Sủng Thê Làm Vinh

Chương 150: Trở Về



Bình Viễn tướng quân Trần Văn Việt đại thắng Nam Cương, nhất cử tiêu diệt phản tặc, trảm địch một ngàn, bắt hai ngàn tù binh, bắt sống tám tên tặc đầu quan trọng, tối hôm qua đến kinh giao, hôm nay sáng sớm vào thành.

Bình Viễn tướng quân trận chiến này dương quốc uy, chấn gia bang, hoàng đế lệnh Lễ Bộ chủ trì công việc nghênh đón. Các bá tánh ra đường hoan nghênh, người sau chen người trước, muốn thấy phong thái của Bình Viễn tướng quân.

Bình Dương Hầu phủ càng là náo nhiệt phi phàm, từ thái phu nhân, cho tới bà tử thấp kém nhất, trên mặt đều là cười khanh khách.

Triều đình đã nhiều năm chưa từng đánh giặc, lúc này Thế tử gia lập chiến công, sau này vinh hoa phú quý của Bình Dương Hầu phủ sẽ nâng cao một bậc.

Hạ nhân có uy tín danh dự của Bình Dương Hầu phủ toàn chờ ở nhị môn nghênh đón Thế tử gia, ngay cả thái phu nhân cũng ăn mặc đổi mới hoàn toàn, tinh thần phấn chấn chờ ở cửa thuỳ hoa.

Trên mặt Lê Nguyệt Trừng cũng mang theo tươi cười, nàng nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tổ mẫu, Thế tử gia tiến cung diện thánh, chỉ sợ phải đợi một hồi mới có thể trở về, con đỡ ngài đi vào nghỉ ngơi nhé.”

“Không cần.” Thái phu nhân nghĩ đến lập tức sẽ gặp được đích trưởng tôn, xua tan ngày xưa mỏi mệt, cả người đều trẻ ra vài tuổi: “Văn Việt sắp trở lại rồi.”

Vẻ mặt không giấu được kích động.

Trong lòng Lê Nguyệt Trừng thầm hận!

Mấy năm nay, nàng hao hết tâm tư lấy lòng thái phu nhân, hết sức hiếu thuận, chặt chẽ nắm chắc quyền chưởng gia.

Mà Trần Văn Việt lại nhiều lần truyền đến tin tức binh bại, nàng cảm thấy cuộc sống của chính mình càng có tư vị.

Chỉ chờ Trần Văn Việt chết trận, Trần Văn Cẩm làm Bình Dương hầu thế tử, nàng chính là thế tử phu nhân danh chính ngôn thuận, về sau còn sẽ là Bình Dương hầu phu nhân, Bình Dương hầu thái phu nhân.

Không nghĩ tới Trần Văn Việt không chết trận, thế nhưng còn sống trở về lập chiến công, thái phu nhân biết được tin tức đặc biệt cao hứng, ngày hôm sau liền bắt đầu xem xét quý nữ kinh đô.

Bà thế nhưng không màng tuổi già tự mình đi tham gia tiệc đầy tháng Hoàng trưởng tôn, nói là đi xem hoàng trưởng tôn, nhưng nàng lại biết ngày đó có thật nhiều phu nhân, trong đó có năm sáu vị phu nhân đều mang theo tiểu thư vừa độ tuổi tham dự.

Phụ nhân sinh hài tử đầy tháng, làm gì có đạo lý tiểu thư chưa lập gia đình đi tham gia? Còn không phải là vì ra mắt thái phu nhân?

Theo tin tức nàng nghe được, những tiểu thư đó mỗi người gia thế hiển quý, xuất thân bất phàm. Thái phu nhân còn nói bà tuổi lớn, thân thể Nam Khang quận chúa yếu đuối, nội trạch vẫn luôn không người xử lý, cho nên yêu cầu tìm một cô nương xuất thân danh môn, tính cách hào phóng làm thế tử phu nhân, như vậy mới dễ quản lý Bình Dương Hầu phủ, bà cũng có thể buông tay sớm một chút.

Mấy năm nay, trong ngoài Bình Dương Hầu phủ đều là nàng lo liệu, sao tới trong miệng thái phu nhân liền biến thành nội trạch không người xử lý?

Trần Văn Việt còn chưa cưới người vào cửa đâu, thái phu nhân đã bất công như vậy, nếu Trần Văn Việt thật cưới danh môn quý nữ, Bình Dương Hầu phủ còn có địa vị của nàng sao?

Cái đó còn chưa tính, không nghĩ tới ngày hôm qua thái phu nhân kêu nàng qua, nói muốn tự mình an bài công việc hôm nay nghênh đón Trần Văn Việt, khiến nàng tức giận suốt một đêm không chợp mắt được, buổi sáng hôm nay đáy mắt xanh một tảng lớn, đắp rất nhiều phấn mới che được.

Nàng đào tim đào phổi hai năm, thái phu nhân thế nhưng vẫn phòng bị nàng, quả thực khinh người quá đáng.

Lê Nguyệt Trừng càng nghĩ càng giận, trong lòng loạn xị bát nháo, trên mặt lại không thể không bài trừ tươi cười với thái phu nhân.

Người một nhà đều đang chờ, gã sai vặt đột nhiên thở hồng hộc chạy trở về: “Thái phu nhân, nhị nãi nãi, Thế tử gia tạm thời không thể về nhà, Hoàng Thượng lưu lại Thế tử gia trong cung dùng bữa, lại lệnh Lễ Bộ an bài buổi tối vì Thế tử gia làm tiệc đón gió, Thế tử gia làm ngài sớm một chút nghỉ ngơi, nói chờ bận xong, sẽ tới dập đầu với ngài.”

“Ai nha!” Thái phu nhân đại hỉ, lập tức chắp tay trước ngực, niệm một câu a di đà phật, nói hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, lại khen Trần Văn Việt hiếu tâm, cuối cùng mới vui mừng khôn xiết phân phó gã sai vặt: “Đi nói với Thế tử gia, không cần vội vã về nhà, bận xong chuyện trên tay lại nói. Ngươi đi theo Thế tử gia hầu hạ cho tốt, trở về cho ngươi một bao lì xì thật lớn.”

Thái phu nhân nói, khóe mắt đã có chút ươn ướt.

Gã sai vặt mặt mày hớn hở mà đi.

“Được rồi, Thế tử gia tạm thời không trở lại, mọi người đều tan đi.” Thái phu nhân lại quay đầu phân phó Đỗ ma ma: “Tiền thưởng đều mang ra phân cho mọi người, hôm nay Thế tử gia đã trở lại, là chuyện vui, làm mọi người đều dính dính không khí vui mừng.”



Bọn hạ nhân nghe xong, mỗi người vui vẻ ra mặt, chia thành từng nhóm đi tìm Đỗ ma ma lĩnh thưởng.

“A Đậu cô nương.” Có bà tử cười hì hì cầm tiền thưởng cho A Đậu xem: “Cô nương lãnh chưa?”

A Đậu cười cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Ta không cần cái kia.”

“Đúng, đúng.” Bà tử cười nói: “A Đậu cô nương không giống chúng ta, lúc này Thế tử gia đã trở lại, ngày lành của A Đậu cô nương còn ở phía sau.”

A Đậu nghe vậy, vẫn như cũ hơi hơi mỉm cười, cũng không nói nhiều.

Nàng dung mạo tuấn tú, hai mắt sáng ngời, cười rộ lên khóe miệng có hai lúm đồng tiền, rất động lòng người.

Bà tử thấy, trên mặt tươi cười càng sâu, hành lễ liền đi rồi.

A Đậu cô nương là nha hoàn duy nhất trong viện Thế tử gia, toàn bộ trên dưới Bình Dương Hầu phủ đều biết Thế tử gia đối đãi A Đậu cô nương không giống người khác, không chỉ mời ma ma giáo dưỡng dạy nàng quy củ lễ nghi, còn tự mình dạy nàng đọc sách biết chữ.

Mọi người đều biết, Thế tử gia xem A Đậu cô nương như muội muội.

A Đậu trở lại sân của Trần Văn Việt, đẩy cửa ra, lập tức đi vào phòng ngủ của Trần Văn Việt, đánh giá trong ngoài một phen, thấy nơi chốn đều giống lúc Trần Văn Việt đi, nàng lại vẫn như cũ không yên tâm, đứng lên thu thập nhà ở một lần, trong lòng mới cảm thấy nhẹ nhàng.

Sắc trời dần dần đen.

A Đậu ngẩng đầu nhìn nhìn ngoài cửa sổ, nghiêng tai nghe nghe, tất cả đều là an an tĩnh tĩnh, trong lòng có nhàn nhạt mất mát.

Sao Việt ca ca còn chưa trở về?

Nàng cúi đầu tiếp tục thêu thùa may vá, lại đột nhiên bị đâm vào tay.

Tâm phù khí táo, nàng đơn giản đứng lên đi một vòng.

Việt ca ca dặn nàng luyện chữ nàng đều luyện, những lễ nghi đó nàng cũng học thuộc làu, ma ma nói hiện tại nàng đi ra ngoài rất giống tiểu thư nhà quan.

Nàng nhìn trong gương, cười xinh đẹp, thiếu nữ trong gương linh tú kiều tiếu, lại nhìn không ra co rúm giống trước kia làm khất cái.

Mà tất cả đều là Việt ca ca cho nàng.

Việt ca ca không ở nhà, nàng liền ở chỗ này chờ hắn, nàng phải dùng thời gian cả đời trả lại ân tình của Việt ca ca.

Cửa đột nhiên bị người đẩy ra, A Đậu xoay người, thấy Trần Văn Việt anh tư táp sảng đứng ở cửa, ánh mắt có chút dại ra.

“Việt ca ca!” A Đậu vừa mừng vừa sợ, chạy vội nhào vào trong lòng Trần Văn Việt, gắt gao ôm eo hắn: “Việt ca ca, rốt cuộc huynh đã trở lại.”

Tay nàng càng thu càng chặt, mũi lại nhịn không được lên men.

Chỉ có ở cạnh Việt ca ca, nàng mới có thể cảm nhận được an toàn.

Việt ca ca đã trở lại, giống như trong giấc mộng của nàng.

A Đậu nước mắt doanh tròng, lại đột nhiên phát hiện Trần Văn Việt không nhúc nhích, nàng giật mình, chẳng lẽ đây vẫn là nằm mơ sao?

Trong lòng nghĩ như vậy, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Văn Việt.



Trong nháy mắt Trần Văn Việt đẩy cửa ra liền có chút ngây người, một năm rưỡi không gặp, tiểu cô nương trong trí nhớ đã trổ mã thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, hắn còn chưa phản ứng lại, người đã bị ôm lấy.

Ôm lấy hắn, không phải tiểu cô nương, mà là một thiếu nữ tuổi thanh xuân.

Thân thể mềm mại, thơm thơm, làm hắn chân tay luống cuống, không biết nên như thế nào cho phải, đang chuẩn bị nói gì đó, tiểu cô nương trong lòng ngực đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng, biểu tình ủy khuất, không muốn xa rời, làm hắn không nhịn được chấn động.

Đây là A Đậu, A Đậu được hắn nhặt về, A Đậu ôm hắn kêu cha.

Trong lòng Trần Văn Việt mềm nhũn, sờ đầu thiếu nữ: “Trưởng thành, là đại cô nương, không thể lại ôm người như vậy.”

A Đậu hít hít mũi, từ trong lòng hắn lùi lại, cười lau nước mắt: “Việt ca ca, cuối cùng huynh đã trở lại, có mệt không? Mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.”

“Huynh xem, huynh xem, huynh dặn muội luyện chữ muội đều luyện, huynh dặn muội đọc sách, muội đều đọc, muội thực nghe lời, không gây rắc rối, không chống đối ma ma.”

“Huynh biết muội thực ngoan!” Trần Văn Việt thấy nàng viết chữ tinh tế xinh đẹp, đột nhiên sinh ra vài phần cảm giác cha già được an ủi.

Hắn khẳng định làm A Đậu đặc biệt cao hứng, nàng lập tức ngẩng mặt, vươn tay: “Đồ vật muội muốn đâu, đồ vật Việt ca ca đáp ứng cho muội đâu?”

Trần Văn Việt ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới ngày khởi hành, tiểu cô nương khóc tê tâm liệt phế, hắn vì dỗ dành nàng, liền nói lúc trở về sẽ mang cho nàng một con chó con làm khen thưởng.

Nàng còn nhớ rõ, hắn lại quên hết.

“Chó con đã mang về, chẳng qua hôm nay huynh trở về gấp, ngày mai sẽ sai người đưa vào phủ.”

A Đậu cười nở hoa, muốn nhào lên ôm Trần Văn Việt, rồi lại ngừng, chỉ ngẩng mặt tươi cười nói: “Cảm ơn Việt ca ca.”

Ngày hôm sau, Trần Văn Việt lập tức sai người mua chó, bởi vì thời gian cấp bách, gã sai vặt cũng chỉ mua được một con chó đen chân trắng, gầy gầy, xấu xấu, cuộn tròn thân mình đáng thương vô cùng.

Cũng may A Đậu không chê chút nào, còn nói con chó này giống nàng lúc trước, đặt tên cho nó là Tiểu Hoa, còn ôm nó vào lòng, đút cơm tắm rửa đều tự mình ra tay, gần như cùng ăn cùng ngủ, phá lệ bảo bối.

Trần Văn Việt thấy nàng ăn mặc áo váy màu lam nhạt, vòng eo tinh tế, đường cong lả lướt, ôm chó con cười lúm đồng tiền như hoa, ngẩn ngơ một chút, sau đó cúi đầu suy tư.

Lại qua một ngày, hắn đi thăm Kỷ Thanh Y và Thiên Hữu, liền nói với Kỷ Thanh Y về A Đậu: “…… Huynh không đành lòng nàng vẫn luôn làm nha hoàn, muội muội thay huynh tìm nhà chồng tốt cho nàng đi.”

Làm mai mối cho người ta, hắn hoàn toàn có thể tìm thái phu nhân, nhưng thái phu nhân là người không có lợi thì không nhiệt tình, có lẽ sẽ nể mặt Trần Văn Việt đi làm, nhưng tuyệt đối sẽ không thập phần dụng tâm.

Hơn nữa, nha hoàn Bình Dương Hầu phủ và nha hoàn Ninh Vương phủ, thân phận địa vị lại không giống.

Chỉ cần nàng thả tiếng gió ra ngoài, nói A Đậu là nha hoàn bên người nàng, lập tức sẽ có người đến cầu cưới, hơn nữa vẫn là nhi lang phi thường không tệ.

Nhiều năm như vậy, Việt biểu ca chỉ từng cầu nàng hai việc, việc đầu tiên là muốn nàng mang A Đậu cô nương rời đi Bình Dương Hầu phủ, sau đó lại từ bỏ, chuyện thứ hai thế nhưng vẫn là vì A Đậu cô nương.

Kỷ Thanh Y không nhịn được trong lòng vừa động, ngẩng đầu nhìn Trần Văn Việt, vẻ mặt hắn bằng phẳng, nàng đột nhiên liền cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều.

Nếu Việt biểu ca thật sự có ý với A Đậu cô nương, trực tiếp giữ người lại Bình Dương Hầu phủ là được, sao lại nhờ nàng tìm nhà chồng cho A Đậu cô nương?

Kỷ Thanh Y liền nói: “Mặt khác muội không dám hứa, nhưng muội có thể bảo đảm hai điểm là gia thế trong sạch, không phải nô tịch. Khi nào Việt biểu ca thấy thuận tiện, đưa A Đậu cô nương tới Ninh Vương phủ cho muội gặp đi.”

Chỉ là loại chuyện như mai mối này, quan trọng nhất chính là thích hợp, nàng đích xác biết không ít người trong sạch, nhưng cũng phải xứng đôi A Đậu mới được.

Trần Văn Việt nói: “Đó là tự nhiên, ngày mai huynh sẽ đưa nàng đến đây.”