Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Thần Sủng Ta Muốn An Tĩnh)

Chương 1272: Tử nhân thụ tái hiện







Chu Văn chỉ cảm thấy trong cơ thể hư thoát một hồi, có nhiều ngoại lực bổ sung như vậy, nhưng sử dụng Lục Tiên kiếm tạo thành gánh nặng không nhỏ đối với Chu Văn.

Cũng may lần này chỉ hơi suy yếu, so với lần trước còn tốt hơn nhiều, không tổn thương thân thể, Chu Văn vận chuyển Đạo Quyết, Nguyên khí cuồn cuộn không dứt vọt tới, khôi phục nhanh chóng.

Nắm Lục Tiên kiếm đi tới, tuy nói sinh vật bị Lục Tiên kiếm, hẳn không có khả năng sống sót, có điều vì phòng ngừa trường hợp xấu nhất, Chu Văn vẫn muốn nhìn tận mắt một chút, tốt nhất bổ thêm vài đao, đoạn tuyệt khả năng sống sót của nữ nhân kia.

Chu Văn bay xuống khe nứt, thấy nữ nhân kia bị cắt thành hai nửa, sinh cơ bị đoạn tuyệt.

Bản thân Lục Tiên kiếm khủng bố, không đơn giản bởi công kích khủng bố, mà sinh vật bị nó chém giết, coi như có được năng lực tự lành mạnh mẽ, thậm chí có được năng lực phục sinh, khả năng sống sót vẫn rất thấp.

Bằng không nó cũng không được xưng là Lục Tiên kiếm, những Tiên nhân kia có Trường Sinh thuật mạnh mẽ thế nào, cuối cùng vẫn chết trong tay Lục Tiên kiếm.

Nhưng khiến Chu Văn hơi giật mình chính là, sinh cơ trên thân thể nữ nhân kia đoạn tuyệt, nhưng đầu của nàng vẫn còn sinh cơ như cũ, không bụi Lục Tiên kiếm xóa đi linh hồn.


Chu Văn thấy nữ nhân kia trợn tròn mắt, trên trán của nàng còn có một dấu son môi màu đỏ.

Dấu son môi kia vô cùng đáng yêu, hẳn xuất phát từ hài đồng, mà không phải người trưởng thành, lúc này dấu son môi kia lập lòe hào quang kỳ dị, lại chặn được lực lượng của Lục Tiên kiếm, giúp nữ nhân kia giữ lại một tia hi vọng sống.

Thân thể của nàng đã bắt đầu mục nát, đầu vẫn sống sót như cũ, phi độn lện, lấy tốc độ nhanh chóng muốn trốn thoát.

Đáng tiếc bản thân chỉ còn lại một cái đầu, rõ ràng không còn thực lực Thiên Tai cấp nữa, Chu Văn sử dụng một chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên, dùng vỏ Lục Tiên kiếm trảm lên trên đầu nữ nhân kia, trực tiếp đập đầu nàng xuống đất.

Đáng tiếc Lục Tiên kiếm không ra khỏi vỏ, không khác cây gậy sắt, một kích toàn lực của Chu Văn, cũng khả năng đập nát đầu nữ nhân kia.

Đầu rơi trên mặt đất, đụng nát một mảnh khu vực nham thạch.

Bởi một kích này của Chu Văn, dấu son môi trên trán nàng xuất hiện tàn khuyết, quang thải phía trên dần dần ảm đạm, sinh cơ trên đầu dần dần yếu bớt, máu thịt chỗ cổ bắt đầu mục nát.

- Dấu son môi kia rốt cuộc có lai lịch gì? Lại có thể ngăn cản lực lượng của Lục Tiên kiếm?

Trong lòng Chu Văn hơi kinh ngạc, có điều bây giờ không phải lúc nghĩ đến những thứ này, hắn muốn giết chết triệt để nữ nhân kia trước, không muốn lưu lại bất kỳ tai họa ngầm nào.

Nữ nhân kia biết mình phải chết, nghiêm nghị nói với Chu Văn:

- Vô luận ngươi là ai, vô luận ngươi ở nơi nào, ngươi cũng chết chắc, trên trời dưới đất, trong vũ trụ vô tận, bất luận ngươi ở đâu, chủ nhân ta sẽ đến báo thù cho ta, đánh ngươi xuống vô tận Địa Ngục, vĩnh thế không được siêu sinh. . . Nhân loại nhỏ bé… Rất nhanh thôi, ngươi sẽ biết… Cái gì mới là đại khủng bố trên thế gian…

Theo thanh âm lệ khiếu của nữ nhân kia, chỉ thấy đầu của nàng đột nhiên bộc phát ra Thánh quang mãnh liệt, đột nhiên nổ tung, sinh ra sóng xung kích, trong nháy mắt hủy diệt tất cả bốn phía xung quanh.

Tia sáng mãnh liệt, khiến hinh ảnh vệ tinh truyền về là một mảnh trắng lóa, không nhìn thấy cái gì, tia sáng một mực kéo dài không giảm, như Thánh uy vĩnh hằng.

Chu Văn thuấn di rời đi, không bị ảnh hưởng bởi lực lượng tự bạo kia, mặc dù hắn vẫn bên trong hào quang bị bao phủ, có điều dưới loại khoảng cách này, lực lượng hào quang này đã không thể gây thương tổn đến Tù Long giáp.


Có điều trong lòng Chu Văn cũng hơi kinh ngạc, nữ nhân kia có thực lực như vậy, hắn thấy trong Dị thứ nguyên cũng xem như nhân vật cực kỳ cường hãn.

Nhưng nghe ngữ khí của nàng, nàng chỉ là một nô bộc mà thôi, không biết chủ nhân của nàng cường đại đến cỡ nào?

- Mạt Thế cấp sao?

Chu Văn tối tự suy đoán:

- Có điều coi như Mạt Thế cấp thì sao, những Mạt Thế cấp cường giả của Dị thứ nguyên, căn bản không dám tự mình tiến vào Địa Cầu.

Chu Văn nghĩ đến gốc Tiểu Hoa kim loại kia, thuấn di đến phụ cận, muốn nhìn nó chết hay chưa, nếu không chết, có thể thừa cỏ bổ thêm vài đao, nói không chừng có thể tuôn ra Thứ nguyên kết tinh hay gì đấy.

Vạn nhất tuôn ra trứng Phối sủng thì sướng rồi, hắn vẫn chưa có Phối sủng Thiên Tai cấp.

Đi tới chỗ Tiểu Hoa, thấy Tiểu Hoa kim loại kia, rễ đã bị chặt đứt hoàn toàn, ngay cả phiến lá cũng bị chém xuống, chỉ còn lại nhánh hoa và đóa hoa rơi trên mặt đất, thoạt nhìn như không sống nổi.

Chu Văn thấy bộ dáng này của Tiểu Hoa kim loại, hẳn không cần làm gì, đang chuẩn bị cầm cánh hoa xem nó có hữu dụng không, đột nhiên cảm giác điện thoại thần bí chấn động, tựa hồ muốn thoát ra.

- Chẳng lẽ…

Trong lòng Chu Văn hơi động, ý thức quét một thoáng, không phát hiện có sinh vật khác xung quanh, mà bởi vì có Thánh quang phụ cận, bên ngoài hẳn không nhìn thấy gì, bèn lấy điện thoại thần bí ra xem một chút, quả nhiên Tử Nhân thụ tự động xuất hiện, tự động xác định Tiểu Hoa kim loại, sau đó chụp lại.

Thi thể Tiểu Hoa kim loại và vô số sợi rễ, trong nháy mắt biến mất, mà bên trên Tử Nhân thụ kia xuất hiện thêm một cái chồi mới.

- Kỳ quái, Tử Nhân thụ không phải chỉ hấp thu nhân loại đặc thù sao? Tại sao lại hấp thu đóa Tiểu Hoa kim loại này?

Trong lòng Chu Văn càng cảm thấy kỳ quái.

Có điều, tóm lại đây là chuyện tốt, ngay lập tức không lưu lại, Chu Văn trực tiếp truyền tống về Địa Cầu.


Đám người quan sát tường thuật trực tiếp, thấy màn hình vẫn chỉ là một màu sáng trắng, nguyên bản nhiệt độ Kim tinh rất cao, nơi đó phát sáng ra nhiệt quang màu đỏ dung nham, hiện tại hóa thành màu trắng lóe, một mực bùng cháy không tắt, sau này một mực kéo dài mấy chục năm, không dập tắt.

Từ trong vũ trụ nhìn lại, nơi đó giống như một tròng mắt lóe sáng, sau này tạo thành một Thánh Diễm hồ trên Kim tinh, sau này mọi người thường gọi nó là Nhân Hoàng chi nhãn, dùng nó kỷ niệm trận chiến này của Nhân Hoàng.

Mà lúc đầu nữ nhân kia nổ tung trong nháy mắt, dấu son môi kia cũng hóa thành đạo lưu quang biến mất.

Trong một tòa pháo cổ một nơi nào đó tại vũ trụ, có một tiểu nữ hài nằm bên trong một quan tài, mặc váy trắng trên người, vẻ mặt hồng nhuận phơn phớt, thoạt nhìn như ngủ thiếp đi.

Đột nhiên, một bờ môi màu đỏ xuất hiện trên quan tài kia, tiểu nữ hài kia bừng tỉnh, thấy dấu son môi màu đỏ bên trên nắp quan tài kia, trong mắt lập tức biểu lộ ra vẻ khổ sở.

- Á Na chết rồi?

Tiểu nữ hài khổ sở nói.

- Á Na nào? A, ta nhớ ra rồi, là tiểu nữ bộc tay chân không sạch sẽ, đã bị đuổi ra ngoài, chết rồi thì thôi, không đáng để tiểu chủ nhân quan tâm.

Một nữ bộc cự nhân không thèm để ý nói.