Tác Dụng Chậm

Chương 64



Hạ Cẩm Tây gật gật đầu với vài người, đi tới bên cạnh Trịnh Tiêu.

Trịnh Tiêu hỏi cô: "Xong việc rồi sao?"

"Ừm." Hạ Cẩm Tây nói, "Đói không?"

Trịnh Tiêu sờ sờ bụng, cười nói: "Hơi đói."

Có người lên tiếng nói: "Cùng nhau ăn đi, hôm nay coi như có duyên."

Hạ Cẩm Tây ngẩng đầu nhìn qua, thấy là quản lý của Sony, nở nụ cười công việc: "Anh Phân, em không dám đâu, em vừa đi ra từ trong lều của Phao Phao bên em, fans của cô ấy nếu nhìn thấy em và anh ăn cơm, sẽ đưa Weibo của em lên hot search mất."

Trong giới chỉ có mấy công ty nổi danh như vậy, một năm cũng chỉ có một số nghệ sĩ được vận đỏ.

Bánh kem lớn chừng đó, tranh đoạt tài nguyên thì nhiều ít sẽ va chạm với nhau, bọn họ làm quản lý đã trải qua nhiều nhìn được thấu, biết rằng không phải là bạn bè vĩnh viễn cũng không phải là kẻ thù vĩnh viễn, nhưng fans thì không được.

Fans mang thù, fandom của nghệ sĩ nổi tiếng đều theo quy tắc riêng.

Fans của Phao Phao và fans của nghệ sĩ Trịnh Oánh thuộc quản lý của anh Phân hoàn toàn đối địch nhau, chém giết rất nhiều trận, người không ở trong giới cũng nghe nói qua.

Vì thế Hạ Cẩm Tây thốt ra lời này, anh Phân cũng ha hả cười rộ lên.

Hắn thuận miệng đề nghị mà thôi, Hạ Cẩm Tây không đồng ý, cũng không cần thiết cưỡng cầu, vì thế ôm một vị quản lý khác ở bên cạnh, nói: "Vậy thôi, mọi người nói chuyện, tôi đi phá hoại Tiểu Kỷ đây."

Hạ Cẩm Tây mỉm cười vẫy tay với bọn họ: "Cúi chào ~"

Đạo diễn mở miệng: "Cẩm Tây à, tôi và cô cũng không phải đối địch nhau, có thể cùng nhau ăn bữa cơm hay không?"

Đạo diễn còn trẻ tuổi, năm trước nổi lên từ một bộ web drama ít vốn, năm nay có ba bộ phim truyền hình triển vọng trong tay, là vị đạo diễn mới vô cùng tiềm năng.

Bình thường Hạ Cẩm Tây rất thích làm quen với các đoàn đội chế tác như thế này, bọn họ dùng người thường không có nhiều quy củ, dám chiến đấu dám xông pha, có thể vì ngành sản xuất mang đến dòng máu mới, cơ hội mới.

Nhưng hôm nay tình huống đặc biệt, Hạ Cẩm Tây phải thăm dò trước, cô nói: "Đạo diễn Chu hôm nay quay phim sao? Có đủ thời gian không?"

Chu Thuyền nói: "Đủ, hôm nay tôi không có việc gì, chỉ tới dạo quanh."

"Vậy cũng thật trùng hợp." Hạ Cẩm Tây xoa xoa lưng Trịnh Tiêu, "Nhưng bạn của tôi......"

Chu Thuyền đánh gãy lời nói của cô: "Vừa rồi chúng tôi đã làm quen với Tiểu Trịnh, nói chuyện thật sự vui vẻ."

Nụ cười bên môi Hạ Cẩm Tây thiếu chút nữa phải hạ xuống, tầm mắt cô bay tới trên người Chân Mộng: "Vậy Tiểu Chân......"

Chân Mộng nói: "Em có việc muốn nói với đạo diễn Chu, cùng nhau đi."

Hạ Cẩm Tây: "......"

Trịnh Tiêu đột nhiên cười rộ lên.

Cô ấy ôm lấy bả vai Hạ Cẩm Tây, rất thân mật chà xát lên đầu vai của cô: "Hôm nay không được nha, chị phải ăn cơm hộp thôi, lát nữa không phải còn muốn đi hiện trường sao?"

Hạ Cẩm Tây: "Ah......"

Trịnh Tiêu đứng lên, gật gật đầu với Chu Thuyền: "Thật sự quá đáng tiếc, đạo diễn Chu, lần sau có cơ hội chúng ta lại nói chuyện."

Chu Thuyền đưa ánh mắt tuần tra qua lại vài lần giữa hai người, cười rộ lên: "Được."

Trịnh Tiêu đeo túi của Hạ Cẩm Tây, thúc giục cô: "Đi thôi, cùng chị ăn cơm hộp."

Chân Mộng đột nhiên tiến lên một bước tới trước mặt Hạ Cẩm Tây, đưa di động của mình qua: "Chị Cẩm Tây, add WeChat đi."

Hạ Cẩm Tây: "Em biết chị ở công ty nào không?"

Chân Mộng sang sảng: "Biết, UM!"

Hạ Cẩm Tây: "Vậy em biết em ký hợp đồng với công ty nào không?"

Chân Mộng đúng lý hợp tình: "Tinh Nguyên."

Hạ Cẩm Tây cười một cái, giơ tay đẩy di động của em ấy trở về: "Vì tốt cho em, chị vẫn sẽ không kết bạn với em."

Nói xong cô xoay người liền đi, nhưng đi ra ngoài vài bước, Chân Mộng vẫn còn theo sau lưng hai người.

"Kỳ thật không nghiêm trọng như vậy, cố vấn dẫn dắt của chúng em thường xuyên cho chúng em xem video luyện tập của UM, bảo chúng em học tập thực tập sinh của UM nhiều hơn." Chân Mộng nói rất nhiều, "Đối thủ cũng là bạn bè mà, hơn nữa không phải chị đăng lên trang cá nhân nói muốn quen biết với em sao? Em đã đưa tới cửa, chị lại từ chối......"

Hạ Cẩm Tây dừng bước chân: "Chị nói muốn quen biết là ý khác."

Chân Mộng không e dè, bộ dáng tươi cười giống như tất cả hoạt động ngầm ở thế gian này đều có thể được tiết lộ: "Ý khác cũng được, không tâm sự làm sao biết không được đâu?"

"Oh wow......" Hạ Cẩm Tây vô cùng làm ra vẻ cảm thán một câu, nhìn Chân Mộng, đột nhiên liền nhíu mày, "Trước kia chị thật sự cảm thấy em là hạt giống tốt, nhưng hiện tại, chị từ bỏ ý tưởng này."

Chân Mộng hỏi cô: "Vì sao?"

Hạ Cẩm Tây: "Chị không muốn nghệ sĩ của chị nói lời như vậy với quản lý của công ty khác."

Chân Mộng: "Ah......"

Hạ Cẩm Tây vỗ vỗ bả vai em ấy: "Thi đấu cố lên, có duyên gặp lại."

Hai người rốt cuộc thoải mái dứt khoát ra khỏi quán cà phê, Hạ Cẩm Tây thở phào một hơi, ôm cánh tay Trịnh Tiêu đi nhanh lên phía trước, nhỏ giọng nói: "Xem em trêu chọc những người này."

Trịnh Tiêu: "Em không trêu chọc, em chỉ ngồi ở đó."

Hạ Cẩm Tây nghiêng đầu nhìn cô ấy liếc mắt một cái: "Vậy sao họ đều qua đây, khuôn mặt nhỏ này của em nổi danh như vậy sao?"

Trịnh Tiêu cười rộ lên, giải thích nói: "Vừa mới bắt đầu anh Phân kia đến gần đưa danh thiếp cho em, hỏi em bao nhiêu tuổi rồi, đã ký với công ty nào chưa."

Hạ Cẩm Tây: "......"

Trịnh Tiêu: "Rồi một người khác cũng mau chóng đi đến, em nói em đang bàn bạc với công ty khác."

Hạ Cẩm Tây: "Sau đó?"

Trịnh Tiêu: "Sau đó đạo diễn tới, hỏi em thuộc công ty nào, quản lý là ai."

Hạ Cẩm Tây: "......"

Trịnh Tiêu: "Em tự nhiên nói tên của chị."

Hạ Cẩm Tây ngưỡng đầu: "Nói vậy cũng không sai, nhưng không được là công ty chị."

Dừng một chút, cô hỏi: "Vậy Chân Mộng thì sao?"

Trịnh Tiêu: "Hình như thật sự có việc muốn nói với đạo diễn Chu, cùng đi đến. Nghe em nói tên của chị, liền vẫn luôn rất có hứng thú mà nhìn em."

Hạ Cẩm Tây: "Em cảm thấy em ấy thế nào?"

Trịnh Tiêu: "Cái gì thế nào?"

Hạ Cẩm Tây: "Các phương diện."

Trịnh Tiêu: "Phương hướng nào của các phương diện?"

Hạ Cẩm Tây: "......"

Hạ Cẩm Tây: "Em nói đi? Không phải em rất thích người ta sao? Thấy người thật cảm giác thế nào? Có đẹp hơn trong TV không?"

Trịnh Tiêu: "Chị ghen tị."

Hạ Cẩm Tây: "Người ta mới vừa đuổi theo hỏi số di động của chị đấy, nên ghen chính là......"

Hạ Cẩm Tây dừng lại, cô nghĩ tới một chuyện quan trọng.

"Cho nên các em......" Cô chỉ vào Trịnh Tiêu, "Đã add WeChat?"

Trịnh Tiêu nghẹn đến không được, liền cười rộ lên.

Cô ấy dứt khoát lấy di động ở trong túi ra, mở khóa sau đó nhét vào trong tay Hạ Cẩm Tây: "Bạn gái, chị tra, xem ai không vừa mắt, em liền xóa người đó."

Làm như thế, khẳng định không add.

Nhưng không add thì không add, không thể đơn giản trả lời cho cô một tiếng không add sao? Cần gì khoa trương vậy, làm như Hạ Cẩm Tây cô là người bụng dạ hẹp hòi...... giống dấm tinh.

Mặt trời giữa trưa chói lọi chiếu vào hai người, Hạ Cẩm Tây cảm thấy di động trong tay như củ khoai lang nóng.

Tra xét có vẻ cô keo kiệt, không tra lại có vẻ như những lời cô vừa nói chỉ là vô cớ gây rối, do dự vài giây, dứt khoát tượng trưng bấm vào WeChat xem xét.

Kết quả ở danh sách nhìn thấy Từ Tinh Tinh.

Hạ Cẩm Tây không click mở giao diện nói chuyện phiếm, cô ném di động về tay Trịnh Tiêu: "Xóa Tinh Tinh đi."

Trịnh Tiêu giơ tay đánh chữ trong khung chat với Từ Tinh Tinh: 【 Chị Tinh Tinh, em phải xóa chị, Cẩm Tây nói. 】

Tin nhắn gửi đi một giây đồng hồ, Trịnh Tiêu liền giơ tay xóa bỏ liên hệ.

Cảm thấy cô ấy không thích hợp, Hạ Cẩm Tây thò qua tới nhìn cô ấy: "......"

Giây tiếp theo, di động của Hạ Cẩm Tây vang lên dữ dội.

Từ Tinh Tinh gọi điện thoại đến, Hạ Cẩm Tây mới bấm nhận nghe, liền giơ di động ra thật xa lỗ tai.

Từ Tinh Tinh có thể coi như là chửi ầm lên, Trịnh Tiêu đứng cách một khoảng, cũng nghe được giọng cô ấy la hét: "Hạ! Cẩm! Tây! Cô có thù oán hay ác cảm gì với tui! Có thù oán ác cảm thì tới cửa nhà xả đi! Tui là loại người không nghe thù không nghe oán sao! Không phải tui chỉ thích hóng hớt thôi sao? Cô phải đến mức này à đến mức này à!!! Thật lâu trước kia tôi đã nói cô đối xử với Trịnh Tiêu không! Bình! Thường! Cô mạnh miệng như con vịt sống mười năm ở phía dưới vòm cầu trước nhà tui vậy đó, nắm chùm lông trên đâu cô lên có thể trực tiếp cầm đi hầm canh vịt thập toàn đại bổ! Là ai khiến chúng tôi phải nghiêng trời lệch đất đi tìm phương thức liên hệ của người ta! Là ai ở trong group kêu mẹ nó cách xa người này một chút! Là ai! Lại là ai! Đem người ta vào văn phòng phát cẩu lương, phát trước mặt làm cho chị đây ngơ ngác luôn, tui khổ lắm cô có biết không! Không phải thích nghe chuyện phiếm thôi sao tui đã thay đổi rất nhiều, thật cẩn thận run run rẩy rẩy như đi trên băng mỏng sợ nói sai một chữ, kết quả cuối cùng hai người tình chàng ý thiếp, làm bà tám tui nhìn vào trong gương cũng không thấy người! Như thế nào, tui có quấy rầy hai người yêu đương không, cô sợ Trịnh Tiêu yêu tui sao, hay kỳ thật cô yêu tui đến không thể tự kềm chế nhưng đáng tiếc tui là gái thẳng......"

Hạ Cẩm Tây nghe không nổi nữa, rốt cuộc đánh gãy cô ấy: "Tinh Tinh."

Từ Tinh Tinh: "Nói đi, nói yêu tui, chị đây cũng không phải không thể."

Hạ Cẩm Tây: "Mình và Trịnh Tiêu đang ở Ngô Ảnh, chuẩn bị đi ăn thịt nướng quán góc phố, cậu tới không?"

Từ Tinh Tinh: "Không đi! Tui không có rảnh như vậy!"

Hạ Cẩm Tây: "Chúng mình ở bên nhau, chính thức yêu đương."

Từ Tinh Tinh: "F*** mẹ nó mình có thể kêu Phàn Phàm không!"

Hạ Cẩm Tây: "Đương nhiên có thể."

Dừng một chút, cô cười nói: "Lại nói tiếp, hai người coi như Bà Mối."

Thân phận này hoàn toàn an ủi được Từ Tinh Tinh rồi.

So với những người thích hóng hớt phổ phổ thông thông bình thường hèn mọn, Bà Mối chính là người ăn dưa danh chính ngôn thuận cho dù có hỏi tối hôm qua hai người ngủ với nhau mấy lần cũng quang minh chính đại.

Cô ấy vừa lòng cúp điện thoại, vừa lòng bắt đầu liên hệ Phàn Phàm, sau đó hai người cùng nhau thét chói tai rồi hẹn xem đi chiếc xe nào có thể chạy tới nơi nhanh nhất.

Hạ Cẩm Tây dẫn Trịnh Tiêu ngồi vào trong tiệm trước, nói: "Chúng ta gọi ít món ăn vặt, chờ lát nữa Tinh Tinh cùng Phàn Phàm đến thì gọi món chính."

Trịnh Tiêu gật đầu, không dị nghị gì.

Hạ Cẩm Tây gọi món xong, hỏi Trịnh Tiêu: "Chị đột nhiên gọi người đến đây, em có không vui không?"

"Không có." Trịnh Tiêu nói, "Thực vui vẻ."

Hạ Cẩm Tây nghiêng đầu: "Sẽ không cảm thấy quấy rầy đến thời gian riêng tư của chúng ta?"

Trịnh Tiêu: "Sẽ không, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, chỉ cần em có thể đối diện với tầm mắt của chị, là đã được hưởng thụ thời gian thoải mái nhất."

Hạ Cẩm Tây cúi đầu cười: "Cũng biết nói quá ha."

Trịnh Tiêu: "Huống chi hai cô ấy là bạn của chị, em thích hiểu biết hết tất cả đồ vật có liên quan đến chị."

Hạ Cẩm Tây ngẩn người một lúc rồi ngẩng đầu cười lên tiếng: "F***, hai cô ấy không phải đồ vật, hơn nữa, Phàn Phàm là bạn của em đó Trịnh Tiêu Tiêu, em đã quên sao?"

"À." Trịnh Tiêu mặt không cảm xúc mà uống ngụm nước, chỉ chỉ đầu mình, "Khả năng nơi này cảm thấy những gì có quan hệ với chị quan trọng hơn có quan hệ với em."

Hạ Cẩm Tây cười đến muốn đập bàn: "Được rồi chị không tức giận, người máy nói lời thả thính hãy khôi phục về hình thức bình thường đi."

"Được." Trịnh Tiêu đứng dậy, vòng qua cái bàn, ngồi xuống bên cạnh dựa gần vào Hạ Cẩm Tây, "Bốn giờ không gặp, em rất nhớ chị a hu hu hu."