Sủng Thê Chi Đạo

Chương 118: Tình cờ gặp mặt ở khách sạn



Ngày hôm sau, Đường Hiểu tỉnh lại liền phát hiện cả người không một mảnh vải, lại còn ôm chặt Cốc Tu Cẩn, vào mùa hè, da thịt lại dính sát cùng một chỗ, mới sáng sớm, hai người liền cương lên.

Cái gọi là ma xát sinh nhiệt, Đường Hiểu còn chưa kịp trốn đã bị Cốc Tu Cẩn đặt dưới thân khi dễ một trận, cũng vì không cần đi làm, hai người đến gần chín giờ mới xuống lầu, người ở Cốc gia cũng đã không còn ở nhà chính.

Dưới ánh mắt ái muội của quản gia và người hầu, Đường Hiểu nhả ra tất cả hạt táo vừa mới ăn, ăn xong liền lau lau miệng dưới ánh mắt buồn cười của Cốc Tu Cẩn, vừa thấy liền biết là ngại ngùng.

Kỳ thật Đường Hiểu cũng không hoàn toàn là vì ngại ngùng, sau khi trở về phòng cậu liền gọi điện thoại cho ông nội cậu vẫn đang ở H thị.

Từ sau khi đến thủ đô, cậu vẫn chưa gọi điện thoại cho ông nội.

Người nghe là Trương quản gia, Đường Hiểu thuận miệng hỏi thăm tình hình ông nội, Trương quản gia nói với cậu rất chi tiết, bây giờ tinh thần ông nội càng ngày càng tốt, hơn nữa gần như không sinh bệnh.

Có vấn đề gì liền nhờ bác sĩ Lưu đến biệt thự, hầu như không cần đến bệnh viện, ông lão cũng không thích mùi thuốc sát trùng ở đó.

Nói chuyện một lúc, Đường Hiểu liền nhờ Trương quản gia gọi ông nội của cậu tới nghe điện thoại.

Mặc dù mới xa nhau vài ngày, nhưng Đường Hiểu lại vô cùng nhớ ông nội, ông cháu hai người nói chuyên gần nửa giờ, Đường Hiểu nhịn không được nói với ông nội chuyện cậu và ông ngoại Cốc Tu Cẩn chơi cờ lúc trước, còn nguyên nhân chơi cờ thì bị cậu giấu đi.

Ông lão cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện này, kỳ nghệ của cháu trai ông là do ông tự tay rèn luyện, trình độ cỡ nào ông đều biết rất rõ ràng, có lẽ còn không phải bậc thầy, nhưng tuyệt đối mạnh hơn so với rất nhiều người, có thể đấu ngang tay với cháu trai, nhất định kỳ nghệ đối phương rất mạnh, nói không chừng còn thả nước mới có thể hòa nhau, vì thế ông liền thuận miệng nói một câu sau này có cơ hội sẽ luận bàn với ông ngoại Cốc Tu Cẩn một chút.

Mười phút sau, Cốc Tu Cẩn đi lên tìm cậu, Đường Hiểu mới lưu luyến không rời mà cúp máy.

Hôm nay bọn họ phải đến công ty chi nhánh quan sát tính hình.

Từ sau khi Cốc Tu Cẩn giải quyết xong chuyện phiền phức mà công ty gặp phải, công ty cơ bản đã đi vào quỹ đạo, hôm nay chẳng qua là đi kiểm tra một chút mà thôi.

Tề Thiên Vũ quản lý công ty rất gọn gàng ngăn nắp, về sau căn bản không cần bọn họ lo lắng nữa.

Có điều để trải đường cho sau này, Tề Thiên Vũ bảo Cốc Tu Cẩn cùng anh ta đến gặp khách hàng, tựa như ngày hôm này, lịch trình gần như đã được sắp xếp đến chật kín.

Những khách hàng đó đều có chút danh tiếng ở thủ đô, có điều dù sao trước kia Cốc Tu Cẩn cũng không sống ở thủ đô, trước mười tám tuổi thì ở trong quân đội, hành vi cử chỉ khiêm tốn, cho nên tên của anh bọn họ căn bản chưa từng nghe, nhưng Cốc gia thì lại tiếng tăm lừng lẫy.

Sau khi biết công ty kia có liên quan đến Cốc gia, bọn họ dù thế nào cũng phải cho Cốc gia vài phần mặt mũi.

Sau khi gặp vị khách hàng cuối cùng, thời gian đã gần bảy giờ.

Tề Thiên Vũ chủ động mời bọn họ đến khách sạn Thiên Duyệt ăn bữa tối, khách sạn cấp năm sao, có một vị đầu bếp đạt cấp quốc tế, chỉ những hội viên có thẻ bạch kim mới có thể ăn những món ăn do vị đầu bếp kia làm.

Tề Thiên Vũ đã từng ăn một lần, hương vị ngon đến mức ngay cả một người hay bắt bẻ như anh ta cũng khen không dứt miệng, cho nên vẫn muốn đi ăn thêm một lần, để làm được tấm thẻ bạch kim kia, anh ta đã phải trắc trở nhờ vả một phen.

Khách sạn Thiên Duyệt nằm ở phía tây trung tâm thành phố, từ công ty lái xe đến đó chỉ cần ba bốn mươi phút.

Chờ bọn họ tới trước cửa khách sạn, sắc trời đã tối đen, khách sạn Thiên Duyệt tựa như một bảng hiệu lớn sáng bừng giữa đêm tối, những ngọn đèn lại càng tô điểm thêm vẻ đẹp của nó.

Tuy rằng khách sạn rất xa hoa, nhưng số người ra ra vào vào cũng không ít.

Sau khi Tề Thiên Vũ đưa ra thẻ bạch kim, nhân viên phục vụ lập tức đưa bọn họ vào phòng riêng.

Bởi vì khách sạn Thiên Duyệt chỉ có một vị đầu bếp cao cấp nhất, mà quy định của thẻ bạch kim rất nghiêm khắc, thủ đô cũng không ít người có quyền thế, cho nên vị đầu bếp cao cấp kia mỗi ngày chỉ làm mười bàn món ăn.

Tuy rằng Tề Thiên Vũ đã hẹn trước, nhưng đầu bếp rất bận, cho nên thức ăn cũng không mang lên nhanh như vậy.

Đường Hiểu thấy bọn họ nói đến vấn đề tài chính, nhất thời nhàm chán liền lấy điện thoại di động ra.

Từ sau khi làm trợ lý cho Cốc Tu Cẩn, thời gian rảnh rỗi của cậu trở nên nhiều hơn, trước kia không có thời gian nghịch di động và máy tính, bây giờ ít nhiều cũng thành thạo hơn.

Gần đây, Đường Hiểu rất thích trò chơi chữ số trên di động, lúc rảnh rỗi lại cầm điện thoại di động chơi, thứ nhất có thể giết thời gian, thứ hai có thể rèn luyện độ nhạy bén của bản thân đối với chữ số, một công đôi việc.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, lúc Đường Hiểu hoàn hồn, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ.

Đường Hiểu theo bản năng đưa mắt nhìn thời gian, phát hiện vẫn chưa tới tám giờ, cư nhiên chỉ mới 14 phút, còn 6 phút nữa món ăn mới được mang lên.

Đường Hiểu ngồi khá gần cửa, lúc này liền cất di động vào bước qua mở cửa.

Cửa mở, bên ngoài xuất hiện ba người đàn ông không quen biết, vẻ mặt hai người phía sau có chút hung ác, người đàn ông mang mắt kính đứng trước cửa thoạt nhìn tương đối lịch sự, đều mặc tây trang, vừa thấy dáng vẻ liền biết không phải là người đứng đắn.

Đường Hiểu còn tưởng rằng là nhân viên phục vụ, “Xin hỏi có chuyện gì không?”

“Xin hỏi cậu là người đã đặt trước phòng này sao, nếu không phải, có thể cho tôi gặp người đặt phòng này một chút không?” Người đàn ông nhã nhặn mang vẻ mặt thản nhiên hỏi.

Đường Hiểu nhíu mày, quay đầu lại nhìn Cốc Tu Cẩn và Tề Thiên Vũ đang nhìn qua bên này.

Người đàn ông nhã nhặn theo tầm mắt của cậu nhìn thấy hai người kia, thấy lực chú ý bọn họ cũng tập trung ở bên này, mới nói, “Nghe nói hai vị đã đặt món ăn của đầu bếp Giang, không biết có thể nhường nơi này cho tôi không, bởi vì ngày mai là sinh nhật thiếu gia nhà tôi, hôm nay muốn chúc mừng sớm, hy vọng ba vị thông cảm, đương nhiên, thiếu gia nhà tôi sẽ đền bù cho ba vị.”

Tề Thiên Vũ một chút cũng không bất ngờ.

Trên thực tế loại tình huống này ở khách sạn Thiên Duyệt cũng không hiếm gặp, luôn có những người đột nhiên muốn ăn món ăn do đầu bếp Giang làm ngay lập tức, nhưng vì không hẹn trước, cho nên bình thường đều tìm đến những người đã hẹn trước để thương lượng.

Lần trước lúc anh ta đến nơi này ăn, vừa đúng lúc nhìn thấy tình huống này ở phòng bên cạnh, mà những người dám tìm tới cửa để yêu cầu đều là người có thân phận tương đối đặc biệt, cho nên một số người không muốn gặp phiền phức hơn phân nửa đều sẽ nhường nhịn, chỉ là không ngờ lần thứ hai đến đây cư nhiên lại tới lượt anh ta.

“Nơi này là do tôi đặt, có điều thật xin lỗi, tôi không định nhường cho các vị.” Tề Thiên Vũ đáp lại, nếu hôm nay chỉ có một mình thì có lẽ anh ta sẽ nhường, nhưng hôm nay anh ta mời khách, lại còn mời cấp trên của mình, không thể nhường nơi này một cách vô lý như vậy.

“Tiên sinh có điều kiện gì xin cứ việc nói.” Người đàn ông nhã nhặn dường như không thèm để ý đến lời từ chối của anh ta.

Cốc Tu Cẩn khẽ cười một tiếng, “Rất hào phóng, vậy chỉ cần đưa một trăm vạn, tôi có thể suy nghĩ một chút.”

Người đàn ông nhã nhặn lập tức lạnh mặt.

Lúc này, nhân viên phục vụ rốt cục cũng đưa món ăn bọn họ đã gọi đến đây, sắc hương vị hoàn mỹ, ngon đến mức con sâu thèm ăn của những người ở đây đều nổi lên. Sắc mặt người đàn ông nhã nhặn kia lại càng khó nhìn, thấy bọn họ không thức thời như vậy, hắn cũng không nói thêm gì nữa, dẫn hai vệ sĩ trở về căn phòng bên cạnh.

Món ăn của đầu bếp Giang ngoại trừ ngon miệng còn kèm theo số lượng có hạn, giá cả cũng đắt như vậy, nhưng những người có được thẻ bạch kim đều không thiếu chút tiền đó.

Mặc dù Tề Thiên Vũ là cấp dưới của Cốc Tu Cẩn, nhưng tiền lương của anh ta rất cao, không thiếu tiền để mời một bữa cơm, bảo hai người không cần khách khí, ba người liền gọi mười món ăn, có cả điểm tâm và hoa quả tráng miệng sau khi ăn xong, đều được lựa chọn kỹ càng.

Đường Hiểu biết món ăn ở đây cư nhiên giá mấy nghìn tệ, không khỏi líu lưỡi.

Đây tuyệt đối là món ăn đắt nhất mà cậu được ăn từ khi sinh ra đến nay, chưa có lần thứ hai.

Có điều sau khi thật sự ăn vào miệng mới biết giá trị của nó, so với cậu làm, đầu bếp Lưu làm còn ngon hơn gấp trăm lần, khó trách vị đầu bếp Giang kia lại trở thành bảng hiệu sống của khách sạn Thiên Duyệt.

“Ăn từ từ, không đủ thì gọi nữa.” Cốc Tu Cẩn nói.

Tề Thiên Vũ dùng chiếc đũa gõ xuống mép bàn, “Tuy rằng người mời khách là tôi, nhưng thân là ông chủ ít nhất cũng phải thông cảm cho một nhân viên kiếm tiền rất vất vả chứ.”

Đường Hiểu nhịn không được phì cười.

Đúng lúc này, cửa phòng bị một người trực tiếp mở ra từ bên ngoài, tiếng vang lập tức quấy rầy nhóm Cốc Tu Cẩn, người bên ngoài nghênh ngang đi vào, là nhóm người lúc nãy, nhưng người đàn ông nhã nhặn kia không đến, sở dĩ có thể nhận ra là do hai người vệ sĩ kia.

Người tự tiện xông vào phòng là một thanh niên có gu thưởng thức thực không dám khen chút nào, trên tóc có ít nhất năm loại màu sắc, hai bên tai là một loạt những khuyên tai lóe sáng, không được sự đồng ý mà đã xông vào phòng của người khác, nhưng thanh niên lại không chút xấu hổ, nghênh ngang đi đến trước mặt bọn họ, ánh mắt liếc qua những món ăn trên bàn bọn họ, khuôn mặt hiện lên một tia khinh miệt.

“Đi ra ngoài!” Cốc Tu Cẩn liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên nói.

Trên mặt thanh niên hiện lên một tia tức giận, “Ở chỗ này, dám làm Lâm thiếu gia tôi mất mặt không đến vài người, đương nhiên có thể bảo Lâm thiếu gia tôi cút đi càng không được mấy người, anh chính là cả hai loại đó!”

Thật vất vả mới có thể xum xoe trước mặt em họ, kết quả ba người này lại dám làm hắn mất mặt, hại hắn thiếu chút nữa không ngóc đầu lên được trước mặt em họ, món nợ này nhất định phải tính rõ ràng với bọn họ.

“Anh họ, anh ở đây làm gì vậy?”

Đúng lúc này, vị em họ trong miệng người thanh niên kia đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng, bởi vì người trong phòng quá nhiều, cậu ta muốn ra ngoài hít thở không khí, kết quả lại nhìn thấy anh họ ở trong phòng bên cạnh, nhất thời tò mò liền đi tới xem.

Khi cậu ta ló đầu vào trong phòng, liền nhìn thấy Cốc Tu Cẩn ở bên cạnh bàn ăn, cả người nhất thời ngây ngẩn.