Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 30: Giáo huấn hùng hài tử



“Ồ? Bắt nạt bọn nhỏ sao? Thật không?” Tiêu Liêu vẻ mặt nhu hòa, cười nói.

“Đa Đa, lại đây.” Tiêu Liêu nhẹ nhàng nói, như thể hình ảnh nghiêm khắc đáng sợ trước đó không tồn tại.

Thỏ con Đa Đa không hiểu gì đi đến trước mặt Tiêu Liêu, mà hai đứa hùng hài tử thấy Đa Đa dễ bắt nạt đang ở gần chúng, lập tức giãy giụa, biểu tình giữ tợn, duỗi tay đá chân muốn đến gần Đa Đa hơn, sau đó giáo huấn cậu.

Này dọa Đa Đa lui lại mấy bước, sắc mặt Tiêu Liêu vẫn dịu dàng như cũ, nhưng động tác trên tay lại không qua loa, nhấc hai thằng nhóc hỗn láo lên lắc hai lần, làm bọn nó không đứng được, ngã trên mặt đất, ngoài miệng vẫn giả vờ ngạc nhiên nói, “A, các ngươi đều lớn như vậy, tại sao ngay cả đứng cũng không vững? Mấy đứa nhỏ kia còn bé hơn các ngươi còn có thể chạy nhảy vững vàng, sao các ngươi lại vô dụng như vậy nha? Các ngươi còn lớn hơn so với bọn nhỏ mấy tuổi, thật lãng phí mà, tốn công nuôi các ngươi, cha mẹ các ngươi có phải cũng ghét bỏ các ngươi đúng không? Họ có nói qua các ngươi rất phiền linh tinh gì đó chưa? Ta đoán nhất định là có, dù sao các ngươi cũng thật sự rất phiền phức.”

Giọng nói của Tiêu Liêu rất chậm rãi dịu dàng, nhưng lời nói của cậu lại sắc như dao, lập tức đâm thẳng vào lòng của hai đứa nhóc, hai mắt bọn chúng đỏ hoe, thanh âm nghẹn ngào phản bác: “Không có! Đều tại ngươi, ta mới không thể đứng vững! Ta mạnh hơn bọn nó nhiều! Ba mẹ sẽ không ghét chúng ta đâu! Bọn họ không làm thế!”

“Bọn họ sẽ không chán ghét chúng ta! Bọn họ đều nói thích chúng ta nhất!”

Ôi, vẻ mặt Tiêu Liêu thì ra là thế lại không thực sự để tâm, nhìn hai thằng nhóc càng tức giận, càng kịch liệt giãy giụa hơn, hai tay Tiêu Liêu nắm chặt, ánh mắt khinh bỉ nhìn chúng, sau đó chờ chúng tốn công vô ích dừng lại.

Hừ, nhóc con bảy tám tuổi là độ tuổi phiền nhất, không mấy cha mẹ có thể dùng giọng điệu hay lời nói để thể hiện sự bất mãn với con mình trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Huống chi, loại hùng hài tử này chơi xấu không phân biệt đối tượng,

ngay cả cha mẹ ruột của mình cũng dám thái độ, mà loại cha mẹ nuôi dạy ra đứa con như này, rất ít khả năng không liên quan tới cha mẹ chúng, đương nhiên tính tình cha mẹ chúng cũng không tốt lắm.

Mà Tiêu Liêu tử vẻ mặt và lời nói của hai đứa nó đã nhìn ra, cha mẹ bọn họ chắc chắn cũng từng có hành vi thể hiện sự mất kiên nhẫn của mình với con họ.

“Bọn họ thật sự thích các ngươi nhất sao? Các ngươi có điểm nào để người khác thích đâu? Bắt nạt người yếu hơn sao? Không thể nào, hành vi đáng ghét như vậy, thật sự sẽ có người thích à?” Ngữ khí Tiêu Liêu thong thả, còn có chút lưu loát cởi mở, nhưng lời nói ra lại vô cùng khiến người khác tức giận?

“Thật sự thích chúng ta! Là thật!”

“Cha me đều nói yêu chúng ta nhất, bọn họ từng nói thế!”

Hai thằng nhóc cố kìm nước mắt, đỏ mặt tía tai hét lên.

“Nếu cha mẹ đều nói thích các ngươi, vậy nói xem họ thích các ngươi ở điểm nào! Nếu các ngươi không nói, vậy chúng ta cùng phân tích xem.” Tiêu Liêu tỏ vẻ mình kỳ thật không muốn phân tích đâu, nhưng lại không thể không làm thế được, nhìn hùng hài tử càng lúc càng giận.

Mà hùng hài tử bị chọc tức hít một hơi thật sâu, mặt đỏ gay, nước mắt cũng sắp rơi xuống, bộ dáng như vậy so sánh với đám nhóc được Tiêu Liêu bảo vệ cũng dần không còn không vui ở trong lòng, vẻ mặt hả giận vui vẻ, khiến Tiêu Liêu đỡ bực mình không ít.

Vốn dĩ ta muốn để Đa Đa lại gần các ngươi, nhìn xem cái gì gọi là làm người khác phiền chán, chính là các ngươi tuổi còn nhỏ đã có thói quen tùy tiện đánh người.” Tiêu Liêu bất đắc dĩ thở dài, hòa ái dễ gần nói với bọn nhỏ, “Ta không thể để hai ngươi bắt nạt nhóm bảo bối của ta được, cho nên Tuấn Tuấn, Phân Phân, Thái Thái đều đứng cạnh Đa Đa đi, nhớ rõ cách bọn chúng xa chút, bảo vệ tốt tiểu Đa Đa bị chúng dọa cho.”

“Ưm ưm!” Hổ con nghe vậy vội vàng gật đầu đáp, tiến lên ôm lấy thỏ con, ánh mắt cảnh giác nhìn hai hùng hài tử bị khống chế.

“A, ngoan quá! Anh Tiêu thích nhất đứa trẻ đoàn kết nghe lời lại đáng yêu như mấy đứa!” Miệng Tiêu Liêu như bôi mật,, lời nói ngọt ngào trực tiếp chạm đến trái tim của bọn trẻ, khiến đám Phân Phân xấu hổ mím miệng cười.

“Ta, chúng ta ngoan ngoãn nhất! Ngoan hơn bọn họ! Bọn họ không tốt! Đánh người!” Ưng nhỏ bĩu môi duỗi tay bàn tay bé xíu chỉ bọn chúng.

Tốt hơn bọn chúng!

“Ừm, Phân Phân nói rất đúng, tùy tiện đánh người là không tốt, sẽ đáng ghét giống bọn chúng.” Tiêu Liêu dịu dàng nhìn bọn nhỏ, “Mấy đứa khác cũng nói một chút tại sao bọn họ lại đáng ghét đi?”

“Bọn họ cướp đồ! Cướp con bướm của chúng em! Kia rõ ràng là em với Đa Đa bắt được!” Nhắc đến đây, vẻ mặt hổ con rất phẫn nộ.

“Tốt lắm, không có sự đồng ý đã cướp lấy đồ của người khác, cái này làm cho người khác rất ghét, mấy đứa đừng học bọn chúng nha.”

Bọn nhỏ đều sôi nổi gật đầu đáp ứng, sau đó hươu sao nhỏ nói: “Em, em rất ghét miệng của bọn hắn, bọn hắn nói gì đều khiến em rất giận! Em muốn đánh bọn hắn!”

“Đúng đúng! Rất tức giận, em cũng muốn đánh bọn hắn!” Thỏ con khẽ vung nắm đấm.

“Mấy đứa rất tức giận phải không?”

“Ừm!” Bốn cái đầu nhỏ gật đầu thật mạnh, tai thỏ con, hổ con, hươu sao nhỏ, còn có cánh chim ưng đều run lên, cực kỳ đáng yêu.

“Vậy thì mấy đứa không được học cách ăn nói của chúng nha, nói chuyện nhưu vậy, mấy đứa ghét, người khác cũng sẽ ghét, nếu mấy đứa nói chuyện đáng ghét như vậy, chính mấy đứa cũng sẽ trở nên đáng ghét, mấy đứa muốn mình đáng ghét giống chúng sao?”

“Không muốn!” Chất giọng sữa đồng thanh trả lời, khiến Tiêu Liêu dịu dàng cười.

“Vậy các em nói được thì phải làm được, làm không được, anh Tiêu sẽ phạt đó.” Tiêu Liêu híp mắt, rõ ràng nụ cười rất dịu dàng, lại là đám nhóc cảm thấy không rét mà run, nhao nhao gật đầu đảm bảo chính mình sẽ không.

“Vậy còn ai lại nói chuyện bọn chúng đáng ghét chỗ nào sao?” Tiêu Liêu cười lắc lắc hai thằng nhóc trong tay, nhận được sự giãy giụa vô ích của chúng.

“Bọn họ bẩn! Đầu tóc bẩn, mặt cũng bẩn, tay bẩn, quần áo cũng bẩn! Bọn họ rất bẩn! Em không thích bọn họ!” Thỏ con chỉ vào hùng hài tử nói ra những lời khiến người khác ngạc nhiên.

Tiêu Liêu cũng kinh ngạc liếc nhìn thằng nhóc trong tay, phát hiện bùn đất trên tay đều cọ hết lên người chúng, mà hai thằng nhóc này quả thực rất bẩn, thỏ con miêu tả không có gì nói quá.

“Đúng đúng đúng, nhìn bọn hắn đi, thật bẩn.” Ba nhóc còn lại lập tức tập trung vào vấn đề này, thảo luận không ngừng.

“Ngay cả em với Đa Đa đi bắt bướm cũng không bẩn tới như vậy nha.” Hổ con kiêu ngạo nói.

“Ừm , ngày nào mẹ cũng tắm cho em, mẹ nói thời tiết nóng như vậy nếu không tắm, cả người sẽ ngứa ngáy xuất hiện sâu bọ. Mỗi ngày em cũng tắm cho sừng nhỏ của em nữa.” Hươu sao nhỏ sờ sờ cặp gạc nai bé xíu mình dốc lòng bảo vệ.

“Em cũng vậy, mẹ em nói lông em màu trắng là đẹp nhất, nếu bẩn, các anh chị sẽ không chơi với em đâu.” Thỏ con bĩu môi.

“Ừm, ừm, mặc dù không thích tắm rửa, nhưng em ngày nào cũng tắm rửa, cha nói không rửa sạch lông chim, sau này em sẽ không bay cao được.” Chim ưng nhỏ để ý nhất là chuyện cậu sau này có bay cao được như cha mình không. “Đúng vậy, nếu không tắm rửa sạch sẽ, Thái Thái, Tuấn Tuấn và Đa Đa sẽ trở nên xấu xí, Phân Phân sẽ bay cao không nổi, còn sinh bệnh khó chịu, cho nên sau này mấy đứa nhất định phải chú ý tự tắm rửa sạch sẽ, đã đáng yêu còn khỏe mạnh, như vậy mới có càng nhiều người thích các em.” Trên thực tế, Tiêu Liêu chưa từng nghĩ tới cậu sẽ lợi dụng hai thằng nhóc này một chút, khiến bọn nhỏ chú ý tới vấn đề vệ sinh, hùng hài tử làm công cụ tốt như vậy, cậu đột nhiên không nỡ thả chúng đi.

Nhưng vào lúc này, cậu đột nhiên nghe được hai tiếng khóc chói tai.

“Ô oa oa ——”

Tiếng khóc phát ra từ hai thằng nhóc bị cậu khống chế nãy giờ, hai tên nhóc này khóc thật thảm thiết, vẻ mặt khoa trương, nước mũi chảy ròng ròng, chảy vào trong cái miệng to của chúng, đôi mắt thỉnh thoảng chớp một cái làm nước mắt chảy xuống, có lúc còn nuốt nước miếng cắt ngang hành động rơi nước mắt của chúng, cộng với hành động lấy tay quệt nước mắt, nước mũi rất tự nhiên, làm cho cánh tay hai thằng nhóc nhớp nháp, bẩn thỉu.

Tiêu Liêu và đám nhóc nhìn thấy trợn mắt há mồm ghét bỏ. Động tác đám nhóc đồng loạt lau cánh tay mình một chút, ý đồ như muốn lau đi mấy thứ bẩn thỉu, Tiêu Liêu cũng cảm thấy lạnh sống lưng.

Nhưng mà thấy hai thằng nhóc đều đã bị bọn họ bắt nạt đến phát khóc, Tiêu Liêu quyết định đốt thêm chút lửa, giọng điệu vẫn trêu đùa như cũ: “Này, chưa chi đã khóc rồi hả, hai đứa nhỏ bị các ngươi ấn trên mặt đất đánh cũng chưa khóc nhé, chúng ta mới nói mấy câu các ngươi đã khóc rồi? Thực không có sự kiên cường mà thú nhân nên có, mấy đứa nhỏ mới sinh còn khỏe hơn các ngươi.”

Nghe những lời này, hùng hài tử vốn đã khóc thê thảm lại càng khóc thảm thiết hơn, nhưng Tiêu Liêu không hề dao động, chỉ yên lặng nhìn bọn chúng khóc, mãi đến khi cảm xúc dần dần bình tĩnh lại, tiếng khóc thút thít chậm rãi dừng lại mới tiếp tục nói.

Có điều lúc này vẻ mặt Tiêu Liêu đã nghiêm túc hơn, cậu quay mặt hai thằng nhóc đang nức nở quay về phía mình, nhìn thấy trong mắt bọn chúng lộ ra vẻ sợ hãi mới hài lòng nói: “Cảm nhận được cái gì gọi là ỷ lớn hiếp bé chưa? Ta bắt nạt các ngươi là ỷ lớn hiếp nhỏ, mà các ngươi bắt nạt những người bé hơn mình cũng là ỷ lớn hiếp nhỏ, cảm giác bị bắt nạt thoải mái không?”

Hai thằng nhóc vừa nhỏ giọng nức nở vừa khẽ lắc đầu.

“Không thoải mái? Không thoải mái là được rồi, lúc các ngươi bắt nạt người yếu hơn tốt nhất nên suy nghĩ một chút, có thể có người lớn hơn mình đến bắt nạt mình không.” Ánh mắt Tiêu Liêu rất nghiêm túc, nhìn hai hùng hài tử đang cúi đầu, “Nếu một trong hai ngươi nghĩ đến, ngày hôm nay đã không bắt nạt mấy đứa nhóc yếu hơn mình, cũng không bị ta bắt được rồi giáo huấn.”

“Sau này không được tùy hứng bắt nạt kẻ yếu, nghe chưa!” Ngữ khí Tiêu Liêu đột nhiên trở nên sắc bén, dọa hai thằng nhóc đang sợ hãi vội vàng gật đầu, rụt rè ngước mắt liếc Tiêu Liêu một cái.