Ta Là Một Bát Thịt Kho Tàu

Chương 26



Cuộc đối thoại của Kỷ Tiếu Nhan cũng Nhạc Húc Phong rõ ràng không thực hoàn mỹ, nhưng Sâm Bân ở phía đối diễn đã cầm kính viễn vọng, sắc mặt âm trầm hơn nửa ngày, đàn em bên cạnh sợ tới mức câm như hến.

Mà Đỗ công tử chọn người đẹp đến chóng mặt, lúc nhìn thấy Kỷ Tiếu Nhan bị Nhạc Húc Phong nắm cổ áo lôi khỏi sân vận động, giận dỗi vô cùng, tùy tay loạn chỉ, cuộc tuyển chọn biến thành rối tinh rối mù.

Mặt khác cùng lúc, Trương Hiểu Ba đang ngắm mỹ nữ cũng bị lôi đi, tiểu Cường mật báo, Ngoại Tinh Nâan tự mình ra trận, đem y thô bạo lôi về, làm một chút ‘giáo huấn khó quên’.

=. =. =. =. =

“Gọi đội nông dân, gọi đội nông dân!” Trương Hiểu Ba cầm cái di động secondhand, đứng ở góc tường, thấp giọng gọi.

“Nghe rõ nghe rõ!” Kỷ Tiếu Nhan cũng cầm một cái di động ngoài gọi điện nhắn tin thì không có cái tác dụng gì khác còn tuyên bố là Motorola cổ điển trả lời.

“Nhan Tử! Mau tới cứu tôi đi! Ngoại Tinh Nhân cư nhiên đánh mông ông nội đây!” Trương Hiểu Ba gào khóc thảm thiết.

“Cậu không phải xưng là ‘Đấu thắng Phật’ sao?”

“Còn ‘Đấu thắng Phật’? Mông tôi sưng một khối lớn rồi, sắp thành Đại vương sừng vàng rồi!”

“Không phải chứ? Sừng của Đại vương sừng vàng là mọc ở trên mông sao? Hay là mông cậu vốn chính là đầu cậu?”

“…… Đừng nói vô nghĩa, anh em gặp nạn, mau tới hỗ trợ!”

“Nhưng tôi cũng rất phiền não a.”

“Cậu phiền não cái gì?”

Kỷ Tiếu Nhan do dự một chút, sau đó nhìn xung quanh, hình như không có ai, đứng lên đi đến bên lỗ tai Trương Hiểu Ba ở đối diện cậu, cúi đầu nói: “Thầy Nhạc……”

Hóa ra di động hai người chất lượng tốt giống nhau, hôm nay cùng lúc báo hỏng, Trương Hiểu Ba phẫn hận vô cùng, giả vờ di động không sao, bộ dạng tất cả như cũ.

“Ân?” Trương Hiểu Ba đem cái di động căn bản không thể gọi hạ xuống, mở to hai mắt nhìn, “Cái gì?”

Kỷ Tiếu Nhan lại nói một câu: “Tôi thấy……”

“Ân?”

“Cái kia…….”

“Ân?”

“Thầy Nhạc làm loạn lòng tôi.”

Phụt!

Trương Hiểu Ba đem ngụm nước vừa uống vào phun ra hết, nửa ngày sau mới nói: “Thật có chuyện này ư?”

Kỷ Tiếu Nhan mạnh mẽ gật đầu, lại lắc đầu, nói: “Tôi không có cách nào khác để xác định, nhưng cảm thấy không thích hợp.”

Trương Hiểu Ba nháy mắt vài cái: “Sao lại không thích hợp?”

Kỷ Tiếu Nhan vẻ mặt khó chịu: “Tôi hôm nay mới phát hiện…… Y hình như thực để ý tôi qua lại cũng nam sinh hay nữ sinh khác.”

Trương Hiểu Ba ngẫm lại, cũng đúng a, Nhạc Húc Phong đúng là rất không thích hợp, chẳng qua trước kia đều cho rằng y là thầy giáo, quan tâm học sinh là phải, nhưng cứ quan tâm một học sinh, mà cũng không phải Nhạc Húc Phong như vậy, quả thực giống như giám sát người khác, nếu không phải Liêm Tử Toàn được Kỷ Tiếu Nhan cải tạo tính cách, hiện tại ở chung với bạn trong lớp rất tốt, thân là lớp trưởng công việc bề bộn, chỉ sợ Kỷ Tiếu Nhan bây giờ mỗi ngày còn bị giám thị.

Ai…… Sơ xuất rồi sơ xuất rồi……

“Bây giờ phải làm sao a?”

“Đã nghe qua lấy tĩnh chế động, lấy bất biến chế vạn biến, tĩnh quan kỳ biến(yên lặng chờ xem sự biến hóa)…..”

“Cậu nói vậy không phải là vô nghĩa cái gì cũng không làm sao?” Kỷ Tiếu Nhan thật sự lười mắng y.

“Vậy cậu muốn thế nào?”

“Tôi muốn biết Nhạc Húc Phong rốt cục là nghĩ cái gì!”

……….

“Được!”

Trương Hiểu Ba đặt mông ngồi ở bên cạnh bồn hoa, nhìn chiếc di động secondhand trong tay, chớp hai mắt, sau đó cố làm ra vẻ đặt di động bên tai, khí phách một CEO chỉ điểm giang sơn, hào khí vạn trượng lên tiếng: “Bộ trưởng Kỷ, cái này gọi là không vào hang cọp sao bắt được cọp con, hào phóng đi sắc dụ(dùng sắc dụ dỗ) đi!”

……….

Tối ba ngày sau, tới 10h30, Nhạc Húc Phong chỉnh sửa lại một số công vụ ngày hôm nay, bước đi cẩn trọng trở về nhà trọ.

Y không trở về phòng ngủ của mình, mà chuyển hướng lên lầu ba, đúng giờ như mọi khi đến phòng ngủ Kỷ Tiếu Nhan đuổi người. Tựa hồ từ lúc Kỷ Tiếu Nhan đến đây ở, y biến thành hộ hoa sứ giả đạt tiêu chuẩn, còn đặc biệt thiết diện vô tư.

Hôm nay là tình trạng gì? Những cảnh tượng vô nghĩa liên tiếp lướt qua trong đầu……

Nhạc Húc Phong hơi đau đầu nghĩ, ngày hôm qua lúc hắn vào, hai người Kỷ Tiếu Nhan cùng Sâm Bân đang mắt to trừng mắt nhỏ cãi nhau.

Ngu ngốc!

Nhạc Húc Phong trong lòng nghĩ, cư nhiên cãi nhau với Kỷ Tiếu Nhan, tên này quả thực mắt có vấn đề.

Bởi vì trong cảm nhận của thầy giáo Nhạc đẹp như thần tiên không thuộc trần gian của chúng ta, trên đời này không có ai hay là cái gì đáng yêu bằng Kỷ Tiếu Nhan!

Nếu ai có chút phê bình kín đáo về Kỷ Tiếu Nhan, đầu óc người đó hẳn có vấn đề, cùng Tiếu Nhan nhà y không liên quan!

Căn cứ vào suy nghĩ này của thầy giáo Nhạc, quản lý cả ký túc xá, nếu có ai dám thương tổn một chút tới Kỷ Tiếu Nhan, sẽ bị nghiêm khắc xử phạt.

Đương nhiên, nếu có nhiệt tình ‘dị thường’ với Kỷ Tiếu Nhan, vẫn sẽ bị xử phạt không lý do……

Thực rõ ràng, loại xử phạt của y, đối với hai tên gian trá giảo hoạt Sâm Bân và Đỗ Linh Vũ không có hiệu quả.

Đến cửa phòng Kỷ Tiếu Nhan, Nhạc Húc Phong tư thái tao nhã gõ cửa, quả nhiên nghe thấy thanh âm vốn dĩ quang quác tranh cãi ầm ĩ bên trong đột nhiên dừng lại.

Hừ, không phải là đang tranh luận xem ‘Thư Khắc’ đẹp trai hơn, hay là ‘Bối Tháp’ đẹp trai hơn đấy chứ? (Thư Khắc và Bối Tháp là nhân vật chính trong bộ phim kinh điển của TQ ‘Adventure of Shuke and Beita’)

Nhạc Húc Phong rất có phong độ đứng ở ngoài chờ hai người kia ra mở cửa, không biết rằng trong phòng là một khung cảnh khác hẳn.

Vài ngày trước giận dỗi Sâm Bân, Kỷ Tiếu Nhan không để ý gã, Sâm Bân làm loạn nửa ngảy, rồi vẫn ngoan ngoãn vội vàng đem cơm tối đến cho Kỷ Tiếu Nhan, vốn hai người đều nhịn lại một bụng hỏa, lại vì Thư Khắc Bối Tháp mà cãi nhau túi bụi.

Từ sau hôm đó, nhóc con Kỷ Tiếu Nhan này mạc danh kỳ diệu không còn sợ gax, hơn nữa càng ngày càng có xu thế tạo phản, khiến Sâm Bân dở khóc dở cười.

Tranh chấp của hai người tới tối nay đã miễn cưỡng hòa giải, là vì Ngoại Tinh Nhân hôm nay vừa mới dạy Kỷ Tiếu Nhan chơi một trò chơi điện tử chém chém giết giết, Kỷ Tiếu Nhan đương nhiên chơi chưa được hai giây liền thua, ở bên cạnh nhìn Sâm Bân lửa giận ba trượng không chút do dự nhanh chóng nhấn chuột, cái trò chơi ngu ngốc này đối với Sâm Bân từ lúc ba tuổi đã xưng bá là thần máy thành phố mà nói, so với bóp chết sâu còn đơn giản hơn, kết quả liền biến thành loại tình huống này:

“Mau mau mau! Đến rồi đến rồi đến rồi!” Kỷ Tiếu Nhan khẩn trương vô cùng.

Sâm Bân chậm rãi liếc cậu một cái, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, ngón trỏ nhấn con chuột một cái, chuẩn xác đem quái vật trên màn hình chém bay đầu, nhận được Kỷ Tiếu Nhan ‘Oa’ một tiếng tán thưởng, còn dùng lực vỗ vỗ bả vai Sâm Bân, nói: “Wow kaka! Ông anh! Anh thật giỏi!”

Khóe mắt Sâm Bân hung hăng híp lại một chút, nhin thật lâu, chỉ phun ra một chữ: “Cậu……”

“Sâm Bân! Anh thật sự rất lợi hại! Tôi sùng bái anh!”

Tiếp theo giống như vỗ đầu chú chó to mà vỗ vỗ đầu Sâm Bân, thuận tay còn xoa xoa mái tóc hình dạng kỳ quái kia, sau đó tiếp tục nhiệt huyết sôi trào hét: “Sâm Bân anh nhanh đánh đi a! Hôm nay nhất định phải thăng cấp! Tôi sẽ mặc cái áo choàng đỏ kia!!!”

……..

Kỷ Tiếu Nhan tiếp tục ăn hoa quả đồ vặt, ở bên cạnh hoa chân múa tay sung sướng.

Sâm Bân tức giận trong lòng thầm mắng: Tiểu quỷ đáng chết…… Cậu tự chơi không nổi, lão tử giúp cậu chơi, còn cậu ở bên cạnh xem đến vui sướng!

Thế nhưng dù có nhiều bực bội, Sầm Bân vẫn nhịn, nhịn, nhịn, ngồi ở trước máy tính, ngay cả WC cũng không đi, ‘Cố gắng hăng hái chiến đấu’.

Cha Sâm Bân gã nếu thấy con mình cư nhiên có lúc nghe lời như vậy, khẳng định sẽ để chân trần vội vã chạy tới điện Potala thắp hương……

Tuy Sâm Bân có rất nhiều uất nghẹn trong lòng, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Tiếu Nhan cười cười đáng yêu như vậy….. Còn có lúc đánh thắng quái vật liền cao hứng kêu lên loại thanh âm nộn nộn này……

Sâm thiếu gia cũng ‘miễn cưỡng’ nguyện ý giả bộ rất thích chơi…… Hơ hơ

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

“Tôi ra mở cửa.”

Sâm Bân nhìn nhìn đồng hồ, nghĩ thầm, Nhạc Húc Phong quả là một kẻ phiền phức, đúng giờ như cái đồng hồ báo thức vậy, tuy rằng luyến tiếc Kỷ Tiếu Nhan, nhưng vẫn nên lưu trò chơi lại, đứng dậy, ra mở cửa.

Nhạc Húc Phong lạnh lùng bước vào phòng, Sâm Bân tất nhiên cũng không có hòa nhã gì với y, cầm lấy áo khoác, đi ra ngoài. Nhưng thật ra Kỷ Tiếu Nhan, phá lệ cười tiếp đón Nhạc Húc Phong.

“Nhanh đi rửa mặt.” Nhạc Húc Phong thấy Kỷ Tiếu Nhan làm tổ trên giường không động đậy, nói một câu.

“Em đã tắm rồi.” Kỷ Tiếu Nhan trả lời, mắt lại mị hoặc nhìn chằm chằm Nhạc Húc Phong.

“Ừm, cởi quần áo.”

Nhạc Húc Phong giống như bình thường đứng ở bên giường, Kỷ Tiếu Nhan cởi quần áo ra, lộ ra cơ thể thiếu niên non nớt chưa trưởng thành, Nhạc Húc Phong ép mình nhắm hai mắt lại, tiếp tục nhìn, chỉ sợ y sẽ không khống chế được.

Lúc mở mắt ra, Kỷ Tiếu Nhan đã thay áo ngủ, thấy Kỷ Tiếu Nhan vào trong chăn, Nhạc Húc Phong không nói gì giúp cậu chỉnh lại chăn, sau đó rót một chén nước đặt đầu giường, đặt di động của Kỷ Tiếu Nhan lên trên bàn học, kiểm tra cửa sổ một chút.

Sau khi làm xong hết, Nhạc Húc Phong ngồi ở đầu giường, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Cảm thấy ánh mắt Kỷ Tiếu Nhan tối nay nhìn y có gì không đúng, ách….. Nói thật ra, là có điểm kỳ quái.

Kỷ Tiếu Nhan mở to mắt, lắc đầu, tay Nhạc Húc Phong đặt lên trên mắt cậu, nói: “Nửa đêm xuống giường đi WC nhớ bật đèn, có việc thì gọi tôi.”

“Dạ!” Kỷ Tiếu Nhan thành thành thật thật đáp ứng, nhưng trong lòng vẫn bồn chồn.

“Ngủ đi.”

Nhạc Húc Phong nói xong, đi đến cạnh cửa, tắt đèn.

Cửa phòng ‘click’ một tiếng, y đi rồi.

Để lại một mình Kỷ Tiếu Nhan trong bóng tối tự hỏi: Rốt cuộc cái gì gọi là sắc dụ a?