Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 11: Đều là do nàng vẽ



Sau khi phân chia đan dược cho mấy sư huynh, số đan dược còn dư lại Diệp Kiều không đem đi bán mà để lại cho mọi người dùng khi cần. Chỉ là không biết vì sao, Tiết Dư vừa nghe nói nàng còn giữ lại đống đan dược kia, nụ cười tươi trên mặt liền có chút cứng đờ.

Hắn nghĩ nghĩ, rồi ôn giọng mở miệng: "Sư muội có lòng như vậy tự nhiên là tốt."

Nhưng thật sự không cần thiết đâu!

Diệp Kiều không biết nội tâm hắn đang hò hét, còn cho rằng tam sư huynh là đang cảm động nói không nên lời, nàng cười đáp: "Không sao, vì các ngươi, ta sẽ tiếp tục nỗ lực để trở nên mạnh mẽ hơn."

Trong lòng Tiết Dư: Không! Ngươi đã rất mạnh, không cần nỗ lực nữa.

Không chú ý tới sư huynh nhà mình cười còn khó coi hơn cả khóc, Diệp Kiều hứng chí vừa lẩm bẩm hát vừa quay trở về phòng, sau đó đề bút vẽ phù. Mười mấy lá linh phù của nàng không phải là vô ích đâu. Diệp Kiều xé những lá Tụ Linh Phù đã cũ xuống, vẽ lại những lá khác, ở chủ phong nồng đậm linh khí, dưới tác dụng của Tụ Linh Phù, nàng đã chạm đến ngưỡng Trúc Cơ, chỉ cần cho nàng thêm chút thời gian, vậy tấn thăng Trúc Cơ cũng không phải là quá khó.

Lúc này, mấy trưởng lão nội môn Trường Minh Tông đang họp, Đoạn Dự trầm ngâm một lát nói: "Nha đầu Diệp Kiều kia mới ở Luyện Khí đỉnh phong, ta nghĩ, không bằng cho mấy đứa chúng nó chuẩn bị một chút, qua mấy ngày nữa cùng nhau đi đến bí cảnh rèn luyện."

"Vân Trung Thành chuẩn bị có một bí cảnh mở ra, bốn tông khác hẳn là cũng sẽ phái thân truyền đi tới đó rèn luyện, đây cũng có thể xem là một cơ hội tốt cho bọn chúng rèn luyện."

Tuy rằng Trường Minh Tông bọn họ không hi vọng gì ở đại bỉ, nhưng lần này, trong đám đệ tử thân truyền, trừ Diệp Kiều thì thiên phú đều rất không tồi, nên đi rèn luyện thì vẫn phải đi.

Triệu trưởng lão nhíu mày, nghĩ tới Diệp Kiều chỉ giỏi gây chuyện, yên lặng gật đầu đáp: "Ta đồng ý."

Nhanh chóng tống khứ đám nhãi ranh đó đi đi! Nếu còn không đi, ông sợ ngày hôm sau, trên diễn đàn Tu chân giới sẽ truyền ra tin tức: Trưởng lão Trường Minh Tông đánh bẹp đệ tử thân truyền, rốt cuộc là nhân tính vặn vẹo hay là đạo đức chôn vùi?

Tần Phạn Phạn nói: "Nếu các ngươi không có ý kiến khác, vậy để cho mấy hài tử đi thôi."

Hắn cảm thấy nếu đám nhãi ranh này không ra ngoài rèn luyện, Trường Minh Tông sẽ bị bọn họ hủy mất. Lúc này mới bao lâu, mà đã dám nổi lửa đốt Tàng Thư Các?

Tần Phạn Phạn có một loại dự cảm không thể hiểu nổi, ông cảm thấy sau khi thu tiểu đồ đệ Diệp Kiều, đại bỉ tông môn năm sau tuyệt đối sẽ náo nhiệt.

Ngọc quản sự hô to: "Tông chủ anh minh!"

Rốt cuộc đã đuổi đám nhãi ranh kia đi rồi! Ha ha! Nếu không phải là tông môn không cho phép đốt lửa, ông hận không thể đi ra ngoài phóng ra hai quả pháo chúc mừng.

* * *

"Tiểu sư muội."

Tiết Dư gõ mở cửa phòng, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng hắn cảm thấy linh khí trong viện của sư muội nồng đậm hơn nhiều so với trước đây.

Diệp Kiều đang điên cuồng hấp thu linh khí vào cơ thể, nàng có loại dự cảm sắp đột phá Trúc Cơ, có lẽ chỉ mấy ngày tới đây thôi, nghe thấy tiếng đập cửa, thiếu nữ hơi mở mắt hỏi: "Tam sư huynh?"

Tiết Dư nhìn nàng, nói: "Dọn dẹp một chút, ngày mai đi bí cảnh, ba chúng ta dẫn muội đi rèn luyện."

Diệp Kiều không kịp phản ứng hỏi lại: "Gì?"

Tiết Dư: "Ở Vân Trung Thành có một tiểu bí cảnh sắp mở ra, bởi vì bí cảnh không lớn, khẳng định sẽ không có đại năng tồn tại trong đó, rất thích hợp cho muội đi rèn luyện."

Tiết Dư thật sự không có hứng thú với tiểu bí cảnh, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên tiểu sư muội ra cửa rèn luyện, hắn phải đi theo giúp đỡ.

Diệp Kiều gõ đầu nhớ ra. Trong tiểu thuyết có đề cập đến tiểu bí cảnh ở Vân Trung Thành. Bên trong có không ít bảo bối đâu.

"Bí cảnh dưới chân Vân Trung Thành, năm rồi đều là bị Vấn Kiếm Tông cùng Nguyệt Thanh Tông chia cắt."

Tiết Dư nhẹ nhàng hừ lạnh: "Có điều những thân truyền của Nguyệt Thanh Tông đều để mắt trên đỉnh đầu, hẳn là coi thường tiểu bí cảnh."

Diệp Kiều nghĩ thầm. Không! Bọn họ xem trọng đấy! Bởi vì nữ chủ sẽ đi. Nữ chủ còn thu được ở đó không ít linh thực. Thậm chí rất nhiều linh thực thượng cổ sắp tuyệt tích cũng đều có, có thể lấy được thiên tài địa bảo hay không đều phải dựa vào thực lực, nhưng mà trong năm đại tông môn, trừ bỏ Nguyệt Thanh Tông, thì không có tông phái nào đi đến tiểu bí cảnh, cũng có một ít tán tu tham gia, nhưng họ lại không dám đắc tội thân truyền đại tông môn, cuối cùng tự nhiên mà toàn bộ chỗ linh thực đó rơi vào túi của Vân Thước.

Nhưng cũng không biết có phải bởi vì nàng dẫn phát hiệu ứng bươm bướm không, Trường Minh Tông thế mà lại muốn cho mấy người bọn họ đến tiểu bí cảnh rèn luyện.

Diệp Kiều sáng mắt nói: "Chúng ta kêu các sư huynh khác cùng đi đi."

Vân Thước có sư huynh, nàng cũng có, đều là đệ tử thân truyền, làm gì có ai cao quý hơn ai kia chứ. Mọi chuyện cứ vậy mà quyết định trong vui sướng.

Sáng sớm hôm sau, bốn người thu thập đơn giản đồ đạc, chờ xuất phát xuống núi.

Minh Huyền dựa vào tiên hạc, phất phất tay với nàng, hô: "Tiểu sư muội, nơi này."

Hắn còn thuận tay ném cho Diệp Kiều một bộ quần áo, Diệp Kiều sờ sờ vật liệu may mặc, cảm giác mát mẻ, thoải mái dễ chịu, nàng khó hiểu hỏi: "Đây là trang phục của thân truyền Trường Minh Tông chúng ta sao?"

Nàng thấy ba người đều mặc màu đỏ. Chỉnh chỉnh tề tề, đứng ở nơi đó giống hệt như ba con gà xinh đẹp.

Mộc Trọng Hi chống cằm, 'ừ' một tiếng đáp: "Là tơ của băng tằm ngàn năm đấy, tông môn của chúng ta tuy có hơi nghèo một chút, nhưng đối với thân truyền vẫn rất hào phóng. Loại quần áo nước lửa bất xâm."

Diệp Kiều không mặc vào người, nàng phát hiện thân truyền Trường Minh Tông quá không có mắt thẩm mỹ, y phục tuyền một màu đỏ rực. Mặc ra ngoài quá gây chú ý rồi.

"Các ngươi mau đi đổi một bộ thường phục đi."

Nàng trịnh trọng nói: "Càng không thu hút càng tốt."

Mộc Trọng Hi không hiểu hỏi: "Vì sao? Y phục của thân truyền chúng ta rất khó coi à?"

Diệp Kiều lắc đầu, đáp: "Không phải."

- - chủ yếu là lúc hố người mà mặc y phục của đệ tử thân truyền, vừa liếc mắt liền bị nhận ra tông môn, thế thì làm ăn được gì? Nàng phát hiện hình như đệ tử thân truyền của Trường Minh Tông đều có chút ngốc thì phải.

Cuối cùng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Diệp Kiều, Minh Huyền đã đổi một thân y phục màu trắng, Tiết Dư mặc một bộ màu xanh lơ. Cứ như vậy, Diệp Kiều trái Thanh Long phải Bạch Hổ, ở giữa còn mang theo có 2 tên ngố, ngồi trên lưng tiên hạc, vô cùng cao hứng xuất phát.

Tên ngố Mộc Trọng Hi cực kỳ hưng phấn, hô: "Xông lên."

Bởi vì tiểu bí cảnh sắp mở ra, mấy ngày nay, lượng người đến Vân Trung Thành rất nhiều, tùy ý liền có thể thấy được tán tu cùng đệ tử của các tông môn nhỏ. Bốn người mặc thường phục, đứng giữa một đám phục sức tông môn đủ loại kiểu dáng lại có vẻ tầm thường, không chút thu hút.

Bốn người đều cảm thấy vui mừng vì được thanh nhàn, bắt đầu đi dạo phố Vân Trung Thành.

Minh Huyền sờ đông sờ tây nói: "Ta nghe nói, gần đây trên thị trường đang lưu hành một loại phù."

"Phù gì?"

"Tụ Linh Phù, nghe nói chỉ cần nằm là có thể tu luyện."

Minh Huyền ngứa ngáy trong lòng hỏi: "Nếu không thì chúng ta mua về thử xem?"

Diệp Kiều phát ngốc, vội túm lấy Minh Huyền đang nóng lòng muốn thử nói: "Đừng, đều là gạt người đấy."

"Sao ngươi lại biết? Mua về thử xem sao, dù sao cũng không đắt mà."

"..."

Người nghèo Diệp Kiều lại lần nữa trúng đạn rồi.

Vì sao lại biết ấy hả? Bởi vì đó là do nàng vẽ!

Thứ này nàng có cả đống, ban đầu nàng chỉ nghĩ vẽ để bán kiếm chút tiền, kết quả sau khi các tu sĩ phát hiện ra diệu dụng của chúng, liền không thể vãn hồi được nữa, phải biết rằng đệ tử của năm đại tông môn nghiêm cấm chuyện lén bán bùa chú đan dược đầu cơ trục lợi.

Diệp Kiều sợ bị người khác nhận ra, chỉ có thể thu tay, không tiếp tục bán bùa chú ở chợ đen nữa. Kết quả trong số những người bán hàng ở đây, có người phát hiện ra cơ hội buôn bán, một đám bắt đầu vẽ bùa giả, mấu chốt là giá cả còn cao gấp mười lần so với giá Diệp Kiều bán lúc trước.

Diệp Kiều ngăn cản Minh Huyền, không để hắn đi làm chuyện thừa thãi, nói: "Chúng ta đi tìm một khách điếm để trọ đã, nếu không lát nữa các tông khác cũng tới, chúng ta sẽ không có chỗ để ở đâu."

Minh Huyền chỉ có thể tiếc nuối thu chân nói: "Vậy được rồi."

Chờ trở về lại mua cũng được.

Lúc bốn người đi vào khách điếm, tầng một đã đứng đầy người, tựa hồ đều đang vây xem cái gì đó, Mộc Trọng Hi thích xem náo nhiệt lập tức lôi kéo Diệp Kiều chen vào giữa đám người.