Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 22: Học được kiến thức mới, hoàn thành nền móng



Sau đó đám nhóc liền đi theo Tiêu Liêu, nghiêm túc lặp lại chữ “a” nhiều lần, cũng dưới sự sửa chữa của Tiêu Liêu, chữ viết dần trở nên đều đặn hơn, không nói có đẹp hơn nhiều hay không, nhưng từng nét bút đều viết cực kỳ ngay ngắn.

Tiêu Liêu cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, xóa đi chữ viết của mình và đám nhóc, để đám nhóc viết lại một lần nữa.

Một lần này đám nhóc đều viết thực nghiêm túc, từng nét từng nét một, lâu lâu lại dùng tay lau mặt, cọ một ít tro bụi lên mặt còn không biết.

Tiêu Liêu nhìn một màn này chỉ cảm thấy nội tâm mềm mại, đám nhóc này thật sự quá ngoan, Tiêu Liêu không biết nghĩ tới cái gì, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, cậu vội vàng quay đầu chớp chớp mắt, chờ cỗ nhiệt ý trên hốc mắt biến mất mới xoay người lại.

Trùng hợp lúc này hươu sao nhỏ viết xong đầu tiên, cậu vui vẻ nhìn về phía Tiêu Liêu, vừa vặn mặt đối mặt, cậu mơ hồ cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng niềm vui học được cách viết chữ thật nhanh đã làm cảm giác này biến mất.

Cậu chỉ vào chữ viết của mình, “Em viết xong rồi!”

Một chữ ngay ngắn chỉnh tề, còn có nét mềm mại của trẻ con, Tiêu Liêu dịu dàng cười với cậu, “Phân viết tốt lắm, không chỉ đúng mà còn đẹp nữa, sau này nhất định cũng phải viết đẹp như hôm nay đó.”

Nghe được lời khen, hai mắt cậu sáng lên, dùng sức gật gật đầu, “Dạ! Phân Phân sẽ như vậy!”

“Nhìn em! Mau nhìn em!” Mặt khác, ba đứa nhỏ kia cũng viết xong, đều lôi kéo Tiêu Liêu tới nhìn xem chính mình viết thế nào.

Tiêu Liêu bị kéo tới ngã trái ngã phải, cười đáp, “Được, được, để anh xem là được chứ gì, ha ha ha.”

Đám nhóc được Tiêu Liêu đáp lại cũng không kéo cậu nữa, buông tay chờ câu trả lời.

Tiêu Liêu nghiêm túc xem từng chữ một, sau khi viết chữ một cách nắn nót, đặc điểm của mỗi người cũng thể hiện trên nét chữ, ví dụ như chữ do hổ nhỏ viết rất có lực, bên trong lộ ra từng cỗ khí phách.

Chữ viết của ưng nhỏ lại không quá mạnh mẽ như vậy, cũng không quá cứng nhắc, ngang dọc đều có chút cảm giác tự nhiên phóng khoáng, nhưng nét chữ rất đều đặn không tán loạn.

Mà thỏ con thì lại khác ba đứa còn lại, nếu nói hươu sao nhỏ viết đẹp nhất trong bốn đứa, thì chữ của thỏ con lại thanh tú nhất, nội liễm lại không ngại ngùng.

Từ chữ nhìn người, vậy mà lại ở trên người đám nhóc này thể hiện rõ ràng, Tiêu Liêu nhìn âm thầm gật đầu.

Sau khi xem xong, Tiêu Liêu không có nói ai viết đẹp nhất, mà khen từng ưu điểm của bọn nhỏ, nói cho bọn chúng, “ Chữ viết của mỗi người các em đều là đẹp nhất, của Tuấn Lộ thì xinh đẹp, của Thái Thái là khí phách, Phân Phân phóng khoáng, cuối cùng Đa Đa thanh tú nội liễm, ai cũng có đặc điểm riêng, cho nên các em đều giỏi như nhau!”

Đám nhóc được khen vui vẻ tụm lại thành vòng tròn, tiếng cười vô cùng thoải mái, nhìn bọn họ như vậy, Tuấn Lộ cũng không nhịn được mà mỉm cười.

Thú nhân cách đó không xa cũng nghe thấy tiếng cười của bọn họ, ngẩng đầu nhìn thấy đám nhóc vui vẻ ồn ào thành một đoàn, còn có Tiêu Liêu bên cạnh cười ôn nhu với chúng, bọn họ hiểu ý cười, sau đó cúi đầu tiếp tục làm việc.

Sau khi sự nhiệt tình của đám nhóc trôi qua, Tiêu Liêu lại nói: “Các em còn nhớ cách phát âm từ này không?”

“Nhớ ạ! Là “A!” Cả đám mở to cái miệng nhỏ, Tiêu Siêu thậm chí có thể nhìn thấy lưỡi của đám nhóc.

Tiêu Liêu bất đắc dĩ lắc đầu cười với đám nhóc có thể dễ dàng vui vẻ.

Ngay lúc đám nhóc mới học được kiến thức mới đang hứng thú bừng bừng cầm nhánh cây nhỏ trong tay viết chữ, Cụ đột nhiên đi tới.

“Làm sao vậy, Cụ?” Tiêu Liêu khó hiểu hỏi.

“Toàn bộ phần đất nền đã xong rồi.” Lúc Cụ nói ra lời này, trong mắt hiện lên ý cười, nhưng trên mặt lại không có biểu tình gì.

“Nha, đất nền đã xong hết rồi a.” Tiêu Liêu gật gật đầu, sau đó cậu đột nhiên phản ứng lại, kinh hãi kêu lên, “Anh nói gì cơ? Đã xong toàn bộ? Toàn bộ?”

Giọng nói của Tiêu Liêu làm bốn đứa nhỏ đang viết giật mình, ngơ ngác thất thố nhìn Tiêu Liêu.

Nhận ra rằng mình đã làm đám nhóc sợ hãi, Tiêu Liêu mỉm cười xin lỗi bọn nhỏ, sau đó lưu loát đứng dậy kéo Cụ sang một bên, nhỏ giọng nói, “ Anh không lừa tôi chứ, bây giờ mới bao lâu a, nơi đó cũng không nhỏ, sao đã có thể xong được.”

Lần này nụ cười treo trên mặt báo của Cụ, Tiêu Liêu nhìn nụ cười này đột nhiên có chút không kiên nhẫn, hắn nắm mặt con béo kia kéo ra, “Cười cái gì, mau nói cho ta biết, ngươi không có lừa ta a.”

Cụ kéo tay hắn trên mặt mình ra, bất đắc dĩ nói, “Là thật, tôi làm sao lại lừa cậu được.”

“Không thể nào, cái loại công việc nặng nhọc như vậy làm sao có thể xong nhanh vậy a.” Tiêu Liêu vẫn không muốn tin, nghiêng đầu nhăn mặt tự hỏi.

Dáng vẻ này làm nội tâm Cụ không khỏi xuất hiện một trận rung động, nhịn không được giơ tay nhéo mặt Tiêu Liêu một cái.

“Anh làm gì?”

“Cậu nhéo tôi rất nhiều lần, tôi cũng muốn nhéo cậu một lần.”

Tiêu Liêu vốn còn muốn giãy giụa liền bất động, bởi vì cậu thật sự đã nhéo mặt người ta rất nhiều lần.

“Tôi vẫn không thể tin được các anh có thể hoàn thành tất cả đất nền nhanh như vậy.” Tiêu Liêu bị Cụ nhéo mặt, lời nói có chút không rõ ràng lắm.

Cụ nhéo một lát rồi thả Tiêu Liêu ra, giúp cậu lau bùn đất chính mình làm dính trên mặt cậu, “Nếu không tin, cậu cứ qua xem sẽ rõ.”

Tiêu Liêu cũng tự mình dùng mu bàn tay xoa xoa mặt, muốn lau đi vết bẩn, “Được, lát nữa tôi sẽ qua xem.”

“Được, vậy tôi ở bên kia chờ cậu.”

Tiêu Liêu xua xua tay, gật đầu: “Ừ ừ, anh trở về trước đi.”

Sau khi Cụ rời đi, Tiêu Liêu vẫn đang tự hỏi, thực sự nhanh như vậy sao? Cậu nhăn mặt, quay lại với đám nhóc.

“Anh Tiêu, sao vậy?”

“Đúng vậy, có chuyện gì thế anh?”

Đám nhóc đều vây quanh cậu.

“Không có việc gì, chỉ là anh trai của các em nói bên kia móng nhà đã xây xong, các em muốn theo anh đi xem không?”

“Muốn!” Đám nhóc cùng nhau vui vẻ trả lời.

“Được, vậy chúng ta cùng đến đó xem một chút đi. Bất quá anh vẫn có một yêu cầu cũ, không được chạy lung tung, theo sát anh, nếu không anh sẽ không dẫn các em tới đó, biết không?”

“Đã biết!”

“Vậy chúng ta đi thôi.”Tiêu Liêu trái phải đều dắt một đứa, theo sau còn có hai đứa nhóc đáng yêu, dùng những bước nhỏ háo hức chạy đến đích.

Khi đến nơi, Tiêu Liêu phát hiện các thú nhân đã dừng lại ở đó để nghỉ ngơi, sau khi học được kiến thức mới, lại gặp được người quen, đám nhóc không thể kìm chế được ham muốn thể hiện bản thân, cho nên đám nhóc liền dùng đôi mắt cực kỳ đáng thương nhìn Tiêu Liêu.

Tiêu Liêu như thế nào sẽ không biết tâm tình của bọn chúng, liền ngồi xổm xuống trước mặt đám nhóc, “Bây giờ các em có thể đi tìm người thân của mình rồi.”

Tiêu Liêu còn chưa nói xong, ưng nhỏ đã muốn nhảy ra ngoài, Tiêu Liêu kéo cậu lại, cười nói: “Vội cái gì, anh còn chưa nói xong đâu, anh sẽ để các em đi tìm bọn họ, Phân đừng sốt ruột a.”

Ưng nhỏ nghe được lời này, khuôn mặt hơi đỏ lên, cúi đầu ngoan ngoãn đáp ứng, nhưng đôi mắt vẫn không ngừng nhìn về một phía, Tiêu Liêu quay đầu nhìn thoáng qua liền thấy động tác chưa kịp thu hồi của một cha mẹ thú nhân nào đó, ánh mắt kia dọa thú nhân lập tức rút tay lại, trên mặt một bộ không có việc gì.

Tiêu Liêu hắng giọng, tiếp tục chủ đề trước đó, “Chờ bọn họ bắt đầu làm việc, các em phải trở lại tìm anh đấy, bởi vì ở đây rất nguy hiểm, không cẩn thận một chút sẽ bị thương, các em đã bị thương bao giờ chưa? Có phải rất đau đúng không? “

Đám nhóc tựa hồ còn nhớ tới cảm giác bị thương lúc trước, không khỏi sờ sờ nơi bị thương lúc trước, vẻ mặt sợ hãi gật gật đầu.

“Cho nên phải chú ý an toàn nha, được rồi, có thể đi tìm người thân rồi.”

Tiêu Liêu vừa dứt lời, đám nhóc thiếu kiên nhẫn đã lao đến chỗ lũ thú nhân đang chờ ở một bên, Tiêu Liêu bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra về sau phải rèn luyện đám nhóc này biết kiên nhẫn một chút, vậy thì sắp xếp chậm một chút đi, ừm.

Cứ như vậy, Tiêu Liêu đã quyết định những thứ mà đám nhóc này sẽ được dạy trong tương lai.

Sau khi nhìn đám nhóc đều đã đến bên người thân an toàn, Tiêu Liêu mới đi tìm Cụ, dọc theo đường đi gặp được rất nhiều thú nhân, cậu đều gật đầu cười hỏi thăm họ.

Một đường đi qua, chờ đến khi gặp được Cụ, cậu mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, cảm khái nói, “Các anh lợi hại thật, chỗ đất nền này chỉ dùng chưa đến hai ngày đã xong?!”

Tiêu Liêu duỗi ra hai ngón tay, vẻ mặt giật mình, “Làm sao các anh làm được vậy? Thật sự quá lợi hại.”

Cụ cười nói: “Thú nhân những cái khác không nói, chỉ riêng sức mạnh thì bọn hắn không thiếu, những việc này đơn giản, tất nhiên liền làm nhanh chút.”

Tiêu Liêu vừa nghe, chỉ cười ha hả, suy cho cùng thì bọn hắn cũng là một đám mãnh thú, nếu như thiếu chút sức mạnh kia, hình như mới có chút cạn lời.

Tiêu Liêu nhìn kỹ phần nền bọn hắn đã đào, cậu nói với người xung quanh thử xem nền có chắc chắn không, sau đó cậu đá thật mạnh xuống, phát hiện chỗ đó không chút sứt mẻ gì, liền cố sức cầm lấy búa đá các thú nhân dùng, hung hăng đập một cái, phát hiện ngoại trừ rơi ra chút đất thì vẫn sừng sững đứng đó, vừa lòng gật đầu, buông cái bú, các anh vất vả rồi, hiện tại chỉ cần lấp đất lại và nén chặt, để lộ ra một chút móng, sau đó có thể trực tiếp dựa theo phương pháp xây nhà trước đó, xây phòng ở.”

“Như vậy là được sao?” Một thanh âm đột nhiên từ sau lưng truyền đến, Tiêu Liêu vội vàng xoay người.

“Tộc trưởng.”

“Chào tộc trưởng.”

Các thú nhân chào hỏi Thành Man.

“Chú Thành, sao chú lại đến đây?” Tiêu Liêu có chút vừa mừng vừa ngạc nhiên.

“Tới xem thử, cái này đã làm xong rồi sao?” Thành Man cười hỏi.

“Ừm, thật ra nền móng căn bản không phức tạp, hơn nữa mọi người đều cố gắng, cho nên rất nhanh đã hoàn thành, hiện tại có thể ở trên đó xây nhà.”

Thành Mãn nhìn thoáng qua đất nền, gật đầu, “Ừ.”

“Cho nên kế tiếp không có chuyện cháu cần làm, kiến ​​tạo nền móng cơ bản đã là cực hạn của cháu rồi, xây nhà hay cái gì, để cho những người có kinh nghiệm trong tộc đến làm đi, cháu không làm được.” Tiêu Liêu cười ngượng, nói.

“Ha ha ha ha! Cháu đó.” Thành Mãn cười lấy ngón tay chạm nhẹ Tiêu Liêu.

“Thật sự không được thì cháu-”

“Được rồi, nếu cháu đã nói như vậy, ta liền thả cháu đi! Chuyện này giao cho người trong tộc đi xử lý.”

“Ha ha, cám ơn chú Thành.”

Thành Mãn cười nhẹ, chỉ vào một thú nhân nói: “Đi gọi người kia tới, kêu hắn làm cho tộc trưởng một phòng tốt một chút.”

“Ha ha, được.” Thú nhân kia gật đầu, biến lại thành hình thú chạy ra ngoài, hóa ra là một con ngựa tốt cao lớn cường tráng! Chân đều chạy đến sinh ra gió, cực kỳ khí thế.

Chờ sau khi thú nhân hình ngựa kia mang một người được đặt trên lưng đến, vị lão nhân kia sau một hồi sắp xếp, giải thích, các thú nhân liền lại bắt đầu làm việc.