Ta Không Thành Tiên

Chương 212: Phật đỉnh chi chiến (4)



Một thân y bào trắng nhạt đã không nhìn ra màu sắc vốn có, làn da trắng muốt cũng hoàn toàn bị máu nhuộm đỏ.

Tượng phật khổng lồ vẫn ngồi xếp bằng giữa đất trời, Kiến Sầu lại dựa trên đài sen, bên chân Phật tổ, giống như con giun cái dế nhỏ bé giữa đất trời bao la.

Nàng chớp chớp mắt, có giọt máu dính trên hàng mi dài của nàng rơi xuống, lăn trên má nàng như một giọt nước mắt.

Cách đó mười bước là Tạ Bất Thần.

Tạ Bất Thần trong tay cầm Nhân Hoàng kiếm.

Âm thanh vỡ vụn trong cổ họng, đã hoàn toàn không còn trong trẻo như lúc trước.

"Ngôn xuất... pháp tùy?"

Trên người Tạ Bất Thần cũng có vết thương nặng, thậm chí có thể nói là cực kì thống khổ. Trên ngực có một lỗ thủng lớn, máu đã không còn chảy, nhưng dưới chân hắn đã có một vũng máu.

Nghe thấy bốn chữ "ngôn xuất pháp tùy" của Kiến Sầu, khóe môi hắn khẽ cong lên, ánh mắt cực kì bình thản.

"Chỉ là giới thôi..."

Đâu có gì "ngôn xuất pháp tùy".

Giới, cũng chính là lĩnh vực.

Tu sĩ Thập Cửu Châu tu hành tổng cộng có chính cảnh giới, chín tầng trời, cảnh giới thứ tám tên là Hữu Giới, là hoàn toàn thể ngộ quy tắc không gian, sáng tạo ra tiểu thiên địa thuộc về chính mình, lại gọi là khai thiên lập địa.

Tu sĩ một khi bước qua Xuất Khiếu kì liền tiến vào giai đoạn tu tâm, sơ bộ cảm ngộ đủ loại quy tắc trong trời đất, vũ trụ, cho nên có thể dịch chuyển tức thời, cao hơn ngự không một bậc.

Càng tu luyện lên cao, quy tắc cảm ngộ được càng nhiều.

Chân lí của đất trời một khi thật sự được tu sĩ nắm giữ, cuối cùng liền có thể đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất, gọi là đắc đạo thành tiên.

Một chữ "giới" này gần như là dấu hiệu của tất cả các tu sĩ đại năng.

Kiến Sầu tu vi dù thấp nhưng những kiến thức cơ bản nhất này vẫn có thể nắm được, sau khi nghe thấy Tạ Bất Thần nói ra một chữ "giới", nàng liền hiểu ra, nhưng đồng thời cũng không hiểu được.

Một tu sĩ cảnh giới kim đan tầm thường, làm sao có thể lĩnh ngộ quy tắc không gian, sử dụng sức mạnh của giới được?

Tạ Bất Thần không định giải thích, chỉ chậm rãi bước về phía trước một bước, để cái chết đến gần nàng một bước.

Còn chưa kết đan hắn đã có thể ngự không, bây giờ có thể sơ bộ vận dụng sức mạnh của giới, nắm giữ sức mạnh không gian trong khu vực nhất định, thậm chí đông cứng không gian này để khống chế đối thủ, dường như cũng không có gì quá to tát.

Ít nhất, Tạ Bất Thần không cảm thấy có gì là quá to tát.

Tách!

Trên thanh kiếm không có lưỡi, một giọt máu tươi rơi xuống đài sen.

Tạ Bất Thần tiếp tục cất bước đi tới, nói lạnh nhạt: "Chung quy vẫn là ta giết ngươi chứng đạo".

Có điều không giống lần đầu tiên.

Hắn không biết trên người Kiến Sầu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng không biết tại sao nàng có thể sống lại, chỉ biết nàng đang sống sờ sờ đứng trước mặt mình.

Giống như là một suy nghĩ đã bị cắt đứt lại một lần nữa hiện lên.

Có một "suy nghĩ" như vậy, "đạo" liền có một vết nứt không thể nào che giấu.

Có thể giết lần đầu tiên, sẽ có thể giết lần thứ hai.

Thậm chí có thể nói là lần thứ hai còn đơn giản hơn.

Tạ Bất Thần không cảm thấy do dự như trước, không vùng vẫy đấu tranh như trước, chỉ có tỉnh táo và lạnh lùng không thể không làm.

Hắn biết rõ, mình còn yêu người phụ nữ trước mặt.

Nàng từng khiến tim hắn xao động, cho tới hôm nay cũng vẫn khiến hắn xao xuyến.

Nhưng cũng chỉ có thể.

Vẫn còn tình yêu, lại vẫn phải giết.

Bất cứ một bước nào đều là lựa chọn của chính hắn.

Mà hắn không thích lui bước.

Cạch.

Lại một bước.

Ý thức của Kiến Sầu thậm chí có chút lẫn lộn.

Tạ Bất Thần lợi dụng sức mạnh của giới tạo thành hiệu quả giống như "ngôn xướng pháp tùy", làm cho cả không gian lấy nàng làm trung tâm đều sụp đổ, nàng ở trong không gian đó đương nhiên khó mà may mắn thoát được.

Giống như là bị người dùng búa lớn liên tục chặt đứt thân thể, tay không phải tay mình, chân cũng không còn là chân mình nữa.

Nàng hơi gian nan nhìn bóng người đang đến gần mình, trong lúc mơ ảo không ngờ cảm thấy bóng người nhuốm máu này như từ mưa bụi dưới chân núi xa mịt mờ trên cô đảo nhân gian đi tới.

Giơ chiếc ô giấy dầu màu xanh, tách ra màn mưa mông lung...

Thế là một nghi vấn đã quên từ lâu đột nhiên lại xuất hiện trong lòng.

Kiến Sầu đột nhiên cười một tiếng, sau đó nghe thấy âm thanh khàn khàn không giống giọng mình: "Ngươi giết ta chứng đạo, nhưng ta đã sắp chết rồi mà còn không biết ngươi chứng đạo gì... Tạ Bất Thần, có thể để ta chết một cách minh bạch không?"

"..."

Chết minh bạch.

Bước chân Tạ Bất Thần dừng lại một chút.

Hắn còn cách Kiến Sầu bảy bước, chỉ có bảy bước.

Sóng xung quanh đã lặng, sen đỏ đầy trời vỡ vụn.

Mưa gió tan đi, trong ẩn giới yên tĩnh đến khó tin, hắn có thể nghe thấy tiếng nàng hít khí lạnh vì đau đớn, cũng có thể nghe thấy tiếng máu trên người mình không ngừng rỏ xuống.

Hắn nên cầm kiếm bước tới, một lần nữa một kiếm đâm vào ngực nàng, từ nay chặt đứt nguồn gốc tâm ma, cũng chặt đứt ngọn nguồn của tất cả những băn khoăn bất định.

Nhưng...

Cứ thế nhìn nàng, hắn phát hiện mình không ngờ lại mềm lòng.

Cho dù ánh mắt vẫn châm chọc, vẫn không quan tâm.

Hắn vẫn bị tình trói buộc, chưa từng thật sự cắt đứt được, còn nàng lại đã triệt để thoát khỏi ranh giới đau khổ này, không còn bị vây khốn bởi tình cảm thế tục.

Chứng đạo...

Chứng đạo gì?

Tạ Bất Thần dường như đứng trên chín tầng trời, cầm Nhân Hoàng kiếm mà đứng, trên mặt mang vẻ xa xăm khó mà dò xét.

Hắn lẩm bẩm một tiếng, dường như là đang tự hỏi chính mình, lại dường như đang nhắc lại câu hỏi của Kiến Sầu.

Một lát sau hắn mới đột nhiên cười một tiếng, nhẹ nhàng nói với nàng một câu: "Chí cao chí cô, Nhân Hoàng đạo".

Hắn cần chứng chính là đạo Nhân Hoàng cô độc nhất thiên hạ này!

Lúc này, một cảm giác cực kì phức tạp đột nhiên hội tụ lại, chồng chất trên người hắn.

Có trẻ trung, có già nua.

Có thánh minh, có đần độn.

Có oai phong, có suy sụp...

Như là một ông già lưng còng đã trải qua mọi cung bậc của nhân sinh, hoặc như là thiếu nữ tràn ngập hi vọng vào ngày mai.

Đứng trước mặt Kiến Sầu, dường như là Tạ Bất Thần, lại dường như không phải Tạ Bất Thần.

Dường như là một Tạ Bất Thần, lại dường như là mười Tạ Bất Thần.

Phức tạp.

Mâu thuẫn.

Dữ tợn.

Đạm bạc.

Tất cả đều có, chỉ không có do dự.

Tất cả mọi khí chất, có thể có bất đồng, có thể có mâu thuẫn, nhưng đều không ngoại lệ, đều là sự cô độc của kẻ ăn trên ngồi trước, đều là vẻ ung dung lãnh đạm tột cùng.

Đã lựa chọn liền không hối hận, cũng không do dự.

Chia cắt hồn phách, hóa thân vô tình.

Hắn ngày xưa có thể một kiếm xuyên thấu ngực người vợ kết tóc, hắn hôm nay sẽ chỉ tỉnh táo hơn, lạnh lùng hơn.

Hắn dĩ nhiên yêu nàng, nhưng đại đạo lại quan trọng hơn.

Tạ Bất Thần bước tới một bước nữa, cách Kiến Sầu gần hơn một chút.

Hắn dường như không nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Kiến Sầu nhìn mình, cũng không hề suy nghĩ nàng rốt cuộc có phải thật sự từ bỏ chống cự, giơ cổ chịu chết hay không.

Hắn chỉ mở miệng: "Kiến Sầu, ngươi đã từng nghe chuyện luân hồi?"

Luân hồi?

Năm ngón tay vỡ nát, đã lộ ra xương ngón tay trắng nhởn, cắm xuống mặt đất.

Trên những ngón tay Kiến Sầu không biết từ khi nào lại quấn một đoạn dây đỏ, một chiếc khóa bạc nho nhỏ bị máu tươi nhuộm đỏ, không nhìn ra hình dạng và hoa văn vốn có.

Nghe thấy Tạ Bất Thần hỏi như vậy, trong đầu Kiến Sầu nhớ tới rất nhiều chuyện.

Có điều nàng không rõ, đạo mà Tạ Bất Thần cần chứng rốt cuộc có quan hệ gì với luân hồi?

"Lợn dê trên giường ngồi, lục thân trong nồi nấu..."

Tạ Bất Thần nói mơ hồ, nét cười trên mặt lại không giảm bớt, chỉ có sâu trong mắt ẩn giấu một chút bi thương kì lạ.

Tất cả đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi.

Thậm chí có thể nói, chỉ trong một tối đó, chỉ trong một nháy mắt hắn nhìn thấy.

Hồi ức ùn ùn kéo đến.

Vẻ ngơ ngẩn trong mắt Tạ Bất Thần đột nhiên rõ hơn.

Ngày xưa hắn cùng Kiến Sầu mai danh ẩn tích trong thôn Cổ Dong.

Hắn không còn nhăncs đến bất cứ chuyện gì liên quan đến Tạ hầu phủ, nàng cũng không hỏi gì về dự định của hắn.

Chỉ có những đêm dài khó ngủ, hắn đứng bên cửa sổ nhìn bóng tối vô tận bên ngoài, nàng mới lộ ra một chút u buồn phảng phất, không tiếng động thở dài một hơi, nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài để hắn ở lại một mình trong nhà.

Có thể lừa gạt người khác, lại không thể lừa gạt chính mình.

Những ngày an bình đó kì thực đã kéo dài rất lâu, có điều làm sao có thể đặt xuống mọi chuyện xưa cũ?

Tạ hầu phủ nói sụp là sụp, nói tịch biên là tịch biên.

Tiền căn hậu quả cực kì mơ hồ, trong ngoài triều giữ kín như bưng.

Mấy trăm mạng người cứ thế biến mất.

Tạ tam công tử ngày xưa chung quy là một hậu duệ quý tộc, cơm rau dưa có thể chịu được, nhưng thâm thù đại hận sao có thể làm như không thấy?

Thế là có một đêm, hắn gọi lại nàng đang mở cửa ra ngoài, nhẹ nhàng nắm bàn tay nàng.

Hắn nói tại huyện nha, phủ nha đều có người cũ của Tạ hầu phủ không bị liên lụy, có thể giúp đỡ hắn.

Hắn phải thay tên đổi họ, tìm đường khoa cử, không lên điện Kim Loan, chỉ tìm một quan nửa chức, để nàng làm một bà quan, không phải sống cuộc sống đạm bạc trong thôn này.

Khi đó nàng nhìn hắn, đôi mắt trong suốt dường như ẩn giấu gì đó, đôi môi khẽ động dường như muốn nói gì, cuối cùng chỉ hóa thành một nụ cười đầy thương yêu và quan tâm.

Tạ Bất Thần nghĩ, khi đó hắn cảm thấy áy náy.

Bởi vì ngay cả chính hắn cũng không rõ, đó rốt cuộc là lừa nàng hay là lừa chính mình.

Trong thời gian sau đó, hắn dùng học thức của chính mình ngày xưa đạt được thân phận học trò, ngày ngày đi đến trường huyện.

Mỗi ngày hắn đều dậy sớm, ăn cháo trắng nàng nấu, đi theo con đường trong thôn, chào hỏi các thôn dân chân chất gặp trên đường, đi qua cây đa cổ thụ cành lá sum suê, chuyển qua sơn đạo đi đến trường huyện.

Tạ Bất Thần không biết mình muốn làm gì, cũng không biết phải làm gì mới có thể vãn hồi cục diện.

Hắn cho rằng mình đã có đường đi nước bước rõ ràng, kì thực lại vẫn không tìm ra phương hướng.

Có điều tất cả những chuyện này, hắn không dám mở miệng nói với nàng dù chỉ một tiếng.

Những gì nàng phải thừa nhận đã quá nhiều, quá nhiều.

Hắn sao có thể nhẫn tâm bắt nàng phải lo lắng thêm vì mình nữa.

Thế là băn khoăn trong lòng mỗi ngày một lớn.

Văn chương cẩm tú trong bụng hàng ngàn, câu chữ châu ngọc trong miệng hàng vạn, nhìn thấy gió mưa sấm sét xung quanh, nhìn thấu sinh lão bệnh tử, nhìn rõ ân oán tình thù...

Nhưng hắn vẫn không rõ.

Từ đâu mà đến, về đâu mà đi?

Tất cả đều ẩn sâu dưới bề ngoài bình tĩnh, không gợi lên một chút sóng gió.

Đến tận lúc Hoành Hư chân nhân xuất hiện, chọc thủng tất cả những chuyện này.

Đó là một ngày trời đã chạn vạng, hắn cáo biệt người học trò cùng trường, mượn một chiếc ô.

Trên đường về nhà quả nhiên trời mưa.

Gió lớn thổi tạt mưa, hắn sợ để ướt chiếc áo bào hôm qua Kiến Sầu mới giặt, giơ chiếc ô chéo về phía trước, chỉ nhìn thấy mặt đất lầy lội dưới chân.

Dòng nước từ mép ô chảy xuống, bắn lên bọt nước đục ngầu.

Trong huyện lị, gần như mọi người đều đã về nhà, trên đường thậm chí không nhìn thấy một người đi đường nào khác.

Tạ Bất Thần đi ra khỏi thành, đã trải qua những chuyện đau khổ nhất, bây giờ đi dưới mưa cũng vẫn rất tự tại.

Có điều không ngờ không lâu sau khi ra khỏi thành, đi tới bên ngoài một ngôi chùa đổ nát hoang vu, hắn lại nghe thấy bên trong có tiếng cười vọng ra, xuyên qua màn mưa, dường như hào sảng, lại dường như nhạt nhẽo, dường như ngu muội, lại dường như thấu hiểu.

Tiếng mưa rơi xung quanh lại không thể át được tiếng cười này.

Thế là bước chân hắn dừng lại, nâng mép ô lên trên một chút.

Giữa chốn hoang vắng đổ nát thê lương.

Mấy năm trước, nơi này chính là một ngôi chùa, vốn hương khói rất vượng, nào ngờ một ngày bỗng dưng có một tia sét giữa trời khô ráo đánh gãy cây bồ đề cao nhất trong chùa.

Mọi người đồn đại hòa thượng trong chùa không thủ thanh quy giới luật, chọc giận trời cao.

Hương khói trong chùa liền dần dần vắng lạnh.

Dần dà, chùa không có người thăm viếng dần dần đổ nát, có lang sói cáo chuột vào nương náu.

Lúc này Tạ Bất Thần nhìn vào chỉ có thể nhìn thấy trên cửa chùa sụp đổ mọc đầy rêu xanh, nhưng trên đó có dấu vết bị người bước lên.

Lúc này rêu xanh ướt nước mưa, thoạt nhìn lại có vẻ sinh cơ bừng bừng.

Một ngôi chùa đổ nát, một tiếng cười bên tai, vốn không phải chuyện lạ gì, có lẽ chỉ là người qua đường vào đó trú mưa.

Tạ Bất Thần dù thấy tiếng cười này hơi khác thường nhưng cũng không có ý định đi vào xem, lại xoay người cất bước.

Không ngờ ngay khi hắn xoay người, trong chùa lại vọng ra một tiếng than.

"Cổ cổ quái, quái quái cổ... Nữ ngật mẫu chi nhục, tử đả phụ bì cổ. Trư dương kháng thượng tọa, lục thân oa lý chử..."

Ào ào...

Mưa rất to, nước mưa từ mép ô trút xuống.

Ngón tay cầm ô của Tạ Bất Thần đột nhiên run lên một chút, chiếc ao bào trên người liền bị nước mưa hắt ướt một mảng.

Hắn quay người lại nhìn vào trong chùa.

Dưới màn trời u ám, bên trong ngồi chùa đổ nát tối tăm không nhìn thấy gì, chỉ có tiếng nói dần dần hạ thấp.

Trong hai năm sau đó, Tạ Bất Thần cũng từng suy nghĩ, nếu khi đó hắn không đi vào thì tình hình sẽ diễn biến ra sao?

Nhưng hắn cũng rất rõ ràng, chỉ cần người đi qua ngoài chùa hôm đó tên là Tạ Bất Thần, giả thiết đó sẽ vĩnh viễn không thể xảy ra.

Chính như hắn vừa đi vào nhìn thấy ánh mắt đạo sĩ già đó liền biết là đạo sĩ này đến tìm chính mình, rất lâu sau, Tạ Bất Thần nhớ lại tình cảnh khi đó cũng biết mình nhất định sẽ đi vào, rất chắc chắn.

Tường chùa đã đổ, mái ngói trên đầu cũng bị người nghèo ngoài thành nhặt về nhà mình.

Trong chùa vắng lạnh, nước mưa từ trên trời trút xuống, trong chùa không có mấy chỗ khô ráo.

Kim thân trên tượng phật đã bong ra, nhìn loang lổ, chỉ còn là tượng đất tượng gỗ vô tri.

Phía trước tượng phật lại ngồi ngay ngắn một đạo sĩ già râu tóc bạc trắng, khuôn mặt trấn tĩnh, nhìn như người phàm trần, lại không có nửa phần phàm khí.

Phái trước đạo sĩ này có một chiếc nồi sắt lớn, mấy cây củi to đang cháy dưới đáy nồi.

Trong nồi có nửa nồi nước nóng hổi, bên trong lơ lửng vài miếng thịt luộc.

Mùi thịt được gió thổi bay vào trong mưa, mang một sức hấp dẫn kì dị.

Dường như là thịt hươu.

Ánh lửa đỏ vàng cũng thêm vài phần ấm áp cho ngồi chùa đổ nát lạnh lẽo thê lương.

Trong chùa, một đạo sĩ già ngồi một mình, bắc một chiếc nồi lớn nấu thịt.

Nhìn kiểu gì cũng thấy dở ông dở thằng, thậm chí làm mọi người cảm thấy vô cùng hoang đường...

Có thể khi đó Tạ Bất Thần quả thực không thể nói rõ cảm giác trong lòng.

Lúc hắn nhìn thấy lão đạo sĩ, lão đạo sĩ cũng nhìn thấy hắn.

Chỉ nhìn nhau một cái, Tạ Bất Thần thậm chí không cần hỏi cũng có thể dễ dàng biết được: Lão đạo sĩ này ở đây chính là để chờ hắn.

Lúc đó, nơi đó, ngôi chùa hoang vu, tượng phật đổ nghiêng, hắn còn không biết lão đạo sĩ này là Hoành Hư chân nhân.

Đến lúc hắn rời khỏi cô đảo nhân gian, cắt đứt hết thảy tục niệm phàm trần đi đến Thập Cửu Châu mới biết đó là Hoành Hư chân nhân, nhưng được hắn mà nói, thân phận của đao sĩ này cũng không có gì quan trọng nữa.

Dứt bỏ tất cả thế tục phàm trần, chỉ còn lại một hồn vô tình.

Hắn đã là người tiếp cận thiên đạo nhất Thập Cửu Châu.

Trời là gốc của vạn vật, vạn vật không có trời không thể sinh ra.

Trời có âm dương, người cũng có âm dương.

Âm khí của trời sinh ra, âm khí của người cũng từ đó sinh ra. Âm khí của người sinh ra, âm khí của trời cũng sinh ra theo đó.

Cùng là một đạo.

Là hoàng đế, nhận thiên mệnh mà sinh, gọi là thiên tử.

Người tu đạo, thuận thiên đạo mà đi, gọi là đạo tử.

Lúc đó Hoành Hư chân nhân nhìn hắn một cái, đưa tay chỉ nồi thịt luộc thơm nức hỏi hắn: "Mười đời nhân hoàng, mười kiếp thiên tử. Một đời bất thần, một đời đạo tử. Đời này, thật sự bất thần sao?"

Hắn nhìn nồi thịt theo hướng tay đạo sĩ chỉ.

Khi đó, càn khôn bỗng chốc đảo ngược, mười kiếp luân hồi tràn đến, toàn bộ trùng hợp lên trên người hắn.

Hắn là người chí cao, chí cô giữa trời đất này, là người mười kiếp được trời lựa chọn, là con của trời, cũng là con của đạo.

Các loại nhân quả rối như tơ vò, quá mức hoang đường, lại quá chí lí.

Hết thảy không ngờ lại hội tụ trong một nồi đó.

Nấu trong nồi đâu phải thịt hươu, rõ ràng là người thân của hắn trong nhiều kiếp trước, người yêu của hắn trong nhiều kiếp trước, tri kỉ của hắn trong nhiều kiếp trước!

Lợn dê trên giường ngồi, lục thân trong nồi nấu...

Tạ Bất Thần chớp chớp mắt, chậm rãi lấy lại tinh thần, lòng yên tĩnh như hồ nước lặng: "Trời và đạo, không có tình, luân hồi khống chế người đời cũng không có ái..."

Hắn chậm rãi đi tới chỗ Kiến Sầu, một bước, hai bước, ba bước.

Càng ngày càng gần.

Trong ba bước này, dáng vẻ hào sảng biến mất, thay vào đó là sự bễ nghễ của kẻ nhận mệnh trời thống trị muôn dân.

Nhân Hoàng kiếm hóa thành dao đồ tể, làm cho bóng dáng lạnh nhạt của hắn trở nên dữ tợn.

Kiến Sầu cứ thế nhìn, nhìn gã thư sinh nho nhã biến mất, đứng trước mặt nàng chỉ có một thiên tử vô tình, đạo tử vô tình.

Cuối cùng nàng vẫn không nhìn được mùi máu quay cuồng trong cổ họng, cắn chặt khớp hàm vặn hỏi: "Bởi vì trời đất vô tình, chí cao chí cô, bởi vì bên giường đế vương không cho phép người khác ngủ say... Cho nên, ta liền đáng giết, đáng chết?"

Lưỡi kiếm ba thước nghiêng nghiêng chĩa xuống, mũi kiếm dính máu.

Gió thổi đến người hắn lành lạnh.

Tạ Bất Thần hơi buông mắt đứng trước mặt nàng, không chút động lòng, lạnh nhạt đáp: "Không sai!"

"Ha ha ha, hay cho câu không sai, hay cho câu đáng chết!"

Lúc này Kiến Sầu lại không nhịn được phá lên cười, dáng vẻ điên cuồng.

Làm sao có thể không cười?

Hơn mười năm thi thư, lại học được một kết quả như vậy.

Năm xưa nàng có mắt không tròng, phó thác cả đời cho một kẻ điên như vậy!

Nàng cười, cười to.

Cũng không biết rốt cuộc là cười chính mình ngu xuẩn, cười Tạ Bất Thần điên cuồng, hay là cười cái gọi là đạo vô tình của trời đất, đúng là hoang đường!

Cả ẩn giới, cả hồ nước trên trời, nhất thời không nghe thấy âm thanh nào khác.

Chỉ có tiếng cười to của nàng.

Cười chảy ra nước mắt.

Tạ Bất Thần cứ thế vô tình vô cảm mà đứng, lại có một đôi mắt có tình, chậm rãi giơ trường kiếm lên, mũi kiếm cùn đâm về phía mi tâm Kiến Sầu.

Sát cơ đã khóa chết mục tiêu.

Tiếng cười của Kiến Sầu đột nhiên dừng lại.

Nàng thậm chí đã cười nước mắt đầy mắt.

Có điều nhìn hắn, nhìn thanh Nhân Hoàng kiếm chĩa vào mi tâm mình, đáy mắt Kiến Sầu chẳng những không có một chút sợ hãi mà còn có một sự thương xót, bi thương, mỉa mai như nhìn một người chết.

Khóe miệng chỉ có một độ cong mơ hồ.

"Tạ đạo hữu, một đường đi tới đây, ngươi vẫn không muốn biết sức mạnh của ta từ đâu tới sao?"

Trong đầu Tạ Bất Thần đột nhiên có vố ố ý nghĩ xuất hiện.

Tu vi của nàng trong đồn đại và tu vi hắn cảm giác được từ khi vào ẩn giới đến giờ, linh lực của tu sĩ bình thường và linh lực hùng hậu nàng kooj ra khi chiến đấu, và cả...

Nụ cười không có sợ hãi của nàng lúc này, khi rõ ràng đã dùng hết mọi quân bài!

Là Nhất Nhân đài!

Thứ mà hắn không nhận được, nơi mà hắn đã bỏ lỡ!

Giờ khắc này, tất cả mọi dị thường mà hắn bỏ qua toàn bộ chất chồng lên nhau, khiến đáy lòng hắn trở lên lạnh buốt.

Bàn tay cầm kiếm đột nhiên run lên.

Chỉ có một chút, nụ cười mang ác ý bên môi Kiến Sầu đã chuyển thành nụ cười sảng khoái điên cuồng.

Mắt sáng như tuyết, lạnh như đao ra khỏi vỏ!

Hiểu rồi chứ?

Đáng tiếc...

"Muộn rồi..."

Lúc này, rõ ràng đã không hề có sức đánh trả, nàng lại đưa tay ra nhanh như chớp, như tóm lấy hư không trước người, thô bạo...

Xé một cái...