Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!

Chương 992: Chúng ta đều biết



"A. Ngoài phòng bỗng nhiên có một tiếng hét đau đớn truyền đến. "Âm ầm..."

Mấy bóng người bay ra ngoài.

Những người khác theo sát phía sau.

Dưới ánh mắt của mọi người, chỉ thấy một người đàn ông đang đau khổ kêu rên với dáng vẻ sống không bằng chết.

"Chuyện gì xảy ra đây?" Lỗ Thái Thành mờ mịt hỏi.

"Không biết, chúng tôi vừa định đưa Lỗ nhị ca đến gặp các vị gia chủ, thế nhưng vừa ra khỏi nhà thì Lỗ nhị ca lại thành như thế này..."

Vừa dứt lời.

Chỉ thấy nhục thân của tên đệ tử họ Lỗ bắt đầu tiêu tán từng chút một, cuối cùng biến mất.

Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm, chỉ cảm thấy cảnh tượng này giống như nằm mơi

"Gia chủ, Hứa lão tam sống lại!" "Gia chủ, Lỗ Đại Cường cũng sống lại..."

Ngay sau đó, lại có người đến thông báo người chết thảm đêm qua đã được hồi sinh một cách kỳ diệu.

"Thượng Quan huynh, Hách Liên huynh, Đệ Ngũ lão đệ, chúng ta đi xem một chút, những người khác đợi ở đây!"

Tư Mã Thừa Phong mở miệng, ba cái gia chủ thế gia đứng đầu còn lại cùng nhau đi kiểm tra.

Những người khác cũng muốn đi, nhưng lại không dám phản bác mệnh lệnh của Tư Mã Thừa Phong, cho nên chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Một lát sau.

Mấy người Tư Mã Thừa Phong lần lượt kiểm tra cơ thể của một đệ tử khởi tử hoàn sinh.

"Thật kỳ lạ, mạch đập không có vấn đề, lục phủ ngũ tạng cũng không thành vấn đề, giống như không hề bị thương chút nào!"

Vẻ mặt Thượng Quan Vân tràn đầy kinh ngạc. "A,a..

Đột nhiên, đệ tử ngồi trên giường dùng tay chặn ánh sáng và trốn sau tấm màn giường.

Trong chốc lát.

Mấy cái Tư Mã Thừa Phong xem một chút, tôi nhìn ông, ông nhìn rôi, cuối cùng xác nhận một kết quả.

Người khởi tử hoàn sinh sợ... Ánh nắng! "Hừt"

Đúng lúc này, đệ tử trên giường gầm nhẹ một tiếng, bên trong miệng chậm rãi mọc ra một đôi răng nanh rồi lao vào Đệ Ngũ Nam như phát điên.

"Oành!" Đệ Ngũ Nam tung một chưởng đập vỡ đầu tên đệ tử kia.

"Những người đã bị những con quái vật đó hút máu cũng sẽ trở thành quái vật!"

"Hít..."

Hách Liên Trì suy đoán ra kết quả này, lập tức không nhịn được hít sâu một hơi.

'Tư Mã Thừa Phong quyết định thật nhanh, hạ lệnh: "Nhanh, lập tức cho. người dời những người chết tối hôm qua ra ánh nắng mặt trời."

Không bao lâu sau.

Tiếng kêu rên vang vọng bốn phía trong đại viện của gia tộc Tư Mã, mấy chục người biến mất dưới ánh mặt trời.

Cảnh tượng đáng kinh ngạc này khiến da đầu của các gia chủ thế gia tê dại.

"Nếu như không diệt trừ những tên quái vật kia sớm một chút thì sợ là Quy. Khư của chúng ta khó thoát khỏi tai kiếp này!"

"Chúng ta đều biết nhược điểm của những tên quái vật kia, có gì mà phải sợ?"

"Đúng vậy, những con quái vật kia sợ ánh nắng..." Nỗi lo lắng trong lòng đám người thoáng hạ xuống.

'Tư Mã Thừa Phong chắp tay với đám người: "Các vị, chúng ta lập tức hành động, dù phải đào sâu ba thước đất cũng phải tìm cho ra những tên quái vật kia."

"Tôi đồng ý với đề nghị của Tư Mã huynh."

Thượng Quan Vân gật đầu tán thành nói: "Nhưng mà chúng ta cũng phải để phòng, tốt nhất là tập hợp tất cả mọi người lại, phòng ngừa ban đêm gặp những quái vật kia đánh lén."

"Thượng Quan huynh nói có lý, nhỡ đâu những quái vật kia đánh lén ban đêm, phụ nữ, trẻ em trong gia tộc chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."

"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta chia binh thành hai đường, một bộ phận sẽ quay về đón người già, phụ nữ, trẻ em, một bộ phận khác thì đi tìm kiếm tung tích của những tên quái vật kia..."

Ngay khi các gia tộc phân công nhiệm vụ thì từng đội nhân mã lần lượt đến dãy núi Côn Luân.

Lý đại đương gia mặc một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu đen đứng dưới hai gốc cây tuyết tùng già.

Đột nhiên, một bóng trắng từ cách đó không xa bay đến...