Ta Ở Hiện Đại Làm Đại Boss

Chương 594



Quá trình quay MV căng thẳng tổng cộng mất ba ngày tuy nhóm của Nam Tương Uyển làm việc rất nhanh, nhưng với việc bổ sung các bộ phận của người khác, tiến độ tổng thể sẽ luôn mất một khoảng thời gian.

Mọi người thay quần áo và tạo kiểu bắt đầu từ sáng sớm, bảy người đều cố gắng làm mọi việc thật tốt, cả buổi sáng trôi qua.

Vì quay toàn bằng phông xanh nên không biết hiệu ứng tạo hình ra sao, đồng đội mỗi lần lên sân khấu đều ngượng ngùng, nếu Triệu Thiên Thành không cuống lên nhắc nhở chuyện này tính tiền theo phút, sợ rằng mọi người sẽ còn chậm hơn.

Nhưng dù vậy, đạo diễn quay phim vẫn vô cùng kinh ngạc, anh cho biết đây là MV anh quay nhanh nhất từ trước đến nay.

Nam Tương Uyển nói rằng đó là bởi vì anh không tham gia quay "Kiếm vũ" và "Kiếm mộ", cơ bản là chúng cũng thế.

Cuối cùng sau khi MV được quay xong, các thành viên trong nhóm quay trở lại trụ sở chính của Nam Bắc Entertainment, bắt đầu chuẩn bị vũ đạo, thiết kế sân khấu và các công việc khác vào ngay trong ngày hôm đó, sau đó thu âm lại các bài hát.

Triệu Thiên Thành cũng rất bận rộn, anh phải để mắt đến đội tạo kiểu tóc, quần áo!

Nam Tương Uyển ngược lại rất thoải mái, lợi ích từ khả năng chuyên nghiệp của đồng đội của cô ấy đã được phản ánh rõ ràng, cô dự định chỉ nghỉ một ngày và sau đó yên tâm quay trở lại thủ đô để lên lớp.

Mọi người vừa nói vừa cười bước ra khỏi trường quay.

Vèo!

Đột nhiên, một vật thể màu trắng vụt qua và nhảy vào bảy người họ, khiến Cát Đông Tuyên sợ hãi đến mức hét ra tiếng cá heo ngay tại chỗ.

Nam Tương Uyển tinh mắt, lập tức nhận ra đó là một con mèo.

Con mèo lông dài màu trắng.

"Làm mình sợ muốn chết! Cái gì vậy? Một con chó à?" Cát Đông Tuyên điên cuồng vỗ ngực, lòng bàn tay đổ mồ hôi vì sợ hãi.

Nam Tương Uyển: "Là mèo trắng lớn, nó khá đẹp."

Cát Đông Tuyên: "Hả? Thứ đó thực sự là một con mèo? Có một con mèo lớn như vậy sao?"

Con mèo trắng rõ ràng là được nuôi dưỡng rất tốt, với bộ lông bóng mượt, cái đầu béo và đôi tai to, thân hình cường tráng.

Nói đến đây, cô thực sự lần đầu nhìn thấy một cơ thể khỏe mạnh ở một con mèo!

Ngay khi mấy người thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị lên xe rời đi thì...

"Oa,u, u, u, u, u, uý! Gâu!"

Chu Sa: "Có chuyện gì vậy?"

Cát Đông Tuyên: "Ở đâu ra nhiều chó thế?"

Sa Linh: "Những chú chó có lẽ ở trường quay gần đây, có một số bộ phim cổ trang cần sử dụng chúng."

Đặng Tư Nam : "Thảo nào, mình đang tự hỏi tại sao bầy chó này lại béo như vậy."

Mọi người đều không quá để ý, vui vẻ trêu chọc bầy chó một lúc.

Nhưng bầy chó tựa hồ không có hứng thú với sự trêu chọc của các cô gái, thậm chí chúng còn có chút tức giận, hướng về một hướng điên cuồng sủa vang.

Nam Tương Uyển nhìn theo ánh mắt của bầy chó, không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy con mèo trắng nằm trên tường một cách duyên dáng, thong thả liếm móng vuốt của nó.

“Gâu, gâu, gâu, gâu, gâu, gâu, gâu!”

Đàn chó đều nổi điên, đứng dưới tường mắng chửi con mèo.

Con mèo lớn màu trắng không những phớt lờ mà còn vươn vai khiêu khích, ngáp và tiếp tục liếm lông.

Cát Đông Tuyên sửng sốt, nói: "Vc! Con mèo này thật bình tĩnh!"

Chu Sa thì lại vui vẻ cười, "Nó đã làm gì mà chọc giận lũ chó tới mức này?"

Không lâu sau, một bà lão đi tới, chửi rủa và gọi lũ chó về, tay vẫn đang cầm một cái chậu rỗng.

Các cô gái nghe hồi lâu, đại khái hiểu được câu chuyện.

Hóa ra bữa trưa đã được chuẩn bị sẵn cho lũ chó, nhưng con mèo lớn màu trắng đã ăn vụng hết, thậm chí nó còn khiêu khích lũ chó trong trường quay.

Đàn chó thấy vậy liền đuổi theo con mèo trắng, ai ngờ nó chạy đến đầu tường lại nằm xuống, yên lặng chuẩn bị cho lần đi ăn tiếp theo.

Đây là công việc mỗi ngày, không bao giờ biết mệt mỏi của nó.

Sa Linh lắc đầu và nhận xét: "Thật là một con mèo có cá tính!"

Nam Tương Uyển lại nhìn lên. Lúc này, con mèo lớn màu trắng ngừng liếm lông và nhìn xuống. Con mèo có một con mắt màu xanh bên trái, và một con mắt màu cam bên phải.

Đôi mắt mèo tương phản về màu sắc nhưng toát lên vẻ sang trọng và quý phái.

Cát Đông Tuyên thốt lên: "Đôi mắt thật đẹp! Đây là loại mèo gì vậy?"

Sa Linh đưa ra câu trả lời: "Mèo sư tử là giống có đồng tử khác màu. Con mèo này nó thực sự rất đẹp"

Trong khi mọi người đang kinh ngạc, con mèo trắng đã nhẹ nhàng nhảy khỏi tường, đi thẳng đến chân Nam Tương Uyển và dụi đầu vào ống quần của cô.

Sa Linh: "Hả? Nó thích cậu!"

Cát Đông Tuyên: "Đẹp quá, A Uyển, tại sao cậu không nuôi nó? Sau này mình sẽ đến nhà cậu để cưng nựng nó mỗi ngày!"

Sa Linh: "Cậu nên nuôi nó A Uyển, hiện tại là mùa đông, mèo hoang không thể tránh rét nếu cứ lang thang, mùa đông này sợ là nó không sống nổi."

Nam Tương Uyển cúi xuống sờ bụng con mèo, nó vừa ngoan lại béo tròn!

Không thể tránh rét? Với bộ lông dài và những ngấn mỡ khắp người này, cộng với hành vi ăn vụng thành thói...

Nam Tương Uyển không đồng ý với lý lẽ của Sa Linh!

Nhưng con mèo này đúng là có duyên với cô, thậm chí nó còn bỏ qua Sa Linh, người được các loài động vật nhỏ được yêu thích nhất, mà tiến thẳng đến chỗ cô.

Thế là cô dùng một tay bế con mèo trắng, vác nó lên vai rồi lên xe.

Con mèo trắng không hề chống cự, thậm chí còn thoải mái híp mắt, gừ gừ.

Hiểu Đông đang ngâm nga một bài hát nhỏ trên ghế lái, cô theo bản năng cảm nhận được có người lên xe: “Quay phim tốt chứ, Nam tổng?”

Nam Tương Uyển không nói gì, nhưng con mèo đã trả lời thay cô.

“Meo—”

Hiểu Đông đột ngột quay đầu lại, thấy Nam Tương Uyển đang ngồi ở đó, ôm một con mèo trắng to mập nằm trên đùi.

Chiếc xe phía sau chở dồn các đồng đội về lại biệt thự.

Cát Đông Tuyên kéo cửa sổ xe xuống và hét lên: "Nhớ nghĩ ra một cái tên thật hay nhé! Lát nữa mình sẽ tìm cậu để cưng nựng con mèo!"

Nam Tương Uyển ra hiệu đồng ý, chiếc xe bên cạnh xe cô bắt đầu lái đi.

Hiểu Đông ngốc đến nỗi quên khởi động xe, hỏi: "Nam tổng! Em đã có ba con mèo ở nhà rồi!"

Nam Tương Uyển vuốt cằm con mèo lớn màu trắng: "Em nên đặt tên là gì nhỉ?"

Hiểu Đông: "Nam tổng! Em không biết nuôi mèo!"

Nam Tương Uyển: "Hai đồng tử khác nhau là một xanh và một cam sáng như ngọn lửa, lông thì trắng và mềm như sa tanh. Gọi nó là Bạch Diễm thì sao? "

Khóe miệng Hiểu Đông giật giật: "Em vui là được"

Cô không thể ngăn cản Nam tổng nhặt mèo, vậy nên hãy cứ để Cố Thiên Vương xử lý, dù sao cô cũng chỉ là trợ lý.

Hiểu Đông im lặng lái xe chở một người một mèo đến Ji Mansion.

Sau khi đỗ xe xong, Nam Tương Uyển lại vác con mèo lên vai, nghênh ngang đi vào sảnh chung cư.

Bạch Diễm cũng không sợ hãi hay căng thẳng, ung dung nằm trên vai cô, đuôi cụp xuống tự nhiên đung đưa.

Trở lại phòng 2202, Nam Tương Uyển nhớ lại quá trình khi Bắc Bắc lần đầu nuôi mèo, hình như là cần tắm để đuổi côn trùng?

Thôi, đi tắm!

Cô chạy vào phòng tắm, đổ đầy nước ấm vào bồn tắm, sau đó ra lệnh cho

Bạch Diễm dưới chân: "Vào đi! Tắm đi!"

Bạch Diễm nhìn cô, bất động.

Nam Tương Uyển: “Tắm đi!!!”

Bạch Diễm nhảy đến mép bồn tắm, nhìn trộm vào trong, sau đó lại ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.

Nam Tương Uyển xắn tay áo thả con mèo xuống nước.

Bạch Diễm ngay lập tức hiểu ra, nó bắt đầu bơi trong bồn tắm.

Nam Hướng Uyển: "? ? ?"