Tâm Sinh

Chương 13



Editor: Sakura Trang

Bánh bao thứ hai

Từ trong giấc mộng tỉnh lại, Lạc Huỳnh Tâm mở hai mắt ra, theo thói quen liếc mắt nhìn tiểu Mạc bên trong giường, nhưng mà lại không giống như thường ngày thấy thân ảnh của tiểu Mạc. Chớp mắt mắt Lạc Huỳnh Tâm từ trong mông lung buồn ngủ thức tỉnh. Y sờ một cái bên trong chăn, gần như đã không có nhiệt độ gì, có thể thấy tiểu Mạc đã thức dậy được một thời gian.

Lạc Huỳnh Tâm đứng dậy mặc y phục xỏ giày, cau mày ra cửa tìm tiểu Mạc. Gần đây tiểu Mạc có điểm là lạ, do trong đêm muốn chăm sóc đại bảo, ban ngày còn muốn đi khám bệnh, Lạc Huỳnh Tâm cảm thấy có chút lực bất tòng tâm! Thương dậy muộn, vì vậy buổi sáng tiểu Mạc lúc nào lặng lẽ thức dậy cũng không biết, thật giống như mấy ngày trước Lạc Huỳnh Tâm dậy muộn một lần, cũng là loại trạng huống này, đẩy cửa ra, đúng dịp thấy tiểu Mạc trở lại, hỏi hắn đi đâu, chỉ nói là nhìn không khí buổi sáng rất tốt, đi ra ngoài một chút, Lạc Huỳnh Tâm liền cũng không để ở trong lòng.

Lần này đẩy cửa ra, cũng không thấy tiểu Mạc, Lạc Huỳnh Tâm trước nhìn một cái đại bảo, đang ngủ ngon, hơi hơi chờ một hồi, cha của Tôn Thắng liền qua.

Từ bọn họ trở lại trên trấn sau, Lạc Huỳnh Tâm sợ tiểu Mạc một người chăm hài tử quá mệt mỏi, hơn nữa không kinh nghiệm, liền gọi cha của Tôn Thắng tới trợ giúp, lão hai cái chỉ Tôn Thắng một hài tử, tạm thời còn không có có cưới tức phụ, vì vậy cha Tôn Thắng khoái đồng ý!

Đem đại bảo giao cho cha của Tôn Thắng, Lạc Huỳnh Tâm liền ra cửa tìm tiểu Mạc. May mắn xung quanh không phức tạp, chốc lát liền ở rừng cây nhỏ phía sau cách đó không xa tìm được tiểu Mạc đang đứng trung bình tấn, Lạc Huỳnh Tâm ở bên cạnh có chút dở khóc dở cười, không biết trong đầu tiểu Mạc lại nghĩ ra được cái phương pháp kỳ quái gì, sáng sớm dậy thật sớm chạy tới nơi này đứng trung bình tấn.

Nơi này là nơi buổi sáng Lạc Huỳnh Tâm thường thường tới luyện công. Nhưng mà từ có đại bảo sau liền không lại tới qua, mình còn đang nghĩ, gần đây có cha Tôn Thắng tới trợ giúp chăm hài tử, y vốn có thể khôi phục thói quen buổi sáng luyện công, không nghĩ tới mình còn chưa bắt đầu luyện công, tiểu Mạc nhưng tự mình chạy tới.

Nhìn tiểu Mạc thậm chí còn đứng trung bình tấn không đúng cách, Lạc Huỳnh Tâm nhìn cũng muốn cười. “Tiểu Mạc, ngươi đang làm gì?”

Mắt thấy tiểu Mạc nhanh phải kiên trì không nổi nữa, Lạc Huỳnh Tâm ở bên cạnh lên tiếng kêu hắn, không nghĩ tới ở nơi rừng cây nhỏ an tĩnh này đột nhiên xuất hiện thanh âm, hơn nữa tiểu Mạc bản thân cũng đã nhanh muốn không kiên trì nổi, hù dọa tiểu Mạc đặt mông ngồi trên mặt đất.

“Ai u!” Tiểu Mạc kêu to thành tiếng, “Cái mông của ta!” Sau ai oán xoay đầu lại nhìn người Lạc Huỳnh Tâm ở cách đó không xa đang chạy đến.

“Có sao không?” Lạc Huỳnh Tâm nhanh chóng tới đỡ tiểu Mạc dậy, giúp hắn phủi bụi trên mông, khá tốt phía dưới đều là cỏ, phỏng đoán có ngã chút cũng không sao, liền nở nụ cười.

“Ngươi còn cười! Đều do ngươi đột nhiên kêu ta!”Tiểu Mạc trề miệng, bất mãn nói.

Ai biết sáng sớm ngươi lại tự mình tới nơi này đứng trung bình tấn, còn đứng không yên như vậy!”Lạc Huỳnh Tâm xoa xoa mồ hôi trên mặt tiểu Mạc. “Nói đi, ngươi đây cũng là  đang định làm gì?”

“Được rồi, ngươi ngươi, ngươi liền đừng hỏi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Mạc bạo hồng, vốn chính là muốn trộm trộm làm, không nghĩ tới bị Lạc Huỳnh Tâm phát hiện.”Được rồi, đợi ngươi muốn nói lại nói với ta, mau về nhà ăn cơm, ăn xong ta còn muốn đến y quán.” Lạc Huỳnh Tâm cười lắc đầu một cái, cưng chìu xoa xoa đầu của tiểu Mạc, sau kéo tiểu Mạc chuẩn bị về nhà.

Mới vừa đi mấy bước liền bị tiểu Mạc sau lưng kéo lại, y nghi ngờ nghiêng đầu, thấy tiểu Mạc nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn: “Huỳnh Tâm, ta làm sao, thế nào cảm giác, bụng đột nhiên đau?” Hắn che bụng mình, có chút không kiên trì nổi, thân thể bắt đầu dần dần trượt đi xuống.

Lạc Huỳnh Tâm kinh hãi, nhanh chóng ôm lấy tiểu Mạc, tay trái đặt lên mạch đập của hắn, sau thay đổi sắc mặt, ôm ngang tiểu Mạc lên, nhắc chân khí, nhanh chóng chạy về phía nhà!

Tiểu Mạc một người nằm ở trên giường, đem mặt chôn ở trong chăn, từ trong chăn len lén nhìn Lạc Huỳnh Tâmở trước giường đi tới đi lui bận bịu tới bận bịu đi, có chút... Chột dạ!

Lạc Huỳnh Tâm không nói nhiều, Nhưng mà, vào lúc này là thật không nói, trong lòng tiểu Mạc đều đang đánh trống. Bình thường Lạc Huỳnh Tâm vô cùng thiên vị, bao dung hắn các loại các dạng nghịch ngợm càn quấy, nhiều nhất cũng chính là bất đắc dĩ xoa loạn đầu tóc của hắn, tới bây giờ chưa từng giống dáng vẻ như bây giờ, từ vào nhà cho tới bây giờ bụng tiểu Mạc cũng không đau, y đều không nói một câu. Chẳng qua là nhíu mi, mím chặc môi, làm công việc trên tay.

Xong rồi xong rồi! Lần này Lạc Huỳnh Tâm là thật tức giận!

“Huỳnh Tâm ~~~” tiểu Mạc cẩn thận kêu một tiếng Lạc Huỳnh Tâm, thanh âm nhỏ giống như con mèo nhỏ.

Động tác trên tay Lạc Huỳnh Tâm chẳng qua là dừng một chút, lại tiếp tục làm công việc trên tay.

“Huỳnh Tâm...” Hắn lại kêu dài một tiếng, sau từ trong chăn bò dậy, dựa vào ở trên giường, bấu một góc nhỏ của chăn, không dám nhìn y.

“Ta, ta biết lỗi rồi! Ngươi, ngươi đừng không nói lời nào a!” Hắn len lén ngẩng đầu lên, nhìn một cái Lạc Huỳnh Tâm.

Lạc Huỳnh Tâm như cũ không lên tiếng, chẳng qua là cuối cùng dừng lại công việc trong tay, ngay sau đó thở dài một cái.

“Ta không tức giận, ngươi trước ngủ một giấc thật ngon, ta đi ra ngoài một chuyến.” Dứt lời, cũng không lại liếc mắt nhìn tiểu Mạc, đứng lên đi ra khỏi phòng.

“Được! Huỳnh...” Tiểu Mạc cả kinh, nhanh chóng bò dậy từ trên giường, kết quả mới vừa động một cái làm, cảm thấy bụng co rút đau một chút.

“Tê ~~~~” chỉ đành phải chán ghét lại ngồi xuống, nghe được Lạc Huỳnh Tâm mở cửa sân đi ra ngoài.

“Ai ~~ bảo bảo, làm thế nào nha, cha chọc phụ thân tức giận rồi!” Hắn mân mê cái miệng nhỏ nhắn, sờ mình bụng còn chưa có chút thay đổi nào của mình. Từ mới vừa rồi Lạc Huỳnh Tâm nói cho hắn, hắn mang thai sau, tiểu Mạc từ lúc mới bắt đầu giật mình, càng về sau vui mừng, bây giờ lại có chút tay chân luống cuống.

Đều do mình cả ngày không cẩn thận khinh thường, liền có bảo bảo cũng không biết, lại còn muốn đi luyện võ, đều không thương lượng với Huỳnh Tâm.

Một chút, thiếu chút nữa đều làm bảo bảo không còn!

“Ai ~~~~, bảo bảo, cha nên làm cái gì nha, phụ thân lần này thật giống như tức giận không nhẹ sao!” Tiểu Mạc có chút ủ rủ cúi đầu.

Hắn nhìn một chút cửa sân bị đóng chặt, thở dài thật sâu.