Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ

Chương 31: Ngươi đi tìm Tam cô nương, mời nàng tới đây lén đưa ta đi...



Nam Lăng hầu lập tức đi đến Ngũ phòng với Đại phu nhân. Lúc này, Ngũ phu nhân đã dẫn theo nhóm tiểu bối về đến rồi.

Mấy đứa nhỏ đi đến viện của Chiết Tịch Lam, Ngũ phu nhân một mình chờ phu phụ Nam Lăng hầu tới cửa.

Đến khi hai người tới rồi, bà còn bày ra ra vẻ mặt kinh ngạc, buông sổ sách trong tay xuống nghênh đón: "Làm sao hai người lại tới đây?"

Nam Lăng hầu nhìn một vòng, không nhìn thấy Chiết Tịch Lam, bèn nhìn thê tử liếc mắt một cái.

Trên đường đi đến, thê tử đã nói với ông về tính tình của Chiết Tịch Lam, là một người tính tình hào phóng khéo léo thấu triệt rộng rãi, biết võ công, giỏi cưỡi ngựa, giương cung bắn tên cũng cực kỳ lợi hại, nếu không phải thân thế kém chút, sợ là không tới lượt bọn họ.

Nam Lăng hầu thấy thê tử vừa lòng, nên trong lòng cũng càng thêm thoải mái. Ông nói: "Nhiều năm như vậy, chúng ta chỉ mong Minh Kỳ có thể thành gia, còn về những thứ khác, thì cũng không tham cái gì cả."

www.wattpad.com/user/thilathila

Hai phu thê chỉ muốn ôm tôn tử.

Đại phu nhân nghĩ đến chuyện này thì lại vui vẻ, bà kéo tay Ngũ phu nhân: "Chúng ta có chuyện lớn."

Ngũ phu nhân nhìn thấy vẻ mặt bọn họ liền cười: "Muội xem sắc mặt của hai người, hẳn là không phải chuyện gì xấu, muội yên tâm rồi."

Đại phu nhân nhìn nhìn Nam Lăng hầu, Nam Lăng hầu phấn khởi gật đầu, bà lại nói: "Tình cảm qua lại của hai người chúng ta đã mười mấy năm, ở chung một nhà, thật sự là còn thân hơn tỷ muội ruột, ta nói chuyện với muội, cũng không thể nói lời khách sáo nữa rồi."

Lời này không hề sai. Ngũ phu nhân có thể bằng lòng làm mai Chiết Tịch Lam cho Ban Minh Kỳ nhanh như vậy, một là Ban Minh Kỳ quả thật không tệ, hai chính là bà biết rõ Đại tẩu tẩu là người tốt.

Người tốt cho dù lại xấu đến đâu, lại giày vò con dâu đến đâu đi nữa, cũng không nghĩ ra được những thủ đoạn nham hiểm kia.

Đại tẩu tẩu từng nói với bà, tương lai nếu nhi tức có con rồi, bà ấy tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào. Chuyện trong phòng phu thê trẻ, bà cũng không nói.

"Bản thân từng ăn thiệt một lần, từng chịu khổ, dù thế nào cũng không thể lại để cho nhi tức ăn một lần nữa."

Lời Đại tẩu tẩu nói cũng là lời mà Ngũ phu nhân muốn nói, hai người hiểu nhau làm bạn, ở chung hòa thuận trong hậu trạch này mười mấy năm, thật sự là yên tâm.

Bà liền nói: "Tẩu tẩu, tẩu và muội nhiều năm như vậy rồi, tẩu còn không rõ muội sao? Có chuyện thì tẩu cứ nói thẳng đi, chỗ muội có thể giúp đỡ, tuyệt đối sẽ không chối từ."

Đại phu nhân nói thẳng: "Ta thấy đứa nhỏ Minh Kỳ kia hình như là vừa ý Lam Lam."

Ngũ phu nhân thích hợp giật mình. Ngạc nhiên: "Thật ư?"

Đại phu nhân gật đầu: "Chính mình sinh ra, ta còn có thể nhìn lầm hay sao?"

Ngũ phu nhân đứng lên, lo âu bước đi một lúc, sau đó nói với phu thê hai người: "Nếu Minh Kỳ thích Lam Lam, thì chính là nhân duyên tốt."

Bà thành tâm thành ý: "Lúc trước muội đã từng nói với tẩu tẩu, nha đầu kia được cha đưa đến nơi này của muội, chính là muốn tìm một phu gia tốt cho con bé ở kinh đô. Nhưng muội... aiz, tẩu tẩu cũng biết, muội ta có thể tìm được phu gia tốt, cũng không tốt được bao nhiêu, muội đang lo đây."

"Nếu như tẩu và Hầu gia không chê nhà bọn muội địa vị thấp, thì muội bằng lòng."

Nam Lăng hầu vội vàng nói: "Hai nhà vốn là người thân, nếu như thành công rồi, thì chính là thân càng thêm thân."

Ngũ phu nhân cười lên,: "Nhưng việc này, muội không dám lập tức đồng ý ngay được. Một là muội không phải phụ mẫu thân sinh của nàng việc này tất nhiên phải được cha nàng cho phép. Hai là... ý của Lam Lam."

"Mặc dù nói hai đứa nhỏ đều tốt, nhưng cũng phải có tính cách phù hợp mới có thể sống tốt được."

Đại phu nhân lại nói: "Ta thấy hai đứa ở chung không tệ."

Ngũ phu nhân: "Lam Lam nhà bọn muội không hiểu thi thư."

Ở đây cũng không có ai hiểu hơn Nam Lăng hầu: "Hồng tụ thêm hương tuy tốt, nhưng cầm bút dạy chữ cũng là giai thoại. Hơn nữa, ta nghe nói nàng bắn tên bách phát bách trúng, lại từng cứu Tam cô nương Phó gia trên ngựa dữ, thật sự là nữ tử anh hùng xuất chúng."

"Minh Kỳ là tài tử nổi danh kinh đô, nàng lại là trạng nguyên võ bên phía nữ tử, một văn một võ, xứng đôi biết bao."

Ngũ phu nhân được khen đến có chút không nhịn nổi mỉm cười, bà khụ một tiếng, tiếp tục nói: "Nàng tuổi nhỏ tang mẫu, về sau cũng không có người dạy bảo việc nhà..."



Đại phu nhân lại tiếp lời: "Đó cũng không phải lỗi của nàng. Tuổi nàng còn nhỏ, ta cũng chưa tính là già, còn kịp dạy nàng quản lý công việc lớn nhỏ của một phủ này."

Ngũ phu nhân càng thêm vừa lòng. Bà nói ra một chuyện lo lắng cuối cùng: "Tinh tình con bé tuy tốt, nhưng mà... hai ngươi cũng thấy, Tam nha đầu và Tứ nha đầu không thích con bé, muội sợ tương lai sẽ dẫn đến huynh muội bất hòa."

Nam Lăng hầu lúc này lại có chút ân hận: "Đúng là Tam nha đầu và Tứ nha đầu bị mẫu thân làm hỏng rồi."

Năm đó lúc phụ thân còn sống, ông cũng cảm thấy để mẫu thân dạy dỗ các cô nương sẽ không sai, còn từng oán trách thê tử không hiếu thuận, nhưng đến lúc mấy nha đầu dần dần lớn lên, ông lại phát hiện các nàng ở trước mặt ông là một kiểu, ở trước mặt thê tử và những người khác lại là một kiểu, quả thật là vô cùng ngu xuẩn.

Nhưng lúc này nào còn kịp, hối hận cũng vô dụng rồi. Đặc biệt là lúc trông thấy Ngũ nha đầu dần dần thông minh, nhưng hai cô nương nhà mình vẫn vừa ngạo mạn vừa nông cạn, ông cũng không ổn rồi.

Nam Lăng hầu giải quyết dứt khoát: "Hai nha đầu này cũng không biết lúc nào mới có thể trưởng thành, nếu như có thể gọt dũa tính tình của bọn nó một chút, làm cho bọn nó hiểu rõ không phải tất cả mọi người trên đời đều né tránh giống như chúng ta, cũng là chuyện tốt."

www.wattpad.com/user/thilathila

"Bằng không thì đến lúc xuất giá rồi, ăn thiệt càng nhiều."

Có được lời này, Ngũ phu nhân đã dám gật đầu. Bà nói: "Tạm thời để cho hai đứa nhỏ ở cùng trò chuyện xem trước đã, chúng ta đừng trông coi chặt như vậy là được, những thứ khác, chờ Chiết Tùng Niên hồi âm, muội lại hỏi Lam Lam nữa, thì có thể chuẩn bị rồi."

Phu phụ Nam Lăng hầu lập tức vui mừng, hai người chưa từng nghĩ chuyện này sẽ không thành công. Đại phu nhân đứng lên muốn đi mời đại phu.

Ngũ phu nhân buồn bực: "Đang tốt đẹp, mời đại phu làm cái gì?"

Nam Lăng hầu rất hiểu lòng thê tử: "Tất nhiên là mời đại phu ngày ngày xem mạch bình an cho Chiết cô nương."

Bọn họ thật sự sợ hãi

Ngũ phu nhân cũng bùi ngùi: "Người Vân Châu bọn muội không tin những thứ này, cũng không cần quá lo lắng đâu ạ."

"Muội là người nhìn từng việc hôn sự này từ bắt đầu cho đến chấm dứt, muội còn có thể không biết sao?"

"Cô nương Trương gia lần đầu tiên, vốn là mắc bệnh lao không sống nổi, nhà nàng thì thật tốt, không nói, giấu đi, là nhà chúng ta tâm địa tốt, không nói ra chuyện này, chỉ nói là mắc bệnh cấp tính."

"Cô nương Lưu gia lần thứ hai, sức khỏe thật ra là tốt, nhưng số mệnh không tốt, đụng phải ôn dịch."

"Cô nương Liễu gia lần thứ ba..."

Bà nhíu mày: "Cô nương Liễu gia này, thật sự là nhà chúng ta cũng không rõ ràng bị xếp đặt một đường. Hai người còn có tin tức của nhà nàng ta không?"

Nam Lăng hầu lắc đầu: "Liễu gia là người Nam Châu, sau khi đính hôn thì nhà họ chết nữ nhi, chúng ta đã cắt đứt liên lạc rồi. Bây giờ đã nhiều năm như vậy, cho dù là năm đó bị lừa, cũng không tra rõ được nữa."

Năm đó nói nữ nhi nhà kia tốt, lại là quan trên trực tiếp của ông làm mai, nên Nam Lăng hầu đã đồng ý. Ai ngờ qua mấy tháng thì Nam Châu truyền đến tin tức, nói là cô nương Liễu gia bị phong hàn qua đời rồi.

Lúc đó Nam Lăng hầu bị cái tiếng khắc thê làm cho buồn phiền, cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ có Ban Minh Kỳ còn đích thân đi phúng viếng. Nhưng khi về lại nói việc này rất bất thường, trong nhà kia không giống là đã chết người, ngược lại giống như là bắt người.

Nam Lăng hầu thậm chí muốn mắng nương rồi.

Chỉ là chuyện này, lại vì e ngại mặt mũi quan trên nên không có tra kỹ, chỉ có thể chịu thiệt.

Sắc mặt Đại phu nhân rất không tốt: "Thật là nhìn chúng ta dễ ức hiếp dễ nói chuyện, nên mới dám làm ra chuyện không rõ ràng như vậy. Bây giờ ta cũng nghi ngờ nữ nhi nhà kia là vụng trộm với người ta nên trốn đi."

Bà khóc nói: "Cũng chính vì việc này, khiến cho Minh Kỳ cảm thấy cô nương kia vốn đang sống tốt, bởi vì đính hôn với hắn mới buộc phải trốn đi. Mà nữ tử trốn đi, có thể ổn được bao nhiêu?"

Bà nghĩ đến liền cảm thấy ớn lạnh sau lưng: "Về sau chúng ta cũng từng nghe ngóng, sợ là thật sự chết rồi."

"Kết quả, Minh Kỳ cảm thấy bản thân có thể thật sự là có mệnh khắc thê, dù là vận mệnh gì, ở bên cạnh nó thì sẽ chết, lúc này mới nản lòng thoái chí, nhưng từng việc từng việc, nào có thể trách nó."

www.wattpad.com/user/thilathila

Ngũ phu nhân cũng cảm thấy không trách được. Nhưng Ban Minh Kỳ cũng có lý lẽ của mình.

"Trên đời có nhiều đôi phu thê viên mãn như vậy, đều là thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên. Mà nhân duyên của con, cho dù là ốm yếu, gặp ôn dịch, hay hoặc là không muốn gả cho con, thì cuối cùng cũng đều phải chết, chẳng phải nói rõ con không thể thành hôn sao?"

[Nếu có duyên thì cách xa ngàn dậm cũng có một sợi dây buộc lại. Ý nói chuyện hôn nhân là do ông trời quyết định.]

Dù sao thì hắn cũng đã ý lười tâm tro rồi.

Ngũ phu nhân nghĩ đến chuyện này thì lắc đầu, bà nói: "Nếu như ba người chúng ta đều bằng lòng, thì chờ đợi hồi âm thôi."

Đại phu nhân hân hoan phấn khởi đi mời đại phu, Nam Lăng hầu cũng đi về thư phòng, ông nói: "Ta cũng viết một lá thư, gửi đến Thanh Châu cùng với thư của muội."

Đến lúc bọn họ đi rồi, Ngũ phu nhân mới nhẹ nhàng thở ra.

Bà cười nói: "Xuân Sơn, đi cách vách hỏi xem bữa trưa các cô nương muốn ăn cái gì, ta kêu phòng bếp đi chuẩn bị... à, lại nói với biểu cô nương, hôm qua con bé nói muốn ăn sủi cảo vừa lòng đẹp ý, hôm nay cũng có."

Xuân Sơn nghe vậy liền cười: "Vâng, nô tỳ đi ngay ạ."

Lúc này, Phó Sư Sư đang ở trong phòng mắng to đặc biệt mắng cô nương kinh đô đắc tội nàng ta, Ban Minh Nhụy vừa cắn hạt dưa vừa nghe nàng ta mắng chửi người.

"Tam cô nương Vũ gia cũng không phải thứ tốt, biết thứ muội nàng ta ăn mật ong sẽ nát mặt, nhưng vẫn kêu người đổ vào miệng nàng ấy."

Ban Minh Nhụy nhai nhai nhân hạt dưa: "chuyện này ta cũng nghe nói, nhưng sao ta nghe nói thế nào mà, là tại vì thứ muội kia muốn cướp vị hôn phu của nàng ta? Nàng ta không thể nhịn được nữa, nên mới trả thù lại."

Phó Sư Sư: "Phải không? Ta không biết nữa, ta cũng là nghe thứ muội nàng ta nói."

Rồi sau đó lại mắng: "Ngũ cô nương Lâm gia cũng không phải người tốt, sau này các người đừng ở chung với nàng ta, nàng ta bất kính với đích mẫu."

Ban Minh Nhụy cũng không ăn hạt dưa nữa: "Không sai nha... ta quen thuộc Lâm Ngũ cô nương đấy, nàng ấy là đích trưởng nữ do nguyên phối sinh, kế mẫu hiện tại kia của nàng vào lúc mẫu thân nàng ấy vẫn còn thì đã mang thai rồi."

Nàng nhổ vỏ hạt dưa ra: "Chẳng lẽ ngươi không biết, Lâm lục trông già sao? Báo thiếu một tuổi đấy! Nương nàng ta còn chưa vào cửa, thì nàng ta đã được sinh ra. Sợ bị tổn hại thanh danh, nên mới sửa số tuổi nhỏ bớt đi, muốn dùng chuyện này để giấu trời qua biển... khoan đã, ngươi nghe ai nói vậy, làm sao lại nói hưu nói vượn."

Phó Sư Sư lại ngơ ngác nói: "Lâm lục. Ta là nghe Lâm lục nói."

Chiết Tịch Lam nằm ở trên xích đu cầm một quả quýt bóc vỏ, vừa nghe vừa cười: "Phó Tam, sao ngươi chuyên chơi cùng những thứ nữ với kế nữ có vấn đề này vậy?"

Lúc ở Vân Châu cũng như vậy.

Phó Sư Sư hứ một tiếng: "Người khác cũng không chơi với ta mà."

Chiết Tịch Lam cười rộ lên, ném quả quýt cho nàng ta: "Được rồi... ngươi nhanh khiêng ca ngươi về đi, chúng ta cũng không thích chơi với ngươi."

Phó Sư Sư trong lòng rầu rĩ: "Ta sửa hết rồi, ngươi vẫn không chơi với ta sao?"



Chiết Tịch Lam không chút lưu tình: "Đúng vậy, ngươi sửa rồi là ta phải đón nhận ngươi sao? Ta lại không phải nương ngươi."

Nàng ăn một múi quýt, cười nói: "Phó Tam à, ngươi luôn cho là người ở trong bốn biển đều là nương ngươi, nhưng ở trong bốn biển này quả thật chỉ có một mình nương ngươi chịu bao dung ngươi thôi. Ngươi nên về đi, cha nương ngươi có ngươi và a huynh ngươi, đã đáng thương rồi, nếu ngươi không về, sợ là sẽ tức giận đến ngất mất."

Phó Sư Sư liền nói: "Mấy ngày trước a nương từng ngất rồi."

Ban Minh Nhụy phụt một tiếng bật cười: "Sư Sư, con người ngươi được ở chỗ, có chuyện là ngươi nói thẳng."

Phó Sư Sư tưởng là khen nàng ta, nghe vậy còn cười lên: "Cám ơn nhé."

Ban Minh Nhụy lại nhịn không được, nói: "Sư Sư muội muội, ngươi thật thú vị."

Xuân Sơn tiến vào đúng lúc này, nàng vén rèm lên, thấy các cô nương đều đang cười, liền truyền lời của Ngũ phu nhân, nói với Chiết Tịch Lam: "Phu nhân nói, buổi tối ăn sủi cao vừa lòng đẹp ý người muốn ăn ạ."

www.wattpad.com/user/thilathila

Chiết Tịch Lam biết đã thành công rồi.

Nàng vui vẻ: "Tốt quá, sủi cảo ăn ngon."

Trái tim nàng cuối cùng cũng đã yên ổn. Trong cửa hôn sự này, nàng lo nhất không phải Ban Minh Kỳ, mà là phu phụ Nam Lăng hầu, bây giờ bọn họ đều bằng lòng, nàng thật muốn đi cúi chào thần tiên ngay.

*cúi chào (xưa chỉ phụ nữ hành lễ, gọi là Vạn Phúc)

Phó Sư Sư thấy nàng vui vẻ, tò mò hỏi: "Sủi cảo này ăn ngon đến thế sao?"

Chiết Tịch Lam ừ một tiếng: "Ăn vô cùng ngon."

Phó Sư Sư: "Vậy ta cũng phải ăn."

Chiết Tịch Lam nhìn nàng ta cũng thuận mắt hơn, lờ nàng ta đi, lại bắt đầu bày mưu tính kế làm thế nào làm cho Ban Minh Kỳ không kiên trì nữa.

Nàng nghĩ, Ban Minh Kỳ tính tình quật cường, một người cố chấp, sợ là lần thứ nhất sẽ không đồng ý, hắn sợ mà. Nàng có thể hiểu được.

Cho nên, việc hiện tại nàng phải làm, chính là cạy miệng hắn ra, để cho hắn nhả ra.

Hắn nhả ra, tất cả mọi người đều vui vẻ.

Nàng nghĩ, đây là khổ tận cam lai rồi, chỉ cần không có người quấy rối, năm nay nàng có thể đính ước, sang năm có thể đính hôn, chậm nhất năm sau là thành hôn rồi.

Trời xanh phù hộ.

Chiết Tịch Lam vô cùng đắc ý uống một hớp trà gừng, Xuân Huỳnh tiến vào, bên ngoài lạnh lẽo, nàng mang theo một thân khí lạnh tiến vào, rồi sau đó cười nói: "Cô nương, vừa rồi người gác cổng đưa thiệp mời của phủ Trưởng công chúa Khang Định đến, phu nhân sai nô tỳ đưa cho ngườii."

Chiết Tịch Lam tò mò nhận thiệp mời, thấy phía trên ghi không phải đến phủ công chúa uống trà, mà ghi là đi đông săn.

Mười tám tháng chạp...

Nàng nhớ ngày này là sinh thần của Bệ hạ.

Phó Sư Sư và Ban Minh Nhụy đều sáp đến nhìn: "Ý của thiệp mời này là nói, Trưởng công chúa mời muội đi tham gia đông săn của Bệ hạ phải không?"

Đây chính là một việc tốt.

Bann Minh Nhụy chưa từng đi đông săn!

Nàng lập tức nói với Chiết Tịch Lam: "Lúc trước ta còn nhỏ, vào thời điểm sinh thần của Bệ hạ sẽ luôn đi Nam Sơn đông săn, nhưng a nương luôn không cho phép ta đi, về sau lớn hơn, sinh thần của Bệ hạ cũng không tổ chức đông săn nữa."

Nàng chưa từng được đi.

Phó Sư Sư mới tới kinh đô chưa được mấy năm, nàng ta cũng chưa từng đi. Nhưng năm nay nàng ta sẽ đi.

"A tỷ nói với ta, đến lúc đó ta đi theo bên cạnh tỷ ấy là được."

Nàng ta vui mừng nói: "Chiết Nhị, ngươi cũng đi thật là tốt quá rồi, đến lúc đó hai người chúng ta chắc chắn có thể săn được nhiều con mồi nhất."

Nhưng Chiết Tịch Lam lại không vui. Nàng xem thiệp mời rồi lặng im suy nghĩ, hỏi Ban Minh Nhụy: "Những năm qua các tỷ tỷ Đại phòng có từng đi không ạ?"

Ban Minh Nhụy lắc đầu: "Đều chưa từng đi. Trước kia Đại bá phụ chỉ dẫn Đại ca ca đi thôi."

Nàng nhỏ giọng nói: "Nhà chúng ta... Muội cũng biết, cũng chỉ có một mình Đại bá phụ có chức quan tốt chút, nhưng ông ấy ở trước mặt Bệ hạ, cũng không được tính là cái gì cả."

Phủ Nam Lăng Hầu vẫn luôn xuống dốc, mặc dù Đại bá phụ gánh vác cả nhà phủ Nam Lăng Hầu tiến lên phía trước, cũng vẫn là xuống dốc.

Cho nên ông mới ép Đại ca ca đi giao thiệp với thần tử, đi thi khoa cử. Bây giờ Đại ca ca đã trúng tú tài, chờ ngày huynh ấy đậu cao, thì có thể đi làm quan rồi.

Chiết Tịch Lam gật đầu, cho nên đông săn của Bệ hạ, chỉ có nam nhân trong phủ đi, các cô nương đều không có đi.

Có lẽ, Ban Minh Kỳ có thể đi, vẫn là bởi vì hắn có tên tuổi lớn.

Chiết Tịch Lam cũng có hơi kinh ngạc. Trưởng công chúa đưa tới tấm thiệp này, là ý của chính bà hay là ý của Thịnh Trường Dực đây?

Kỳ thật theo nàng thấy, nếu nàng không đi đông săn sẽ tốt hơn.

Nhưng mà......

Trên đầu nàng quả thật vẫn còn treo một tên Tùy Du Chuẩn, mấy ngày nay hắn biến mất không thấy nữa là nhờ công lao của Yến tướng quân và Thịnh Trường Dực, nếu nàng có thể luôn trốn tránh được thì trốn tránh, nhưng bây giờ nhận được tấm thiệp này, là Thịnh Trường Dực muốn nói với nàng cái gì sao? Tùy Du Chuẩn có thay đổi gì sao?

Ôi, đau đầu. Hối hận quá mà, lúc trước nàng bởi vì tham ít tiền tài tham chút quyền thế, nên đã rước lấy cái phiền phức lớn như vậy.

Chiết Tịch Lam tự kiểm điểm bản thân ba lần: Làm người nhất định không thể có lòng tham.

Nàng thở dài một tiếng, lấy thiệp mời về. Đang muốn nói chuyện, lại thấy Xuân Huỳnh bối rối đưa ba tấm thiệp đến nữa.

"Nói là Trưởng công chúa nhớ người sống ở phủ Nam Lăng Hầu, nên lại đưa thiệp mời đến cho các cô nương trong phủ."

Ban Minh Nhụy cười ra tiếng.

Tốt rồi, mắt của Tam tỷ tỷ và Tứ tỷ tỷ lại sắp đỏ lên vì tức rồi.

Nàng hân hoan vui vẻ nhận thiệp mời: "Để ta đích thân đưa qua cho Tam tỷ tỷ và Tứ tỷ tỷ."



Nét mặt vui mừng lộ rõ như vậy, ngay cả Phó Sư Sư cũng nhìn ra chút ít, nàng ta hỏi Chiết Tịch Lam: "Minh Nhụy không phải là chơi không hợp với Tam cô nương và Tứ cô nương nhà nàng ấy sao?"

Chiết Tịch Lam không đáp lời, nhưng Phó Sư Sư đã tự mình khẳng định: "Tất nhiên chơi không hợp, nàng ấy nhìn có chút hả hê."

Nhưng không đúng mà.

Nàng ta vỗ vỗ đầu: "Chiết Nhị, ta nhớ Ban tam cô nương và Tứ cô nương cũng không chơi với ngươi, thông thường người không chơi với ngươi đều sẽ chơi với ta, vậy tại sao Tam cô nương Tứ cô nương Ban gia không giống nhỉ? Hai người họ cũng không cho ta sắc mặt tốt."

Chiết Tịch Lam không nhịn cười cười: "Phó Tam, ngươi đừng tỏ ra ngu xuẩn, ta sẽ tha lỗi cho ngươi."

Nàng nằm trên ghế cầm thiệp mời phe phẩy: "Nếu người ở trên đời, đều giống như ngươi thì tốt rồi."

Phó Sư Sư hạnh phúc quá nha.

... Có lẽ, Lam Lam thích nàng hơn thích a huynh.

Một bên khác, Ban tam cô nương và Tứ cô nương sau khi nhận được thiệp mời liền đen mặt, vừa kích động vừa bực tức, cuối cùng tức đến đỏ mặt trong tiếng cười nhạo của Ban Minh Nhụy, thịch thịch thịch cất bước đi đến phòng của Đại phu nhân.

Đại phu nhân và Ngũ phu nhân đều nhận được thiệp mời. Các cô nương đi, tất nhiên trưởng bối phải đi cùng. Bà cầm thiệp mời thương lương đến lúc đó làm thế nào với Nam Lăng hầu, còn chưa thương lượng xong, nữ nhi đã nổi giận đùng đùng vào cửa.

Đại phu nhân đau đầu: "Lại làm sao nào?"

Ban tam cô nương lớn tiếng nói: "Cha nương, con muốn nói cho hai người một bí mật!"

Nam Lăng hầu liền nghĩ, bí mật ông phải nghe hôm nay cũng thật nhiều. Một cái bí mật đằng trước là chuyện tốt, lần này cũng hy vọng là chuyện tốt.

Ông cầm chén trà uống: "Con nói xem, là bí mật gì."

Ban tam cô nương: "Chiết Tịch Lam nàng ta nhìn trúng a huynh!"

Cái thứ ti tiện, thế mà vẫn dám mơ ước a huynh của nàng ta!

A huynh là người có tiếng tăm ở kinh đô, là nhân tài rường cột quốc gia, là niềm kiêu hãnh của nàng ta. Trong lòng nàng ta, loại người như Chiết Tịch Lam này căn bản không xứng được nhìn thấy Ban Minh Kỳ.

Nếu a huynh bị loại người này quyến rũ mất, nàng ta sẽ tức chết.

Nàng ta nắm chặt nắm tay, thề sống chết phải bảo vệ sự trong sạch của đại ca ca, kết quả ngẩng đầu, lại thấy cha nương nàng ta đang vui mừng nói: "Vậy thì thật tốt."

Nam Lăng hầu nói: "Ta đã nói mà, Minh Kỳ tốt như vậy, làm sao có thể có cô nương không thích được chứ?"

Lại là một bí mật tốt, song hỷ lâm môn.

Đại phu nhân cũng nói: "Ôi chao, thật sự là Bồ Tát phù hộ, lại có loại chuyện tốt này."

Ban tam cô nương không hiểu, nàng ta mờ mịt nói: "Hai người đang cười cái gì..."

Chiết Tịch Lam chính là một đứa hồ ly tinh, loại người này làm sao xứng gả cho Đại ca ca! Cha nương đây là làm sao vậy!

Nàng ta lập tức nói: "Cái tên Phó Lý kia cũng thích nàng ta! Cha nương, hai người..."

Nhưng còn chưa nói hết lời, đã thấy cha nàng nói: "Đúng thật... hôm nay ta thấy tiểu tử kia có hơi bất thường."

Nương nàng ta lại tiếp lời: "Chuyện này cũng không thể để xảy bất trắc, thà là giết lầm cũng không thể bỏ qua, thiếp thấy, về sau nếu Lam Lam đến chỗ Minh Kỳ hắn ta sẽ gây rối."

Nam Lăng hầu lại nói: "Vậy thu dọn khách viện cho hắn chuyển đi ra đi."

Nói làm liền làm, vì thế kẻ vừa mới an cư trong phòng Ban Minh Kỳ là Phó Lý bối rối, hắn bị mấy nô bộc khiêng đi, bị đưa đến một gian phòng khách hẻo lánh.

"Cứu mạng!'

Hắn hoảng sợ hét to lên: "Các ngươi làm cái gì vậy!"

Tôi tớ liền cười nói: "Phòng này là đặc biệt cho ngài dùng tĩnh dưỡng ạ, yên tĩnh, ấm áp."

Đông Thanh xách tay nải theo đứng ở một bên, không biết làm sao.

Phó Lý hít vào lại hít vào, còn tưởng lại là ý của cha hắn. Hắn cũng chỉ có thể nói với Đông Thanh: "Ngươi đi tìm Tam cô nương, mời nàng tới đây lén đưa ta đi đến phòng Ban cẩu đi."

Cha có kế Trương Lương, con có thang vượt tường.