Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 19: Đi tham quan nền:



“Ba điều quy ước?” Các bạn nhỏ đồng loạt nghiêng đầu ngơ ngác.

Đáng yêu làm trái tim Tiêu Liêu đập loạn, “Ừ, nghĩa là chúng ta giao hẹn, các em cần phải tuân thủ theo.”

“Ồ!” Đám nhỏ đồng loạt bày ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, cũng làm Tiêu Liêu cảm thấy vô cùng đáng yêu.

“Vậy nếu không tuân thủ thì sao?” Có nhóc đặt câu hỏi.

“Bạn nhỏ nào không tuân thủ ước định, đầu tiên là một hài tử hư không thành thật, tiếp theo là anh sẽ trừng phạt hài tử hư này nha.” Tiêu Liêu không nghiêm mặt, cười lại càng thêm hiền lành, nhưng mà lại làm mấy bạn nhỏ nhạy bén này cảm nhận được sau lưng hơi lạnh.

Các bạn nhỏ lập tức cùng lắc đầu, phủ nhận nói: “Chúng ta không phải hài tử hư, chúng ta sẽ tuân thủ ước định.”

“Ừ, ngoan.” Tiêu Liêu vươn một đầu ngón tay, “ Ước định thứ nhất chính là, nếu chúng ta đi đến đó, các em cần phải theo sát anh, nhất định phải theo sát anh, không được chạy loạn, các bạn nhỏ có thể làm được không?”

“Có thể!” Các bạn nhỏ đồng loạt gật đầu.

Cậu lại duỗi thêm một đầu ngón tay, “Cái thứ hai chính là thời điểm chúng ta đi không thể đi làm phiền người khác làm việc, không thể ồn ào nhốn nháo, các bạn nhỏ có thể làm được không?”

“Có thể!”

“Cuối cùng còn một yêu cầu, sau khi các bạn nhỏ đang xem xong, có thể nói với nhóm thúc bá đang làm việc một câu, vất vả rồi không?”

“Có thể!” Thanh âm thanh thúy của các bạn nhỏ vang dội ngất trời.

“Nếu có người không tuân thủ ba ước định này, chúng ta liền cùng nhau trừng phạt hắn được không?”

“Được!” Các bạn nhỏ rõ ràng rất hưng phấn.

Vì thế Tiêu Liêu liền để tiểu ưng đứng trên vai, ôm thỏ con trong ngực, bên người đi theo vẫn là hình người tiểu hổ cùng tiểu hươu sao, hai tay nhỏ nắm chặt quần áo Tiêu Liêu.

Đoàn người “Hùng hổ” đi về phía đang làm nền móng, Huỳnh nãy giờ vẫn luôn như người vô hình đứng xem bên cạnh phải nhịn cười liên tục, trời ạ, đàn tiểu gia hỏa này thật có ý tứ, Tiểu ớt đối với việc chăm hài tử cũng rất khéo.

Lần này nàng không đi cùng qua, một là hài tử nàng vẫn đang ngủ, nơi đó quá ồn, dễ dàng đánh thức hài tử; hai là nàng biết bên trong có không ít người quen, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề lớn gì.

Cho nên nàng liền an tâm ở chỗ này đợi đám người kia trở lại.

“Bang! Bang! Bang!” Tiếng va chạm Nặng nề đánh truyền vào màng nhĩnhĩ.

Đập vào mắt là một đám thú nhân cao lớn cường tráng đang ở trần, trong tay cầm công cụ nặng nề đập từng nhát vào nơi tấm gỗ vây quanh, đập đến mồ hôi ướt đẫm gân xanh nổi lên, cơ bắp trên cánh tay bởi vì dùng sức mà gồ lên có vẻ tràn đầy lực lượng.

“Oa!”Các bạn nhỏ nhìn xem tán thưởng không thôi.

“Xuỵt.” Tiêu Liêu dựng thẳng một ngón tay ở bên miệng.

Nhớ tới ước định các bạn nhỏ vội vàng che miệng lại, sau khi đối mặt nhau đều không nhịn được bắt đầu nhỏ giọng cười trộm.

Sau đó dùng tư thế lén lút, tự cho là rất nhỏ tiếng nói chuyện.

“Bọn họ thoạt nhìn đều thật lợi hại, cây búa lớn như vậy kia, so với ta còn cao hơn.” Tiểu lão hổ khoa tay múa chân mô tả lớn nhỏ.

“Ừ ừ ừ, cánh tay bọn họ thoạt nhìn so với eo mụ mụ còn thô hơn.” Tiểu ưng ở trên vai Tiêu Liêu hưng phấn giương cánh làm động tác bao tròn lại.

Lời này làm Tiêu Liêu giật giật chân mày, sợ mụ mụ đứa nhỏ này đột nhiên từ nào đó trong góc lao tới, ngay tại chỗ dạy dỗ nhóc, để nó hiểu rõ cái gì gọi là “Không được tùy tiện thảo luận về dáng người của phụ nữ”.

Tiêu Liêu để không quấy rầy đến các thú nhân làm việc cũng vì bảo đảm an toàn của mấy ấu tể này, đều là cách khá xa nhìn xem, mặc dù như vậy, đôi mắt tinh tường của tiểu ưng vẫn tìm thấy người quen trong một đám thú nhân mặt mày đầy bụi xám đang làm việc.

“ Cha ta ở kia! Cha ta ở kia!” Tiểu ưng kích động dùng cánh nhỏ chỉ một ông chú mũi ưng trong đó, sau đó nhỏ giọng hô lên, “Ba ba! Ba ba! Ta ở đây, Tiểu Phân ở đây!”

Theo lý thuyết, trong hoàn cảnh ồn ào như vậy, không có khả năng thú nhân đang làm việc hết sức chuyên chú nghe thấy giọng nói nhỏ xíu hư hư thật thật của tiểu ưng kia.

Nhưng thần kỳ chính là, đại thúc mũi ưng kia vậy mà ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn Tiêu Liêu, kinh ngạc mở to hai mắt, hiển nhiên là nhận ra hài tử nhà hắn. Hắn dừng việc trong tay, há mồm định kêu.

Tiểu ưng lại đột nhiên biến thành hình người, may là Tiêu Liêu phản ứng nhanh ổn định vững chắc đỡ người trên vai, nó để một đôi tay nhỏ bên miệng làm động tác im lặng, còn vẫy vẫy tay ý bảo cha nó tiếp tục làm việc.

Phụ thân nhìn thấy đã hiểu ý tứ ấu tể nhà mình, lại cầm lấy công cụ tiếp tục làm việc, sau đó liền thấy tiểu tể tử nhà mình mắt sáng lấp lánh còn mang theo sùng bái, không khỏi thấy hào hứng, càng ra sức làm việc.

Lơ đãng thoáng nhìn qua, quả nhiên thấy được ánh mắt ấu tể nhà mình càng thêm nóng bỏng, cái này làm cho nội tâm hắn tràn ngập kiêu ngạo.

Vây quanh nền móng, sắp được một vòng, ba đứa khác cũng lần lượt thấy được thân thích hoặc là người quen, cũng đều dùng thanh âm “Rất nhỏ” chào hỏi bọn họ, nhưng đều không ngoại lệ chính là, những thân thích người quen cũng đều bị ánh mắt sùng bái của tiểu ấu tể kích thích làm việc càng hăng hái.

Chờ bọn họ xem xong một vòng rồi, bốn đứa nhỏ đều biến thành hình người, Tiêu Liêu dẫn bọn họ đứng một bên, nói với bọn nó, “Các bạn nhỏ đều làm rất tốt, hiện tại chỉ thiếu một bước cuối cùng, các em còn nhớ rõ không?”

“Dạ, nhớ rõ.” Các ấu tể đồng loạt gật đầu.

“Vậy các em phải làm như thế nào?”

Các bạn nhỏ đầu tiên nhìn nhau một chút, sau đó đem tay nhỏ đặt ở bên miệng làm loa, cùng kêu lớn đối với các thú nhân đang ở làm việc: “Các chú / bá bá, các ngươi vất vả rồi!”

Thanh âm tiểu hài tử non nớt rất có lực xuyên thấu, thú nhân thình lình được đối đãi như vậy đều ngây ngẩn cả người, thật ra từ sáng sớm bọn họ đã phát hiện đám tiểu gia hỏa đứng vây xem bên cạnh rồi, nhưng sợ dọa mấy đứa nhỏ nên cũng không dám chủ động lên tiếng, hiện tại thấy thái độ như vậy của đám tiểu hài tử đều ngẩn ra.

“Chào các bạn nhỏ, các chú không vất vả!”

Mãi đến khi có người đầu tiên đáp lại, bọn họ mới kịp phản ứng, sôi nổi đáp lời.

“Đúng vậy, chúng ta không vất vả.”

“Không vất vả, không vất vả.”

Sau đó thời điểm làm việc đều không tự giác càng dốc sức.

“Các chú thật là lợi hại, Thái Thái lớn lên cũng muốn lợi hại như bọn họ!” Trong mắt tiểu hổ tràn đầy sùng bái.

“Ừ ừ, ta cũng vậy, ta cũng vậy.” Ba đứa khác cũng đồng ý gật đầu, trong mắt lóe lên tia sáng chói lọi.

“Vậy chúng ta cổ vũ bọn họ một chút được không?” Tiêu Liêu cong lưng, mỉm cười nghiêng đầu, nói với bốn tiểu gia hỏa.

“Được.”

“Vậy anh dạy một câu, các em nói theo được không?”

“Dạ.” Các bạn nhỏ dùng sức gật gật đầu.

“Vậy, bắt đầu thôi, các chú cố lên.”

“Các chú cố lên!” Các bạn nhỏ đồng thanh.

“Các chú thật là lợi hại.”

“Các chú thật là lợi hại!” Các bạn nhỏ cười tươi, ra sức kêu.

“Ta thật ngưỡng mộ các ngươi.”

“Ta thật ngưỡng mộ các ngươi!” Các ấu tể kêu đến đỏ mặt, rõ ràng là rất kích động.

Nhóm thú nhân đang làm việc được khích lệ rất nhiều, phải biết rằng, đối với bọn họ được ấu tể sùng bái là một sự tình cực kỳ có mặt mũi, này có thể chứng minh năng lực cùng địa vị của bọn họ, cho các thú nhân được bọn nhỏ nhìn bằng ánh mắt sùng bái nóng bỏng đều tăng tốc làm việc, càng cố gắng làm tốt hơn.

Mà kế tiếp không cần Tiêu Liêu dạy, bọn nó liền tự động tự phát hô lên.

“Cha thật lợi hại! Về sau ta cũng muốn lợi hại giống ngươi!” Tiểu ưng vừa kêu vừa nhảy cẫng lên, lời này làm cha nó nghe kích động đáp lại, “Bảo bối, ngươi về sau nhất định còn lợi hại hơn cha!”

“Cha nói về sau ta còn lợi hại hơn hắn!” Tiểu ưng cực kỳ hưng phấn, cánh nhỏ phía sau cũng rung động.

Ba tiểu tử khác cũng không cam lòng yếu thế, sôi nổi gân cổ lên gào.

“Ca ca cố lên! Ca ca lợi hại nhất!” Tiểu hổ không có tìm được bác cả, liền hướng về phía một thú nhân cực kỳ cường tráng kêu, được thú nhân thật thà đáp lại, “Cảm ơn Thái Thái, ca ca sẽ lợi hại hơn, Thái Thái cũng rất lợi hại!”

Bên cạnh thú nhân lùn hơn hắn nửa cái đầu, dáng người cân xứng, làn da trắng nõn kéo hắn một chút, nói: “Ôi chao, em trai kia của ngươi thoạt nhìn còn biết nói chuyện hơn ngươi.”

“Ngươi mới là lợi hại nhất, còn lợi hại hơn ta.” Thú nhân cường tráng hướng về phía thú nhân làn da trắng nõn cười mang theo một chút lấy lòng. “Hắn bây giờ cũng là em trai ngươi.”

Thú nhân da trắng cười khẽ một chút, “A, cũng đúng.”

“Chú Nhị sừng lớn của chú đẹp nhất, chú nhị cố lên!” Thanh âm bạn nhỏ Tuấn Lộ cũng truyền đến.

Thú nhân da trắng cười sang sảng, hướng tới Tiểu hươu sao vẫy vẫy tay, cất cao giọng nói: “Cảm ơn Tiểu Tuấn Tuấn khích lệ!”

“Cậu đào hang giỏi nhất, cậu thật là giỏi!” Bạn nhỏ thỏ con Đa Đa cũng nổ lực khen ưu điểm của người quen.

Này làm cho thú nhân đang thêm đất vào trong các tấm ván gỗ cảm thấy rất bất đắc dĩ, chỉ có thể dở khóc dở cười đáp một câu, “Đa Đa đáng yêu như vậy, về sau cũng sẽ giống như cậu!”

Nhóm tiểu gia hỏa đều hưng phấn chơi, vẫn luôn nói chuyện cùng đám thú nhân kia, vì không trở ngại cho các thú nhân làm việc, Tiêu Liêu chỉ có thể đánh vỡ loại tình huống này, ngăn cản các bạn nhỏ trò chuyện không ngừng được.

“Được rồi nha các bạn nhỏ, không thể nói nữa, còn nhớ rõ ước định thứ hai của chúng ta là gì không?” Tiêu Liêu ngồi xổm trước mặt bọn họ, cười nhắc nhở.

Các bạn nhỏ bị đánh gãy, nhìn nhau rồi nghiêm túc hồi tưởng lại.

“A, em nhớ ra rồi.” Bạn nhỏ Đa Đa vẻ mặt bừng tỉnh, “Là không thể quấy rầy các chú và các bác làm việc!”

“Ừ, đúng rồi, nhưng mà còn thiếu một chút mới tính hoàn toàn chính xác.”

“Ừm, là không thể ồn ào nhốn nháo đúng không?” Tiểu hươu sao bổ sung.

“Ừ! Cái này hoàn toàn chính xác!” Tiêu Liêu sờ sờ đầu Tiểu hươu sao.

“Vậy hiện tại các em ngẫm lại, vừa nãy có phải đã quấy rầy bọn họ làm việc rồi không?”

“Dạ! Thanh âm chúng ta vừa nãy đặc biệt đặc biệt lớn, thực ồn thực ồn.” Tiểu hổ vội vàng trả lời, còn tăng thêm mấy từ ngữ khí đằng sau, kéo dài âm đọc chúng nó.

“Vậy hiện tại có phải chúng ta nên dừng hành vi này không?” Tiêu Liêu dẫn dắt bọn chúng trả lời.

“Đúng vậy.” các bạn nhỏ trả lời có chút chán nản, thanh âm hạ xuống.

“Được rồi, đừng buồn.” Tiêu Liêu kéo đám hài tử lại trước ngực, an ủi từng đứa nói: “Bạn nhỏ tuân thủ ước định, đều là đứa trẻ ngoan, hài tử lợi hại, bé ngoan đều nghe lời giống các ngươi.”

“Thật vậy sao?” Tiểu ưng nâng đầu nghiêm túc hỏi.

“Đương nhiên là thật, các ngươi đều là hài tử ngoan.”

Nghe được lời này, mấy bạn nhỏ cũng không ủ rũ nữa.

“Tuấn Tuấn đương nhiên là đứa nhỏ ngoan.” Một giọng nữ từ bên cạnh truyền đến.

Bạn nhỏ Tuấn Lộ nghe thấy thanh âm, nháy mắt xoay đầu qua nơi thanh âm truyền đến phương hướng, sau đó mừng rỡ hô một tiếng, “Mụ mụ!”

Những bạn nhỏ khác cũng quay đầu nhìn, sau đó đều lộ ra biểu tình kinh hỉ, sôi nổi nhào đến một đám người không biết đã đến từ khi nào, trong miệng kêu mụ mụ a ba, vui vẻ lăn lộn trong lòng ngực bọn họ.

Nhóm người đi cùng Lan Loan đi tới bên cạnh Tiêu Liêu, vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Vất vả cho ngươi chăm đàn ấu tể này.”