Vũ! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Khải Tinh Di chỉ kiếm về phía sư đệ, trên mặt nổi lên hận ý.

"Chính là như lúc nãy ta đã nói, Lão ngũ đã chịu đủ ba chưởng của ta, chuyện của các ngươi từ giờ ta sẽ không xen vào..."

Kiếm của sư huynh đang chỉ vào hắn, cũng tốt, như vậy hắn sẽ không cần phải ôm một tia hy vọng cuối cùng...

"Sư huynh đừng quên, ta chỉ đáp ứng giúp ngươi khôi phục công lực, không hơn!"

"Thầy trò tình thâm thật, ngươi trái lại muốn giết ta?"

"Ta giết ngươi... Ta giết ngươi được sao?"

"Nếu đổi lại là tam sư đệ, ngươi sẽ dốc toàn tâm toàn lực giúp hắn đúng không?"

"Dịch Viễn... Dịch Viễn sẽ không buộc ta làm chuyện mà ta không muốn..." Tên mãng phu ấy ngày xưa hay đuổi theo phía sau, mà hôm nay không biết đã đi nơi nào.

"À?" Khải Tinh Di hừ nói, "Thì ra ngươi vẫn không muốn!"

"Ngươi cho rằng ta cam tâm tình nguyện sao?" Đệ Ngũ Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu, một giọt nước mắt rơi xuống, lớp da dịch dung cũng tróc hơn phân nửa, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ vốn có...

Một vẻ đẹp khiến Sĩ Thần cùng Sở Ngự Cửu cũng phải ngây người, sợ là Dao Trì Tiên Tử cũng không sánh bằng, nếu hắn không phải là "Quỷ Thần Thông" võ công cái thế, người trong thiên hạ chắc chắn sẽ vì vẻ đẹp ấy mà sinh linh đồ thán.

"Ta cam tâm tình nguyện sao? Thân nhân của ta chỉ còn có ngươi, Dịch Viễn cùng Song nhi..."

"Đừng có đánh đồng lão phu với bọn chúng!"

"Này!" Kỳ Nhi lấy khuỷu ta huých Tần Chính, "Để hắn tiếp tục khóc như thế à?"

"Kỳ Nhi?"

"Cả nhà ai cũng kì quái!" Không thể chịu được cảnh một nam nhân gần năm mươi tuổi đứng khóc sướt mướt, Kỳ Nhi nhảy đến trước mặt Đệ Ngũ Vũ ném cho hắn một chiếc hãn khăn, chán ghét nói, "Nước mũi chảy ra rồi!"

Đệ Ngũ Vũ chùi nước mắt, lau mặt sạch sẽ, "Tiểu yêu tinh! Ngươi vẫn đáng ghét như lúc trước!"

"Tao lão đầu! Cẩn thận ta cắt lưỡi của ngươi!"

"Tiểu yêu tinh? Tại sao sự phụ lại... ngô ngô..." Tần Chính che miệng Sĩ Thần, Quần Ngạo cũng cảnh cáo hắn đừng nói thêm gì nữa. Bị nghẹn đến khó chịu, Sĩ Thần một quyền đánh vào bụng Tần Chính, giật tay hắn ra hỏi, "Không nói đến chuyện này! Rốt cuộc sư phụ là theo bên nào? Tại sao đang lúc này mà Đại chủ tử lại mang khăn cho hắn...?"

"Sư bá nếu muốn giết sư phụ, sư phụ nhất định sẽ không đánh trả. Kỳ Nhi lo lắng chuyện này nên mới đến gần để che chắn cho sư phụ!" Tần Chính nhìn ba người đang giằng co, buồn bã cười khổ, "Sư phụ dường như đã biết mình bị trúng độc nên mới ra điều kiện muốn các ngươi chịu ba chưởng của hắn, sau đó rời khỏi trận chiến của ta với sư bá. Lúc nãy đánh ta một chưởng là để cân nhắc lực đạo của ba chưởng sau đó!"

"Nếu đã như vậy, vì sao lúc nãy ngươi nói "không còn là phu nhân của ta, không còn nửa điểm liên quan đến ta"?" Quần Ngạo nhớ tới lại cảm thấy buồn bực, nếu không phải sống chết trước mắt, những lời này nhất định là hưu thư.

"Tất cả xảy ra quá đột ngột ta không kịp suy nghĩ..." Sư bá hướng về sư phụ, cũng giống như bảy vị phu nhân hướng về hắn. Sư phụ đã chọn sư bá, nhưng cuối cùng cũng không nỡ ra tay với đồ đệ. Sư phụ đã cứu hắn một lần, còn lại phải dựa vào chính hắn.

- ---------

Bị Đệ Ngũ Vũ phản bội, Khải Tinh Di nổi giận, vung kiếm đánh xuống, mặt đất nứt ra một đường lớn, "Đủ rồi! Lão phu muốn các ngươi cả đám chết không có chỗ chôn!"

"Đại ca tránh ra!"

Quần Ngạo tiến lên đầu tiên, A Kiệt tung ra một chưởng như kình phong hướng về phía Khải Tinh Di. Vân Phi, Sĩ Thần chuẩn bị xông đến nhưng bị một đám rễ cây kéo về phía xa...

Tần Chính thấy thế hô to, "Kỳ Nhi về phủ mang Cự Long Kiếm đến đây!" Muốn chống lại Khải Tinh Di nhất định phải dùng Cự Long Kiếm. Kỳ Nhi do dự nhìn Sở Ngự Cửu, Tần Chính lần thứ hai hô to, "Nhanh đi!"

Kỳ Nhi lấy ra một chiếc trâm tóc ném đến trước mặt Sở Ngự Cửu, "Nhìn kĩ đây là cái gì!" Nói xong liền nhún người bay đi...

Sở Ngự Cửu cầm lấy chiếc trâm, nhìn một lúc rồi bóp nát, "Đại trượng phu không liên lụy thê tử. Dùng thủ đoạn đê tiện như vậy, người của Tần Phủ cũng không có gì ghê gớm!" 

"Tại hạ thay nội tử bồi tội với Cốc Chủ!"

"Có một chuyện ngươi đoán sai. Người truyền thụ võ công cho ta không phải Khải tiền bối mà là Đệ Ngũ tiền bối. Có điều hắn không chịu nhận ta làm đồ đệ!"

"Đó là dĩ nhiên, không phải loại miêu cẩu nào cũng có thể bước vào sư môn của ta." Tần Chính nói.

"Chờ xem rốt cuộc ai mới là miêu cẩu!"

Sở Ngự Cửu hét lớn, một chưởng tiếp một chưởng tung ra, Tần Chính ngã người tránh né. Ngay lúc bị Sở Ngự Cửu tiếp tục tung chưởng đánh trên đỉnh đầu, Tần Chính đột ngột nhảy lên, thất quyền thập tam chưởng như cuồng long đằng hải tung về phía đối phương. Sở Ngự Cửu bị khí thế của hắn làm cho kinh sợ, ngừng một cái chớp mắt, lập tức bị trúng ngay một chưởng...

"Tên ngu dốt, hư thực cũng không phân biệt được!" Tần Chính phất tay áo, tốt bụng nói, "Hay nhất là không nên đối chọi với ta, không phải bị trúng độc thì ngươi càng không thắng được!" 

Sở Ngự Cửu dồn chân khí tại chỗ bị thương, huyết khí nhanh chóng thông suốt, "Ngươi đập ruồi sao? Ta chỉ cần đánh một cái liền có thể tiễn ngươi đi gặp DIêm Vương!"

"Chỉ bằng ngươi?" Thật sự là đã bị coi thường, sư phụ cũng chưa dám nói chỉ đánh một cái có thể khiến hắn mất mạng... Quần Ngạo cùng A Kiệt đang ở thế hạ phong, Khải Tinh Di vẫn chưa dùng hết nội lực...

Nhân lúc Tần Chính đang phân tâm, Sở Ngự Cửu tung chưởng, Tần Chính không thể tránh kịp đành phải dùng chưởng lực đánh trả, qua hơn mười chiêu cả hai vẫn bất phân thắng bại, hắn lại đang lo lắng cho Quần Ngạo cùng A Kiệt nên chiêu thức bắt đầu rối loạn...

- ---------

Triển Quần Ngạo cùng Nam Cung Kiệt từ lúc còn là thiếu niên đã rất nổi danh, có rất nhiều vị tiền bối phải chịu bại dưới tay bọn họ, nhưng hôm nay gặp Khải Tinh Di dường như trở nên rất tầm thường...

Trong chốn giang hồ rất ít người biết, Xích Luyện Môn có một loại võ công lệch lạc có khả năng hấp thụ công lực của kẻ khác, Khải Tinh Di dùng Ngũ Độc Chưởng để giết người, ngoài việc muốn giá họa cho Hải Đàm, còn hấp thụ được nội lực của nạn nhân. Cho dù bị trúng độc của Tiểu Lâm làm biến mất phân nửa nội lực, đối với Khải Tinh Di mà nói bất quá thời gian giết người kéo dài hơn mà thôi...

"Vì một người bạc tình mà liên tục thí mạng, các ngươi không phải bị trúng tà của hắn rồi chứ?"

"Liên can mẹ gì đến ngươi, đồ con rùa biết cái gì!" A Kiệt lớn tiếng chửi, Quần Ngạo suýt nữa ngã nhào.

"Các ngươi thật đáng thương! Lão phu hôm nay giết các ngươi xem như làm công đức!"

"Thật đáng thương..." Quần Ngạo tay trái cầm kiếm, tay phải cùng hợp sức với A Kiệt tung ra một chưởng, "Đáng thương chính là cái tên đa tình kia..."

- ---------

Sĩ Thần cùng Vân Phi bị Đệ Ngũ Vũ điểm huyệt, dùng dây leo cột vào thân cây, cả hai đều không thể động đậy...

"Ngài đã nói không nhúng tay vào!" Sĩ Thần tức giận.

"Sư phụ muốn nuốt lời?"

"Ta thích nuốt lời thì sao?" Đệ Ngũ Vũ trưng ra vẻ mặt thách thức, khiến hai tên bị cột trên cây giận đến sôi gan. Hắn đã nói qua sẽ không nhúng tay, nhưng hắn không thể đứng nhìn sư huynh... "Ở đây tốt cho các ngươi, đỡ phải mất mạng!"

"Càng già càng lắm chuyện!" Vân Phi đang lo lắng cho Tần Chính nên cũng không kiềm chế được lời nói.

"Ngươi dám nói ta già?" Đệ Ngũ Vũ nổi giận rút ra đoản đao vung lên trước mặt Vân Phi, "Xem ta không rạch mặt nhà ngươi!"

"Muốn thì làm!" Hắn không phải nữ nhân, cũng không phải cái tên mặt hoa như nữ nhân kia, trên mặt thêm vài vết sẹo thì có gì phải sợ.

"Ta sẽ không rạch mặt của ngươi..." Đao nhắm sang người bên cạnh...

"Làm gì?... Ta không có trêu chọc ngài!" Sĩ Thần kiệt lực nghiêng mặt tránh, rất sợ chạm phải lưỡi đao...

"Rạch mặt cũng không sợ, chỉ còn cách cắt mũi! Nói! Hai người các ngươi hắn thích ai hơn? Hắn thích ai hơn ta cắt mũi kẻ đó!" 

Chỉ rạch mặt đã khiến Sĩ Thần sợ đến chết, huống chi là cắt mũi, "Dĩ nhiên là... là hắn! Hắn là thê ta là thiếp, Lão gia đương nhiên sủng hắn hơn!" 

Đoản đao đến gần Vân Phi, tuy nói nam nhân dung mạo không quan trọng, nhưng bị cắt mũi thật sự rất khó coi, "Đương nhiên không phải ta. Lão gia thích gương mặt của hắn nhất!"

"Hắn nói bậy! Lão gia thích nam tử dĩ nhiên sẽ không thích gương mặt của ta."

"Ngươi rốt cuộc thừa nhận rất giống nữ nhi đúng không..." Đoản đao đưa đến gần, Vân Phi vội vã ngăn lại, "Lão gia cái gì cũng cho hắn!"

"Không đúng! Lão gia cho hắn Cửu Tiết Tiên!" 

"Lão gia ở trong phòng hắn lâu nhất!" 

"Ngươi không biết xấu hổ... Không đúng! Người đầu tiên lên giường với hắn là Lão gia!" Sĩ Thần ý muốn nói người đầu tiên Tần Chính yêu thương là Vân Phi.

"Ngươi nói cái gì vậy? Ngoại trừ Lão gia ta còn có thể lên giường với ai?... Lão gia vì hắn nên đánh ta!"

"Ngươi có hồ đồ hay không? Đó là vì Đại chủ tử... Lão gia vì hắn nên mắng ta rất nhiều lần..." 

"Mắng ngươi là vì ngươi khi dễ Lão ngũ Lão lục!"

"Vậy à? Không nhớ rõ..."

Ba người chỉ lo vui đùa, quên mất tiếng đao kiếm leng keng bên tai. Đệ Ngũ Vũ cắt một góc áo của Sĩ Thần, trải xuống đất ngồi nhìn, "Không thể phân được trong lòng hắn yêu ai nhiều hơn, vì sao các ngươi vẫn không một chút oán hận?"

Vân Phi lắc lắc cái cổ mỏi nhừ nói, "Có chỗ cho ta là tốt rồi. Ta không cần hắn yêu nhất!"

"Ta chỉ muốn hắn rõ ràng!" Sĩ Thần hung hăng nhìn Vân Phi, "Tư Đồ Sĩ Thần yêu hắn nhiều hơn gấp trăm ngàn lần Bạch Vân Phi!"

"Nói hay nhỉ..."

- ---------

"Mấy năm nay ngươi giả vờ?"

Tần Chính ngăn cản Sở Ngự Cửu, chưởng lực giao nhau giữa không trung, một tiếng nổ lớn khiến cây cối xung quanh đều bị đánh gãy.

"Giả trư ăn cọp là sở trường của tại hạ!" Hắn không phải giả vờ, lúc trước mạnh mẽ luyện công khiến nội lực đình trệ, mãi đến nửa năm trước vô tình bị thương nhưng lại khiến nội lực của hắn bắt đầu khôi phục, đến hôm nay đã đạt được phân nửa, cũng đã sắp có thể đạt đến cực hạn.

"A Kiệt bên phải!"

Tần Chính theo tiếng nhìn lại, trông thấy thanh kiếm của Khải Tinh Di đâm vào vai A Kiệt, kiếm rút ra đã dính một chút máu. Không thể tiếp tục bị Sở Ngự Cửu ràng buộc, phải nhanh chóng kết thúc. Đã qua trăm chiêu, hắn cũng hiểu được cách đánh của Sở Ngự Cửu, tên này luôn luôn ỷ lại vào chưởng lực mạnh mẽ, mỗi lần xuất chưởng phải đứng yên vận khí, ngưng thần một lúc lâu. Tần Chính giả vờ sơ hở dụ hắn tấn công, quả nhiên trúng kế, trong lúc Sở Ngự Cửu vận khí chuẩn bị tung chưởng, Tần Chính trút ra nội lực như hồng thủy, một chưởng sấm sét đánh xuống, Sở Ngự Cửu chưa kịp phản ứng đã bị đánh bất tỉnh.

Khải Tinh Di nhìn thấy Tần Chính đánh thắng Sợ Ngự Cửu, sát ý điên cuồng nổi lên, ngay lúc Quần Ngạo cầm kiếm đánh tới đột ngột phát lực khiến Quần Ngạo bị đánh văng ra xa. A Kiệt lập tức ứng phó, nhưng bị kiếm khí của Khải Tinh Di đánh bật lại, kiếm chuyển hướng sang Tần Chính...

Tần Chính vừa thoát khỏi trận chiến với Sở Ngự Cửu, bị Khải Tinh Di đâm tới nhất thời không thể phản ứng, chỉ biết tận lực tránh bị thương chỗ hiểm. Thanh kiếm đâm vào ngực trái, tuy không sâu nhưng bị kiếm khí đánh bay đến chỗ Tiểu Lâm cùng Duy Nhất...

[Lão gia...]

Không muốn Tiểu Lâm thương tâm, Tần Chính điểm huyệt cho hắn ngủ đi.

"Duy Nhất..." Ngực trái bị một vết thương lớn, máu dính lên má Duy Nhất. Tần Chính điểm huyệt cầm máu, nhìn vết thương cười khổ, "Đáng tiếc, ngươi nếu tỉnh lại là có thể nhìn thấy trong này, thấy rồi sẽ không làm chuyện điên rồ nữa!"

"Ta... thấy..." Duy Nhất cố gắng mở mi mắt, nhưng nhanh chóng nhắm lại, "Thấy rồi..." Một giọt nước mắt long lanh chảy trên khuôn mặt trắng bệch, vẻ mặt dần dần chuyển sang tức giận...

"Thấy rồi? Thật là thấy rồi?" Tần Chính đưa tay xoa xoa khuôn mặt Duy Nhất, "Ngươi nếu nhìn không thấy, ta sẽ làm vết thương to ra một chút nữa, cho đến khi ngươi có thể thấy được..." 

- ---------

Kỳ Nhi về Tần Phủ bị một đám người giữ chân, giải quyết sạch sẽ lúc này mới mang đến Cự Long Kiếm.

"Phu nhân, tới chậm một chút nữa sẽ phải nhặt xác phu quân rồi!" Tần lão gia trêu đùa. Kỳ Nhi giao kiếm cho hắn xong định đi yểm trợ Quần Ngạo cùng A Kiệt, lại bị hắn nắm áo, "Các ngươi đánh không lại hắn... Kỳ Nhi, giúp ta đả thông bách hội!"

"Ngươi điên à?"

"Dù sao cũng chết, không ngại thử một lần, coi như ta ích kỷ, chết cũng muốn chết đầu tiên..." Tần Chính kéo Kỳ Nhi ngồi xuống...

Kỳ Nhi nhìn bờ vai rộng của hắn một lúc, bỗng nhiên ôm chặt lấy, "Lão gia nhớ kỹ, kiếp sau ngươi phải gặp ta Ngụy Kỳ Nhi, kiếp sau nữa mới đến Lão nhị, lại kiếp sau nữa mới đến Lão tam..."

"Đời này vẫn không sợ, còn muốn có kiếp sau?"

"Sợ! Cho nên kiếp sau phải đòi lại..."