Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 - Chương 13: Khuynh Thành động tình, Hải Thiên thành nguy



Editor : Bạch

Nhưng không lâu sau, một đám người khinh công trác tuyệt nhanh nhẹn rơi xuống, khi nhìn đến Phong Lê Âm đang dại ra thì đồng tử co rụt lại.

“Vô liêm sỉ, dám đụng tới tiểu thư nhà ta!”, nữ tử đi đầu tức giận tận trời đem toàn bộ những người làm bẩn Phong Lê Âm đi chém, xuống tay tàn nhẫn, máu tươi phun trên người Phong Lê Âm đang khỏa thân, mà nàng lại vẫn như cũ không hề hay biết.

Sau khi chém giết xong, nữ tử đi đầu kia nhanh chóng đem quần áo phủ lên người Phong Lê Âm, “Tiểu thư, tiểu thư, đừng sợ, thực xin lỗi, Yên Lê đã tới chậm”, nữ tử tên Yên Lê nhìn từng mảng xanh tím trên người Phong Lê Âm đang ngơ ngác ngây ngốc, tận sâu trong con ngươi chợt lóe phẫn hận cùng đau lòng.

Một lúc lâu sau, Phong Lê Âm mới hồi phục tinh thần, khi nhìn thấy người đang ôm mình là Yên Lê, đột nhiên đôi mắt đỏ lên, nhào vào trong lòng của nàng, nức nở, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống.

“Tiểu thư, tiểu thư đừng sợ, nói cho Yên Lê là ai, rốt cuộc là ai tổn thương tiểu thư, Yên Lê nhất định đem người đó bầm thây vạn đoạn!”, lúc này Yên Lê mới phát hiện tứ chi tiểu thư nhà mình đều đứt đoạn, về sau cũng khó có thể hành động tự nhiên, lập tức lại giận không thể nén.

Mà Phong Lê Âm vừa mới chuẩn bị mở miệng lại ngất đi, bị mọi người ép buộc lâu như vậy, còn tỉnh mới kỳ quái.

Con ngươi Yên Lê chợt lóe, đối với người hầu phía sau âm trầm tàn nhẫn nói, “Hôm nay chuyện nếu là ai dám nói ra đi, thủ đoạn của ta các ngươi đều rõ!”

Dứt lời, mọi thân mình người đều run lên, cung kính nói, “Dạ!”

Đoàn người tới nhanh đi cũng nhanh, không bao lâu liền biến mất khỏi khói lửa chiến trường này.

Phía bên kia Liệt Hỏa Kình Thương rất nhanh về tới đại doanh của Phong Mâu, khi đi vào lều của U Tà liền nhìn thấy một nam tử áo trắng như tuyết đang viết phương thuốc, lập tức con ngươi màu lục lóe lên.

Mà Vụ Ảnh Khuynh Thành sau khi viết xong phương thuốc, nâng mắt lên, con ngươi cùng Liệt Hỏa Kình Thương đối diện, hai người liền như vậy lẳng lặng nhìn nhau, không ai chịu mở miệng, mà Hàn Mai cùng Thanh Lan nhìn bộ dáng hai người cũng không dám lên tiếng.

Sau khi vừa trở lại lều trại, vị thiên hạ thần y Vụ Ảnh Khuynh Thành này liền bắt mạch cho tiểu thư nhà các nàng, các nàng tất nhiên là cũng không dám trì hoãn, bây giờ cô gia đã trở lại, không khí giữa hai người có chút kì quái…

“Ma chủ Ma Vực quả nhiên danh bất hư truyền”, con ngươi Vụ Ảnh Khuynh Thành trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên, lập tức mở miệng nói, ngữ khí lạnh băng như trước không mang theo chút cảm xúc.

” Vụ Ảnh thần y của Băng Tuyết đỉnh cũng không kém”, nghe được lời nói của Vụ Ảnh Khuynh Thành con ngươi Liệt Hỏa Kình Thương cũng lóe sáng, lập tức liền xoay người đi tới trước giường, nhìn sắc mặt Tức Mặc U Tà vẫn tái nhợt như tờ giấy, đáy mắt hiện vẻ đau lòng, nếu như có thể, hắn hy vọng người nằm ở trong này là hắn, nàng đau một phần hắn đều cảm thấy đau lòng.

“Ma chủ không cần lo lắng, vết thương của Ma phi cũng không đáng ngại, chỉ là Cửu tử nhất sinh phát tác”, khi Vụ Ảnh Khuynh Thành nói lời này con ngươi u tối, độc Cửu tử nhất sinh hắn cũng tìm tòi nghiên cứu qua, nhưng cuối cùng cũng chưa từng tìm được cách giải.

Mà Liệt Hỏa Kình Thương nghe đến “Cửu tử nhất sinh” lưng cứng đờ, Tà Nhi. . . Tà Nhi thật sự trúng Cửu tử nhất sinh…

Liệt Hỏa Kình Thương nắm tay U Tà, mười ngón đan xen, Cửu tử nhất sinh thì sao, nếu Cẩm Khê tộc dám hạ độc Tà Nhi của hắn, vậy phải thừa nhận lửa giận của hắn! Cẩm Khê tộc. . . có lẽ sống quá lâu rồi.

Vụ Ảnh Khuynh Thành nhìn tay U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương đan chặt vào nhau, không biết vì sao trái tim chợt đau, Vụ Ảnh Khuynh Thành có chút mê mang đưa tay sờ sờ vị trí trái tim mình, mà trùng hợp bị Liệt Hỏa Kình Thương nhìn thấy, lập tức Liệt Hỏa Kình Thương quay qua nhìn nhìn U Tà đang nằm ở trên giường.

Đứng dậy nói, “Không biết Vụ Ảnh thần y vì sao quen biết Ma phi của bản tôn”, thanh âm vẫn từ tính lạnh lùng như trước.

Nghe vậy Vụ Ảnh Khuynh Thành ngẩn người, lập tức khôi phục cảm xúc nói, “Mấy tháng trước Ma phi đến Băng Tuyết đỉnh tìm Băng liên, vì vậy quen biết, lần này xuống núi đến tìm Ma phi cũng vì có việc muốn nhờ .”

“Không biết Vụ Ảnh thần y có chuyện gì?”, nghe vậy biểu tình Liệt Hỏa Kình Thương không có một tia biến hóa, mở miệng hỏi.

“Khuynh Thành hy vọng Ma phi có thể theo ta đi Băng Tuyết đỉnh cứu người”, Vụ Ảnh Khuynh Thành cũng không có biểu tình gì khác, lạnh nhạt mở miệng.

Nhưng nghe nói như thế đáy mắt Liệt Hỏa Kình Thương xuất hiện mũi nhọn, “Ma phi của bản tôn thân trúng kịch độc, khó có thể theo ngươi đi Băng Tuyết đỉnh !”

Nghe vậy Vụ Ảnh Khuynh Thành sửng sốt, đúng vậy, nàng giờ phút này thân trúng Cửu tử nhất sinh, căn bản không thể lên đỉnh băng sơn, nhưng vì sao, nghe được tin tức này, tâm hắn ngược lại đau càng sâu ?

“Không sao, Khuynh Thành nguyện vì Ma phi tìm thuốc giải Cửu tử nhất sinh”, vừa dứt lời, thân ảnh Vụ Ảnh Khuynh Thành liền biến mất, Liệt Hỏa Kình Thương thấy vậy con ngươi càng thâm sâu, vị thần y định cư lâu năm ở đỉnh băng sơn quả nhiên không thể khinh thường.

Trong lúc U Tà mê man, Liệt Hỏa Kình Thương đã đem nàng mang về tới hoàng cung Phong Mâu.

Hôm nay, Liệt Hỏa Kình Thương đang dùng miệng giúp U Tà uống thuốc, con ngươi màu hổ phách của U Tà hé mở, mê man hai ngày hai đêm, rốt cục đã tỉnh, điều này không khỏi làm Liệt Hỏa Kình Thương yên tâm không ít.

“Tà Nhi, nàng thấy thế nào? Còn đau không? Có đói bụng không?”, giờ phút này Liệt Hỏa Kình Thương làm sao còn có sự lạnh lùng cứng rắn như khi đối đãi người khác, hoàn toàn giống như một trượng phu bình thường, ngữ khí sủng nịch cùng biểu tình khẩn trương kia, nếu để cho ngoại nhân nhìn thấy chắc chắn chấn động, đây người lạnh lùng thị huyết, cứng rắn nghiêm nghị chiến thần nhiếp chính vương sao?

Mà U Tà khi mở mắt nhìn thấy Liệt Hỏa Kình Thương, khóe miệng nhấc lên một độ cong duyên dáng, ngồi dậy ôm cổ Liệt Hỏa Kình Thương, “Thương, ta không sao” .

Nguyên bản muốn giáo huấn nàng chuyện gạt hắn đến Cẩm Khê tộc, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng U Tà mềm mại như tiểu hài tử, cho dù như thế nào cũng không mở miệng được, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đã biết đời này bị nàng ăn chắc rồi.

Lập tức Liệt Hỏa Kình Thương nghĩ tới Vụ Ảnh Khuynh Thành, con ngươi màu lục lóe lên, “Khi nàng hôn mê, Vụ Ảnh Khuynh Thành ở Băng Tuyết đỉnh có đến tìm nàng, nói có việc muốn nhờ “

Nghe vậy đáy mắt U Tà hiện lên một chút suy nghĩ sâu xa, rời khỏi lòng Liệt Hỏa Kình Thương, Vụ Ảnh Khuynh Thành tới tìm nàng? Không lẽ là vì phụ nhân kia? U Tà nghĩ đến tận đây cũng hiểu được tám chín phần mười .

Sau đó ngẩng đầu nhìn hướng Liệt Hỏa Kình Thương nói, “Có lẽ hắn muốn tìm ta tiến đến đỉnh băng sơn cứu…”, còn chưa có nói xong, hai tay U Tà đó là sờ trên mặt Liệt Hỏa Kình Thương, ánh mắt, mũi miệng một tấc một tấc vỗ về, Liệt Hỏa Kình Thương cũng không ngăn cản, chính là sủng nịch nhìn U Tà.

Mà không bao lâu trong đầu U Tà không ngừng hiện lên khuôn mặt phụ nhân kia, mà khuôn mặt Liệt Hỏa Kình Thương cùng phụ nhân kia không ngừng thay đổi, nghĩ nghĩ, con ngươi U Tà rụt mạnh một chút, chẳng lẽ…

Nhìn biểu tình sủng nịch của Liệt Hỏa Kình Thương, U Tà cũng không mở miệng nói ra phán đoán của bản thân, nếu không phải thật, vậy chẳng phải là làm cho hắn thất vọng, càng thêm đau lòng sao, vẫn là chờ vết thương khá hơn tự mình lên Băng Tuyết đỉnh một chuyến, nếu là cứu được, vậy rất nhiều chuyện cũng tự nhiên sẽ giải quyết dễ dàng.

Ví như năm đó phụ thân mẫu thân của nàng vì sao bị thế nhân đuổi giết, khiến nàng bị đưa tới Lăng Thiên đại lục.

Nghĩ đến tận đây U Tà đó là không hề mở miệng nói chuyện, chỉ là khóe miệng vẫn cong, nếu là phụ nhân kia là mẫu thân của Thương, đương nhiên tốt, nếu không phải đối bọn họ cũng không có chút ảnh hưởng.

Mà Liệt Hỏa Kình Thương cảm thụ được tâm tình vui sướng của U Tà, trong lòng tự nhiên cũng vui vẻ .

Nhưng mà không bao lâu cửa liền bị người gõ nhẹ, “Hoàng thượng, người báo tin từ chiến trường Hoa Tàn trở lại, nói là có chuyện quan trọng bẩm báo”, Thanh Lan luôn luôn tùy tiện, vừa mới nghe được thanh âm U Tà liền biết nàng tỉnh, tự nhiên muốn nhìn nàng một chút, vừa vặn có người muốn thấy cô gia, thật sự là cơ hội tốt.

Mà Liệt Hỏa Kình Thương nghe vậy mở miệng nói, “Kêu hắn ở Thiên Điện chờ, trẫm sẽ qua đó”

“Dạ!”, Thanh Lan lên tiếng trả lời liền đi báo cho người truyền tin kia biết, mà Liệt Hỏa Kình Thương sờ sờ hai má có chút huyết sắc của U Tà, “Tà Nhi, ăn một chút gì rồi chờ ta trở lại” .

Nhìn Liệt Hỏa Kình Thương giống như đang dỗ trẻ con, U Tà buồn cười gật gật đầu, có một người yêu như vậy cũng không tệ, “Được, chàng đi đi” .

Liệt Hỏa Kình Thương nghe vậy liền đứng dậy ra khỏi Thương Khung Điện, mà Hàn Mai cùng Thanh Lan vẫn chờ ở ngoài cửa nhìn Liệt Hỏa Kình Thương đi xa mới tiến vào Thương Khung Điện, nhìn U Tà đang tỉnh táo ngồi ở trên giường, hai người đều vui mừng.

“Tiểu thư, người rốt cục tỉnh, làm ta sợ muốn chết, mấy ngày nay ta cũng không dám tiến vào, cô gia thật sự là đáng sợ!”, vừa vào đã nhìn U Tà bắt đầu kể khổ.

Mà U Tà nghe nói như thế thì ngẩn người, sau đó cười lên tiếng, nam nhân kia lẽ nào vì nàng bị thương, cho nên mới giận chó đánh mèo với các nàng, thật sự là tính tình tiểu hài tử, nhưng. . . cũng chỉ có khi đối mặt của nàng mới như vậy.

“Đúng vậy tiểu thư, Nhã Trúc cùng Đạm Cúc truyền tin cho chúng ta, nói ngày ấy khi cô gia biết tiểu thư trúng Cửu tử nhất sinh thực đáng sợ, đám người Hồn Thiên đều không dám lên tiếng, sợ bị cô gia đem chém”, Hàn Mai tự nhiên không dám nói Liệt Hỏa Kình Thương hộc máu làm cho U Tà lo lắng, nhưng trong lòng nàng đều biết, chỉ sợ ở trong lòng Liệt Hỏa Kình Thương U Tà so với tính mạng của hắn còn quan trọng hơn.

Mà U Tà nghe vậy khóe miệng gợi lên, nam nhân này . . . Nàng đương nhiên biết nếu hắn biết được nàng trúng Cửu tử nhất sinh, thật sự sẽ phát cuồng, tình yêu của hắn với nàng, nàng đều hiểu, cho tới bây giờ chưa từng hoài nghi.

Ngự thư phòng Thiên Điện Thương Khung Điện.

“Có chuyện gì, nói đi”, Liệt Hỏa Kình Thương nhìn người truyền tin phía dưới liếc mắt một cái, lãnh liệt mở miệng nói.

Nghe vậy kia sứ giả mới thật cẩn thận mở miệng nói, “Hoàng thượng, Thành Hải Thiên ở Cốc Vực nay dịch chuột tung hoành, không ít binh lính cùng dân chúng đều trúng dịch chuột, nếu không thể ức chế, sợ chỉ vài ngày sau thành Hải Thiên sẽ biến thành tử thành ” .

Từ lúc Hoa Tàn đóng quân ở biên giới Phong Mâu, người truyền tin này biết vị đế vương này, đối với hoàng hậu nương nương tình thâm ý trọng, nay nương nương còn bị thương, hắn cũng không nghĩ tiến vào bẩm báo, nhưng dịch chuột ở thành Hải Thiên quá lớn, đây là đại sự! Nhân họa không đáng sợ, luôn có thể tìm được biện pháp, nhưng mà thiên tai, đã khó càng thêm khó.

Mà nghe nói như thế Liệt Hỏa Kình Thương mày kiếm hơi nhíu, dịch chuột… Từ xưa đến nay, trong tứ quốc thiên tai nhân họa liên tiếp không ngừng, mà khống chế dịch chuột là khó khăn nhất, không chỉ vì ngọn nguồn khó có thể ức chế, càng khó đó là thuốc chữa bệnh.

Từ xưa đến nay đều chưa có người nào tìm ra phương thuốc chữa trị căn bệnh này, cho nên người mắc bệnh dịch chuột cuối cùng đều chết, giờ phút này đại chiến sắp tới, dịch chuột lan tràn, thật là một việc khó, hơn nữa bây giờ băng tuyết ngập trời vì sao lại có nhiều chuột như vậy, có lẽ chuyện này có thể tìm ra .

Nghĩ đến đây Liệt Hỏa Kình Thương chợt rùng mình, “Ngươi lui xuống trước đi, hai ngày sau trẫm sẽ có biện pháp, ngươi báo mấy người Hồn Thiên đem toàn bộ người chết vì dịch chuột đi hỏa thiêu, phòng ngừa dịch chuột lan tràn!”

“Vâng, hoàng thượng!”, nói xong người truyền tin nhanh chóng rời đi.

Mà Liệt Hỏa Kình Thương nhẹ nhàng gõ ngón tay trên mặt bàn, dịch chuột lan tràn…