Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 45: Nổi tiếng



Đám nhóc chưa bao giờ thấy Tiêu Liêu hoạt bát như vậy, Sơn cũng chưa thấy bạn đời của mình thoải mái nghịch ngợm như vậy. Vì thế nhóm thú nhân dù lớn hay nhỏ, đều kiên nhẫn tò mò nhìn hai á thú ngây thơ này chơi đùa ầm ĩ.

Chơi đùa nguyên một đường, hắn còn chưa kịp đẩy cửa đã tự mở ra, Lan Loan từ trong cửa đã nhìn thấy Sơn, kinh ngạc nhướng mày: “Tiểu Sơn Tử sao ngươi lại tới chỗ ta thế? “

Thế nhưng Sơn còn chưa kịp lên tiếng, trong không trung đã truyền đến một trận gào thét, sau đó một vật có thân hình không nhỏ hướng đầu Sơn rơi xuống.

Nguy hiểm! Đồng tử Tiêu Liêu co rút lại, cậu đang định kéo Sơn ra, nhưng không đợi Tiêu Liêu chạy tới kéo người ra, tránh thoát thứ kia, Sơn đã thuần thục thủ thế xong, tiếp được vật kia sau khi xoay tròn đã giảm bớt lực kia, sau một vòng đã không còn bao nhiêu lực, hắn bắt lấy vật kia, nhe răng lộ ra hàm răng trăng tinh hô lên với không trung: “

Kiều Liêu còn chưa kịp chạy tới kéo người tránh né, ngọn núi đã làm chủ thế trận, bắt lấy vật đó, tự nhiên xoay người phóng thích lực lượng. , Chỉ sau một lượt, lực đập đã được giải tỏa, vật đó lọt vào tay hắn, nhe răng trợn mắt nhe hàm răng trắng, hét lớn: “Cám ơn người anh em! Sau này ta giúp ngươi bắt thứ tốt cho”

Con dơi khổng lồ kia lượn vài vòng kêu to vài tiếng mới bay đi, Kiều Kiều trên mặt đất đợi nó bay đi mới rùng mình, sờ sờ đám da gà nổi trên cánh tay, khẽ lẩm bẩm: “Quả nhiên dù chuột có thể bay được, cũng xấu như cũ.”

“Các ngươi còn tự chuẩn bị đồ ăn, sợ ăn nghèo nhà ta luôn sao?” Đột nhiên cửa bị mở ra, Lan Loan xuất hiện, vẫy tay với bọn họ, “Mau vào! Đúng lúc ta chuẩn bị nấu cơm.”

Nói đến đây, Tiêu Liêu giống như nhìn thấy lông trên người Sơn Tử dựng đứng cả lên, cậu cũng thấy kỳ lạ, Sơn ca rõ ràng ở dạng người, tại sao cậu có thể nhìn thấy lông của Sơn Tử ca dựng lên?

Tuy nhiên, ngay cả Sơn đều sợ tài nấu ăn của Lan Loan, lúc này dưới đáy lòng Tiêu Liêu mới chân chính xuất hiện sự tò mò và “kính nể” với tài nấu nướng của Lan Loan, nhưng cậu hiểu được đạo lý tò tò hại chết mèo, cho nên… Tài náu nướng thần kỳ kia, cậu không tính tự mình trải nghiệm.

Bên này Sơn bước nhanh đến trước mặt Lan Loan, thanh âm mang theo chút lấy lòng: “Tới nhà ngài ăn cơm sao còn dám để ngài nấu, ta vừa mới xử lý con mồi, để ta và Kiều Kiều làm là được, ngài đi nghỉ đi.”

“Này, Kiều Kiều.” Tiêu Liêu khẽ chọc chọc Kiều Kiều.

“Hả?”

“Chú Lan nấu ăn thật sự…”

Mới vừa nhắc đến chuyện này, Kiều Kiều liền giống như đeo lên một cái mặt nạ đau khổ, nhỏ giọng nói với Tiêu Liêu: “Cơm chú nấu, nhìn qua thì cũng đẹp, chính là… không biết tại sao, thịt không chín, hương vị cũng rất kỳ lạ, ta ăn cơm xong cả buổi chiều đều phải chạy vào toilet, từ đó trở đi Sơn lang không để ta ăn đồ chú nấu nữa.”

Tê – Tiêu Liêu hít sâu một hơi, đáng sợ như vậy sao? Quả thật là không nên tự mình trải nghiệm.

Cuối cùng vẫn là Tiêu Liêu giúp hai vợ chồng Sơn Tử ca nấu cơm trưa, không dám để Lan Loan động tay tới, cơm vừa xong thì Cụ và Để cũng trở về. Như thể ngầm hiểu với nhau, buổi trưa mấy người kia đều ở lại nhà Lan Loan ăn trưa.

Bữa cơm như bình thường, ngày tiếp theo trôi qua không có trở ngại như nước chảy mây trôi, phía sau Tiêu Liêu ngoại trừ có thêm một cái đuôi nhỏ luôn theo sau cậu, còn rất nghe lời, và một con gấu trúc nhỏ ra, có rất nhiều cơ hội để sờ sờ gấu trúc bên ngoài, thì tất cả mọi việc cứ trôi qua tự nhiên và bình đạm như vậy.

Chỉ là trong sự yên bình này nhất định có điều gì đó không bình thường – Tiêu Liêu trở nên nổi tiếng.

Mặc dù không đến mức tất cả người trong bộ lạc đều biết đến cậu, nhưng cũng lan truyền trong một số người.

Chẳng hạn như ở trong nhà có trẻ con, hơn nữa còn là mấy đứa có độ tuổi ngang Thái Thái.

Nguyên nhân cũng không khó đoán, sau khi được tộc trưởng thông qua đề nghị đào móng trước khi xây nhà của Tiêu Liêu, tộc trưởng Thành Man đã làm ra một hành động lớn, đã sớm sắp xếp người để chuẩn bị xây lại nền móng.

Vì vậy, lúc này Tiêu Liêu đã sớm nổi tiếng ở mức độ nhất định trong bộ lạc, hơn nữa lúc trước cậu ngoài ý muốn dùng nghiệm pháp Heimlich để cứu đứa nhỏ của Kiều Kiều, còn thị phạm một số thao tác cơ bản của nghiệm pháp đó, này coi như là lộ mặt một lần.

Nhưng... Yếu tố mấu chốt mà cậu khiến người khác chú ý tới, chân chính vẫn là nhớ đám nhóc đi theo cậu.

Chính là ngày mà cậu vô tình cứu đứa nhỏ của Kiều Kiều, cậu dẫn theo mấy đứa nhỏ ra ngoài hóng gió, đám nhóc đó chạy thật nhanh, xúm lại với mấy đứa nhỏ chơi thân trước kia.

Mà khoe khoang, là một thứ khắc sâu trong xương cốt của sinh vật giống đực, hơn nữa trước đó còn được Tiêu Liêu nhắc có thể “biểu diễn” kiến thức mình học được cho mọi người. Kết quả, trước khi Tiêu Liêu đi tới chỗ cây cổ thụ, đám nhóc đã gấp gáp thể hiện tài nghệ của chính mình rồi.

Đặc biệt là Đa Đa, cậu trở nên lắm lời, cũng không có thói quen giấu diếm, miệng như cái công tắc, có bao nhiêu nói bấy nhiêu, nói được bao nhiêu thì nói từng đó, cái miệng nhỏ tanh tách một tràng, tên nhóc thối, thế mà kể luôn mấy ngày này mình theo Tiêu Liêu làm gì, một chút cũng không kể sót.

Mấu chốt là ba đứa nhóc kia thỉnh thoảng sẽ bổ sung chỗ còn thiếu cho Đa Đa, để những người bạn nhỏ kia nhìn bọn chúng viết tên mình ngay ngắn như thế nào, còn có thể thành thạo cách đếm số, qua động tác và lời nói của chúng đều thể hiện sự hâm mộ cực lớn đối với nhóm tiểu thú nhân Thái Thái.

Đặc biệt Phân Phân còn miêu tả đến tài nấu nướng của Tiêu Liêu, mặc dù từ ngữ được sử dụng không hấp dẫn chút nào, nhưng không ảnh hưởng tới trí tưởng tượng của đám trẻ ở lứa tuổi này, kết hợp với biểu cảm nhỏ bữa cơm lúc đó vô cùng ngon của nhóm Thái Thái, cái loại hâm mộ nháy mắt liền đạt tới đỉnh.

Càng miễn bàn bọn họ chứng kiến Tiêu Liêu cứu một đứa nhỏ chuyển nguy thành an một cách thần kỳ như thế nào.

Điều thú vị hơn là, một số người thân của đám nhóc đó có mặt ở hiện trường, coi như trở thành một nhân chứng hàng thật giá thật, hơn nữa bọn họ cũng có người thân bạn bè từng tiếp xúc và quen biết Để và Cụ, ít nhiều cũng nghe được đánh giá của họ đối với Tiêu Liêu.

Sau khi về đến nhà, đám nhóc nói chuyện ồn ào, hơn nữa chính mình tận mắt thấy và nghe nói qua, lại đi hỏi thăm người xung quanh một chút…

Ah, thật là một quá trình hoàn hảo, trói chặt ánh mắt bọn họ với Tiêu Liêu, biết những miêu tả về Tiêu Liêu là đúng, duy nhất chỉ có một điều gây tranh cãi, chính là trước đó cậu dùng lời nói công kích Hùng gia.

Về phần xuất thân của cậu... là một á thú được một thú nhân nhặt được từ bên ngoài, còn ở trong nhà thú nhân kia, chuyện này mọi người tự hiểu trong lòng, ai ngu ngốc lại lấy chuyện đó ra nói?

Trong một khoảng thời gian, nhiều phụ huynh trong nhà có con trạc tuổi nhóm Thái Thái, đều vây quanh mấy người Lan Loan, Cụ, Để, thậm chí ngay cả Kiều Kiều ý thức tồn tại rất thấp đều đột nhiên bị kéo ra hỏi về tình hình của Tiêu Liêu.

Nhưng Tiêu Liêu cũng không biết nhiều về điều này, bởi vì cậu còn đang bận thảo luận với Trang Tử về việc làm đồ chơi bằng gỗ cho đám nhóc, những món đồ chơi đơn giản và tiêu biểu như trò ghép hình hẳn là không thể thiếu, lại làm ra cái cầu trượt, bập bênh đơn giản.

Tiêu Liêu cũng cố ý lọc thật nhiều cát sạch, dành một khoảng nhỏ ở góc tường, chất cát vào đó, đặt xẻng gỗ nhỏ, thùng gỗ nhỏ, cào gỗ nhỏ và mấy thứ khác, dành một nơi cho đám nhóc tự do nghịch cát, còn nói cho chúng, có thể tìm mấy thú chúng thấy thú vị đến để trang trí cho khoảng cát nhỏ này.

Sau khi làm xong mấy đồ vật này, đám nhóc đều chơi tới muốn điên rồi, Tiêu Liêu cũng không ngăn cản mà dẫn dắt chúng chơi một cách có trật tự và mục đích.

Ví dụ khi chơi cát, cậu tận dụng cơ hội để lồng ghép dạy các chữ cái mới cho chúng, trực tiếp viết lên cát để dạy chúng, cho chúng thi viết, hoặc đưa chúng ít đồ vật để ghép lại thành chữ, vân vân … đối với đám nhóc hiếu thắng này, hiệu quả thực sự rất tốt, trí nhớ hổ con trong lúc đó đặc biệt mạnh mẽ, tốc độ ghi nhớ từ mới cực nhanh, trực tiếp kích thích mấy bạn nhỏ khác tăng tiến độ học tập.

Mà trong quá trình chơi cầu trượt và bập bênh, Tiêu Liêu dạy đám nhóc đếm số, ngươi một chút ta một chút đếm tới hơn hai mươi số, Tiêu Liêu thừa dịp đám nhóc cực nhiệt tình với trò cầu trượt, nói rằng ai có thể đếm số mà không mắc lỗi nào, đếm được nhiều nhất, người đó có thể độc chiếm cầu trượt trong một thời gian, những người khác chỉ có thể đứng hắn chơi.

Rõ ràng là, phương pháp vừa học vừa chơi của Tiêu Liêu, trong lúc đám nhóc ở giai đoạn mới mẻ và yêu thích đồ chơi mới, đã dạy cho chúng được không ít. Cũng may đám nhóc ngoan ngoãn lại thông minh, nếu không cũng không thuận lợi như vậy, đây là tiếng lòng của Tiêu Liêu.

Mà mấy ngày nay, đám nhóc kia cũng cực kỳ tích cực chạy tới nhà Lan Loan. Nếu không phải bị cha mẹ thúc giục, còn sẽ tùy thời có thể tức giận thì đám nhóc tuyệt đối không bỏ được mấy món đồ chơi, ngay cả ngẫu nhiên gặp được tiểu đồng bọn trước kia ở trên đường tới nhà Lan Loan, đám nhóc cũng chưa nói được mấy câu đã rống lên muốn chạy tới nhà Lan Loan.

Đám nhóc sau khi khó khăn vượt qua cơn cuồng nhiệt kia, cũng kích thích sở thích của nhóm tiểu đồng bọn ngày trước đến cực hạn, tuổi còn nhỏ đã như ông cụ non đi miêu tả kỹ càng tỉ mỉ hình dáng của mấy món đồ chơi và đa dạng cách chơi cụ thể.

Dùng ngữ khí bình tĩnh, nói ra đồ vật mà đám bạn cũ mong muốn, ai, tư vị đó thật sự là — không tốt lắm nha, hi hi.

“... Ai, cầu trượt đó thật ra là ngươi leo lên, sau đó ngồi ở trên đó rồi trượt xuống, trượt phát liền xuống dưới, bên dưới còn có cái đệm, dù ngươi có ngã cũng không đau.”

“Kỳ thực không chỉ có thể ngồi để trượt xuống, mà chúng ta cũng có thể nằm, nằm sấp trượt xuống, cứ như vật, thế là xong.” Hươu sao nhỏ Tuấn Tuấn đặt hai tay lên lưng Thái Thái, bắt chước tư thế nằm sấp khi chơi cầu trượt, chậm rãi “trượt xuống dưới”>

“Thật ra Đa Đa thích bập bênh nhất.” Thỏ con lôi kéo ưng nhỏ giả vờ ngồi trên bập bênh, “hết đợt này đến đợt khác”, “Có thể nghiêng lên như thế này, chơi rất vui! Nhưng ta không thích chơi với Thái Thái! Bởi vì hắn quá nặng, luôn nâng ta lên cao mà không cho ta xuống, ta còn không nhấc được hắn lên.”

Thỏ con mếu máo, giống như chuyện này rất không vui.

Thái Thái bị nói vậy, có vẻ hơi chột dạ, im lặng rụt cổ lè lưỡi, sau đó khéo léo chuyển chủ đề: “Miên Miên chơi xếp hình rất giỏi!”

“Trò chơi ghép hình?” Tiểu giống cái duy nhất trong nhóm thấy hứng thú đối với đồ vật có tên hay này.

“Ừm, chính là một tấm bảng gỗ như thế này, sau đó lại chia thành nhiều tấm gỗ nhỏ khác nhau.” Ưng nhỏ nhặt một nhánh cây vẽ một bức tranh trên mặt đất, đáng tiếc là hình vẽ không giống lắm, nhưng cái này không đánh mất sự tò mò của các bạn nhỏ đổi với thứ này.

“Thái Thái, chúng ta cũng muốn thử trượt cái kia.” Tiểu hồ ly Tiểu Vũ vểnh lên đôi tai to đỏ như lửa, nịnh nọt đung đưa cái đuôi lớn mềm mại, khuôn mặt cũng mềm mại cầu xin đối với hổ con.

“Còn có bập bênh nữa!” Tiểu á thú Tịch Tịch bổ sung nói.

“Hạt cát, ta muốn biết cát chơi như thế nào, Đa Đa ~” Tiểu Thất là một tiểu á thú khác cầm lấy tay Đa Đa lắc mạnh, Đa Đa bị cậu lắc không dừng lại được.

Những người khác cũng tham gia đội ngũ cùng nhau xin nhóm Thái Thái dẫn mình đi mở mang đầu óc, sau đó chơi thử..

Tục ngữ có câu, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tiểu thú nhân cũng không thoát khỏi sự nũng nịu mềm mỏng và yêu cầu của tiểu á thú và tiểu giống cái...