Sủng Thê Làm Vinh

Chương 103: Xuất giá (một)



Sắc trời đã tối, Dưỡng Tâm Điện lại đèn đuốc sáng trưng, hoàng đế như thường ngồi trên bàn phê sổ con.

Đương kim hoàng đế chỉ có hai việc nổi tiếng nhất, một là cần chính thương dân, hai là dưới gối không con.

Việc trước khiến bá tánh cảm thấy may mắn, việc sau khiến bá tánh phát sầu. Tuy đã lập Thái Tử, các bá tánh như cũ hy vọng ông trời có thể mở mắt, làm trong hậu cung của hoàng đế có thể truyền đến tin vui, cho dù là công chúa cũng tốt.

Đây cũng là tâm nguyện của Hoàng Hậu.

Gần đây hạ mưa tuyết, rất nhiều địa phương bá tánh đều gặp tai, hoàng đế tâm hệ lê dân, xử lý chính sự càng cần cù hơn trước.

Hoàng Hậu biết như thế, cho nên sớm chuẩn bị canh sâm đi Dưỡng Tâm Điện, hầu hạ Hoàng Thượng uống canh, trò chuyện, thư giãn.

Dưỡng Tâm Điện đốt chậu than, Đế hậu ngồi xếp bằng trên giường đất chơi cờ nói chuyện.

“…… Hoàng Thượng ngài cũng thật là, thế nhưng tứ hôn cùng một ngày, Kỷ thị cũng vậy, Tĩnh Ngọc cũng thế, đều là cô nương đoan trang hiền thục, kết quả lại bị người soi mói, liên quan thần thiếp cũng khó xử.”

Hoàng Hậu hạ một con cờ, cho nội thị bên cạnh một ánh mắt, nội thị lập tức bưng một chén trà nhỏ đến trong tầm tay hoàng đế.

Hoàng đế uống trà, cười: “May nhờ Hoàng Hậu triệu Trường Ninh hầu phu nhân và Kỷ thị tiến cung trấn an, lại đồng thời phong Mạnh thị, Kỷ thị làm quận chúa, lúc này mới ngừng đồn đãi vớ vẩn, Hoàng Hậu quả nhiên là hiền thê của trẫm.”

Đế hậu là thiếu niên phu thê, tuy đoạn thời gian nguyên Thái Tử bệnh chết sinh khập khiễng, mấy năm gần đây lại chậm rãi hòa hoãn, rất có vẻ vợ chồng già. Hai người ở chung, thiếu chút uy nghiêm của thiên gia, nhiều thêm vài phần ôn nhu của phu thê bình thường.

Hoàng Hậu thấy hoàng đế không cau mày giống vừa rồi, tinh thần thả lỏng không ít, trong lòng cũng cao hứng: “Trong cung ít người, cũng chỉ có chút chuyện như vậy, chờ hai người các nàng vào cửa, trong cung cũng có thể náo nhiệt. Nếu Lệnh Duệ còn sống, phỏng chừng cũng……”

Nhắc tới con trai ruột đã qua đời, trong lòng Hoàng Hậu như bị gai đâm, ngừng câu chuyện.

Hoàng đế lại giống như không phát hiện, tiếp giọng nói: “Nếu Lệnh Duệ còn sống, hiện giờ cũng tất nhiên cưới vợ sinh con. Tuy Lệnh Duệ không còn nữa, nhưng Thái Tử, Lệnh Sâm, Lệnh Kiểm cũng không phải người ngoài, đặc biệt là Lệnh Sâm, nàng vẫn luôn rất thương hắn, lập tức hắn cũng muốn thành thân.”

Hoàng đế nhắc tới nguyên Thái Tử nhẹ nhàng bâng quơ như thế, Hoàng Hậu nghe xong, trong lòng càng đau, trên mặt lại không để lộ: “Đúng vậy, thời gian thật mau, chờ bọn họ thành thân, trong cung cũng có thể nhiều thêm mấy hài tử.”

Hoàng đế thấy trên mặt Hoàng Hậu buồn bã, liền nói: “Chờ Kỷ thị sinh con, nếu Hoàng hậu thích, ôm vào cung dưỡng là được. Mạnh thị liền càng không cần phải nói, từ nhỏ đã dưỡng bên cạnh Hoàng hậu, nếu Hoàng hậu muốn dưỡng con nàng, chỉ việc ôm đi, Mạnh thị sẽ không cự tuyệt.”

Trong lòng Hoàng Hậu căng thẳng, tay cầm quân cờ mạnh hơn vài phần.

Đang lo lắng trả lời như thế nào, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng trẻ nhỏ thanh thúy: “Hoàng tổ phụ, Hoàng tổ mẫu.”

Vú nuôi bế con gái duy nhất của Thái Tử là Minh Hủy quận chúa tới, tiểu quận chúa phấn điêu ngọc trác, ngây thơ đáng yêu, chân vừa chấm đất liền nhanh chóng chạy vội, bổ nhào vào lòng ngực Hoàng Hậu, cười khanh khách nhìn nàng: “Hoàng tổ mẫu bế.”

Hoàng Hậu thấy Minh Hủy quận chúa, khóe mắt đuôi lông mày đều là vui sướng, duỗi tay bế nàng lên, cười nói: “Chuyện dưỡng hài tử về sau rồi nói, thần thiếp đã có Minh Hủy.”

Minh Hủy nghe Hoàng Hậu nhắc tới tên bé, lại nhếch miệng cười, còn duỗi tay cầm quân cờ, Hoàng Hậu đặt nàng trên giường đất, cầm búp bê vải cho nàng chơi.

Hoàng đế thấy Minh Hủy quận chúa ngoan ngoãn đáng yêu, tinh thần hoảng hốt một chút.

Kỳ thật hoàng đế từng có một công chúa, nếu công chúa còn sống, hiện giờ cũng mười hai tuổi.

Đáng tiếc hắn nghiệp chướng nặng nề, bị tổ tông trừng phạt, đời này chú định không con.

……

Bởi vì là hôn nhân ngự tứ, Bình Dương Hầu phủ đặc biệt coi trọng, mời bà mối chính là cữu mẫu ruột của Trần Văn Việt Lâm phu nhân nhà Công Bộ tả thị lang, người tiếp tân là Điền thị, con dâu trưởng của Lâm phu nhân.

Bà mối Ninh Vương phủ mời là thê tử của An Hương hầu cháu dâu nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, người tiếp tân là con dâu của An Hương hầu.

Hai nhà mời người tiếp tân đều là cha mẹ hai bên còn sống, trai gái song toàn.

Tới một ngày trước khi thành thân, Lâm phu nhân mang theo con dâu Điền thị đến Ninh Vương phủ trải giường chiếu, đoàn người vui mừng đi, vô cùng náo nhiệt về, sôi nổi khen Ninh Vương phủ tráng lệ huy hoàng lại không mất thanh nhã, gần như một bước một cảnh, giống như tiên cảnh ở nhân gian.

Lại nói bà mối bên kia phá lệ nhiệt tình, phía dưới nha hoàn bà tử hầu hạ tinh thần phấn chấn, ngay cả Ninh Vương thế tử đều tự mình tới, có thể thấy được phi thường vừa lòng với việc hôn nhân này.

Thái phu nhân nghe xong, cười ha ha không ngừng, cao hứng miệng đều khép không được.

Trên dưới Bình Dương Hầu phủ đều dán song hỉ đỏ thẫm, treo đèn lồng đỏ thẫm, trên mặt mỗi người đều treo vui sướng tươi cười, toàn bộ Hầu phủ dào dạt trong hải dương vui sướng.

Chỉ có người làm tân nương như Kỷ Thanh Y là thanh nhàn nhất.

Nghĩ đến ngày hôm sau phải xuất giá, Kỷ Thanh Y mới phát giác thời gian qua quá nhanh.

Từ lúc trùng sinh đến giờ, bất tri bất giác đã qua thời gian hai năm, nhớ đến lúc mới vừa trùng sinh gian nan, nơi chốn bị người cản tay, cùng Từ Lệnh Sâm ở chung từng chút từng điểm, hiện tại giống như mộng vậy.

Áo cưới đỏ thẫm sớm được giặt sạch huân hương, trang sức vàng ròng ngày mai đội dưới ánh đèn lập loè lóa mắt quang mang, tất cả đều nhắc nhở nàng, đây là chân thật, không phải nằm mơ, mà kiếp trước những đau khổ đó mới là giấc mộng.

Hiện giờ ác mộng đều đã qua, mà tương lai của nàng chỉ càng ngày càng tốt.

Ngoài cửa truyền đến tiếng Tuệ Tâm nói chuyện với người khác, Thải Tâm cười hì hì chạy vào: “Tiểu thư, cữu phu nhân đã tới.”

Là Lâm phu nhân cữu mẫu của Việt biểu ca, nàng là bà mối của chính mình, hôn sự hoàng gia lễ nghi phiền phức nhiều, Lâm phu nhân tới tới lui lui rất nhiều lần, Kỷ Thanh Y từ đáy lòng cảm kích nàng.

Kỷ Thanh Y vội đứng lên, tới cửa nghênh, cười kêu một tiếng: “Cữu mẫu.”

Lâm phu nhân thấy Kỷ Thanh Y tự mình ra tới nghênh đón, trong mắt hiện lên một tia vừa lòng, nắm tay Kỷ Thanh Y, cười tủm tỉm nói: “Con ngoan, chúng ta vào phòng nói chuyện.”

Tuệ Tâm Thải Tâm một người dâng trà, một người dâng điểm tâm.

Lâm phu nhân cười nói: “Các ngươi đều đi xuống, ta có chuyện muốn nói với biểu tiểu thư.”

Thải Tâm Tuệ Tâm sôi nổi nhìn Kỷ Thanh Y, Kỷ Thanh Y sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu với các nàng, hai người mới xoay người lui xuống.

Lâm phu nhân thấy nha hoàn cung kính nàng như vậy, âm thầm gật đầu.

Kỷ Thanh Y nghĩ Lâm phu nhân tất nhiên là phụng lệnh thái phu nhân tới, cung kính lại không mất thân thiết nói: “Cữu mẫu, ngài có gì phân phó?”

“Ngày mai con phải gả đến Ninh Vương phủ, tới bên kia là thê tử của Ninh Vương thế tử, con dâu hoàng gia, mà không phải chỉ là biểu tiểu thư Bình Dương Hầu phủ. Làm thê tử của người khác biệt rất lớn với khi ở nhà làm cô nương, quan trọng nhất là phải biết hầu hạ phu quân như thế nào, nơi này có một số việc cần phải có người dạy con.”

Kỷ Thanh Y sửng sốt một chút, nhớ tới trước đó Trần Bảo Linh nói những lời này, tim thình thịch thình thịch nhảy không ngừng.

“Nếu con đã kêu ta một tiếng cữu mẫu, cữu mẫu liền nói cho con nên chú ý cái gì.” Lâm phu nhân vừa nói vừa lấy ra một quyển sách đưa tới trong tay Kỷ Thanh Y.

Kỷ Thanh Y tiếp nhận quyển sách vốn không nghĩ xem, nhưng Lâm phu nhân vẫn nhìn chính mình, nếu không xem, chẳng phải là nói cho Lâm phu nhân nàng đã biết đây là thứ gì.

Nàng cố nén ngượng ngùng, mở ra trang thứ nhất.

Tuy đã trải qua, nhưng đời trước nàng hôn trước thất trinh, lại là làm thiếp, tự nhiên không ai dạy dỗ nàng mấy thứ này, càng chưa thấy loại tranh này.

Khi nam nữ trần trụi trên tranh ánh vào mi mắt, nàng gần như theo bản năng khép lại tập tranh, khuôn mặt trướng đến đỏ bừng, đầu áp thấp thấp, nâng cũng không dám nâng.

Cô nương xinh đẹp, ăn nhờ ở đậu, thế nhưng có thể vào mắt Ninh Vương thế tử, thật sự không dễ dàng.

Lâm phu nhân yêu thương vỗ vỗ bả vai nàng, dịu dàng nói: “Không cần hiện tại đều xem xong, chờ ta đi rồi con chậm rãi xem. Nam là dương, nữ là âm, âm dương kết hợp, sinh con nối dõi là chuyện hết sức bình thường.”

Kỷ Thanh Y nghe Lâm phu nhân nói như thế, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng thật sợ Lâm phu nhân buộc nàng giáp mặt một tờ một tờ xem xong.

Nhìn nàng ném tập tranh đến một bên, Lâm phu nhân liền nói: “Việc giường chiếu chính là chuyện quan trọng nhất của người làm thê tử, nếu việc này không hợp, không chỉ gian nan con nối dõi, thời gian lâu rồi cũng có ảnh hưởng cảm tình phu thê. Con không cần thẹn thùng, phải nghiêm túc xem, biết không?”

Kỷ Thanh Y biết Lâm phu nhân muốn tốt cho mình, vội ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ thụ giáo.

Lâm phu nhân lại thấp giọng nói: “Cũng không thể mọi chuyện đều dựa vào đối phương, nếu cảm thấy khó chịu, đau, không thoải mái, cũng phải nói ra, làm nũng thích hợp mới có thể cho hắn biết con vất vả, càng thương con hơn.”

Lâm phu nhân nhìn Kỷ Thanh Y mặt như ráng chiều, mắt mị như xuân hoa, cảm thấy chính mình nói nhiều có lẽ đều là lo lắng suông, một mỹ nhân nũng nịu như vậy, mặc cho nam tử nào cưới, tất nhiên phủng trong lòng bàn tay, yêu như trân bảo.

Nàng cười nói: “Con là đứa bé thông minh, không cần cữu mẫu nói cũng biết, nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn có một ngày ầm ĩ.”

Kỷ Thanh Y đứng lên tiễn Lâm phu nhân đến cửa, Thải Tâm vào trải giường chiếu, duỗi tay liền muốn lấy tập tranh, Kỷ Thanh Y tim đập như sấm, một bước xông lên đoạt tập tranh: “Ta chính mình làm là được.”

Thải Tâm cảm thấy có chút kỳ quái, cũng chưa nói gì, trải giường xong liền đi ra ngoài.

Vốn tưởng rằng sẽ ngủ không được, không nghĩ tới thế nhưng là một đêm ngủ ngon, vừa mở mắt, trời đã sáng rồi.

Bắt đầu giờ Tỵ (10 giờ sáng), Bình Dương Hầu phủ mở cửa nghênh đón khách khứa, chỉ chốc lát nha hoàn bà tử đã phân nam nữ dẫn khách khứa tới ngoại viện đãi khách hoặc nội trạch phòng khách.

Hỉ nương hầu hạ Kỷ Thanh Y thay áo cưới, bắt đầu chải tóc trang điểm cho nàng, có chút nữ quyến thân cận Bình Dương Hầu phủ đi vào xem Kỷ Thanh Y.

Con dâu trưởng Điền thị của Lâm phu nhân và Trần Bảo Linh vẫn luôn ở cạnh Kỷ Thanh Y, Trần Bảo Linh nhìn Kỷ Thanh Y trang điểm long trọng, không nhịn được hâm mộ nói: “Muội thật đúng là có phúc khí, thế nhưng có thể gả cho Sâm biểu ca, vẫn là Hoàng Thượng tự mình hạ chỉ. Tuy Sâm biểu ca là phiên vương thế tử, nhưng Hoàng Thượng phân phó Lễ Bộ lễ chế thành thân giống hoàng tử, thật đúng là hâm mộ chết người.”

Điền thị cũng cười: “Đúng vậy, hoàng tử thành thân dùng không phải kiệu hoa, mà là xe liễn to rộng xa hoa, thoải mái hơn cỗ kiệu nhiều. Thanh Y biểu muội thật là có phúc khí.”

Kỷ Thanh Y nhìn nữ tử trong gương minh diễm động lòng người, không nhịn được nhấp miệng cười, đây là bộ dáng nàng trang điểm thành tân nương, cũng thật đẹp.