Sửu Thụ Ngự Phu

Chương 20



Tuy rằng An Trữ bị thương, nhưng chuyện của Cái bang Giang Nam phân đà cũng coi như giải quyết tốt đẹp. Người Nhạc gia đối Đông Phương Ngọc càng thêm cảm tạ, Đông Phương Ngọc chỉ cười nói người một nhà không nên khách khí, liền xem Đông Phương lão lục khi nào thì rước dâu về nhà thôi. Đông Phương Lãng nhân cơ hội hướng Nhạc Hùng cầu thân, Nhạc Hùng vui vẻ đáp ứng.

Sự tình đã xong, Đông Phương Lãng luyến tiếc rời đi người trong lòng, vì thế lại cùng theo về Hoa Sơn. Còn Đông Phương Ngọc dắt An Trữ quay trở về Tô Châu Đông Phương gia, nhân tiện dẫn theo ‘phải trốn một người’ là Đoạn Thủ.

Có hắn chiếu khán nên vết thương của An Trữ rất nhanh đã tốt lên, nhưng xe ngựa vốn đủ cho hai người ngồi thoải mái, giờ lại thêm một kẻ rảnh rỗi. Tuy rằng người nọ có chút thức thời, hoặc là cách màn cửa sổ bằng lụa mỏng nhìn bên ngoài, hoặc là nhắm mắt ngủ, sẽ không chủ động đi phiền nhiễu hai người kia. Thế nhưng An Trữ sẽ chủ động đi phiền nhiễu hắn.

“Nột, nói một chút đi, chuyện cũ của ngươi?” An Trữ giật nhẹ tay áo Đoạn Thủ.

“Có gì hay mà nghe.” Đoạn Thủ không kiên nhẫn mà huy phất tay. “Đừng phiền ta, ta muốn ngủ.”

“Dọc đường đi ngươi lúc nào cũng ngủ, ngủ tiếp sẽ thành ngốc….” An Trữ nói.

“Nếu thành ngốc cũng chỉ có ngươi ngốc?” Đoạn Thủ xuy một tiếng.

An Trữ tức giận bất bình: “Ta là tại quan tâm ngươi.”

Đoạn Thủ đương nhiên không cho là đúng: “Ta xem ngươi thuần túy là hiếu kỳ đi.”

Đông Phương Ngọc vỗ vỗ đầu An Trữ: “Lúc chúng ta mới gặp hắn, hắn mặc y phục là lý ngư ti chức thành chỉ có ở Nam Hải, cực kỳ trân quý. Lúc ấy sau khi tiến cống, Hoàng thượng chỉ để lại một ít cho mình dùng, còn lại tất cả đều ban cho bào mẫu đệ đệ hắn cưng chiều nhất là Thụy An vương gia.”

Đoạn Thủ nghe y nói liền đổi sắc mặt, An Trữ đầu tiên là ngây ngốc nghĩ nghĩ, sau đó hiểu ra: “Nga….”

Đông Phương Ngọc thản nhiên nhìn Đoạn Thủ: “Lúc ấy Nam Hải muốn triều cống, từ Đông Phương gia làm trung gian chuẩn bị hết thảy.”

Đoạn Thủ giật giật môi, tựa đầu vào thành cửa sổ: “Mọi người nói Đông Phương tam đương gia âm hiểm giả dối, quả nhiên không phải giả.”

“Không được nói xấu Ngọc ca ca.” An Trữ phản đối.

“Ta nói sai sao? Ngẫm lại hắn bình thường đối ngươi như thế nào?” Đoạn Thủ chọn mi.

An Trữ nghĩ lại một chút, ngẩng đầu kiên định nói: “Kia cũng chỉ có ta có thể nói, không cho phép ngươi nói.”

Đông Phương Ngọc nghe xong, không biết là nên cười hay nên mắng.

Đoạn Thủ trợn trắng mắt xem thường, lại cảm thấy sự có mặt của mình thật đúng là dư thừa a…..

Tới đại trạch của Đông Phương gia, đương gia tổ mẫu sớm đã thu được tin tức Đông Phương Ngọc phái người truyền đến, sáng sớm đã ngồi chờ trong đại sảnh.  Vốn huynh đệ hai người bọn họ vừa đi là suốt hơn một tháng, nãi nãi nhiều ít vẫn có chút tức giận. An Trữ thì không sao, nãi nãi coi hắn là đứa nhỏ ham thích chơi đùa, cái gì cũng không hiểu, chỉ có Đông Phương Ngọc tam đương gia này là phải chịu trách nhiệm. Đại ca Đông Phương Mặc vì y mà lượng công việc tăng lên không ít, có đôi khi ngay cả nãi nãi một lòng muốn lui về sau hưởng thụ thanh nhàn cũng phải ra mặt. Bất quá vừa nhìn thấy An Trữ sắc mặt tái nhợt, cơn giận của nãi nãi lập tức tiêu tán, vội vàng bảo bọn hắn trước đi xuống nghỉ ngơi.

Đông Phương Ngọc dưới đáy lòng nói An Trữ giả bộ nhu thuận một chiêu này thật đúng là trăm lần không sai, liền nghe lời ôm hắn về Đào uyển. Trương bá thấy chủ tử lâu ngày không gặp, lại nhìn bộ dáng hắn suy yếu, thật là lo lắng vô cùng. An Trữ liên tục an ủi: “Ta không sao, Trương bá. Ngươi xem bên cạnh ta còn có cái thần y nha.”

Đoạn Thủ khẽ nhếch môi: “Đúng vậy a, lão bá, ngươi yên tâm, hắn thật sự tốt lắm, Tam đương gia chiếu cố hắn rất tốt.”

An Trữ đột nhiên nhớ tới: “Ai nha, Đoạn Thủ, ngươi nghỉ ngơi ở đâu mà?”

Đoạn Thủ nghe hắn nói cũng mới nghĩ tới, chuyển hướng Đông Phương Ngọc: “Xin hỏi tam đương gia, ta nghỉ ngơi ở đâu a?”

An Trữ lạp lạp tay áo Đoạn Thủ: “Nếu không, ngươi ở cùng với ta?”

“Không được.” Đông Phương Ngọc lập tức nói.

An Trữ bĩu môi, nghi hoặc nhìn y. Đông Phương Ngọc khoanh tay trước ngực: “Người tới là khách, chủ khách có phân.”

Đoạn Thủ phất phất tay áo: “Tùy Tam đương gia an bài thế nào đều hảo, dù sao ngươi đáp ứng ta thì nhất định phải làm được.”

Đông Phương Ngọc gật đầu: “Việc đó ngươi yên tâm.”

Mấy người ở lại chỗ An Trữ một lúc. Đoạn Thủ cùng An Trữ nói qua nói lại lại bàn sang dược lý với độc y, ngươi tới ta đi cãi lên cãi xuống, xem ra vẫn chưa tận hứng, Đông Phương Ngọc không rời đi mà ngồi một bên, chỉ là nhìn hai người bọn họ, cũng không xen vào. An Trữ vốn ít suy nghĩ, một chút cũng không phát hiện không khí có gì không thích hợp. Mà Đoạn Thủ trời sinh tính thích gây chuyện thị phi, đương nhiên cũng sẽ không đi trông nom đến vị đại thần nào đó đang ngồi bên.

Cuối cùng, vẫn là đương gia nãi nãi phái hạ nhân tới gọi mấy người đi ăn bữa trưa. Đông Phương Ngọc mới tính tách hai người này ra, tự mình ngạnh đứng giữa hai người bọn họ. An Trữ cảm thấy còn chưa cãi đã, nhảy qua Đông Phương Ngọc lôi kéo Đoạn Thủ nói. Đông Phương Ngọc trầm mặt, còn Đoạn Thủ trong lòng cười trộm không thôi.

Buổi chiều, Đông Phương Ngọc cuối cùng là an bài tốt chỗ ở cho Đoạn Thủ, là gian phòng cách chỗ An Trữ xa nhất, Đoạn Thủ cũng không có cái gì bất mãn, thấy trêu chọc An Trữ với Đông Phương Ngọc đủ rồi, mới quay về phòng ngủ trưa. Đông Phương Ngọc cũng kéo An Trữ trở về phòng y.

Đông Phương Ngọc vốn tính ở cùng hắn lâu một chút, nhưng một lát sau, nãi nãi lại phái hạ nhân đến, bảo y đi cửa hàng tìm đại ca, đại ca của y có việc muốn cùng y thương lượng. Nãi nãi thật cẩn thận ngầm tính toán, tôn nhi đã trở lại, đương nhiên phải hảo hảo sai sử mới được.

Đông Phương Ngọc thở dài, hỏi An Trữ: “Vậy, ngươi muốn hay không đi cùng ta mà?”

An Trữ cau mày, có điểm khó xử: “Ta muốn đi…..Thế nhưng, buồn ngủ quá a…..”

Đông Phương Ngọc chỉ đành lại thở dài: “Vậy ngươi hảo hảo nghỉ đi.”

An Trữ gật gật đầu: “Vậy ngươi cũng đi sớm về sớm nga.”

An Trữ cầm tay Đông Phương Ngọc, thẳng tiễn y đến đại môn, nhìn y rời đi, mới tự mình quay về phòng. Trương bá ở một bên chăm sóc hoa cảnh thấy thế, có chút nghi hoặc lầm bầm lầu bầu, ta sao lại cảm thấy là lạ ở chỗ nào mà?