Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 28: Bước đầu xây dựng một khu vườn với những đứa trẻ đáng yêu



“Đáng tiếc đã bị đám quỷ đói đầu thai kia ăn no rồi, có điều Vũ Thiến nói tối nay cô ấy sẽ mang thêm một ít, không sao, hai người cứ thoải mái ăn đi, chúng ta đi tìm đám kia.” Lan Loan nhún vai, vừa định đi đã bị Để kéo lại hôn mạnh một cái mới buông tay.

Lan Loan vẻ mặt chán ghét, “Chậc, không đứng đắn, ăn cơm của anh đi. Chúng ta đi, Tiểu Tiêu.”

“Ồ.” Tiêu Liêu vội vàng đuổi theo, khóe mắt liếc qua Cụ đang cười trộm cùng Chú Để biểu tình bất đắc dĩ, sau đó chính mình cũng bất giác nở nụ cười.

Bên này vài vị phụ huynh ở đây đang ngồi ôm con mình tám chuyện, chỉ là thanh âm đều rất nhỏ, Tiêu Liêu nhìn kỹ, phát hiện bọn nhỏ đều yên lặng an ổn nép vào lòng mẹ hoặc cha, lim dim sắp ngủ.

Vì thế hai người cũng không dám nói chuyện to tiếng hay có bất cứ hành động lớn gì, bắt chước những người này nhỏ nhẹ, mềm giọng trò chuyện, sau đó đám nhóc nằm trong lòng cha hoặc mẹ, được cha mẹ nhẹ nhàng vuốt lưng, chỉ một lát sau đã ngủ.

Vài người rón rén đặt đứa nhỏ lên giường của Lan Loan, sau đó cẩn thận đi ra ngoài đóng cửa lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mãi đến lúc cách cánh cửa thật xa mới dám lớn tiếng nói chuyện.

“Có lẽ chúng nó đã ngủ rồi, mệt thật.” Tố Diệp hoạt động bả vai một chút, xoay cổ.

Tiêu Liêu thấy vậy đi tới sau lưng cô, vươn tay giúp cô mat-xa, thu được vẻ mặt kinh ngạc của cô: “Ai u, Tiêu Liêu nhéo thật thoải mái, bây giờ không thấy khó chịu nữa, thật lợi hại, Tiểu Tiêu, không ngờ cháu còn biết cả mấy thứ này.”

Tiêu Liêu ngượng ngùng cười cười, ở hiện đại, viện trưởng mẹ cậu cũng hay bị đau nhức xương khớp ở vai và lưng, nhưng bà ấy đều chịu đựng vì muốn tiết kiệm tiền cho cậu, vì thế chờ lớn hơn chút cậu đã tự tích tiền đi tìm mua một số sách cũ dạy về xoa bóp, tự học để giảm đau cho bà ấy, dần dà cũng luyện được chút tay nghề.

“Cháu tự học được, giúp được cô là tốt rồi.”

“Thế à, vậy cô cũng thử xem.” Huỳnh chủ động đi tới, rất hào phóng đưa lưng cho Tiêu Liêu.

Cứ như vậy, mấy người đều thử để Tiêu Liêu mát xa cho, ồn ào khen cậu giỏi, cũng bày tỏ ghen tị sâu sắc với Lan Loan, nhưng Lan Loan đối với điều này lại tỏ vẻ vô cùng đắc ý, làm mấy người lại nổi giận.

Tiêu Liêu ở một bên cười gượng, mà Cụ cùng Để sau khi cơm nước xong đã đi ra, nhìn thấy bên này có “chiến trương” liền không có đi qua, Cụ khoa tay múa chân ra hiệu cho Tiêu Liêu rồi cùng Để ra cửa.

Tiêu Liêu vẫy tay với bọn họ, vừa mới quay đầu lại liền bị trận chiến trước mặt làm cho sợ hãi, trong đó có mấy vị phụ huynh đang duy trì tư thế vươn cổ nheo mắt nhìn hắn chằm chằm, Tiêu Liêu cẩn thận hỏi: “Đây là làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”

Nhưng họ lại không trả lời, chỉ tiếp tục tư thế của mình, đồng thời lắc đầu.

Đối với điều này, Tiêu Liêu trên đầu toàn dấu hỏi chấm nghiêng đầu, cuối cùng tình huống này là thế nào?

Vẫn là Lan Loan phá vỡ sự im lặng trước, “Bây giờ cũng ăn xong cơm rồi, mấy đứa nhỏ cũng ngủ, không có việc gì làm, hiện tại chúng ta đi dọn dẹp phòng chứa đồ chút đi, khi bọn nhỏ tỉnh dậy là có thể dùng, các ngươi không có ý kiến ha.”

Tất cả người có mặt ở đây đều lắc đầu, vì vậy Lan Loan vỗ tay quyết định, mọi người cùng nhau làm việc. Sau khi lấy vài miếng giẻ lau và một xô nước, mấy người cùng đi đến căn phòng nhỏ hơn một chút kia.

Mở cửa, vài người đi đầu bị tro bụi làm cho sặc chút, sau đó vội vàng bắt tay vào thu dọn, khí thế ngất trời.

Cũng may trong phòng không quá bừa bộn, chỉ có hơi nhiều bụi bặm, sau khi xách ra mấy thùng nước liền quét tước sạch sẽ.

Trùng Anh chống eo, lau mồ hôi trên đầu, nhìn căn phòng sạch sẽ trống trải, cười nói với Tiêu Liêu: “Từ giờ trở đi đây là nơi cậu dùng để trông đám nhỏ, nhìn có vẻ hơi trống trải, còn thấy thiếu gì nhớ nói cho chúng ta, cuối cùng vẫn là để con mình dùng, chúng ta sẽ cố hết sức.”

“Chính là như vậy, nếu thiếu cái gì cứ nói ra, đều là để con mình dùng, mọi người sẽ cố gắng hỗ trợ.” Ba người khác đồng ý với lời nói của Văn Văn.

Tưởng tượng căn phòng này sẽ sớm thuộc về cậu và đám tiểu thiên sứ kia, nội tâm Tiêu Tiêu cũng rất kích động, gật đầu lia lịa với bọn họ, tỏ vẻ chính mình sẽ làm vậy.

Thấy đứa nhỏ này vui vẻ như vậy, mấy vị phụ huynh cũng bật cười, quả nhiên vẫn chỉ là một đứa trẻ, dễ dàng vui vẻ như vậy.

Mà họ vừa chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc, đã nghe thấy mấy giọng sữa ở ngoài cửa gọi họ.

“Mẹ mẹ.”

“Cha, cha ở nơi nào?”

“A, ta ở đây.” Tất cả phụ huynh vội vàng đi ra ngoài, chỉ chừa lại Tiêu Liêu và Lan Loan.

Đợi căn phòng được dọn dẹp hoàn toàn, liền thấy mấy vị phụ huynh mang đám nhóc vào.

“Các con về sau sẽ chơi cùng anh Tiêu ở đây, có vui không?” Tố Diệp chống tay lên đầu gối, mỉm cười nhìn bọn trẻ.

Các bạn nhỏ nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu, nói: “Không vui”.

“Hả?”

Không chỉ có Tố Diệp, mà tất cả mọi người đều sửng sốt.

“Vì sao, các em nói cho anh biết được không?” Tiêu Liêu ngồi xổm trước mặt đám nhóc, có chút khẩn trương hỏi.

“Nơi này thật trống trải, không có gì cả.” Hổ nhỏ là đứa thứ nhất chỉ gian phòng trống, khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là ghét bỏ.

“Đúng đúng đúng vậy, nhìn không có gì chơi vui cả.” Mấy đứa khác cũng nhăn mặt lại, hiển nhiên rất bất mãn với nơi trống trải này.

Hóa ra là như vậy, mấy người lớn đều thở phào nhẹ nhõm.

“Không phải chỗ này lúc nào chán như vậy đâu, bọn anh sẽ đặt một cái bàn ở đây, một chiếc ghế nhỏ, lấy một tấm gỗ làm bảng đen tới còn có mấy cái bàn cát để dạy các em học, anh còn làm một ít đồ chơi để đây cho các em chơi, mấy đứa có thể lấy đồ chơi mình thích mang tới đây chơi luôn … “Tiêu Liêu giọng điệu dịu dàng nói rất nhiều, mỗi khi nói ra một câu, cậu đều nhìn thấy ánh mắt của bọn trẻ sáng lên một chút.

“Hiện tại các em có nguyện ý sắp xếp nơi này thành bộ dáng mấy đứa muốn cùng anh không?” Tiêu Liêu hơi nghiêng đầu, cười rất dịu dàng và thân thiện.

“Nguyện ý nguyện ý!

Hổ nhỏ hưng phấn vẫy tai hất đuôi, lỗ tai thỏ con dựng đứng, đôi cánh ưng nhỏ run rẩy, mà đôi sừng bé tí trên đầu hươu sao nhỏ dường như cũng đang chuyển động?

Dù sao đám nhóc có vẻ rất hưng phấn, cảm giác nóng lòng muốn thử.

Cái bàn dễ làm, nhà Lan Loan có sẵn một chiếc bàn ăn dự phòng bằng đá lớn, phiến đá không theo quy tắc có hình dạng như quả trứng, chân bàn làm bằng gỗ, kích thước tương đối phù hợp với đám nhóc kia.

Vài người hợp sức đặt cái bàn tại nơi mà Tiêu Liêu yêu cầu, sau đó tìm được bốn cái ghế phù hợp trong nhà Lan Loan, Trùng Anh và Văn, đặt bên cạnh cái bàn.

Tiếp theo Tiêu Liêu tìm một tấm gỗ nhỏ có kích thước vừa phải, lấy bó củi chưa cháy hết từ đáy nồi ra làm bút, viết thử trên tấm gỗ, phát hiện có thể viết được liền lưu loát viết một chữ “a”, đưa cho đám nhóc tò mò đã ngồi trên bàn xem, cười hỏi, “Mấy đứa còn nhớ cách đọc chữ này không? Nếu ai không nhớ ra sẽ có hình phạt nha.”

Sau đó, cậu nghe được giọng nói tự tin mười phần của đám nhóc, “A!”

“Oa! Tất cả vẫn còn nhớ! Giỏi quá!” Vẻ mặt Tiêu Liêu khoa trương, sau đó vỗ tay khen bọn nó.

Đám nhóc thấy vậy cũng bắt chước Tiêu Liêu, cười khanh khách tự vỗ tay khen mình.

Phụ huynh ở một bên nhìn trong lòng cảm thấy được an ủi, Vũ Thiến xúc động nói: “Ta chưa thấy Đa Đa như vậy bao giờ, xem ra để Tiêu Liêu trông bọn trẻ, là chúng ta may mắn gặp đúng người.”

“Đúng vậy, mặc dù tuổi cậu ấy không lớn bằng chúng ta, nhưng ở phương diện trông trẻ, chúng ta xác thực không bằng cậu ấy, đừng nghĩ chúng ta đã nuôi lớn bọn trẻ.” Tố Diệp chậm rãi nói, làm cho mấy vị phụ huynh đã từng trông con ngồi đây đều đồng ý.

“Được rồi, đừng giả vờ sâu sắc ở đây nữa.” Trùng Anh sốt ruột xua tay, nhìn Tiêu Liêu đang dạy bọn trẻ đếm số lúa mì vô tình để hạt lúa rơi xuống quần áo, nói: “Ta thấy chúng ta ở đây cũng không có việc gì, dứt khoát tự giác chút, tự mình tìm chỗ nào mát mẻ ngây người đi.”

“Tự giác cái gì, ta thấy ngươi là sợ bị hổ con kia nhà ngươi bám lấy đi.” Lan Loan quệt miệng, biểu tình ta đã nhìn thấu ngươi.

Mà biểu cảm của mấy người khác cũng giống hệt Lan Loan, chọc Trùng Anh tức giận trợn trắng mắt.

Nhưng nói thì nói vậy, thân thể của bọn họ lại rất thành thật cùng đi ra ngoài, động tác rất cẩn thận, không có ai để cho đám nhỏ chú ý.

Bọn họ vừa đi không lâu, bên Tiêu Liêu cũng kết thúc, hắn dẫn đám nhóc khát nước đi tìm nước uống cũng không biết mấy vị phụ huynh đi đâu, có điều bọn nhỏ cũng không để ý, cho nên Tiêu Liêu cũng không nhắc tới.

Chờ sau khi bọn trẻ dùng ống trúc làm gáo uống no nước, Tiêu Liêu bèn hỏi chúng: “Mấy đứa biết chỗ nào có cát không?”

“Ừm.” Bọn nhỏ suy nghĩ một chút, sau đó thay đổi sắc mặt, đồng thanh đáp: “Em biết.”

Bàn cát đã được giải quyết xong, trong lòng Tiêu Liêu vui vẻ, liền hỏi: “Cách đây có xa không? Các bạn nhỏ đáng yêu đưa anh đến đó được không?”

“Không xa không xa, chúng em có thể chỉ đường cho anh Tiêu nha.” Đa Đa vừa nói vừa cử động lỗ tai, Tiêu Liêu nhìn mà trong lòng tê dại mềm mại.

“Hiện tại chúng ta liền đi xem một chút đi.” Vì vậy Tiêu Liêu mỗi tay ôm một đứa nhỏ, còn lại hai đứa theo sau, cứ như vậy vui vẻ hòa thuận ra ngoài.

Nhà của Cụ hơi hẻo lánh, đang là mùa hè, là mùa cây cỏ xum xuê, không ít bươm bướm bay lượn trong tiết trời se lạnh, nhảy múa trên không trung, đám nhóc nhìn rất thích thú, thậm chí hổ nhỏ và thỏ con còn hóa thánh hình thú nhào về phía mấy con bướm.

Chỉ thấy một chú hổ con sặc sỡ với cái đầu tròn vo, không kém phần mộc mạc đáng yêu, đang vui vẻ đuổi theo một con bướm xinh đẹp bằng đôi chân ngắn cũn cỡn của mình, sau đó không cẩn thận mà bổ nhào lên người một đứa nhóc khác.

Bị hổ con nhào tới hóa ra là một con thỏ con đáng yêu trắng như tuyết, nó vốn dĩ đang nằm sấp để tập trung sức lực, chuẩn bị nhảy lên, rồi nhảy vào con bướm mà nó đã nhắm trúng kia, kết quả nó vừa muốn nhảy lấy đà, đã bị hổ con bay tới đè dưới thân.

Mà con bướm xinh nó nhìn trúng, đã đập đôi cánh xinh đẹp của nó, chậm rãi bay lên một cách duyên dáng như đang khiêu vũ, rồi bay về một nơi rất xa mà nó không thể chạm tới.

Mắt thấy con bướm sắp bắt được còn bay đi, thỏ con cụp tai xuống, đôi mắt như hồng ngọc hung hăng trừng hổ con còn đang nằm bò trên người mình.

“Cậu trả bướm cho tôi!” Tiểu nãi khang vừa tủi thân vừa hung dữ nói.