Ta Ở Niên Đại Văn Bày Quán

Chương 47



Như thế nào sẽ không thèm để ý đâu, Vương Thải Hà là mẹ ruột của cô, bà đã yêu thương chiều chuộng một cô con gái khác nhiều năm như vậy. Nếu mà mẹ cô vẫn thích cô con gái kia của bà như trước kia, thì bản thân cô làm sao có thể không hâm mộ, không thương tâm đây?

Tuy rằng này cảm xúc này là của nguyên thân, nhưng Tống Lê cảm giác được ngực ê ẩm, trong bất tri bất giác, chính bản thân cô cùng nguyên thân giống như đã trở thành một người.

Lâm Nhã Nhu chạy đi, sau đó khóc trong chốc lát. Cô ta cảm thấy mình vô cùng đáng thương. Ba mẹ nuôi đã đối xử tốt với cô ta như vậy bao nhiêu năm thì bây giờ đã bị Tống Lê cướp mất. Loại khổ sở này của cô ta ai có thể hiểu được.

Nhưng cô ta khóc xong liền suy nghĩ một phen sau đó tự nói với chính mình, điều kiện của Lâm gia Tống gia không thể so được. Tống Lê có được cha mẹ Tống yêu thương thì lại như thế nào đâu?
Tống gia không có người làm lãnh đạo ở báo xã giống như ba Lâm của cô ta, Tống gia không có người làm công tác trong đoàn văn nghệ như mẹ Lâm của cô ta. Bọn họ không thể lót đường giúp cho con cái của bọn họ, dù cho hôm nay họ cắn răng đi mua hai đôi giày da đắt tiền, hai bộ quần áo đắt tiền, thì Tống Lệ lại có thể có tiền đồ tốt gì đâu?

Cả đời này Tống Lê đều không có nhà biệt thự có thể ở a.

Suy nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Nhã Nhu thoải mái hơn nhiều.

Khi cô ta về đến nhà, liền nhìn thấy ba ba Lâm Thuỵ Kiệt của cô ta đang mặt ủ mày ê nói chuyện điện thoại : “Bút danh hai bàn tay trắng này là ai a? Các cậu cần phải tìm được hắn. Đợt báo này không có văn chương của hắn, doanh số giảm xuống kịch liệt. Thậm chí có người đọc còn viết thư hỏi vì sao kỳ báo này không có văn chương của hai bàn tay trắng. Nếu cậu tìm thấy người, liền thúc giục hắn viết nhiều hơn mấy bài, nếu không, doanh số báo chí của chúng ta đợt này không cứu được!”


Nhà văn có bút danh hai bàn tay trắng này có một bàn tay viết văn xuôi cực hay, là tác giả của báo văn hoá do Lâm Thuỵ Kiệt phụ trách được hoan nghênh nhất trong thời gian gần đây. Các bài văn của vị tác giả này cơ hồ có thẻ chống đỡ được doanh số của toà soạn bọn họ, vì vậy mà Lâm Thuỵ Kiệt mới gấp gáp như vậy.

Lâm Nhã Nhu thấy ba mình tâm tình không tốt, thật cẩn thận đứng ở bên cạnh, một cử động nhỏ cũng không dám.

Lâm Thụy Kiệt kết thúc cuộc gọi nhìn thấy cô ta, ông ta tự nhiên nghĩ tới : “Hồi trước con sống ở hẻm Hoà Bình với Tống gia có nghe nói đến một tác giả có bút danh hai bàn tay trắng không? Hoặc là con có biết ở bên đó có ai có đam mê viết văn không?”
Các bài viết của hai bàn tay trắng đều từ một bưu cục bên hẻm hoà bình gửi đến toà soạn báo của ông ta. Trên đó không có địa chỉ cụ thể, nhưng cả toà soạn đều đoán người này ở xung quanh hẻm hoà bình này mà thôi.

Lâm Nhã Nhu do dự nói: “Giống như không có……”

Cô ta tuy rằng đối với bút danh hai bàn tay trắng này cảm thấy có chút quen tai, nhưng thật sự là cô ta chưa nhìn thấy qua người có đam mê viết văn là như thế nào.

Lâm ThụyKkiệt có chút thất vọng, thở dài: “Thôi.”