Sủng Phi Của Pharaoh

Chương 36-1



Ngải Vi giật mình tỉnh mộng, nước mắt tràn từ khóe mi chảy dài xuống má, cả chiếc váy trắng cũng bị mồ hôi thấm ra ướt sũng. Nàng hít thở sâu một lúc, cố gắng làm cho cảm xúc của mình bình ổn lại. Nhưng đột nhiên, dường như nhớ ra được điều gì đó, nàng vội vã từ trên giường tuột xuống, lớn tiếng kêu: "Xá Phổ Đặc, Xá Phổ Đặc, ngươi đang ở đâu?

Lúc ấy, nô tỳ bên người Vương phi, Xá Phổ Đặc đang đứng ở ngoài cửa cung kính bưng nước, chờ đợi mệnh lệnh của chủ nhân thì chợt nghe được tiếng kêu đầy lo lắng, vậy nên mới luống cuống chạy vào: "Nefertari điện hạ, Xá Phổ Đặc ở đây ạ!"

Còn chưa kịp phản ứng gì, Xá Phổ Đặc đã bị Ngải Vi túm chặt: "Bọn họ đâu?"

"Gì ạ? Điện hạ, nô tỳ không biết người đang nói gì..."

“Ramsses, Bubka, Mạnh Đồ Tư, bọn họ đâu?”

"Chuyện này... Điện hạ..." Xá Phổ Đặc không dám nhìn thẳng vào mắt của Ngải Vi, trả lời ấp úng, lảng tránh vấn đề này.

Nhất định là có chuyện rồi, Ngải Vi hiểu được điều này. Vậy nên nàng vội vã buông Xá Phổ Đặc ra, chạy nhanh ra khỏi cửa.

"Điện hạ, người đi đâu? Đợi chút..."

Ngải Vi không để ý đên tiếng gọi của Xá Phổ Đặc, nàng cứ chạy, mái tóc vàng tung bay trong gió, đôi mắt màu nước biển cũng ngân ngấn vài giọt nước mắt.

Nàng đã mơ thấy một giấc mộng rất dài.

Ở trong giấc mộng đó, nàng đã làm thay đổi cả một đoạn lịch sử, trước tiên là chiến tranh, làm cho tương lai của người dân Ai Cập trở nên rất bấp bênh. Lễ Tháp Hách vì bị hiểu lầm mà mất mạng, không lâu sau đó, công chúa Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như vì mất đi ý nghĩa của cuộc sống nên cũng đã rời bỏ thế gian này, còn Bubka, chỉ vì muốn chứng minh năng lực của bản thân mà tùy tiện ra chiến trường, cuối cùng chết rất oan uổng; Lại có hơn trăm ngàn binh sĩ Ai Cập, chỉ vì chiến tranh vô nghĩa mà mất đi cuộc sống thanh bình, vợ con ly biệt.

Lúc tất cả những chuyện này xảy ra, tay chân nàng giống như bị trói chặt vậy, đông cứng, không thể nào nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh tượng tàn khốc đang diễn ra ngay trước mắt mình, nàng kêu, nàng giãy dụa, nhưng lại chẳng làm được gì.

Sau đó, Ramsses vì bảo vệ nàng cũng chết dưới mũi tên bắn loạn. Ánh sáng trong đôi mắt màu hổ phách của hắn nhạt dần rồi biến mất, nàng gần như chết lặng. Nước mắt trào ra giống như nước vỡ đê, ước chừng phá vỡ luôn hốc mắt của nàng, tiếp đó tất cả cảnh tượng đều trở nên mơ hồ.

Nàng tỉnh dậy. Nhưng vẫn thấy đau thương, thống khổ và khiếp sợ, còn cảm thấy hối hận đến vô cùng nữa.

Vốn dĩ nàng chỉ là một con ngốc, không phải sao? Nàng tự cho mình là người đến từ tương lai, ôm vọng tưởng lấy bản thân để ngăn những cơn sóng dữ; dưới góc nhìn của những người đã quan sát hết tất cả sự phát triển, nàng đã hãm sâu vào trong dòng lũ của lịch sử, vậy mà cứ tưởng bản thân đã siêu thoát cho tất cả những điều này. Nàng tự cho là mình thông minh, trên thực tế lại làm ra nhiều việc ngốc như vậy, mãi đến lúc nãy, nàng mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Vì sao đề cao mình mà nghi ngờ Lễ Tháp Hách, vì sao lại giúp đỡ Nhã Lý... Vì sao không thẳng thắn thừa nhận là bản thân mình thích người đó? Như hiện tại, nàng ích kỷ vì không muốn bị người ta thương hại, nàng ngu xuẩn vì chỉ muốn chứng minh mình đã siêu thoát, làm quá nhiều việc nên không tránh được những hành động ngu ngốc, gây tổn thương cho nhiều người... Nếu còn tiếp tục như bây giờ, chỉ sợ chuyện trong mộng sẽ trở thành sự thật, bắt đầu từ cái chết của Lễ Tháp Hách, sau đó mọi việc cũng giống như những quân bài Domino, từng bước từng bước suy yếu, làm cho tất cả đều thua. Đến cuối cùng, hết thảy mọi chuyện đều không thể cứu vãn, thậm chí ngay cả một cơ hội, nàng cũng không có được.

Đây không phải là mục đích nàng đến nơi này, cũng không phải chuyện Ngải Vi nên làm, nếu như sức ép muốn xóa bỏ thứ tình cảm này đã dẫn đến một loạt hành động không lý trí và những hậu quả đó, vậy thì nàng nên nói cho hắn biết, cho dù kết quả cuối cùng có làm cho trái tim nàng đau đớn, nàng cũng chấp nhận gánh chịu, nàng có thể gánh chịu hết, đây đều là những chuyện nàng nên làm.

Nàng lau đi giọt nước mắt sắp tràn khỏi khóe mi, đôi mắt cũng dần trở nên trầm tĩnh, đôi chân không tự chủ cũng bước đi nhanh hơn.

Hôm nay, người trong cung rất ít, không gian nặng nề không có bất kỳ tiếng vang nào, điều này càng làm cho nội tâm nàng thêm bất an. Bánh xe vận mệnh đang chuyển động, tất cả mọi chuyện càng lúc càng chệch ra xa khỏi quỹ đạo, lúc này đây, nàng có thể nhanh nhạy mà cảm nhận được hết tất cả mọi sự thay đổi. Mặc dù không biết có còn cơ hội để ngăn cản hay không, nhưng ít nhất nàng vẫn rất muốn thử. Sai lầm dẫn đến những hậu quả tồi tệ trong tương lai, tất cả nàng phải gánh vác hết...

Nàng chạy đến một cái đài cao bên cạnh hoàng cung, ở nơi đó có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh luyện binh. Quân đội, và Pharoh đang nhận lời chúc phúc của tế ti đã tập trung lại từ lúc nào. Không hiểu vì sao, nàng lại có linh cảm, đang có chuyện gì đó xảy ra ở bên kia.

Vòng qua một cái cột, nàng chạy theo bậc thang lên đến tường thành, tiêu tốn hết sức lực đi đến bờ tường, Ngải Vi thở hồng hộc, chống tay vào thắt lưng, hít thở sâu một lúc, tự giễu bản thân: "Ngải Vi, ngươi cần rèn luyện thêm rồi." Bình tĩnh lại, nàng nhắm mắt, trong lòng thầm cầu nguyện cho những điều mình lo lắng chỉ là một giấc mộng, nhưng mà... nói tóm lại là nàng muốn đối diện với sự thật, vì vậy lại hạ quyết tâm rồi men theo tường thành nhìn xuống.

Quân đội chỉnh tề thật tráng lệ, ánh nắng mặt trời mới lên roi xuống làm cho mắt Ngải Vi bị chói, cảnh tượng trong mộng, cái khí thế đó lại xuất hiện trước mắt nàng một lần nữa! Nàng thật sự lo lắng, rốt cục chuyện đó đã xảy ra, từ ngày Lễ Tháp Hách chết, tất cả mọi chuyện không muốn cũng diễn ra, vốn dĩ vẫn còn cơ hội, vậy mà nàng lại giúp Nhã Lý, ý nghĩ nóng nảy lúc đó đã gây nên tất cả những hành động khốn nạn trong hiện tại. Chiến tranh giữa Ai Cập và Hittite sắp bắt đầu. Nàng run rẩy, kích động, nhìn về đài cao cách đó không xa, Pharaoh vĩ đại đang đứng trên đó, sắp phát biểu một bài tuyên ngôn khai chiến.

Ramsses một thân trang phục đế vương đẹp đẽ, quý giá, trên đầu hắn cũng đội một vương miệng cao quý, tóc thì được tết tỉ mỉ quấn gọn ở trong vương miệng, trước ngực đeo trang sức hoàng kim lập lòe phát sáng, dây thắt lưng được khảm bảo thạch, còn khoác áo choàng đen thiếp vàng dài chấm đất. Trong tay hắn cầm quyền trượng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đội quân dưới chân mình. Dưới đài cao là quân đội, ước chừng có khoảng một trăm chiếc xe chiến và năm ngàn binh lính. Bọn họ giơ cờ đỏ sẫm, dẫn đầu là tướng quân Mạnh Tư Đồ tóc màu đỏ tươi trong giống như ngọn lửa sắp bùng cháy, hắn cung kính đứng bên ngựa chiến, phía sau là áo choàng màu đỏ và cờ chiến đỏ sẫm, kết hợp lại tựa như tạo thành một biển lửa.

STORY CONTINUES BELOW
"Thần Sethe... Là tàn nhẫn" Ramsses chậm rãi thốt ra một câu như vậy, dừng lại một lúc, sau đó không nhanh không chậm, nói tiếp: "Ta ban máu tươi cho các ngươi, ban cho các ngươi danh hiệu của Sethe, dốc sức giúp Ai Cập có được sức mạnh và quyền uy tuyệt đối."

Quân đoàn Sethe... Là một trong bốn quân đoàn lớn nổi tiếng nhất dưới trướng của Pharaoh. Amun, Sethe, Phổ Tháp Hách và Ramsses là những đội quân tinh nhuệ nhất, mỗi quân đoàn ước chừng có khoảng năm ngàn quân, đều được huấn luyến để trở thành tinh binh, vào thời đại này, quân đoàn năm ngàn quân đã là một đội quân có quy mô tương đối lớn. Mà Bubka từng nói đến binh đoàn thứ năm, thực chất đó chỉ là các dũng sĩ Tây Tháp Đặc tạo thành một đội quân bảo vệ bên cạnh Pharaoh. Quân đoàn Sethe, lấy cờ đỏ làm đại diện, nổi tiếng với lực công kích mạnh. Lúc này, các binh sĩ được huấn luyện kĩ càng đang sắp hàng thành trận thế chỉnh tề, nhuệ khí bừng bừng, chỉ còn chờ Pharaoh ra mệnh lệnh.

"Các ngươi đều biết" Giọng điệu của Ramsses bỗng chốc thay đổi, chứa đựng sự đau thương, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp lộ ra cảm xúc rất phức tạp, "Thần tử trung thần của ta, bằng hữu chân thành tha thiết của ta, tế ti vĩ đại Lễ Tháp Hách... chết trong tay bọn người Hittite." Dưới đài, trong hàng ngũ quân đội bắt đầu những lời xì xầm to nhỏ, Lễ Tháp Hách rất được dân chúng trong nước kính yêu, lúc này Ngải Vi lập tức hiểu được dụng ý trong bài phát biểu của Ramsses, mà e rằng, chỉ có nàng mới có thể hiểu hết nỗi đau xót khắc sâu trong lòng hắn. Nếu như không phải là Pharaoh hắn cũng chẳng cần đứng trước mặt mọi người mà khổ sở bịa đặt và nhắc lại chuyện này đâu...

Ramsses tiếp tục nói: "Người Hittite lại liên hợp với Syria một lần nữa, ở bán đảo Tây Nại quấy phá biên giới nước ta. Chuyện như vậy, đã vài chục năm trôi qua, vẫn chưa bao giờ dừng lại. Trước đó, đều là giao cho Memphis đóng quân ở đó ngăn chặn, nhưng lúc này đây, ta quyết định, dùng sức mạnh của các ngươi, cho bọn họ một bài học!"

Dưới đài vang lên tiếng hô hưởng ứng rền vang như sấm, sắc mặt Ngải Vi trở nên đông cứng. Nói với giọng điệu như vậy thì không kém tuyên ngôn chiến tranh toàn diện là mấy. Bây giờ, không thể nghi ngờ gì nữa, tất cả mọi chuyện sẽ bắt đầu.

Ai Cập và Hittite là hai đế quốc lớn, nam bắc chỉ cách nhau một eo biển, lúc ấy, Tây Á là khu vực trung tâm giữa hai thế lực lớn mạnh nhất. Hơn một trăm năm trước, Hittite dưới thời kì thống trị của quốc vương Tô Tí Nỗ Lý Ô Mã, đã phá hủy vương quốc Thản Ni do người Hồ Lý Đặc sáng lập, đánh chiếm thủ đô Ngõa Nỗ Khảm Ni của vương quốc đó, biến quốc vương nước đó thành con rối. Từ đó đến nay là thời kì thịnh vượng của đế quốc Hittite, cho ban hành luật pháp ở khắp mọi nơi, Hittite càng thêm dân giàu nước mạnh, thế lực không ngừng bành trướng xuống phía nam, cơ hồ cũng biến Syria thành con rối.

Trong lúc đó, Ai Cập và Syria chỉ cách nhau một bán đảo Tây Nại. Hittite khuếch trương thế lực nhanh chóng như vậy, cuối cùng cũng khó tránh khỏi việc bị mười chín vương triều của Ai Cập xếp vào danh sách đại địch. Theo lưu truyền lại thì, Ramse là đệ nhất, cũng là đệ nhất thiện chiến dũng mãnh, hai bên xung đột quy mô nhỏ chưa bao giờ dừng lại. Vậy nên, cả hai bên cũng đều đang chuẩn bị, chỉ chờ đợi cơ hội đến, sẽ chấm dứt sự tranh chấp kéo dài này, kết quả khó mà lường trước được.

Lịch sử có ghi, đúng là Ramsses đệ nhị là người kết thúc xung đột kéo dài này. Nhưng thời gian, ước chừng phải bốn năm nữa, chứ không phải là hiện tại. "Đáng chết." Ngải Vi thấp giọng nguyền rủa một câu, mà đối tượng nguyền rủa lại chính là mình, chính nàng càng giúp mới càng làm mọi chuyện trở nên phức tạp. Kể từ đây, muốn lịch sử trở về như cũ là không thể nào được, nhưng ít nhất, đừng để cho nó thay đổi, bởi vì, nàng muốn hắn... còn sống.

Ramsses giơ hay tay lên, ý bảo mọi người im lặng. Quân đội lập tức im bặt. Pharaoh trẻ tuổi nói tiếp: "Các ngươi ra trận đã được công chúa Iamanekel chúc phúc, kể từ hôm nay, trong vòng bảy mươi hai ngày, nàng sẽ luôn ở trong thần miếu để cầu nguyện cho các ngươi. Đồng thời," Hắn dừng lại một chút,"Vẫn như cũ, các ngươi sẽ nhận được sức mạnh thần kỳ do nhà tiên tri đứng đầu chúc phúc."

Tất cả đều im lặng, mang theo vài phần tò mò mà nín thở nhìn Ramsses.

Trong toàn Ai Cập, số lượng tiên tri số một không nhiều lắm, ngoại trừ cố tiên tri Lễ Tháp Hách thì chỉ còn lại bốn vị nhưng tuổi đều đã lớn, hai vị ở lại Thebes chủ yếu là phụ trách bồi dưỡng những tế ti mới trẻ tuổi; Một vị muốn tự mình xây dựng, không phải đã cùng với nhóm kiến trúc sư cung đình xuất phát đi xây dựng công trình kiến trúc Ramsses rồi ư? Vị cuối cùng chủ yếu lo hậu sự, nếu không có chuyện gì đặc biệt thì sẽ đứng ở Memphis. Trước kia, chức vị của Lễ Tháp Hách có vẻ rất đặc biệt, ngoại trừ công tác tế ti, còn thường xuyên theo quân đội ra chiến trường, hoặc là tham dự chuyện chính sự, thậm chí còn dẫn dắt cả quân đoàn Phổ Tháp Hách là một trong năm quân đoàn lớn của Ramsses. Địa vị của hắn ở trong lòng mọi người là có một không hai, đối với quốc gia cũng vô cùng quan trọng. Vậy nên, nếu quân đội ra quân vì chuyện hết sức quan trọng thì ắt hẳn, người chủ trì phải chính là hắn. Nay, lại nói đến vị tiên tri số một này...

Thật không thể đoán được, người đó là ai.

Giọng nói của Ramsses thấp xuống, từ sau đài cao xuất hiện một bóng dáng, Ngải Vi mở to đôi mắt hết cỡ, muốn nhìn rõ đến tột cùng thì người đó là ai.

Nàng đang tập trung tinh lực để nhìn, thì đột nhiên cảm thấy choáng váng, đôi chân mềm nhũn, cơ hồ muốn ngã xuống đất, vậy nên, Ngải Vi vội vã túm lấy tường thành ở bên người, gắng gượng chống đỡ cơ thể của chính mình. Đúng lúc này, lại bị dọa sợ, một âm thanh nho nhỏ từ phía sau nàng vang lên.

"Nefertari điện hạ... Rốt cục cũng tìm được người.