Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời

Chương 115



“Cũng tốt.” Dạ Huân Thiên không cẩn thận nói luôn suy nghĩ của mình ra.

“Dạ cũng tốt gì cơ Hoàng Thượng.” Tiểu Châu bên ngoài đánh xe ngựa hỏi vọng vào trong.

Dạ Huân Thiên không nói gì.

Phía bên này Ba Ba Mạc Tỏa khi thấy mọi người đã rời đi hết, cô không kìm nổi nước mắt nữa mà khóc đến thương tâm.

“Nương nương à, người đừng khóc, người khóc làm em cũng muốn khóc theo.”

Ba Ba Mạc Tỏa vẫn không nói gì, ôm ngực khóc nức nở.

Thường Kỵ tựa lưng vào một gốc cây gần đó, khoanh tay lại suy nghĩ hồi lâu cuối cùng vẫn quyết định bước đến hỏi cô.

“Tại sao muội lại nói dối hắn ta, chúng ta không có quan hệ gì mà.”

Điềm Điềm nghe thấy cũng bất ngờ nhìn về phía Ba Ba Mạc Tỏa.

“Ta là có lí do.”

Điềm Điềm lập tức ôm chặt cô.

“Mạc Tỏa nương nương à, người đừng nghĩ nhiều nữa có được hay không, chúng ta phải nghĩ thoáng ra. Người quên mất di nguyện của Mộc Phi rồi ư? Nương nương trước khi mất có nhắn nhủ là người hãy dùng cơ thể của nương nương để sống thật tốt, thế nên Mạc Tỏa à, mặc dù không biết vì chuyện gì mà người phải đẩy Dạ công tử ra xa, nhưng người đừng e ngại gì nữa, hãy dũng cảm đối mặt đi có được hay không?”

Ba Ba Mạc Tỏa không nói gì, ôm lấy Điềm Điềm khóc lớn.

Điềm Điềm cảm thấy thời gian này Ba Ba Mạc Tỏa đã thay đổi rất nhiều. Không còn là một người ngoài hành tinh vô lo vô nghĩ ham ăn ham chơi nữa, mà bây giờ lại trở thành một Mạc Tỏa cô nương đa sầu đa cảm, suy nghĩ đắn đo chứ không còn tùy hứng như trước nữa.

“Mạc Tỏa à, rốt cuộc thời gian này người đã trải qua điều gì vậy chứ? Em rất lo cho người.”



Rốt cuộc là điều gì khiến Mạc Tỏa nương nương đáng yêu hay cười của cô lại trở nên ủy mị mau khóc như này.

Đoàn tiếp tế đi đến một nhà trọ trong huyện Thiệm Chiếu. Đúng như những gì trong tấu sớ, người nghèo thì vô cùng nghèo, người giàu lại vô cùng giàu. Một bên là lầu cao gác tía, nhưng bên kia lại là la liệt những người đang chết đói chết khát.

Có những kẻ ăn nên làm ra từ trong sự đau khổ của người khác, lợi dụng bão lũ kiếm chác từ những người dân nghèo khổ để rồi trở nên giàu có khi giẫm đạp lên thân xác của người khác, thật đáng khinh. Chẳng khác nào những con kền kền xẻ thịt uống máu người dân.

Dạ Huân Thiên phỉ nhổ những thứ dơ bẩn, cặn bã của những con người đó, họ không còn nhân tính, không còn lương tri.

Hắn phải nhanh chóng xử lí nhanh chuyện này, nhưng chuyện về cô cứ luôn cuốn lấy tâm trí hắn không buông, làm hắn không có tâm trạng gì cả.

Hạ Thôi Mị suốt dọc đường thấy Dạ Huân Thiên tâm trạng không được tốt, vừa đến nhà trọ đã phân phó cho nhà bếp hầm một bát canh gà mang lên cho hắn.

Hạ Thôi Mị bưng bát cánh mang lên cho Dạ Huân Thiên, đi ngang qua A Đa Đa, coi hắn như là không khí.

A Đa Đa trong lòng khó chịu, lén đi theo sau, thấy Hạ Thôi Mị đi vào trong phòng Dạ Huân Thiên, không quên đóng cửa lại.

“Mang đồ ăn tới thôi mà, việc gì phải đóng cửa?”

Hạ Thôi Mị biết tên kia đi theo mình, sợ rằng cái bản tính tham ăn lại không sợ chết kia của hắn sẽ nhảy vào trong cướp luôn bát canh của Hoàng Thượng mất.

Dù sao hắn cũng là kẻ chả sợ gì, Hoàng Thượng hắn cũng cãi tay đôi được, nên cô vẫn là đóng cửa vào thì tốt hơn.

Hạ Thôi Mị đi vào bên trong, nhìn sang thấy Dạ Huân Thiên đang xem lại một lượt những sổ sách.

“Hoàng Thượng, người ăn chút gì đó đã.”

Dạ Huân Thiên thấy tướng quân đi vào, buông xuống sổ sách trong tay.



“Ừ, Hạ tướng quân, cô cũng đi ăn gì đi, cả chặng đường mệt mỏi lắm rồi.”

Hạ Thôi Mị ngồi xuống nói:

“Người đang nghĩ về chuyện của Mạc Tỏa tiên tử sao?”

Dạ Huân Thiên vừa uống một ngụm canh, nghe cô hỏi, ánh mắt sắc lạnh nhìn lên:

“Hạ tướng quân vẫn nên quản ít chuyện đi thì hơn…”

Hạ Thôi Mị mau chóng quỳ xuống, nói:

“Vi thần có tội, chỉ có điều thấy Hoàng Thượng lao tâm khổ tứ, vi thần thật sự rất lo lắng.”

Dạ Huân Thiên thấy vậy, cũng không tính dọa nạt cô làm gì, chậm rãi nói:

“Nàng ấy chính là người trẫm yêu nhất trên cuộc đời này, người trẫm trao đi trái tim của mình, nhưng cũng là người khiến trẫm đau khổ nhất, nói rời đi liền rời đi, nói thay lòng liền thay lòng, vô tâm vô phế không màng đến tình cảm của trẫm, vậy mà trẫm vẫn không buông được.”

Dạ Huân Thiên nói đến đây, miệng nhếch lên cười khẽ một tiếng, chua chát nói:

“Ngươi thấy trẫm có thảm hại không? Yêu một người không yêu mình.”

Nhìn gương mặt đau khổ của Dạ Huân Thiên, Hạ Thôi Mị cảm nhận được trái tim vỡ vụn của hắn. Tại vì lúc này trong lòng cô cũng đang đau khổ mà bật khóc.

Nhưng Dạ Huân Thiên không nhìn thấy cô khóc, Hạ Thôi Mị biết nếu mình không ra nhanh thì sẽ bị nhìn thấy mất, còn gì là tướng quân oai nghiêm của Dạ Tiễn nữa. Cô xin phép cáo lui.

A Đa Đa đứng bên ngoài hồi lâu, cố ghé tai sát vào vách nghe bên trong nói gì nhưng chả nghe được cái gì cả.