Sủng Thê Làm Vinh

Chương 107: Ân ái



Trở lại Ninh Vương phủ dùng cơm trưa, Từ Lệnh Sâm liền lôi kéo Kỷ Thanh Y nghỉ trưa.

Kỷ Thanh Y đích xác có thói quen ngủ trưa, nhưng vì vừa mới ăn cơm xong liền ngủ bất lợi cho việc dưỡng sinh, nên nàng ngồi một hồi mới đi ngủ.

Nàng xem tiểu thuyết thoại bản, mới lật hai trang đã bị buồn ngủ đột kích, vừa quay đầu thấy màn trướng đã được thả xuống, đi đến mép giường, vừa mới vén màn lên đã bị một cánh tay túm ngã xuống giường.

Chống hai tay, mới phát hiện chính mình ấn trên ngực Từ Lệnh Sâm, ngực hắn trắng nõn rộng lớn, cơ bắp rắn chắc, lại trần như nhộng, nàng không nhịn được nhìn thẳng mắt.

Từ Lệnh Sâm rầu rĩ cười, dứt khoát xốc chăn trên người lên, tướng quân giữa hai chân hắn sớm hùng dũng oai vệ, đứng khí phách hiên ngang.

Mặt Kỷ Thanh Y “Đằng” một chút liền đỏ, nàng trăm triệu không nghĩ tới ban ngày ban mặt Từ Lệnh Sâm lại như vậy.

Từ Lệnh Sâm cực kỳ đắc ý, xoay người áp nàng xuống, chặn chân nàng.

Kỷ Thanh Y nhớ đến tối hôm qua làm xằng làm bậy, hiện giờ eo nàng còn ẩn ẩn đau, sợ tới mức dùng đôi tay chống lại ngực hắn.

“Từ Lệnh Sâm.” Giọng Kỷ Thanh Y có chút phát run: “Đừng…… Đừng như vậy.”

Từ Lệnh Sâm giở trò, rà qua rà lại, giọng khàn khàn nói: “Đừng loại nào? Như vậy…… Như vậy…… hay là như vậy?”

Thân mình Kỷ Thanh Y run rẩy, lại cắn răng nói: “Eo ta đau, buổi tối, buổi tối được không?”

Thứ nhất là eo đau, thứ hai giờ là ban ngày ban mặt, tuy Ninh Vương phủ ít người nhưng cũng có hạ nhân, nếu bị hạ nhân biết, nàng sẽ mất mặt cỡ nào.

Từ Lệnh Sâm lại càng thêm dùng sức, cổ họng lăn lộn, áp lực nói: “Nhưng ta nhịn không được.”

Kỷ Thanh Y vươn tay sờ soạng tướng quân một chút, Từ Lệnh Sâm run run, nhịn không được hừ một tiếng, mặt nháy mắt đỏ lên.

Kỷ Thanh Y cong môi cười: “Chàng nằm xuống.”

Ánh mắt Từ Lệnh Sâm sáng lên: “Nàng thật sự nguyện ý?”

“Điện hạ phân phó, thần thiếp vui vẻ cống hiến sức lực.” Kỷ Thanh Y nhịn không được cười, hai tay động lên.

Từ Lệnh Sâm chôn mặt ở cổ Kỷ Thanh Y, chỉ chốc lát liền phát ra tiếng hừ thỏa mãn.

Xong việc, Kỷ Thanh Y rửa tay trở về, Từ Lệnh Sâm ôm nàng vào lòng hung hăng hôn: “Y Y, nàng thật tốt.”

Kỷ Thanh Y cười đùa giỡn với hắn, nháo nháo tướng quân lại nâng đầu, vẻ mặt Từ Lệnh Sâm đầy vạch đen, ấn bả vai Kỷ Thanh Y muốn hành hình nàng ngay tại chỗ. Cho dù như thế nào Kỷ Thanh Y cũng không đáp ứng, Từ Lệnh Sâm chỉ phải đi tịnh phòng, qua thời gian một nén nhang mới trở về.

“Nàng nha!” Hắn ôm Kỷ Thanh Y hôn một cái, lại không dám hồ nháo, thực mau liền tiến vào mộng đẹp.

Sau khi tỉnh lại, hai người thần thanh khí sảng, Kỷ Thanh Y ngồi trước gương chải đầu, Từ Lệnh Sâm nhìn vòng eo nàng mảnh khảnh, đùi thon dài, nghĩ chính mình tướng quân còn chưa thỏa mãn, cúi đầu suy nghĩ một hồi, khóe miệng lộ ra một tia tươi cười tà ác.

Hắn xuống giường, cầm tay nàng hôn hôn: “Y Y, chúng ta đi dạo chơi hoa viên được không?”

Kỷ Thanh Y cảm thấy hiện tại chính mình là nữ chủ nhân của vương phủ, biết rõ ràng cách cục vương phủ là chuyện cần thiết.

Từ Lệnh Sâm cầm bản vẽ vương phủ cho Kỷ Thanh Y xem trước, sau đó tự mình đưa nàng đi dạo hoa viên.

Giống đương kim hoàng đế, Ninh Vương cũng là con vợ cả của tiên đế.

Chẳng qua mẹ đẻ của hoàng đế là vợ cả kết tóc của tiên đế - Trang Thái Hậu, mà mẫu thân của Ninh Vương là kế Hoàng Hậu, Tiết thái hậu hiện giờ.

Tiên đế và Trang Thái Hậu cảm tình cực tốt, khi Trang Thái Hậu sinh sản khó sinh mà chết, tiên đế phi thường bi thương, tiểu hoàng tử còn chưa trăng tròn đã phong làm Thái Tử, từ nhỏ mang theo bên người, tự mình chiếu cố, yêu thương có thêm.

Cho nên, lúc đó Thái Tử vị của đương kim hoàng đế phi thường ổn, không phát sinh việc huynh đệ đoạt đích. Mà mấy hoàng tử khác tuy không được sủng ái bằng đương kim hoàng đế, cũng rất được tiên hoàng yêu thương.

Chờ đến các hoàng tử lớn tuổi, tiên đế tự mình lệnh Nội Vụ Phủ và Công Bộ kiến tạo phủ đệ cho các hoàng tử.

Ninh Vương phủ bốn phương thông suốt, điển nhã thanh thoát lại không mất khí phái vương phủ, hoa viên phía sau càng là xây mô phỏng theo Ngự Hoa Viên, không chỉ có nét sơ lãng của phương bắc, mà còn có nét uyển chuyển của phương nam.

Cuối tháng hai, lúc sáng sớm hoặc tối muộn kinh thành còn có chút lạnh lẽo, nhưng ánh nắng sau giờ ngọ lại phá lệ nhu hòa, hoa viên toàn cây xanh, sinh cơ bừng bừng, cầu nhỏ nước chảy, hoa mộc sum suê, gió thổi tới có chuông đồng “Leng keng” thanh thúy dễ nghe.

Từ Lệnh Sâm và nàng mười ngón tay đan vào nhau, chỉ một lầu các ba tầng cách đó không xa: “Đi, chúng ta đến trên lầu nghỉ đi, đứng ở chỗ cao phong cảnh phá lệ đẹp.”

Tới dưới lầu, Từ Lệnh Sâm phân phó Tuệ Tâm Thải Tâm: “Trời trở gió có chút lạnh, các ngươi trở về lấy áo lông tới cho Thế tử phi.”

Hai người liếc nhau, xoay người rời đi.

Thải Tâm đỏ mặt nhấp miệng cười: “Điện hạ và Thế tử phi cảm tình thật tốt, rõ ràng là không muốn chúng ta đi theo, còn mượn cớ lấy áo lông sai chúng ta đi.”

Hiện tại đều tháng hai, ai còn mặc áo lông chứ, điện hạ cũng không biết tìm cái cớ hợp lý chút.

Tuệ Tâm cũng cười: “Đi thôi, chúng ta trở về nghỉ chân một chút, uống ly trà, sau đó lại lấy áo lông tới.”

Thải Tâm buồn bực: “Lấy tới thật sao?”

“Nếu điện hạ phân phó lấy áo lông, chúng ta cứ lấy đi.”

Hai người cũng không nóng nảy, vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh vô cùng thích ý.

Kỷ Thanh Y đứng dưới lầu nhìn lên trên, ba tầng thật đúng là không thấp.

Từ Lệnh Sâm lại đột nhiên ngồi xổm xuống: “Đi lên, ta cõng nàng.”

Dáng người hắn thon dài, sống lưng rất thẳng, cho dù ngồi xổm xuống vẫn anh tuấn như vậy.

Trong lòng Kỷ Thanh Y ngọt ngào, ngoài miệng nói: “Vừa rồi chàng không phải…… cái kia sao? Chẳng lẽ chàng không mệt sao?”

“Như thế nào?” Từ Lệnh Sâm quay đầu lại cười với nàng, môi mỏng cong lên, khóe mắt đuôi lông mày đều là đào hoa: “Sợ ta bị đào rỗng?”

“Ta là đau lòng chàng!” Kỷ Thanh Y nhìn bộ dáng hắn sinh long hoạt hổ, bổ nhào vào trên người hắn, trong lòng nàng cũng có tính toán.

Nàng dạo hoa viên chân đều đi mệt, Từ Lệnh Sâm tất nhiên cũng mệt mỏi.

Hiện tại lại cõng chính mình đi lên lầu các, Nơi này quy mô lớn hơn lầu các thông thường, tầng lầu cao, một hơi bò lên lầu ba, Từ Lệnh Sâm tất nhiên mỏi chân.

Chính mình quấn lấy hắn chơi đến trời tối, ban đêm tất nhiên hắn không có tinh lực lăn lộn mình.

Kỷ Thanh Y cảm thấy ý nghĩ của chính mình không chút sơ hở, sung sướng vỗ vỗ bả vai Từ Lệnh Sâm: “Con ngựa, giá!”

Đôi tay Từ Lệnh Sâm vững vàng nâng nàng, từng bước một cõng nàng lên lầu.

“Y Y.” Từ Lệnh Sâm thấp giọng nói: “Nàng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ta chứ?”

Bả vai hắn rộng lớn, bước đi vững vàng, Kỷ Thanh Y ghé vào lưng hắn, vô cùng an tâm.

Nàng cúi đầu hôn cổ hắn, nói: “Ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chàng.”

Từ Lệnh Sâm đột nhiên như con ngựa được cổ vũ, vui sướng hẳn, một hơi cõng nàng chạy vội lên lầu ba, Kỷ Thanh Y sợ tới mức ôm cổ hắn kêu oa oa.

Lầu ba này là chỗ cao nhất Ninh Vương phủ, tầm nhìn trống trải, toàn bộ Ninh Vương phủ đều đập vào mắt.

Hoa viên trải dài màu xanh, hồ nước lân lân thủy quang như gương, phòng khách gỗ đỏ ngói đỏ, cùng trời xanh mây trắng hình thành một bức tranh mỹ lệ.

Từ Lệnh Sâm ôm Kỷ Thanh Y từ phía sau, hai tay xuyên qua nách nàng chạm tới dãy núi cao thấp, thỏa mãn cười: “Một bàn tay ta thế nhưng không thể nắm hết, ngày sau con chúng ta có lộc ăn rồi.”

Kỷ Thanh Y còn có chút ngượng ngùng, nhưng Từ Lệnh Sâm yêu thích si mê thân thể nàng, nàng cũng cảm thấy hạnh phúc.

Dù sao bọn họ cũng đã thành thân, nếu hắn thích, tùy hắn đi thôi.

Nhưng mà……

Trong khi hắn xoa lộng, thân mình nàng bắt đầu mềm, chân cũng nhũn ra, vốn là đứng vững nhưng chậm rãi biến thành nàng dựa vào trong lòng hắn.

Tuy Từ Lệnh Sâm không nhìn thấy bộ dáng nàng, lại có thể cảm thụ thân thể nàng biến hóa, thấy cổ và vành tai nàng đều nhiễm một tầng màu đỏ, biết nàng động tình, trong lòng đắc ý, lại ra vẻ không biết, làm trầm trọng thêm hôn vành tai nàng: “Y Y, nàng mệt mỏi sao? Muốn ngồi trên ghế nghỉ ngơi một chút hay không.”

Kỷ Thanh Y cảm giác trong thân thể có thủy triều dâng lên, nàng cũng không xa lạ, chỉ cảm thấy thẹn.

Nàng làm sao vậy, Từ Lệnh Sâm vừa chạm vào, nàng liền mềm.

Nếu không phải Từ Lệnh Sâm đỡ nàng, chắc chắn nàng sẽ xụi lơ trên mặt đất.

Khớp hàm vẫn luôn gắt gao cắn chặt, nghe Từ Lệnh Sâm nói thế, như được đại xá, nhanh chóng gật đầu.

Từ Lệnh Sâm ôm nàng, thả nàng tới ghế dựa bên cạnh.

Rời đi ôm ấp ấm áp dễ chịu của Từ Lệnh Sâm, Kỷ Thanh Y thở dài nhẹ nhõm, nàng tựa lưng trên ghế dựa, bỗng phát hiện chỗ không thích hợp.

Ghế dựa này vừa nhìn không khác gì trường kỉ bình thường, nhưng chỗ ngồi lại hơi cao một chút, phía dưới không biết phô cái gì nhu mà không mềm.

Bên cạnh ghế dựa còn có nơi để chân, giống chỗ để chân như cưỡi ngựa.

Trong nháy mắt Kỷ Thanh Y dựa lưng vào ghế, phía dưới ghế dựa đột nhiên vươn ra hai bao mềm gắt gao buộc đầu gối nàng, chỗ để chân lại đột nhiên banh ra, khiến cho nàng không thể không giơ hai đùi lên cao cao, tách ra hai bên.

Kỷ Thanh Y kinh hô một tiếng, sợ tới mức đè lại tay vịn, giãy giụa muốn đứng lên, lại không ngờ nàng càng giãy giụa, hai đùi bị nâng càng cao, căn bản không dùng được lực, chỉ nghe “Roẹt” một tiếng, quần lót của nàng bị phá rách.

Kỷ Thanh Y nhìn Từ Lệnh Sâm, thấy hắn cười hắc hắc, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chính mình, thong thả ung dung cởi đai lưng, làm sao còn không rõ chính mình mắc mưu chứ!

“Từ Lệnh Sâm!” Mặt nàng trướng đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chàng thả ta xuống!”

Lời còn chưa dứt, Từ Lệnh Sâm lại đột nhiên ngồi xổm xuống, vén váy lên nàng.

Quần lót của nàng bị phá, Từ Lệnh Sâm như vậy chẳng phải là nhìn không sót gì?

Kỷ Thanh Y xấu hổ gần như muốn ngất xỉu.

“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, Y Y, Y Y.” giọng Từ Lệnh Sâm tràn ngập mị hoặc: “Để ta nhìn nàng, ta không làm gì cả, chỉ là muốn nhìn nàng một chút.”

Người là dao thớt, ta là thịt cá!

Kỷ Thanh Y không đồng ý cũng không được.

Nàng cảm thấy thực thẹn, nhưng lại có một cảm giác kỳ dị chưa bao giờ có, làm tim nàng đập như sấm, nhịn không được nuốt nước miếng.

Thủy triều trong thân thể càng là một đợt lại một đợt ập lên, làm nàng cả người run rẩy.

“Thật xinh đẹp!” Từ Lệnh Sâm đứng lên hôn mặt nàng, nói nỉ non: “Y Y, nàng thật xinh đẹp, giống như một đóa hoa nở rộ.”

Kỷ Thanh Y xấu hổ đôi mắt đều không mở ra được.

Từ Lệnh Sâm ấn tay vịn, đưa tướng quân đi vào, miệng lại dán bên tai nàng: “Y Y, nàng nhìn ta, nàng mau nhìn ta.”

Một tiếng một tiếng, như rên rỉ, như kêu gọi.

Kỷ Thanh Y mở to mắt nhìn hắn, trầm luân trong ánh mắt nóng cháy của hắn.

Từ Lệnh Sâm vừa dùng sức, vừa hôn nàng: “Y Y của ta là đóa hoa đẹp nhất trên đời này, ta hóa thành một con trùng nhỏ, chui vào hút lấy mật của nàng ……”