Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 37: Chân Tiên là không thể đi làm công



Mấy vị trưởng lão vậy mà lại phạt ta cai rượu ba năm, a, còn không bằng trói ta lại lôi tới trên lôi trụ chém ba năm..."

Lý Trường Thọ không khỏi mỉm cười, lúc này mới chú ý tới không thấy cái pháp bảo tiểu hồ lô nhỏ của Tửu Cửu, chắc là mới bị trưởng lão trong môn lấy đi.

Đúng lúc gặp Linh Nga bưng trà vào nhà, thấy tình hình như vậy lập tức mím môi một cái.

Tư thế tùy ý như vậy, lại chung đụng rất hòa hợp với sư huynh mình...

Vị sư thúc này quả nhiên có vấn đề.

Lam Linh Nga dâng trà xong, lại lấy đệm cói của mình để bên cạnh sư huynh, sau đó vẻ mặt khéo léo ngồi quỳ lên đó, còn cố ý dùng cánh tay dán chặt lên sư huynh nhà mình.

Tửu Cửu thấy thế trợn mắt "Ôi chao? Trường Thọ bệnh của ngươi?"

"Sư muội tiếp xúc cùng ta không đáng ngài, đại khái là bởi vì ta và sư muội sớm chiều chung đụng" Lý Trường Thọ bình tĩnh giải thích nói, "Ngoài sư muội ra nữ tử khác đụng vào vẫn khó tránh khỏi xuất hiện triệu chứng run rẩy."

"Ho khan! Khụ khụ!"

Lam Linh Nga che miệng ho khan một trận, nhìn vẻ mặt thống khổ kia của nàng, tuyệt đối là do nhịn cười quá cực khổ mà ra.

"Ồ, hóa ra là như vậy."

Tửu Cửu không có chút nghi ngờ nào, nằm ở đó thở dài sâu xa, cặp mắt lại mất đi ánh sáng, ngồi đó khẽ rên một trận vô lực:

"3 năm, 3 năm này làm sao chịu đựng đây...

Không có rượu làm sao bế quan, làm sao tu hành, ngủ cũng không thể ngủ được, làm gì cũng không có khí lực...

Cái tên Nguyên Thanh hỗn trướng, làm ra cái chuyện tốt gì, tự mình nhập vào coi như xong đi, còn hại bản sư thúc phải chịu tội ba năm."

Lý Trường Thọ bộ dạng thuận theo suy tư, sờ lên cằm trầm tư một hồi.

Ở bên cạnh, Lam Linh Nga thấy biểu tính này của sư huynh, theo bản năng xê dịch sang bên cạnh, tư thế ngồi đoan chính, nhìn không chớp mắt, hoàn toàn không dám nói lời nào.

Nàng lại vụng trộm liếc mắt nhìn đầu lông mày của Lý Trường Thọ hạ xuống độ cong, xác định đây là điềm báo sư huynh muốn bẫy người!

Mỗi khi sư huynh lộ ra cái biểu tình này, mình và sư phụ luôn luôn có một người bị bố trí!

"Tửu sư thúc, không bằng chúng ta thương lượng đi."

"Ừm? Thương lượng cái gì?" Tửu Cửu hữu khí vô lực đáp lời.

"Sư thúc không thể uống rượu trong ba năm này, nếu như không thể tu hành không bằng giúp đệ tử cùng nhau xây một ít trận pháp." Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói, "Để báo đáp lại, đệ tử sẽ giúp sư thúc ủ ba loại rượu ngon tuyệt tích, ba năm sau vừa hay sư thúc ngài được hưởng dụng.

Hơn nữa, ở trong đó còn có một loại đồ uống có thể thay thế rượu.”

"Rượu ngon tuyệt tích? Đồ uống thay thế rượu?"

Tửu Cửu lập tức lên tinh thần, lập tức ngồi thẳng người "Vật gì? Chẳng lẽ ngươi muốn gạt ta làm không công cho ngươi?

Nói trước là ta đối với trận pháp một chữ cũng không biết."

"Sư thúc chỉ cần dùng Tiên lực hỗ trợ củng cố trận, áp chế Linh lực rung chuyển là được." Lý Trường Thọ bình tĩnh cười một tiếng, hỏi ngược lại, "Sư thúc thích uống rượu hay là thích phẩm rượu? Là ưa thích mùi rượu hay là cảm giác lúc say rượu?"

"Ừ..." Tửu Cửu trầm ngăm một lúc "Đều có.

Năm đó ta ba tuổi vào núi, vừa vặn người phụ trách chăm sóc ta là Ngũ sư huynh rất thích cất rượu, có lần ta bị hắn ném nhầm vò rượu vào trong tắm rửa, sau đó liền không thể rời khỏi loại vật trong chén này.

Nếu nhất định phải nói thì mùi rượu rất quan trọng, cái loại này uống lên rất dễ chịu cảm giác nhẹ bỗng ngà ngàn say cũng rất quan trọng."

"Sư thúc mời xem."

Lý Trường Thọ chỉ chỉ chén trà trước mặt, từ trong tay áo lấy ra một bình ngọc xinh xắn, mở nút ra, điểm vài giọt chất lỏng màu xanh nhạt vào ly trà.

Chỉ một lát, một mùi thơm phóng khoáng tỏa ra khắp nơi, nước trà trong chén kia lập tức hóa thành màu xanh nhạt.

Lý Trường Thọ cười nói: "Sư thúc nếm thử xem, có phải là loại cảm giác ngà ngà say này không."

"Ồ?" Tửu Cửu nhẹ nhàng chớp mắt, bưng chén trà lên, thử đặt trước mũi ngửi ngửi, chỉ ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhàn, sau đó lại cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ, lập tức hai mắt tỏa sáng.

Đưa tay lên, chén nước trà này bị nàng uống một hơi cạn sạch.

Trên gương mặt xinh đẹp của Tửu Cửu dần dần nổi lên một chút đỏ ửng, hai mắt bắt đầu trở nên có chút mê ly, nhếch miệng cười không ngừng.

"Đồ tốt... Đủ mạnh..."

Loảng xoảng, chén trà rơi trên mặt bản, Tửu Cửu từ từ nằm xuống đất, ở trên mặt đất lăn qua lăn lại, phát ra từng tiếng cười khẽ hắc hắc hắc, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:

"Thất sư huynh ngươi không thấy xấu hổ sao, mỗi ngày dính lấy Lục sư tỷ, song tu nhiều năm như vậy còn không sinh được tiểu bảo bảo..."

"Từng người một có đôi có cặp, ta là lão Cửu nên cô đơn là đáng đời sao... Hừ, chờ ta tu đến Thiên Tiên, đoạt mấy cái mỹ nam về mỗi ngày rót rượu kỳ cọ tắm rửa cho bổn tiên..."

"Tiểu Trường Thọ... Ngươi ngàn vạn lần tuyệt đối không nên xem thường sư phụ ngươi... Sư phụ ngươi năm đó rất lợi hại..."

Dần dần, vang lên tiếng ngáy khẽ, Tửu Cửu ôm lấy đệm cói, nằm trên đất hoàn toàn ngủ thiếp đi.

Lam Linh Nga hiếu kì hỏi một câu: "Sư huynh, đây là cái gì vậy?"

"Thần Tiên Túy." Lý Trường Thọ truyền thanh trả lời, "Cái này vừa là một loại thuốc mê vừa xem như một loại rượu ngon, nhưng bản thân nó cũng không mang hơi rượu, ngoại trừ làm cho người ta say ra thì không có bất kỳ hiệu quả nào khác, vốn là đồ vật bị ta đào thải.

Theo cổ tịch ghi chép, ở thượng cổ, rất nhiều Tiên nhân yêu thích vật trong chén sẽ đi nếm thử loại Thần Tiên Túy này, nhưng mà bọn họ đều bởi vì quá mức nghiện rượu, trực tiếp rót vào trong miệng.

Bản thân nó chính là dùng cùng một loại thủ pháp chưng cất rượu luyện chế thành, chỉ là chưng cất rượu phần lớn là dùng tiên quả tiên lương, mà nguyên liệu của Thần Tiên Túy lại là 32 vị thuốc cỏ."

Lam Linh Nga có chút lo lắng hỏi, "Thứ này đủ ba loại sao?"

Lý Trường Thọ cười gật gật đầu, nhìn Tửu Cửu đã ngủ say, nghĩ đến đan phòng mình sắp hoàn thành, truyền thanh trả lời: "Đừng nói là ba loại, mười loại cũng có thể làm ra được.

Nếu như có Chân Tiên hỗ trợ, rất nhiều ý tưởng trước đó không thể thực hiện được, bây giờ đã có hy vọng.

Sau khi đan phòng hoàn thành, hệ số an toàn sẽ càng được bảo đảm,"

"Được rồi." Lam Linh Nga phồng phồng miệng, nhìn sư thúc đại nhân sau khi ngủ say không ngờ lại rất chọc người yêu thương, luôn có một loại... Cảm giác nguy cơ nho nhỏ.

Vì vậy, hai năm sau.

...

Loảng xoảng!

Cửa gỗ nhà lá của Lý Trường Thọ bị người một cước đá văng, Tửu Cửu mặt mũi tràn đầy sốt ruột hùng hùng hổ hổ vọt vào.

"Nhanh! Thần Tiên Thúy và Giai Nhân Mị của tháng này...

Không có ở đây?

Ôi chao, tại sao lại đi luyện đan! Cột ngươi vào lò thuốc luôn đi!"

Tửu Cửu dậm chân một cái, trong miệng thấp giọng mắng hai câu, vội vã xoay người nhảy lên không trung, lập tức xông về phía rừng cây rậm rạp sau nhà lá.

Nhưng thân hình của nàng đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn chằm chằm về phía rừng cây rậm rạp tĩnh mịch đằng trước, cảm nhận được trong đó có Linh khí đang chầm chậm lưu động, trong nháy mắt trán đầy hắc tuyến.

Trong lòng nàng hiện lên chuyện trải qua hơn nửa năm nay, mình bị giam trong đó trải qua hơn mười lần chật vật...

Nếu như không phải đã sớm biết phía trước có cái gì, nàng cũng không nhìn ra nơi đây có đến hai mươi tám chỗ minh trận, bảy mươi sáu chỗ ám trận, lại còn một vòng lại một vòng khốn trận và mê trận...

"Sinh môn ở đâu tới? Nơi này chính là do ta hỗ trợ bố trí?

Bên này? Hình như không đúng lắm.

Hay là bên này?

Ôi chao? Trận pháp gì đó thật là phiền chết người!

Lý Trường Thọ mau đi ra đây! Nếu không ta sẽ phá hủy đỉnh núi nhà ngươi!"

Trong rừng có một luồng gió nhẹ thổi qua, cây cối xung quanh nhẹ nhàng lay động, trong đó Linh khí lưu động cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Giọng nói Lý Trường Thọ theo tiếng gió bay tới: "Trận pháp đã giải, đệ tử đang trông coi lò luyện đan, không tiện đi ra ngoài nghênh đón."

Tửu Cửu hơi hơi chớp mắt, cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước dò xét hơn mười trượng phát hiện mình vẫn còn an toàn, lúc này mới giận đùng đùng bay về phía chính giữa rừng rậm.

Nơi đó có một tòa lầu nhỏ với tạo hình lịch sự tao nhã, từng luồng thanh khí từ bên trong bay ra, trong rừng khắp nơi đều là mùi thuốc tươi mát.