Sủng Phi Của Pharaoh

Chương 54-2



Hắn không chút thương hoa tiếc ngọc mà vuốt ve nàng, mỗi một tấc da trên người nàng hắn đều đối xử thô bạo, cặp mắt màu hổ phách mê loạn, hắn như điên cuồng kêu lên: "Nàng nói yêu ta, nàng phải khiến cho ta cảm nhận được là nàng thực sự yêu ta."

"Không nên, ta không muốn." Ngải Vi tuyệt vọng kêu lên, nước mắt tuôn trào, nàng liều mạng dùng sức từ hai tay, lớn tiếng kêu "Anh, anh, cứu em. Mau cứu em."

Một câu nói kia cũng đủ khiến đổ thêm dầu vào lửa, trong nháy mắt lòng ghen tuông như một cơn gió, cướp đi những lý trí cuối cùng của hắn. Sức lực của hắn lớn đến dọa người, chế trụ thân thể nàng thật chặt, để cho nàng không cách nào động đậy nửa phần.

"Nàng quả nhiên là gạt ta, nàng lừa ta."

Hắn dùng sức xé y phục nàng, một tiếng xé vang lên, áo ngắn đơn giản của Ngải Vi hé ra vai phải, xẹt qua trước ngực, thẳng đến thắt lưng. Đột nhiên,

Một vòng tay hoàng kim rớt ra.

Bầu không khí bỗng nhiên trầm mặc khác thường.

Hắn ngây ngẩn cả người, hai tay hơi buông lỏng Ngải Vi ra, bật người dậy, kinh ngạc nhìn cái vòng tay phủ đầy vết nứt kia.

Lợi dụng thời cơ, Ngải Vi dùng hết toàn lực đứng lên, nhanh chóng đưa tay về phía chiếc vòng kia. Ý niệm duy nhất của nàng là phải lấy được cái vòng tay kia, nàng không biết là mình có đeo nó lên không, nhưng giờ khắc này, vòng tay hoàng kim như là hy vọng sống duy nhất của nàng.

Thế nhưng hắn lại nhanh hơn nàng một khắc, cầm lấy vòng tay kia, giơ nó lên cao khỏi đỉnh đầu mình. Ngải Vi bị hắn đè dưới thân, không có cách nào chạm đến vòng tay đó.

Tiếp đó hắn chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn về phía Ngải Vi, vẻ mặt lạnh giá khiến cho Ngải Vi không nén nổi có chút run rẩy, nàng chưa từng thấy qua vẻ mặt như vậy, vẻ mặt hắn lơ đễnh, trong trí nhớ của nàng chưa bao giờ có.

Một lát sau, hắn nhàn nhạt nở nụ cười, cánh tay nhẹ nhàng dùng sức, cầm vòng tay ném về phía một góc gian phòng, trang sức kim loại lăn xuống trên mặt đất đá xanh, tiếng động phát ra lạnh lẽo, cuối cùng cũng chậm rãi dừng lại.

Cặp mắt trong suốt, lạnh lùng nhìn về Ngải Vi đang tuyệt vọng.

"Nàng quả nhiên còn muốn chạy, đúng không?"

Hai tay hắn đè lấy bờ vai của Ngải Vi, đè nàng trở lại trên thảm.

"Mấy năm? Năm năm? Mười năm? Hay là vĩnh viễn?"

Sợi tóc màu nâu rũ trước trán hắn, rơi vào gò má trắng bệch của nàng.

Hắn nhìn tròng mắt màu thủy lam mang theo vẻ sợ hãi của nàng, nhẹ nhàng nói, "Nàng lúc nào cũng vậy, dễ dàng quên đi lời hẹn ước của chúng ta. Còn có thể dễ dàng quên mất ta."

Thanh âm khàn khàn khiến nàng khó mà hô hấp. Nàng lắc đầu, hốc mắt bắt đầu ngấn lệ, đôi môi khô khỗc im lặng nói, "Không có".

Nhưng hắn lại hoàn toàn làm như không thấy, tiếp tục chậm rãi nói,

"Như vậy, nếu như ta ôm nàng, vứt nàng đi, nàng còn có thể dễ dàng quên mất ta sao?"

Ngải Vi mở to cặp mắt thủy lam, nhìn nam nhân trước mắt, thân ảnh của hắn ở trong mắt nàng không ngừng phóng to, thoáng hiện ra nụ cười điên cuồng, để cho hi vọng cuối cùng của nàng trong nháy mắt cũng tan biến.

Hắn ôm lấy nàng, lửa nóng trên thân thể dính sát lấy cơ thể nàng, gần như mất đi độ ấm trên cơ thể, đôi môi lãnh như băng xẹt qua gương mặt trắng noãn của nàng, ngón tay thon dài thô bạo xẹt qua trên từng tấc da nàng. Nàng dùng toàn bộ sức lực mà giùng giằng, thế nhưng hắn lại như băng thạch cứng rắn, khiến tất cả sự phản kháng nhỏ bé của nàng đều không là gì.

"Nàng cảm thấy buồn nôn sao? Đau khổ sao? Vậy nàng kêu đi, ta sẽ không dừng lại."

Hắn tàn khốc nói, thanh âm đạm mạc không mang theo nửa điểm thương xót.

"Ta muốn cho nàng đau khổ, để nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên ta."

Nước mắt từ vành mắt nàng rơi xuống, xẹt qua gương mặt trắng nõn của nàng, chậm rãi nhỏ xuống thảm lông ấm áp.

Nàng không phản kháng nữa, mặc cho hắn ngược đãi thân thể của mình.

Nàng cái gì cũng không thấy được, cái gì cũng không nghe được.

Nàng chỉ có thể cảm thấy hắn đối đãi vô tình với thân thể của mình, với tình cảm trân quý của mình.

Bỗng nhiên, một nỗi thống khổ to lớn muốn đem nàng xé rách, xâm nhập vào từng tế bào của nàng, để cho nàng cơ hồ muốn chết đi.

Hắn điên cuồng hoạt động, để nàng nhịn không được lớn tiếng kêu.

Nàng hơi mở ra bờ môi không nửa phần huyết sắc nhưng lại phát hiện ra bản thân căn bản chẳng phát ra được một chút âm thanh.

Nàng nhắm mắt lại, cắn răng kiên trì chịu đựng đau đớn kịch liệt. Dần dần, ý thức theo thống khổ rời xa, một khắc cuối cùng, nàng chỉ có thể cảm thấy máu tươi trong cơ thể đang dần biến thành dịch thể lạnh như băng, chậm rãi rời khỏi thân thể nàng.

Ta chưa bao giờ quên chàng, chàng biết không?

Chàng tin không?

Ta yêu chàng.

Hắn điên cuồng ôm nàng, nhìn nước mắt trong suốt của nàng, xẹt qua gò má trắng noãn, chậm rãi nhỏ xuống tấm thảm lông ấm áp.

Bờ môi không huyết sắc có chút giương nhưng lại không phát ra âm thanh nào, nàng giống như một búp bê gốm sứ không chút sức sống, ánh mắt màu thủy lam mê man nhìn như mất đi lý trí. Hắn cố ý không nhìn nàng, động tác ngày càng nhanh thêm, cảm thụ thân thể gầy nhỏ vì đau mà hơi co quắp lại.

Một khắc cuối cùng, nàng rốt cục cũng hôn mê trong ngực hắn, thân thể trắng nõn trong nháy mắt mất đi độ ấm.

Một khắc kia, hắn cho rằng nàng đã chết.

Một khắc kia, hắn nghĩ nếu như nàng chết, nàng sẽ không rời đi nữa.

Hắn chậm rãi rời khỏi nàng, không chớp mắt, trầm tĩnh nhìn vẻ mặt nàng.

Tóc vàng thuần khiết, hốc mắt sâu, lông mi cong dày đặc, cái mũi xinh xắn, đôi môi anh đào lả lướt.

Trong mộng cảnh của hắn, một lần lại một lần nữa mà xuất hiện, dằn vặt tâm hồn cô độc của hắn, khiến cho hắn gần như điên cuồng mà gào thét.