Tại Sao Lại Là Ngươi

Chương 10



Chương 14

“Đại ca, đã qua nhiều ngày rồi màheo… à Trương đại ca bị trúng độc vẫn chưa chữa trị được sao?” Thiệt là, mỗilần quay về nhìn thấy ông ta đều giống như là nhìn thấy một con heo đang mắcbệnh dịch vậy, một chút khởi sắc cũng không có.

Phẩm Nguyệt lật giở sách thuốc,lông mày nhăn lại, có khi trên đầu đã có vài sợi tóc trắng, “Thực khó giảiquyết, ta còn chưa tìm ra phương pháp chữa trị.”

Aiz, ngay cả Phẩm Nguyệt cũng khôngchữa trị được xem ra heo bệnh sắp thành heo chết rồi, “Còn nữa, rốt cuộc ông tatrúng độc gì mà lợi hại như vậy?”

“Bệnh giang mai.”

...

“Bệnh giang mai?!” Tiêu Tiêu kêulên sợ hãi. Không thể nào, có lầm lẫn không, hắn vừa nói là bệnh giang mai?!Thật sự là ngay cả heo cũng không thể chỉ nhìn tướng mạo, thì ra tên đầu heonày cũng phong lưu háo sắc như vậy, ngay cả bệnh lây qua đường sinh dục cũngbị nhiễm.

“Sao vậy? Muội biết độc này hả?”Phẩm Nguyệt rốt cục đem tầm mắt dời sang Tiêu Tiêu, “Loại độc này đã bị tuyệttích vài chục năm, sao muội lại biết?!”

Không thể nào, bệnh lây qua đườngsinh dục mà cũng bị tuyệt tích? “Đại ca, ta bây giờ đang hoài nghi loại bệnhgiang mai mà huynh nói không biết có phải là loại bệnh mà ta đang nghĩ không.”

“Người trúng phải loại độc này trêncơ thể sẽ xuất hiện hoa mai văn, màu đỏ sậm, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì sẽ cảmthấy rất đẹp. Mười ngày sau sẽ cảm thấy ngứa trong người dữ dội, tiếp qua mườingày nữa toàn thân sẽ lan hồng, khí huyết trong cơ thể bốc lên, trong một thángsẽ nổ mạch máu mà chết.”

Không thể nào, nổ mạch máu mà chết?Thật buồn nôn. “Sao ta còn chưa thấy trên người heo… Trương đại ca có loại hoamai văn đó?”

Phẩm Nguyệt thở dài, xem ra Tụ Bảokhông biết loại độc này, “Nó chỉ xuất hiện trên mặt một thời gian ngắn, đươngnhiên là muội sẽ không để ý tới.”

Nga, thật đáng tiếc, không đượcnhìn thấy hoa mai văn xinh đẹp rồi. À, đúng rồi! “Đại ca huynh xem, có phảihình dạng như thế này không?”

Mặt bắt đầu nóng lên, Phẩm Nguyệttrợn mắt há hốc mồm, nhìn chằm chằm bờ vai trắng nõn của Tiêu Tiêu không dờikhỏi tầm mắt. Này... nàng... đây là... “Tụ Bảo! Kéo y phục của muội lên!” Mộttiếng rống vang lên.

Cái gì vậy? Trở mình xem thườngPhẩm Nguyệt, Tiêu Tiêu cảm thấy không hiểu ra sao cả, “Ta hỏi cái bớt trênngười ta cùng cái hoa mai văn kia có phải rất giống nhau không?”

Cơn tức giận lắng xuống, PhẩmNguyệt đột nhiên thần sắc đại biến, khiếp sợ, lo lắng, sợ hãi, tuyệt vọng, timgiống như nhảy ra khỏi lồng ngực. Như thế nào sẽ…! “Làm sao có thể! Trên ngườinàng làm sao lại có thể có... Sẽ không, đây không phải là thật! “Muội trúng độctừ bao giờ?!”

Trúng độc? Nàng có sao? “Đại ca,huynh làm sao vậy?”

Phẩm Nguyệt vươn tay một cái bắtlại Tiêu Tiêu, nháy mắt cổ áo lại bị mở ra, đúng vậy, là hoa mai văn, không chỉlà một cái hoa mai văn. “Muội phát hiện trên người mình có những cái bớt này từlúc nào?”

Ngô... Tiêu Tiêu tính toán, nàng đãtrụ ở khối thân thể này bao lâu rồi nhỉ? “Nga, hơn một tháng đi.”

Hơn một tháng? Không có khả năng,trúng phải độc này không có ai sống quá một tháng, Tụ Bảo làm sao có thể... rốtcuộc là vì sao...

Phẩm Nguyệt bắt đầu cúi đầu suynghĩ sâu xa, vô cùng không hiểu được nguyên nhân Tiêu Tiêu có thể sống đến giờphút này.

“Ta nói đại ca, tuy rằng hiện tạithời tiết ấm áp, nhưng bị huynh kéo vậy ta vẫn cảm thấy lạnh nha.”

Phẩm Nguyệt bình tĩnh lại, nhanhchóng rút tay về. Quỷ quái, hắn thế mà lại có thể níu lấy y phục của nàng thôlỗ như vậy, có khác gì tên đăng đồ tử hái hoa tặc đâu chứ. “Là đại ca thất lễ.”

Đúng là cổ hủ, sao phải khẩn trươngthế chứ. Hình Thất từng đem nàng nhìn sạch từ đầu đến chân cũng không bày ra bộdạng ấy, cắt. Tiêu Tiêu sửa lại áo, vung tay hướng phòng lão đầu heo đi tới.Phẩm Nguyệt nói hình như nàng cũng bị trúng loại độc này, hay là đi xem hoa maivăn trên người lão đầu heo có giống với mấy vết bớt này không đi.

Lưu lại một mình Phẩm Nguyệt đứnghóa đã ở đó nhìn chằm chằm tay mình, danh dự của Tụ Bảo đều đã bị hắn phá hủy.

Một lần nữa trở về ghế ngồi, PhẩmNguyệt tiếp tục chuyên tâm đọc sách, nhất định sẽ có biện pháp, hắn nhất địnhtìm được! Tụ Bảo còn sống chính là một minh chứng rõ ràng nhất.

Thật lâu sau…

Đáng chết! Trong đầu hắn tại saochỉ hiện lên hình ảnh xương quai xanh xinh đẹp của nàng, da thịt trắng noãn,thậm chí cả khuôn mặt của nàng khi có gió thổi nhẹ qua nữa, hắn trúng phải tàmôn gì vậy!.

Tốt nhất là đi rửa mặt thôi…

Suy nghĩ của Tiêu Tiêu kỳ thật rấtđơn giản, nếu cái bớt của nàng cùng hoa mai văn trên người đầu heo là cùng mộtloại, như vậy trên người nàng hẳn là có thuốc giải cho loại độc này, khôngđúng, là vắc-xin phòng bệnh thì đúng hơn. Dù sao cũng đều là phương pháp giảiđộc cả.

Cho nên dựa vào kinh nghiệm xem TVnhiều năm của mình, Tiêu Tiêu cho ra kết luận, nàng sẽ trở thành ân nhân cứumạng của đầu heo. Hắc hắc, cái này thật đúng là khiến người ta phấn chấn nha.Lão đầu heo này không biết thiếu thứ gì chứ riêng tiền thì không thiếu! GiangNam đệ nhất phú hộ a! Coi như không có Phẩm Nguyệt đại ca này, không có HìnhThất phu quân nọ, thì vẫn còn có tòa Kim Sơn để nàng nương tựa. Tương lai thậtlà tốt đẹp!

Như một tên trộm từ phòng bếp rónrén lấy ra một cái chén nhỏ, rót vào chút rượu, sau đó Tiêu Tiêu bắt đầu lấycon dao găm treo trên cửa hoa tay múa chân một lúc. Vì thế, hiện tại nàng đangcầm một chén huyết tửu, nghênh ngang đi đến trước giường của đầu heo.

Vẫn là nhị phu nhân đứng đó chămsóc, vẻ mặt bà ta hoài nghi nhìn Tiêu Tiêu, thuận tiện nhăn mặt vài cái cùngnuốt mấy ngụm nước miếng, “Kim cô nương, cô xác định lão gia uống cái này xonglà có thể giải độc?” Đùa sao, mùi máu tanh như vậy…

“Aiz, đại ca của ta chính là thầny, ta là muội muội của huynh ấy, ta nói có thể giải độc tức là có thể giảiđộc!” Cắt, tại sao bà ta như thế nào cũng không tin nàng chứ. “Nhanh lên, chuốccho lão gia uống xong, ta cam đoan ông ấy sẽ khỏi bệnh. Còn sững sờ ở đó làm gìnữa, mau ra tay thôi.”

Chờ lão đầu heo đáng thương đanghôn mê uống xong chén huyết tửu, nguyên bản toàn thân đỏ bừng càng lúc càngtrướng đỏ. Tiêu Tiêu âm thầm lui về phía sau vài bước, thật đáng sợ. Không phảilà nàng lầm chứ.

“Phốc!” Một ngụm máu tươi bất ngờphun ra, giống như Châu Tinh Trì trong phunđến không ngừng. Tiêu Tiêu lại lui lại mấy bước, ngụm máu này mà phun xong,phỏng chừng đầu heo cũng toi rồi. Cái này… cái này không liên quan đến nàngnha.

Thừa lúc mọi người vội vàng chiếucố đầu heo, Tiêu Tiêu liền nhấc chân định chạy ra ngoài, hiện tại không đi thìđợi đến bao giờ nữa. Không ngờ nhị phu nhân nọ bỗng vươn bàn tay to ra, mộtphen nhéo nàng, “Ngươi... ngươi... oa...”

Tiêu Tiêu cũng khóc không ra nướcmắt, tại cái TV quỷ quái đó, đúng là lừa gạt, nàng không muốn vì giết ngườingoài ý muốn mà phải vào trong lao ngồi đâu oa…

Đến khi Phẩm Nguyệt xuất hiện chínhlà chứng kiến một mảnh không khí hỗn loạn, khóc khóc, kêu kêu ầm ĩ. Tất cảmọi người trong phòng đều đang nhốn nháo khẩn trương, ngoại trừ cáitên đầu sỏ Tụ Bảo nào đó gây nên chuyện này thì chỉ biết đứng yên lặngmột bên không dám ho he gì cả.

Thảm hại hề hề vẫy tay, Tiêu Tiêuca thán, “Đại ca, cứu ta!”

Gân xanh nổi lên cuồn cuộn, PhẩmNguyệt cảm thấy mới có mấy ngày mà hắn đã già đi rất nhiều, nhẹ nhẹ vỗ đầu TiêuTiêu xem như là an ủi, hắn lập tức đi đến bắt mạch cho đầu heo.

Di? “Tụ Bảo, muội cho hắn ăn cáigì?”

“Ta... Là máu của ta.” Ai biết sẽ có phản ứng nghiêm trọng như vậy, nàng bịTV hại đến vô cùng thê thảm a.

“Không có việc gì, muội đừng sợ, độc của ông ta đã hóa giải được hơn mộtnửa.”

Hả? Cái gì cái gì? Đã giải được? Hơn phân nửa? Nga nga nga, Tiêu Tiêu lạimi phi sắc vũ (mặt mày hớn hở), “Ta đã nói rồi thôi, TV thật làkhông lừa ta, chỉ cần phun vài ngụm máu là chuyện gì cũng giải quyết được.” Haha, đại công cáo thành!

“Tuy rằng như vậy nhưng muội vẫn quá lỗ mãng.” Phẩm Nguyệt thở dài, phấtphất tay, ra hiệu cho mọi người ra ngoài trừ nhị phu nhân ở lại. “Ói ra nhiềumáu như vậy, ta sợ ông ấy vẫn chua hoàn toàn bình phục được.”

Còn phải làm chuyện gì, đầu heo gần như đã sắp hết hơi, hắn làm gì cònkhí lực để làm gì nữa. “Không phải chỉ cần giải độc là xong sao, còn phải chữatrị thêm gì nữa hả đại ca?”

Sờ sờ đầu nàng, Phẩm Nguyệt thấp giọng nói gì đó với nhị phu nhân, đến khiquay sang nhìn Tiêu Tiêu thì khuôn mặt đã đỏ bừng. Lúc này Phẩm Nguyệt mới ômlấy Tiêu Tiêu, đẩy ra khỏi cửa.

Tiêu Tiêu tò mò vô cùng, “Huynh cùng bà ấy nói gì đó? Nói cho ta biết nóicho ta biết!”

“Khụ! Tiểu hài tử không cần hỏi nhiều như vậy.”

Ta thèm vào, chờ hắn quay người lại, Tiêu Tiêu lập tức lại gần, áp tai nghelén. Ách... không phải chứ, cái này đúng là không nên nói lớn tiếng đi.

Giờ phút này Tiêu Tiêu rốt cục hiểu được, vì sao chất độc này lại tên làgiang mai, quả nhiên danh xứng với thực a. Khuôn mặt đỏ bừng, Tiêu Tiêu vội rờikhỏi đó, trong lòng bắt đầu nhớ đến Hình Thất.

Chương 15

Cũng không biết vì sao, sau khi đầuheo được giải độc thành công thì hậu viện nhà ông ta bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên.Trong năm ngày, ngày nào cũng có thích khách đến thăm, mỗi lần như vậy đều bịvõ công cao siêu của Phẩm Nguyệt đánh đến thảm bại, lại vẫn có thể vui vẻ nhưkhông, việt tỏa việt dũng (càng ép càng mạnh).

Bất quá, điều khiến Tiêu Tiêu cảmthấy kì quái nhất chính là ở tên đầu gỗ Phẩm Nguyệt này, ngẫu nhiên bắt gặp ánhmắt của hắn không hiểu sao nàng lại nhớ đến Hình Thất, ánh mắt nhiệt tình lạiôn nhu, thật sự là cổ cổ quái quái.

“Tụ Bảo, chờ việc này giải quyếtxong, đại ca cùng muội đi ngao du một chút, ta biết mấy ngày nay muội đã chánmuốn chết rồi.” Phẩm Nguyệt vuốt đầu Tiêu Tiêu, khóe miệng mang ý cười.

Thật là làm cho người ta không cườinổi. Tiêu Tiêu nhìn nhìn hắn, không phải mấy ngày nay hắn hành động vĩ đại chếtạo ra giải dược bách thảo thần thông cứu sống đầu heo rồi uống nhầm thuốc vángđầu chứ. “Này... đại ca, huynh còn sờ nữa, ta sợ đầu ta sẽ bị bóng lưỡng đó.”

Phẩm Nguyệt hạ mi, buông tay, TụBảo này, đúng là càng nhìn càng đáng yêu, “Muội thích đi đâu? Đại Lý thế nào? Ởđó phong cảnh không giống với Trung Nguyên, có khác vài điều. Đại ca hái thuốcnên đã từng đi qua đó một lần, ấn...”

Hắn khi nào thì trở thành lão mẹvậy, nói dai như giẻ rách, tên đầu gỗ lạnh lùng trước kia biến đâu mất rồi?Tiêu Tiêu chán nản nhìn tay Phẩm Nguyệt vẫn đang chiếm hữu đầu mình, lại cònhứng trí bừng bừng kể lể nữa chứ.

“Hì hì, tiểu vợ chồng, tu tu mặt.” Tứ phu nhân không biết từ nơi nào chuira nhảy cà tưng vui vẻ quơ tay phải, “Tu tu mặt, tu tu mặt...”

Tiêu Tiêu rớt hai giọt mồ hôi, làm ơn đi, rõ ràng chúng ta là huynh muộimà. Ánh mắt của mấy người Trương gia sao ai cũng có vấn đề vậy.

Quay sang nhìn Phẩm Nguyệt, chỉ thấy trên mặt hắn mang vẻ khiếp sợ, giốngnhư ý thức được cái gì, bàn tay dừng lại trên không trung khẽ run run.

Cuối cũng hắn đã phát hiện ra, rốt cục hiểu được tại sao trong đầu mình lạinghĩ đến xương quai xanh của nàng, nghĩ đến da thịt non mềm của nàng, nghĩkhuôn mặt đáng yêu của nàng, nghĩ đến vẻ mặt ngây thơ cùng nụ cười rạng rỡ củanàng, thì ra, tất cả… đơn giản là hắn đã động tâm.

Không thể tiếp nhận được sự thật, Phẩm Nguyệt đời này chưa từng chật vậtnhư hiện tại, nháy mắt đã chạy đi mấy trượng. Sẽ không, vì sao hắn lại trở nênnhư vậy, nàng là Tụ Bảo, là đệ đệ yêu quý của hắn. Hắn sao có thể động tâm, saocó thể động tâm vì nàng được, đây không phải là sự thật, không phải là sự thật.

Tiêu Tiêu không hiểu ra sao cả, nhìn Phẩm Nguyệt không thèm chào hỏi ai cứthế chạy biến mất, cũng chỉ hết thảy nghĩ rằng hắn đúng là cao nhân, cao nhânđều là quái nhân như thế. Nhún nhún vai, nàng vẫn là cùng tứ phu nhân chơi đi.

Buổi tối, hậu viện lại xuất hiện thêm rất nhiều thích khách, so với lúctrước còn nhiều hơn. Bởi vì không biết Phẩm Nguyệt đang chết ở chỗ nào rồi, hậuviện lúc này quả thực không thể chống đỡ.

Tiêu Tiêu mới từ góc phòng đi ra, đột nhiên thấy có một người bịt mặt đứngtrước mặt mình, nhìn kĩ, “Oa - Hình Thất - ” Tay chân nhoáng lên một cái đãmuốn nhảy đến trên người hắn.

Hình Thất thâm tình nhìn Tiêu Tiêu giống như con khỉ cái nhảy lên ngườimình, cũng đưa tay ra dùng sức ôm lấy, bật người đến hôn nồng nhiệt, “Nhớ takhông?” Mấy ngày nay hắn vất vả tìm nàng đến điên rồi, hiện tại rốt cục đã gặpđược nàng, Hình Thất nhẹ nhàng thở ra.

“Đúng vậy, thỉnh thoảng ta có nhớ đến chàng.” Vẫn là dựa vào ngực hắn thoảimái nhất, “Sao chàng lại biến thành thích khách thế này?” Nghĩ lại, từ lúc nhậnthức Hình Thất đến nay, hắn đã từng làm sát thủ, giúp cái người tên là Tích Nhikia suýt nữa diệt toàn bộ nhà đầu heo; đã từng làm cướp, hơn nữa lại còn ngượcđãi con tin cướp về; đã từng làm Ngưu Lang (gay), dụ dỗ Tụ Bảo namnhân chân chính. Lần này không biết là vì cái gì lại hóa thân thành thích kháchđây. Đúng là tên nam nhân thích thay đổi tạo hình. Aiz, hắn không phải thuộcchòm sao song tử chứ?!

“Ta không nói mình là thích khách, ta đến đây chỉ là để tìm nàng thôi.”Hình Thất bóp nhẹ cái mũi Tiêu Tiêu, “Nàng hình như gầy đi, về nhà ta sẽ hảohảo bồi bổ cho nàng.”

Ta cũng không phải là heo, bổ cái gì mà bổ, “Ta chỉ sợ vừa về đã lại bị bắtđi thôi. Quên đi, vẫn là ở yên một chỗ cho xong.” Võ công của Phẩm Nguyệt caonhư vậy, ai có thể ngăn cản được hắn chứ.

“Nàng không muốn theo ta trở về?!” Gió thổi bão giông tố sắp ập đến, sétsắp giáng xuống…

“Nào có, nhưng mà chạy tới chạy lui chỉ mệt ta thôi.” Aiz, có thể tự do tựtại sống ở Hình phủ ai không muốn chứ, nàng cũng không phải là đứa ngốc. TiêuTiêu lại thoải mái tiếp tục đổi tư thế, “Ặc! Đại ca...” Phẩm Nguyệt như thế nàolại xuất hiện ở sau lưng giống như hồn ma vậy, hô một tiếng là có thể xuất hiệnngay?

Phẩm Nguyệt vẻ mặt phức tạp nhìn Tiêu Tiêu, nàng không thể cũng Hình Thấtmột chỗ, cũng không thể cùng mình một chỗ. Hắn rốt cuộc phải làm thế nào vớinàng mới tốt đây?

Tiêu Tiêu chậm chạp không phát giác ra, nhưng Hình Thất liếc mắt vừa nhìnđã nhận ra trong ánh mắt phức tạp của Phẩm Nguyệt là một thứ tình yêu say đắm.Vũ Điệp là của hắn, ai dám cướp nàng đi hắn sẽ giết!

Một tiếng huýt dài bén nhọn vang tới tận mây xanh vang lên, ngay lập tứcliền xuất hiện hơn một trăm hắc y nhân vây quanh Phẩm Nguyệt, lại có không ítngười tay cầm cung tên đứng trước mặt Hình Thất. Vì Vũ Điệp, đáng ra hắn khôngnên nhúng tay vào chuyện này, nhưng hắn vẫn không thể chịu đựng được, ngày khácnếu Tứ điện hạ vì chuyện này mà quở trách, hắn sẽ chịu trách nhiệm.

Không dám nhìn người trước mặt đang cậy thế, Tiêu Tiêu kinh hãi, chẳng lẽhắn chuẩn bị diễn tiết mục huynh đệ tàn sát? “Hình Thất, chàng muốn...?”

Hình Thất vung tay lên, nhất thời đao quang kiếm ảnh chói lóa, hắn ôm TiêuTiêu ở một bên xem cuộc chiến, “Vũ Điệp, người này phá hủy không ít kế hoạchcủa ta, lại thiếu chút nữa là lấy đi mạng ta, ta nhất định phải loại bỏ hắn.Những năm ở Vương phủ, nàng cũng sớm minh bạch rồi, có một số việc không thểnhân từ được, nếu không bị thương tổn sẽ chỉ là chính mình. Hôm nay hắn khôngthể không chết!”.

“Chính là... chính là chàng, chàng không thể giết huynh ấy!” Nào có đạo lýnào mà đệ đệ chĩa kiếm hướng đại ca vậy chứ.

“Vũ Điệp!” Sắc mặt Hình Thất không còn dịu dàng, thậm chí trở nên nghiêmtrọng, trong mắt lóe lên lửa giận cùng đau xót, hắn gắt gao bóp chặt cánh taycủa nàng, gằn từng chữ, “Nàng yêu hắn?!”

Ngất, hắn từ nơi nào dò được tin tức sai lệch này vậy? “Ta làm sao có thểyêu huynh ấy! Ta yêu chính là chàng!” Ách... Trên mặt Tiêu Tiêu bắt đầu xuấthiện vài vạch hắc tuyến — Không ngờ có thể thổ lộ nhanh như vậy, xem ra làkhông uổng phí kinh nghiệm bao năm trau dồi đọc tiểu thuyết, “Ta... Ta là nói...ngô...”

Mang theo kích động, Hình Thất hôn nàng thật sâu, trong lòng không còn chỉmuốn trả thù nữa, nàng rốt cục vì hắn xúc động, rốt cục ở trong long đã xuấthiện hình bóng của hắn.

Hình Thất buông Tiêu Tiêu ra thở hổn hển, “Nàng biết không, ta đã một mựcchờ đợi, rốt cuộc có thể chờ được ngày hôm nay. Nàng nói nàng yêu ta, như vậynhất định cả đời nàng phải yêu ta. Ta muốn nàng nhớ rõ những lời hôm nay nàngđã nói, vĩnh viễn đều phải nhớ rõ. Nàng nói nàng yêu ta. Nàng yêu ta!”

Không cần kích động như vậy chứ, chỉ là lời buột khỏi miệng thôi mà. TiêuTiêu xoa xoa thái dương, “Này... chàng, trấn định, trấn định!” Như thế nào mànàng chỉ nhìn thấy mắt đang cười, miệng đang cười, mặt đang cười, cả người đềuở cười? Rất khoa trương đi…

“Đời này ta sẽ không bao giờ buông nàng ra, Vũ Điệp.”

Nào có dài như vậy, nhiều nhất cũng là hai năm thôi. Bất quá nếu như đếnngày đó, nàng nhất định sẽ rất bi thương.

“Khụ! Hình gia, quấy rầy các ngươi tình tứ. Chính là ta có trách nhiệm phảinhắc nhở tình huống hiện tại.” Giọng một hắc y nhân vang lên rõ ràng, con mắtnhìn trái nhìn phải, chính là không dám nhìn thẳng vào Hình Thất.

Sắc mặt Hình Thất trầm xuống, lại là vẻ đứng đắn dị thường, nhìn nhìn mọingười hạ lệnh, “Bắn tên.”

Tiếng huýt gió lại vang lên, tàn bộ hắc y nhân lui về phía sau, cung tên vùvù hướng Phẩm Nguyệt bắn tới.

“Không được!” Tiêu Tiêu kêu to.

Không được? Ai cho phép, tiếp tục!

Với võ công cao cường của Phẩm Nguyệt, cung tên căn bản không làm gì đượchắn, Tiêu Tiêu cũng coi như yên tâm phần nào. Thật không hiểu nổi chuyện đangdiễn ra trước mắt, thật sự là chịu không nổi, “Ta nói chàng nghe điều này,người mà chàng muốn giết chính là ca ca ruột của chàng đó!”

Cổ quái nhìn Tiêu Tiêu một lúc, Hình Thất hoài nghi nghe lầm, “Cha ta chỉcó ta là nhi tử duy nhất, ta từ chỗ nào mọc ra ca ca?!” Có phải Vũ Điệp bị tênđó lừa rồi không?

Aiz! Tiêu Tiêu mắt trợn trắng, đây chính là vấn đề của mẹ hắn nha, “Chàngbảo bọn họ dừng tay đã.” Nói rồi hướng Phẩm Nguyệt lớn tiếng kêu, “Đại ca! Maunói huynh cùng Hình Thất có quan hệ gì đi. Nói mau!”

Thân ảnh Phẩm Nguyệt sững lại, trong mắt mang theo chua xót. Những gì TụBảo vừa nói hắn nghe rất rõ ràng, hắn thích nàng, mà nàng lại thích Hình Thất.Có lẽ hết thảy đều đã quá muộn. Chậm rãi xoa hai má, nhẹ nhàng kéo ra lớp dịchdung rơi xuống.

Tất cả mọi người khiếp sợ, thân thể cương lên không nhúc nhích.

Hình Thất không dám tin chứng kiến Phẩm Nguyệt tháo lớp dịch dung, nhìnchằm chằm vào khuôn mặt vô cùng quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ ấy, không tựchủ được liền sờ lên mặt mình. Đây là khuôn mặt của mình sao?

Lúc trước nhìn thấy Nguyệt Ngọc, phát hiện ra khuôn mặt của nàng ta rấtgiống với Hình Thất đã khiến Tiêu Tiêu đủ giật mình, hiện tại lại có thể xuấthiện thêm một nam nhân có khuôn mặt y đúc như vậy thật quá giật mình hơn nữa.Rốt cuộc bà mẹ hào phóng đã sinh ra bọn họ là người như thế nào chứ? Người cũngcó thể copy ra được sao?! Không biết những huynh muội khác có phải cũng có mỹmạo giống vậy hay không. Tiêu Tiêu bắt đầu hoài nghi có phải từ thời Tống TriềuTrung Quốc đã xuất hiện phương pháp nhân bản vô tính rồi hay không, so sánh vớiphương Tây thì còn sớm hơn một nghìn năm lận.

Kì thật nếu nhìn kĩ, hai vị mỹ nam này vẫn có điểm bất đồng. Phẩm Nguyệttương đối thờ ơ, có khí phách xuất trần, không có cảm giác gây tai họa cho nhângian. Mà Hình Thất thì vẻ mặt kiều mỵ, cười rộ lên trông giả tạo, trong mắtkhông có chân thành, chỉ cảm thấy một loại hấp dẫn. Một người nếu như là thầntiên, thì người kia chính là yêu tinh.

Tiêu Tiêu thở dài, không khỏi cảm khái vạn phần, đúng là người nào mặt đó.Tên gian nhân Hình Thất này đúng là chỉ xứng với khuôn mặt kiều mỹ đó thôi,muốn trở nên giống như Phẩm Nguyệt, hắn đời này cũng đừng hi vọng. Ừm, ít nhấtnhìn qua trông cũng rất giống nhau.

“A ——” Một tiếng hét thảm vang lên phá vỡ trầm tư của mọi người, trong chớpmắt Phẩm Nguyệt bật người nhảy lên một cái đã biến mất dạng.

Hình Thất loáng thoáng nhìn theo bóng lưng của hắn, trong đầu suy nghĩ mônglung. Giết? Không giết? Hắn chuyên phá hỏng chuyện của ta, nhất định phải loạibỏ. Nhưng hắn là ca ca của ta, lại không thể động thủ. Ta phải lựa chọn thế nàođây? “Bắt sống.”

Một đám hắc y nhân sưu sưu liền chạy đi, rất nhanh đã bặt âm vô tín. Bọnhắn cũng khó làm a, không thể giết luôn mà phải bắt sống, aiz.

“Chàng còn muốn bắt huynh ấy à?” Thật không biết tên gian nhân này đangnghĩ gì, ngay cả ca ca cũng không buông tha, máu lạnh quá nga. “Di? Chàng làmgì thế?” Tên gian nhân này chỉ biết ăn đậu hủ của nàng.

“Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến lại có một người sở hữu gươngmặt giống ta như vậy.”

Ừ, đúng, cho nên nói mẹ chàng rất lợi hại, ngay cả cái này cũng sinh được,không phải cùng một phụ thân, mà khi trưởng thành lại giống nhau đến thế, mộtchữ thôi: Cường!

“Ta rõ ràng là con trai độc nhất, vì sao bỗng nhiên lại xuất hiện hắn?”

Tiêu Tiêu lầm bầm, Phẩm Nguyệt xuất hiện coi như có chút lòng thành, tươnglai nếu xuất hiện thêm Phẩm Nguyệt đệ nhị, Phẩm Nguyệt đệ tam, ta xem chànggiải quyết ra sao. Đại khái chắc sẽ buồn bực đến muốn nhảy lầu đi.

“Sau khi phụ thân sau khi qua đời, ta không còn có thân nhân nữa, hắn xuấthiện quá đột ngột.”

Nga nga, nói đến phụ thân chàng, ta vẫn tương đối cảm thấy hứng thú nha,không biết ông ấy là người như thế nào mới có thể đào tạo ra một tên gian nhânyêu tinh như chàng đây, không phải ông ta cũng rất yêu chứ.

“Cho dù hắn là ca ca ta, nhưng nếu đối lập với ta, ta cũng sẽ không bỏqua.”

Ách... cái này cũng là suy nghĩ quá đường đột đi, mới vừa rồi còn xúc độngnhư vậy, sao giờ lại nhảy ra những lời vô tình thế này chứ. Tiêu Tiêu tínhtoán, coi như không nghe thấy đi, “Này... thỉnh chàng nhấc đầu ra được không?Lỗ tai của ta sắp bốc cháy rồi.”

Khẽ cắn dái tai của nàng, Hình Thất ngẩng đầu, “Đúng là không biết săn sócngười ta gì hết.”

Thôi đi, chàng thế nào cần người khác săn sóc chứ, Tiêu Tiêu bĩu môi,“Tiếng kêu thảm thiết vừa rồi từ đâu ra vậy, chàng hạ lệnh à?” Lần trước khôngđem đầu heo xử lý, lần này không cam lòng phải không. “Cả nhà Trương đại ca đềulà người tốt, chàng buông tha bọn họ được không?”

“Ta nói rồi, ta tới chỉ để tìm nàng, việc này sớm đã giao do người khác phụtrách, không phải do ta quản lý.” Hắn nhiều nhất chính là chế trụ Phẩm Nguyệt,để Lữ XX có thời gian tiêu diệt Trương gia.

Lại nói tiếp, chuyện này đích xác cùng hắn không quan hệ. Độc dược vốn làdo Lữ XX hạ không sai, đáng tiếc lại bị Phẩm Nguyệt hóa giải, nếu không hiệntại cũng không cần vội vã phái người xuất thủ như vậy. Bất quá như vậy cũngtốt, Trương Hữu Thiên vừa chết, Lữ XX trở thành con dê non chịu tội thay, vừacó thể loại bỏ thái tử, lại có thể giải quyết luôn phiền phức, nhất cử lưỡngtiện. Nếu như hắn có thể không bận tâm những việc rắc rối thế này thì càng hoànmỹ. Aiz, đáng tiếc Vũ Điệp lúc này, hắn làm sao có thể yên tâm.

“Nếu nhóm hắc y nhân đó không phải chàng phái tới, vậy chàng đi giúp đỡTrương đại ca được không? Dù sao chàng cũng dẫn theo thật nhiều người.”

“Vũ Điệp, nàng trở nên mềm lòng như vậy từ khi nào. Nàng đã quên những nămtháng trong Vương phủ chúng ta phải sống như thế nào sao.”

Tiêu Tiêu chảy mồ hôi, ta nào biết Vũ Điệp cùng chàng từng xảy ra chuyện gìchứ. Bất quá... quên đi, có Phẩm Nguyệt ở đây, đầu heo bọn họ chắc là không cóchuyện gì đâu.

Trên thực tế, sự việc chính là y như Hình Thất đã dự đoán. Trương phủ trongvòng một đêm toàn bộ chết sạch, Phẩm Nguyệt không thể bảo vệ cả nhà đầu heo.Nếu Tiêu Tiêu biết bởi vì nàng nên Phẩm Nguyệt mới bị Hình Thất chế trụ, hạicho đầu heo chết thảm, không biết trong lòng sẽ áy náy tới nhường nào.

***

Lời tác giả:

Đến đây, đột nhiên phát hiện Tiêu Tiêu kỳ thật là một tai tinh. Nêu ví dụnhư sau:

Tứ phu nhân bị chém mất tay, sau đó phát điên, cuối cùng đã chết.

Đầu heo cũng đã chết, toàn bộ người trong Trương phủ đều chết hết.

Chín nương cũng đã chết, Lưu lão đầu cũng đã chết.

Nguyệt Ngọc hai lần kén rể, lại bị hủy trên tay nàng.

Phẩm Nguyệt yêu nàng sâu đậm, nhất định đã bị tan nát cõi lòng, hại thảmmột nam nhân tốt.

Hình Thất yêu nàng, ngày ngày tìm người lo lắng không thôi, hại thảm mộtnam nhân hư hỏng.

Tương lai còn có bao nhiêu người sẽ bị Tiêu Tiêu hại chết hoặc hại thảmđây.

Tóm lại, kết luận: nữ nhân này là kẻ gây tai hoạ.

Không biết mọi người đồng ý không?