Tầm Mịch

Chương 41: Hồng trang (2)



Chuyển ngữ: Quả Hạnh nhân

Chung Mi nói hết lời mới thuyết phục được Cảnh Từ không đánh chết Sở Khương Dũ trong ngày vui lớn này, xem như là để lại cho A Mạch một sư phụ nguyên vẹn.

Ngày hôm sau Chung Mi lại dẫn Sở Khương Dũ thay một bộ xiêm y khác màu đỏ tía, khiến Cảnh Từ nhíu mày liên tục.

Hắn ta nhất định phải chuẩn bị sính lễ cho Cảnh Từ, còn kéo A Mạch đến, cùng với Phạm Giác Giác đã được chủ tử sắp xếp làm thuộc hạ của Chung Mi trước khi chết, tiếc là Phạm Giác Giác làm thế nào cũng không chịu đổi bộ y phục trắng của mình, nói là phải chịu tang cho Dịch Trọng Nhiên ba năm, cũng may cả đầu tóc tím kia còn vui mừng hơn bất cứ ai khác.

Cuối cùng ngay cả Nam Tu là ca ca ruột của tân nương tử cũng bị Nam Mịch đuổi đến hỗ trợ.

Trái lại, có vẻ người cô đơn không cha không mẹ là Cảnh Từ đang bị một đám người ồn ào vây quanh, mấy nhân vật quan trọng này lại cùng tụ tập rồi luống cuống với sính lễ.

Cuối cùng vẫn là Nam Tu hỏi: “Ngươi cưới muội muội của ta ở nơi này?”

Cảnh Từ nhìn thoáng qua chỗ ở của hắn ở Chá Phàm điện, cảm thấy cả đời này Nam Tu còn có thể nói ra một câu bằng tiếng người cũng không dễ dàng gì, vì vậy hắn gật đầu: “Vậy đi mua một cái đình viện.”

“Thần quân không ban phủ cho Công chúa à?” Chung Mi khó hiểu.

“Cho thì đương nhiên phải cho rồi, nhưng hôn kỳ của họ đã được quyết định, phủ của Công chúa còn cần thời gian xây dựng, tốt hơn nên ở chỗ của Cảnh Từ trước.” Nam Tu lập tức giải thích.

Vì thế nhóm nhân vật quan trọng này lại đi ra cửa chọn lựa, cuối cùng chọn một nơi ở phố Như Ý cách Thủy Ly cung không xa, sau khi đã mua thì lập tức bắt đầu xây dựng đình viện, nóng lòng làm gấp ngày đêm.

Cuối cùng vẫn là Chung Mi mời Liêm nương giảng giải từng điều về tập tục kết hôn, bọn họ mới bắt đầu ba chân bốn cẳng chuẩn bị, hôn kỳ gấp gáp, Cảnh Từ không nỡ làm Nam Mịch ấm ức, Nam Tu đương nhiên càng hà khắc hơn.

Cũng may vẫn còn hai lão già ở đây, có thiếu gì Chung Mi cũng có thể tìm được nhờ quan hệ, có việc gì không hiểu, Sở Khương Dũ cũng có thể nói có sách mách có chứng bổ sung.

Họ đã chuẩn bị rất nhiều đồ vật nhưng lại gặp khó khăn trong việc quyết định người nạp thái*, tuy chỉ là hình thức lướt qua nhưng Cảnh Từ cũng cảm thấy không được thiếu nên định để Sở Khương Dũ đi, kết quả Nam Tu lại không đồng ý, nói rằng người Sở Khương Dũ toàn mùi thuốc, không may mắn.

*Lễ nạp thái: Là 1 trong 6 lễ nghi của một đám cưới truyền thống Trung Quốc, “nạp thái” mang hàm ý “thu nạp những sính lễ mà nhà trai mang đến để thưa chuyện với nhà gái”.

Cảnh Từ nói để Chung Mi đi, Nam Tu lại nói Chung Mi mùi khói liễu quá nồng, không phù hợp.

Cảnh Từ tức đến nỗi muốn đánh y: “Vậy ngài tự đi đi, Thánh Điện hạ, nhiều may mắn.”

Nam Tu: “...” Cuối cùng y đành thỏa hiệp, miễn cưỡng chọn Chung Mi trong số hai người già.

Lễ nạp thái lễ ở nhà mới của Cảnh Từ —— Tầm viên.

Chung Mi phải vào cung từ sáng sớm nên ở lại phòng cho khách, Cảnh Từ nghĩ rằng sau này khó tránh khỏi nhiều phiền toái nên không từ chối đề nghị ở lại của những người khác. Sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu Chung Mi làm chuyện này, vậy mà lại có hơi căng thẳng.

Vì vậy nửa đêm canh ba hắn ta chạy đến chỗ của Cảnh Từ để tìm an ủi, vừa vào cửa đã nhìn thấy Cảnh đại nhân ngày thường giết người như ma, hung ác lạnh nhạt lại đang mượn ánh nến trên bàn để... thêu thùa???

Chung Mi tiến đến gần hắn, chợt lên tiếng: “Đây là... sở thích nhỏ không ai biết của ngươi à??”

Cảnh Từ sợ đến mức tay run lên, đâm ngón tay chảy máu: “Chậc, ngươi có bệnh?”

“Không phải chứ, hơn nửa đêm mà ngươi lại... đi thêu thùa?”

“...” Cảnh Từ tặc lưỡi, nghẹn hồi lâu mới nói: “Muốn thêu cho Công chúa một cái quạt...”

Bấy giờ Chung Mi mới bừng tỉnh ngộ ra, hắn ta ngồi xuống cạnh Cảnh Từ, nhìn mẫu thêu trong tay hắn: “Ồ, là thêu hai mặt à? Để ta xem xem... mặt phải là đồ đằng sóng biển? Ừm, may mắn đấy, còn mặt trái này... là đồ đằng mà người Hỏa tộc dùng khi kết hôn sao?”

Cảnh Từ gật gật đầu.

Không hiểu sao, dưới ánh nến, có thể vì Cảnh Từ đang cầm kim chỉ mà trông hắn có chút đáng yêu.

Bản năng làm mẹ của Chung Mi sắp bị khơi dậy rồi: “Hôn phục là trong cung chuẩn bị, vấn danh, nạp cát, thỉnh kỳ, những lễ này đều miễn, cưới con gái hoàng gia không dễ dàng đâu, gọi là phò mã nhưng ngươi không phải là đang ở rể sao?”

“Chậc, cút đi, ta tự nguyện.” Phút chốc Cảnh Từ đã khôi phục vẻ mặt lạnh lùng.

Chút ít bản năng làm mẹ của Chung Mi lập tức cuốn gói biến mất, hắn ta lại nói: “Được, ngươi bí mật mang theo chút hàng lậu, Công chúa sẽ không vạch trần ngươi, nếu không một đại tu linh giả Hỏa tộc như ngươi mặc hôn phục của Thủy tộc, đúng là rất giống ở rể.”

“Cút.”

“Đừng tàn nhẫn như vậy,” Chung Mi cầm quạt hắn đã thêu một nửa: “Ngày mai ta nói nhiều lời hay hơn cho ngươi, đừng nói chứ, cái này ngươi làm cũng ra dáng ra hình, không hổ là ngươi.”

Cảnh Từ duỗi chân ở dưới bàn đá nửa cuộn vải đã dùng hỏng vào trong, không lên tiếng.

Ngoài cung rất náo nhiệt, trong cung cũng không rảnh rỗi.

Thường Hỉ nghe Công chúa đã được tứ hôn, không đợi Nam Mịch hồi cung đã đi Tư Phục cục, kết quả vừa đến đã bị đuổi ra ngoài, nữ quan của Tư Phục cục vội vàng nói: “Chúng ta đang rất vội vì hôn phục của Công chúa, Thường Hỉ cô nương, nếu ngươi không có chuyện quan trọng thì về trước đi.”

Lúc đó Thường Hỉ ngơ ngác, sao ta còn còn chưa đến nói cho các ngươi mà các ngươi đã bắt đầu chuẩn bị rồi?

Nàng ta đành trở về cung, vừa lúc gặp được Nam Mịch: “Điện hạ, nô tì vừa đến Tư Phục cục, vốn định nói với bọn họ một tiếng để họ có sự chuẩn bị trước khi Thần quân hạ chỉ, kết quả họ nói rằng đã chuẩn bị từ sớm, Thần quân ban ý chỉ nhanh như vậy sao?”

Nam Mịch nghe vậy cũng sửng sốt.

Chắc chắn sẽ không nhanh như vậy, các đại thần đang nhốn nháo trên đại điện còn chưa trấn an xong, làm gì có lòng dạ nào quan tâm đến hôn phục, trừ phi đã được sắp xếp từ trước.

Nàng còn chưa suy nghĩ xong thì nội quan bên cạnh Thần quân đã đến.

Nam Mịch đành đi theo nội quan gặp Thần quân.

Thần quân hiếm khi lộ vẻ mặt mệt mỏi, không biết có phải những vị đại thần đó hơi khó để ứng phó không.

Nam Mịch hơi đau lòng: “Phụ thân, các đại thần làm khó người?”

“Không có, Cảnh Từ lợi hại như vậy, ai trong số họ lại không biết xấu hổ nói ra?”

“Vậy là do phụ thân làm việc vất vả quá,” Nam Mịch đưa tay phủ lên nếp nhăn giữa mày của Thần quân: “Cảm giác người rất mệt mỏi.”

Thần lực mềm mại rót vào cơ thể Thần quân, ngài ấy cảm giác thoải mái vô cùng, mất tập trung trong phút chốc, chợt nghe được giọng nói run rẩy của Nam Mịch: “Phụ thân... Người.. Thần lực của người đâu?”

“Yên tâm đi,” Thần quân nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng: “Phụ thân có sắp xếp, phụ thân sẽ không sao đâu.”

Thấy ngài ấy nói nghiêm túc, Nam Mịch mới thấy an tâm hơn: “Phụ thân, Tư Phục cục nói rằng họ đã bắt đầu chuẩn bị hôn phục của con từ lâu.”

Thần quân khẽ cười: “Công chúa của ngô thích Cảnh Từ như vậy, còn lên kế hoạch đến dân gian sống với người ta, đương nhiên ngô phải tính toán trước để tránh ngày nào đó nữ nhi thật sự bỏ trốn cùng người khác.”

“Chuyện này... chuyện này... Phụ thân, người...” Nam Mịch xấu hổ đỏ ửng cả mặt, suýt nữa đã muốn độn thổ cho xong.

Cũng may nữ quan chưởng sự của Tư Phục cục và Tư Sức cục đến kịp thời, cắt ngang đề tài này.

Thịnh chưởng sự của Tư Phục cục là một cụ bà đã sống trong cung nhiều năm, rất nhiều lễ phục dùng trong cung yến của Nam Mịch đều do bà ấy làm. Ngô chưởng sự của Tư Sức cục là một vị tuổi còn trẻ, là con gái của Ngô gia vừa được thăng chức gần đây.

Thịnh chưởng sự hành lễ rồi nói: “Thần quân, hôn phục cho Công chúa điện hạ đã hoàn thành hơn một nửa, nhưng hiện tại thần có một chuyện cần làm rõ cùng điện hạ và quân thượng. Vì phò mã là người Hỏa tộc, chuyện này... chưa từng có ở các triều đại trước trong cung, nên hôn phục này có thay đổi gì không?”

Thần quân thay đổi sắc mặt: “Hỏa tộc thì sao, phò mã vẫn là phò mã của Nam gia ta, đương nhiên phải làm việc theo quy củ.”

Lúc này Nam Tu cũng đến, nhìn thấy phụ thân trước kia luôn khoan dung chợt bày ra vẻ đế vương, y cảm thấy ngài cũng rất đáng yêu.

Thịnh chưởng sự chắp tay nói: “Vâng.”

Ngô chưởng sự lại tiến lên hành lễ: “Trước đó bản vẽ mũ phượng quân thượng đưa, Tư Sức cục đã sắp hoàn thiện, nhưng theo lễ nghi thì trên mũ phượng còn thiếu một vật của phò mã. Trước đây đều chọn đá quý trân châu trong tộc phò mã, nên xin quân thượng quyết định.”

Cảnh Từ không cha không mẹ thì lấy đâu ra dòng tộc tính toán giúp hắn.

Thần quân còn chưa nói gì, Nam Mịch đã mở miệng trước: “Ta… Ta có…”

Không đợi nàng nói xong, Nam Tu đã ngắt lời nàng: “Không sao, phò mã đã chuẩn bị trước rồi,” sau đó đưa hộp gỗ trong tay qua: “Ngọc tủy tốt nhất của Nam Hải.”

Ngô chưởng sự vui vẻ nói: “Ngọc tủy? Quả nhiên phò mã có suy nghĩ tinh tế, vậy mà lại dùng ngọc tủy. Ngọc tủy Nam Hải cực kỳ hiếm có, là báu vật có một không hai, ngọc tủy thuần màu trắng, màu sắc ánh sáng sẽ khác dưới ánh mặt, đến lúc đó điện hạ chắc chắn là tân nương đẹp nhất.”

Ngô chưởng sự là một người si mê, thích nghiên cứu bộ diêu trâm cài nhất, ở trước mặt Thần quân nhất thời có chút thất lễ.

Thần quân gật đầu: “Ừ, cứ như vậy đi.”

Thịnh chưởng sự và Ngô chưởng sự hành lễ: “Thần xin lui xuống.”

Thần quân lại chợt nói: “Ừm… hôn phục của Phò mã đổi thành thêu màu đỏ đi.”

Thịnh chưởng sự sửng sốt, cúi đầu: “Vâng.”

Thần quân lại nâng tay: “Ừ… nếu đã sửa lại màu sắc thì cũng sửa lại bản vẽ đi, dù sao thì bản vẽ đó cũng không hợp với màu đỏ.”

Thịnh chưởng sự lại sửng sốt, cúi đầu: “Vâng.”

Nam Mịch nghiêng đầu nhìn Thần quân, thầm nghĩ phụ thân nghiên cứu bản vẽ và phối màu lúc nào? Hôm nay phụ thân có hơi khó hiểu.

Nam Tu đứng một bên ho nhẹ một tiếng, thầm nghĩ phụ thân đúng là một ông lão kỳ quặc. Mặt khác lại cảm thấy phụ thân thật sự quá quan tâm đến Cảnh Từ.

Vì là hôn lễ được Thần quân tứ hôn nên đương nhiên khác với hôn lễ của gia đình bình thường. Tam thư lục lễ đều có chỗ khác, tính sinh nhật, tìm ngày tốt, tất cả đều do quan Thiên Tượng trong cung xử lý, con gái hoàng gia xuất giá, lại là Công chúa bảo bối ở đầu quả tim của Thần quân, đương nhiên càng phải long trọng hơn.

Bởi vì Cảnh Từ nhờ Chung Mi đi tặng lễ vật nạp thái và sính lễ nên Chung Mi đành phải nhân mô cẩu dạng thay y phục thư sinh Nho giáo đứng đắn, tay cầm quạt xếp, ngay cả quạt cũng được vẽ hoa đào mười dặm, với ý “Đào chi yêu yêu, Chước chước kỳ hoa, Chi tử vu quy, Nghi kỳ thất gia”*.

*Bài thơ “Đào yêu 1” - Khổng Tử. Bản dịch:

“Đào tơ mơn mởn xinh tươi,

Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong.

Hôm nay nàng đã theo chồng,

Nên bề gia thất ấm nồng thuận vui.”

Hậu cung đã bỏ không, không có Quân hậu, cũng không có Quân phi, đành phải để Nam Tu cùng Thần quân tiếp đãi.

Khi nhìn thấy Chung Mi, ngụm trà trong miệng Nam Tu suýt đã phun lên mặt hắn ta. Chung lâu chủ cả ngày dâm từ diễm khúc, giả dạng thành tiên sinh nho nhã cũng xem như ra dáng ra hình.

Bởi vì Chung lâu chủ nhân mô cẩu dạng của chúng ta có hiểu biết sâu rộng, thông hiểu mọi việc xưa nay nên rất hợp ý với Thần quân, vậy mà họ đã trò chuyện với nhau rất vui vẻ, có ảo giác như gặp được anh em kết nghĩa.

Nam Tu đen mặt ngồi một bên, cảm thấy nếu phụ thân không có thân phận Thần quân trói buộc thì e là sẽ muốn cùng tên mặt người dạ thú này bái kết nghĩa rồi.

Cuối cùng cũng có thể tiễn Chung Mi đi, Thần quân lại nhất định bảo Nam Tu phải đi tiễn hắn ta.

Tiễn đến cửa cung, Chung Mi chợt trịnh trọng nói: “Trong sính lễ có một chiếc quạt, là quà Cảnh Từ tặng cho Công chúa, nhất định phải đưa nó đến tận tay Công chúa.”

Nam Tu lười phải nhìn khuôn mặt của Chung Mi, y vẫy vẫy tay rồi trở về.

Cũng may Nam Tu vẫn rất đáng tin, không vì Chung Mi mà giận lây sang muội phu. Y đưa chiếc quạt này đến tận tay Nam Mịch.

Trong hộp gấm còn có một lá thư, trên đó viết: Ngô thê thân khải.

Khi Nam Mịch nhìn thấy thì sửng sốt, sau đó vội đỏ mặt cho người hai bên lui ra. Thường Hỉ đang kiểm kê những món quà mừng nhận được gần đây, nàng ta thoáng nhìn Công chúa, lúc này mới mỉm cười lui xuống.

Ngô thê thân khải, thấy tự như mặt. Hôn kỳ sắp đến, Tầm Nhiên lại nhớ điện hạ khôn cùng, thậm chí đêm không thể ngủ, cứ nghĩ đến hôn lễ, mỗi lần nhớ nhung, đều nhớ đến dung mạo khuynh thành của điện hạ. Đặc biệt tìm vài cuộn gấm, tự tay thêu mặt quạt, tay nghề không mấy thông thạo, nên đã làm hỏng nửa cuộn gấm, tim phu rất đau. Nhưng không phụ hàng đêm nghiên cứu, tuy không bằng một phần vạn kỹ năng thêu của ngô thê, mong sẽ bỏ qua. Bình sinh chẳng biết tương tư, vừa vướng tương tư, là khổ vì tương tư*.

*Gốc: 不会相思, 才会相思, 便害相思. (Bình sinh bất hội tương tư, tài hội tương tư, tiện hại tương tư.): Đây là một câu hát trong một khúc phổ, điệu Chiết quế lệnh 折桂令, tên bài là Xuân Tình 春情 của Từ Tái Tư 徐再思. Khúc hát nói về tâm tình của người con gái lần đầu biết tương tư một người.

Đôi mắt Nam Mịch cong cong, đặt thư xuống rồi cầm lấy cây quạt mà phò mã gia đã nghiên cứu mấy đêm.

Đường may không mấy bằng phẳng, tuy phương pháp thêu là thêu hai mặt tinh xảo nhưng lại không đủ tinh tế. Nhưng mà, nàng rất thích.

Vốn dĩ cho rằng sắp đến hôn lễ thì nàng sẽ căng thẳng không ngủ được, không ngờ đêm đó nàng lại ngủ đến yên ổn vô cùng, sáng sớm hôm sau bị Thường Hỉ đánh thức.

“Hôn lễ đến mà điện hạ vẫn ngủ ngon như vậy?” Thường Hỉ hầu hạ Nam Mịch rửa mặt chải đầu, nhịn không được cười nàng.

Trước khi buộc tóc phải được mẫu thân chải tóc, chải ba lần tiễn nữ nhi, nhưng Nam Mịch không có mẫu thân, ngay cả nhũ mẫu bên cạnh cũng không có, phân đoạn này vốn định bỏ qua, không ngờ Thần quân lại đến.

“Ngô đến không muộn đúng chứ,” Thần quân cầm lấy lược ngọc, chải tóc từng cái cho Nam Mịch: “Mịch nhi, hôm nay phụ thân sẽ luôn bên cạnh con.”

Vốn dĩ cũng không có gì, nghe nói phủ phò mã của Cảnh Từ ở ngay bên cạnh Thủy Ly cung, có thể về cung bất cứ khi nào muốn về, có lẽ do không khí cho phép, vậy mà Nam Mịch có hơi muốn khóc, nàng gật đầu: “Con đã biết, phụ thân.”

Thường Hỉ cùng ma ma già trong cung búi xong tóc, ma ma già rưng rưng nước mắt nói: “Bình thường thấy điện hạ đều để kiểu tóc của tiểu cô nương, bây giờ để kiểu tóc tân nương như vậy càng dịu dàng hơn, điện hạ.. Trưởng thành rồi.”

Nam Mịch đưa tay nắm lấy tay của ma ma, gật đầu an ủi, cười với bà.

Thật ra đây cũng không phải lần đầu chải kiểu tóc phụ nhân, trước đó cũng từng chải một lần, Cảnh Từ chải cho nàng, vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn vì hắn.

Ngô chưởng sự tự tay nâng mũ phượng đến, đội lên cho Công chúa.

Mũ gồm chín chim trĩ và bốn chim phượng có điểm xuyết phỉ thúy, tô điểm thêm trân châu ở trên, ở giữa mũ đính một viên ngọc tròn trịa được mài từ ngọc tủy, ánh nắng chiếu qua cửa sổ làm viên ngọc thêm rực rỡ lung linh. Đôi mày của tiểu Công chúa được tô nhẹ, giữa hai mày có hoa điền trân châu, môi chấm chút son, hai má thoa phấn.

Thịnh chưởng sự mang hôn phục đến, đích thân giúp Công chúa thay y phục.

Lấy màu trắng làm màu nền, trên cổ áo và cổ tay áo được may đồ đằng sóng biển màu xanh từ chỉ vàng pha lẫn chỉ thêu, tay áo rộng gần như rũ đến đầu gối, chỗ khác trên cổ tay áo điểm xuyết vô số trân châu, đồ đằng trên làn váy kéo dài một đường từ sau lưng đến cổ, đằng trước là khăn choàng màu xanh biển gắn trân châu, ở giữa có hoa văn vàng nhạt xen lẫn xanh biển.

Cổ áo hơi dựng thẳng ôm lấy chiếc cổ thon dài của tiểu Công chúa, Thần quân và Thánh Điện hạ chờ ở ngoài điện, khi quay đầu lại nhìn, tiểu Công chúa nay đã trở nên duyên dáng.

Từ sáng sớm, Cảnh Từ đã bị ma ma trong cung sắp xếp cho mặc thường phục màu đỏ, đeo bội ngọc, cưỡi Vũ Hậu. Toàn thân Vũ Hậu trắng như tuyết, đeo hoa lụa đỏ trên cổ, vậy mà trông vui mừng bất ngờ.

Sở Khương Dũ và Chung Mi cưỡi hai con ngựa khác một trái một phải đi theo, Chung Mi xoa huyệt Thái Dương đang khó chịu vì phải dậy sớm: “Ta nói này, với độ tuổi này của hai ta thì lăn qua lộn lại ở đây làm gì?”

Sở Khương Dũ cầm một cây quạt xếp, lơ đãng nói: “Ài, cứ xem như đang đón dâu cho con cháu...”

Cảnh Từ quay đầu lại liếc Sở Khương Dũ.

Sở Khương Dũ lập tức sửa lời: “Bạn vong niên, chúng ta cũng xem như là bạn vong niên mà, cũng không sao cả.”

Lão nói xong Cảnh Từ mới thu tầm mắt lại, Sở Khương Dũ thở phào nhìn Chung Mi: Tên nhóc này hơi nóng tính, phải kiên nhẫn một chút.

Chung Mi gật gật đầu, gửi đến ánh mắt: Chủ yếu là đánh không lại.

Sở Khương Dũ: Có lý.

Hiếm khi Chá Phàm điện có chuyện vui, A Mạch kéo tất cả chấp phướn trong Chá Phàm điện thay áo bào đỏ. Lúc Cảnh Từ nhìn thấy, gân xanh ở mắt suýt nữa nổi lên. Đội đón dâu đông vô cùng, chiếm hơn phân nửa con đường lớn.

Phạm Giác Giác trà trộn ở bên cạnh A Mạch: “Người ta nói thập lý hồng trang, thì ra là cảnh tượng như vậy.”

Thính lực của Sở Khương Dũ tốt, từ xa đã nghe được, lão nói: “Cảnh tượng hôm nay sẽ là một giai thoại ở rất nhiều năm sau.”

“Cũng tốt, không để cho Cảnh phò mã của chúng ta uổng công ở rể...” Chung Mi lắm lời nên lại nhận được một ánh mắt sắc như đao, hắn ta sửa lời: “Uổng công chịu nhiều thử thách như vậy.” Đến cửa của Thủy Ly cung, mọi người xoay người xuống ngựa.

Nội quan dẫn đến Hợp Hoan điện để đổi hôn phục.

Ngay khi hôn phục được đưa ra, Cảnh Từ thoáng sửng sốt.

Hôn phục tay rộng dùng màu trắng làm màu nền, chỗ cổ áo, cổ tay áo và vạt áo dùng chỉ vàng pha lẫn tơ hồng chu sa thêu vô số đồ đằng, đai lưng là ngọc huyết bồ câu, tựa như máu bồ câu đỏ rực trộn với sữa bò, một viên đá huyết bồ câu bằng nửa tòa thành trì, Cảnh Từ biết điều này, kết hợp cùng nó là mũ ngọc huyết bồ câu.

Đồ đằng trên hôn phục hắn đã từng thấy qua, trước kia hắn từng có một lần may mắn được tham gia hôn lễ dân gian của Hỏa tộc, đó là đồ đằng trên hỉ phục của Hỏa tộc.

“Phò mã gia, ngài đợi một lát.” Nội quan thay y phục cho hắn, buộc tóc hắn lên nhưng lại chưa đội mũ.

Một lát sau, người ngoài cửa đại điện đều quỳ xuống, Thần quân đã đến.

Cảnh Từ hơi ngạc nhiên rồi định quỳ xuống hành lễ, còn chưa quỳ xuống thì đã bị Thần quân kéo dậy: “Không cần quỳ, sẽ bỏ lỡ giờ lành,” Không đợi Cảnh Từ trả lời, Thần quân đã kéo hắn đến trước gương, đội mũ ngọc lên: “Ngô nghĩ cha mẹ ngươi không có ở đây, trong cung lại không tìm được trưởng bối thích hợp để đội mũ cho ngươi, đành để ngô vừa làm nhạc phụ, vừa làm phụ thân của ngươi vậy.”

“Quân thượng...” Cảnh Từ nhìn chằm chằm vào Thần quân trong gương, gần như ngẩn ngơ trong giây lát.

“Ừm, phò mã gia của ngô quả nhiên là nhân trung long phượng, ngô cũng không biết Cảnh điện chủ ngày xưa còn có một mặt chi lan ngọc thụ như vậy.”

Cảnh Từ đứng dậy, trong phút chốc không biết nói gì, cổ họng như bị nhét đầy đường ngọt ngấy, ngọt đến đắng chát.

Thần quân lại giơ tay sửa hôn phục giúp hắn, lúc này mới nói: “Ngô đi Tầm viên đợi trà của ngươi và Mịch nhi.”

Sau khi Thần quân rời đi, nội quan đứng một bên mỉm cười nói: “Những lão nhân đức cao vọng trọng trong cung đều còn ở đó, các vị lão thần trong triều cũng vậy, sao lại không thích hợp? Là do Thần quân cảm thấy không ai phù hợp để đội mũ cho phò mã gia.”

Cảnh Từ đến chỗ ở của Nam Mịch, Nam Tu ở trước cửa làm khó hắn một lúc, hết uống rượu rồi lại đổi xưng hô gọi huynh trưởng, sau đó mới chịu đón Công chúa ra.

Trong tay Nam Mịch cầm chiếc quạt hắn đưa, che nửa khuôn mặt, một đôi mắt hoa đào không yên phận nhìn qua, tựa như lần đầu họ gặp nhau.

Nàng cũng trốn sau lưng huynh trưởng, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Cảnh Từ chợt rũ mi cười, thì ra từ khi đó hắn đã nhớ kỹ về nàng, có lẽ mọi chuyện đã được định trước ngay từ lúc bắt đầu.

Nam Mịch lên kiệu phượng loan do Cảnh Từ dẫn đầu, rèm sa trên kiệu lay động theo gió, nàng nhìn thấy bóng dáng như ẩn như hiện trước kiệu. Vẫn tóc buộc lên cao nhưng khác là hắn mặc áo bào rộng tay, hôn phục rất hợp với hắn.

Dù chỉ nhìn bóng lưng nhưng cũng có thể nhìn ra, phò mã của nàng đúng là đi ngàn dặm mới tìm được một.

Đi một đường đến Tầm viên, Cảnh Từ bước đến trước kiệu đỡ nàng xuống kiệu, từ lúc chuẩn bị hôn lễ đến nay, cuối cùng cũng gặp mặt nhau, Cảnh Từ nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu rồi mới dẫn nàng vào cửa. Thần quân đã ngồi ở ghế cao từ sáng sớm, đợi trà của tân nương và tân lang.

Lễ quan ở một bên vui mừng hô: “Bái ——”

Tân nương tân lang bước lên vị trí hành lễ, Thần quân vui vẻ nhận lễ.

“Đứng dậy ——”

Hai người đứng dậy. Sau ba lần bái, nội quan bưng trà đến, họ dâng trà cho Thần quân, Thần quân mỉm cười nhận lấy.

Lại hát vài câu may mắn, lúc này Công chúa mới đi đến phòng tân hôn, Cảnh Từ rửa tay rồi ở lại ngồi vào chỗ.

Thần quân đã đi về từ lâu. Tửu lượng của phò mã gia tốt hơn hẳn mọi người, ngược lại Thánh Điện hạ lại uống đến mức say mèm, cuối cùng còn hung dữ tóm lấy cổ tay của Cảnh Từ, y vốn định tóm lấy hôn phục của hắn nhưng lại bị Cảnh Từ đập vào tay.

Nam Tu say đến nỗi nói không rõ ràng: “Cảnh Tầm Nhiên, ta nói cho ngươi biết, ta, ta từ nhỏ đã thấy ngươi phiền nhất. Ngươi cưới muội muội của ta, nếu dám đối xử không tốt với muội ấy, ta nói cho ngươi biết, ta không đánh lại ngươi, thì tự muội muội của ta cũng có thể trừng trị ngươi...”

Chung Mi bị chọc cười: “Giỏi thật, vẫn nhớ ai lợi hại nhất cơ đấy.”

Sở Khương Dũ dở khóc dở cười lôi y đi: “Được được, nếu ngài còn uống tiếp thì Công chúa điện hạ sẽ trừng trị ngài trước.”

Cảnh Từ lắc đầu, khẽ cười một tiếng rồi trở về phòng tân hôn, hắn đuổi mấy hài tử của nhà quý tộc và trọng thần đang canh giữ ngoài phòng, lại đuổi thêm mấy tên sai vặt và nha hoàn, phát hiện ra mấy bao lì xì Sở Khương Dũ chuẩn bị cho vẫn còn thừa một đống, cười khổ nghĩ: Đúng là mù quáng mới tin mấy lời của Sở Khương Dũ.