Suỵt! Bí Mật

Chương 144: Hành động một mình (8)





Edit: jena

"Thương Trọng Lệ? Thương Trọng Lệ!" Sở Nhuế lại cất tiếng gọi, trên trán thấm đẫm mồ hôi.

Đã xảy ra chuyện gì rồi?

Chẳng lẽ trong nhà có thứ gì đó, Thương Trọng Lệ bị nhốt ở bên trong?

Bóng trắng kia đến mỗi lúc một gần hơn, anh cắn răng hạ quyết tâm, đưa ra một quyết định. Anh vặn tay nắm cửa nhà 1301, sau đó lùi về sau, dùng chân đá vào cánh cửa.

Trong bóng tối, từng tiếng "rầm rầm" vang dội, cuối cùng cửa bị đá văng. Sở Nhuế tức tốc chạy vào trong, nhanh tay đóng kín cửa lại, khóa cửa đã bị anh đá hỏng nên anh dùng bàn ghế trong phòng khách để chặn cửa lại.

Gây ra động tĩnh lớn như vậy nhưng tòa chung cư vẫn yên tĩnh như cũ, Sở Nhuế quay đầu nhìn ngôi nhà trống rỗng, nuốt nước bọt: "Thương Trọng Lệ? Cậu có ở đây không?"

Anh nhìn ra cửa sổ, sau đó đi về phía căn phòng ở hướng nam, vừa vào cửa đã thấy Thương Trọng Lệ ngã trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi, nỉ non không ngừng như bị bóng đè. Cả người cậu ướt đẫm mồ hôi, phần trán nhăn lại đầy đau khổ.

"Thương Trọng Lệ! Tỉnh lại!" Sở Nhuế nâng cậu lên giường, cởi áo khoác và áo sơ mi của cậu ra, sau đó lấy chăn đắp lên người cậu.

Thương Trọng Lệ không còn ý thức, may mắn là vẫn có dấu hiệu sống.

Thương Trọng Lệ leo vào đây không lâu, anh đã ở bên ngoài gọi cậu nhưng không nghe thấy tiếng đáp, nhìn vị trí ngã của cậu thì có lẽ vừa vào cậu đã bất tỉnh ngay lập tức.



Vì sao?

Sở Nhuế không cho rằng chỉ vì ngâm mưa ở ngoài trời hai phút sẽ khiến cho một thanh niên trai tráng như Thương Trọng Lệ sốt cao rồi hôn mê như thế này.

Chẳng lẽ là...

Sở Nhuế chợt nhìn quang cảnh xung quanh.

Trong phòng không có gì khác lạ, đây là một căn phòng của một người phụ nữ, có gương trang điểm và đồ trang điểm, khi vào anh cũng nhìn thấy cảnh tượng gì quỷ quái.

Anh nhẹ thở ra một hơi, tiếp tục gọi Thương Trọng Lệ.

Bây giờ không phải như bình thường, khi ngất xỉu sẽ có khả năng không thể tỉnh lại nữa, hơn nữa xui xẻo còn bị quái vật xử lý luôn.

"Thương Trọng Lệ, cậu có nghe tôi nói gì không?"

Sắc mặt của Thương Trọng Lệ tái nhợt, mày kiếm cau lại, một sự cứng cỏi lạ thường nổi bật giữa sự yếu ớt, mong manh. Làn môi khô khốc mấp máy, giống như đang nói gì đó, Sở Nhuế cúi đầu lắng nghe.

"Sao lại rời đi..."

Ai rời đi?

Anh nghĩ rằng Thương Trọng Lệ đang chịu khổ sở, cuối cùng bị bóng đè. Sở Nhuế tiếp tục lắng nghe.

"Đừng đi mà... Đừng đi!"

"Ai rời đi?" Sở Nhuế muốn hỏi lý do, nhưng khi vừa ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt thống khổ của Thương Trọng Lệ khiến anh xót xa, anh vuốt ngực cho cậu: "Không đi đâu hết, cậu yên tâm, tôi ở đây."

"Sẽ chết..."

Từ "chết" vừa thốt ra, tim Sở Nhuế tức tốc đập nhanh hơn. Anh im lặng tiếp tục lắng nghe, bây giờ anh tò mò về bản thân Thương Trọng Lệ nhiều hơn, vì cậu chưa bao giờ kể về giấc mơ của cậu cho anh biết. Sở Nhuế rất muốn biết, nếu cảnh trong mơ là thật thì Thương Trọng Lệ thật sẽ có bộ dạng như thế nào.

"Em không muốn chết... A Nhuế..."



Nghe thấy tên của mình, Sở Nhuế không biết nên phản ứng như thế nào, quả nhiên bọn họ có quen biết nhau trong thế giới thực, có lẽ không chỉ quen biết nhau, quan hệ của bọn họ còn thân thiết hơn cả như vậy.

Hạ quyết tâm, Sở Nhuế dùng ống tay áo lau mái tóc ướt nhẹp cửa Thương Trọng Lệ, dịu dàng nói: "Sao lại chết chứ? Không chết được, chúng ta sẽ không chết. Tin tôi."

Trong lòng anh sinh ra một nỗi phiền muộn sầu não.

Anh muốn biết giữa anh và Thương Trọng Lệ là mối quan hệ gì. Nếu không, anh không cam tâm cứ thế bỏ mạng trong trò chơi.

Ổn định lại cơ thể của Thương Trọng Lệ ở trên giường, gói ghém lại chăn, Sở Nhuế đóng cửa sổ lại, tìm thấy hai con dao sắc bén trong phòng bếp, anh cầm trong tay một cái, còn một cái đặt trên đầu giường bên cạnh Thương Trọng Lệ. Anh tìm thêm được một cái bật lửa, một mảnh vải, có lẽ một lúc nào đó chúng sẽ có tác dụng. Anh tìm thấy cả thuốc cảm dưới bàn TV trong phòng khách, cố gắng dùng nước đút cho Thương Trọng Lệ uống, hy vọng có hiệu quả.

Khi đứng dậy rời đi, Sở Nhuế do dự một chút, anh cúi đầu, khẽ hôn lên môi Thương Trọng Lệ, ánh mắt lập lòe. Sở Nhuế chăm chú nhìn gương mặt đẹp như tượng tạc của Thương Trọng Lệ, cố gắng nhớ lại ký ức đã bị xóa mờ, cuối cùng vẫn thất bại. Anh thở dài, nói: "Vì sao lại muốn chết? Chắc chắn sẽ có cách, cậu nghe tôi nói rồi đó, chúng ta không thể chết."

Nói xong, Sở Nhuế kiên quyết đứng dậy, đi ra ngoài, khẽ khàng đóng cửa lại.

Sở Nhuế di dời bàn ghế chắn trước cửa nhà, sau đó đợi một lúc, không nghe thấy thêm âm thanh gì, có vẻ như sinh vật khi nãy cũng chưa đến.

Không được lơ là cảnh giác, Sở Nhuế quan sát thử qua mắt mèo trên cửa.

Một con quái vật được bao phủ trong mớ thịt trắng toác đang đứng bên ngoài, đôi mắt đỏ tươi đục ngầu đối diện với ánh mắt của anh.

"!!!"

Sở Nhuế liền ngồi xổm xuống, bịt miệng lại.

Nó đứng ở đó bao lâu rồi? Vừa rồi nó đi trên hành lang đúng không?

Sở Nhuế hít sâu một hơi, nhìn về phía cửa phòng đóng chặt phía đối diện, Thương Trọng Lệ đang nằm ở bên trong.

Vực dậy tinh thần, Sở Nhuế lấy ra một viên bi nhỏ, đi đến cửa sổ ở hướng bắc. Cửa đổ đối diện với một cánh cửa hướng đông, cũng may từ đây cũng có thể nhìn thấy được cửa thang máy ở bên kia. Sở Nhuế tìm được phương hướng, dùng sức nhắm thẳng vào vách tường hướng đông bắc. Viên bi bắn lên tường rồi bắn ngược về phía thang máy, vòng một đường như vòng cung, sau đó bắn ra ngoài hành lang, liên tục nảy lên phát ra động tĩnh.

Sở Nhuế thử nhìn ra mắt mèo một lần nữa, bên ngoài không còn con quái vật kia.

Với suy tính của anh, chỉ cần không có chướng ngại thì viên bi sẽ liên tục di chuyển đến cửa cầu thang, sau đó lăn xuống dưới tầng.



Sở Nhuế chờ một lát rồi mở cửa, bên ngoài tối đen như mực, anh nhanh chóng lấy ra một chùm chìa khóa đã qua sử dụng và một đầu bút chì, cẩn thận quan sát hình dạng ổ khóa, tìm được chiếc chiều khóa có độ tương đồng cao nhất, bôi trơn xong, anh dùng một chiếc kẹp mỏng màu đen mở cửa nhà 1302.

Trong phòng không có gì, nhưng Sở Nhuế chú ý thấy một điểm kỳ quái trên tường nhà. Căn phòng được trang hoàng theo tông màu ấm, phần lớn vật dụng đều có màu trắng, trên tường phòng khách lại treo hai bức tranh ấn tượng mạnh mẽ, một là bức《 Tiếng hét 》của Edvard Munch, bức còn lại vẽ một cô gái mái bằng, đôi mắt đen trợn to, ánh mắt trống rỗng, trong mắt lại điểm xuyết chấm sáng, xung quanh cô gái là gấu bông, hoa tươi, trái tim, ngôi sao...

Bị ánh mắt của cô gái nhìn chằm chằm khiến anh nổi da gà, Sở Nhuế quay đầu tiếp tục kiểm tra ngôi nhà.

Trong phòng không có người, điều này cũng có nghĩa Hứa Diệu có lẽ đang ở tầng 12. Sở Nhuế rối rắm trong lòng, anh tiếp tục tìm những thứ hữu dụng rồi bỏ vào balo, sau lưng nặng trĩu, vậy mà anh lại có một cảm giác quen thuộc khó tả.

Không có gì, vì vậy Sở Nhuế đành phải đi xuống tầng 12.

【 Tác giả có lời muốn nói 】:

Nhắc nhở thân thiện: là bức 《 Tiếng hét 》và《 Sao băng 》



/"Tiếng hét" của Edvard Munch/



/"Sao băng" của Maruyama Junna/

02.01.23