Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 357: Đáp án không thể đơn giản như vậy được!



Kim quang hiện lên, sừng thú trên đỉnh đầu, thiếu niên Long tộc mặc cẩm bào, một lần nữa xuất hiện bên bảo ao, có chút thất thần.

Trường Thọ huynh...

Không, Giáo chủ ca ca, về phương diện giao hữu, đã dọa Long vậy sao?

Vừa nghĩ tới ban nãy tại sư phụ động phủ, chính mình bởi vì quá mức chấn kinh mà mấy lần thất thố, Ngao Ất cũng có chút đỏ mặt tới mang tai...

Một chút gió biển thổi vào, mang theo mùi tanh nồng nhàn nhạt.

Ngao Ất khẽ lắc đầu, đáy lòng không khỏi hiện ra, ban nãy nhìn thấy ở phía xa xa, dáng vẻ tao nhã, đoan trang, xinh đẹp tuyệt trần của vị sư thúc kia.

Từ nhỏ Ngao Ất cũng được xem là nhìn mỹ nữ lớn lên, nữ tử Hải tộc được lựa chọn tiến vào Long cung, tính cách, nội hàm không quan trọng, nhất định phải đều phải biến thành người có ngoại hình xinh đẹp.

Có thể coi là như thế, hôm nay Ngao Ất chỉ nhìn thấy vị vị sư thúc kia ở phía xa xa đã cảm thấy rung động rồi.

Càng kỳ diệu hơn chính là!

“Giáo chủ ca ca, lại được vị sư thúc này mong nhớ và quan tâm!”

Không sai, lần này sư phụ Ô Vân đại tiên gọi hắn tới, không có chuyện đại sự nào khác, chỉ là muốn hỏi… sở thích của Giáo chủ Hải Thần giáo nhà mình.

Chuyện này đương nhiên không phải sư phụ hỏi, bản thể đầu tiên của sư phụ chính là hòn đảo lớn này, bản thể thứ hai đang phụng dưỡng ở Bích Du cung, Giáo chủ không đến Kim Ngao đảo, sư phụ cũng sẽ không giao thiệp với Giáo chủ ca ca nhà mình.

Người hỏi thăm chuyện này chính là vị sư thúc kia, một trong bát đại đệ tử của Tiệt giáo Thánh Nhân lão gia, người thần bí nhất, cũng ít lộ diện nhất...

Tam Tiêu đại tỷ, Vân Tiêu tiên tử!

“Đây là cấu kết như thế nào câu, khụ, liên can thế nào?”

Ngao Ất nhíu mày suy nghĩ, nhìn chằm chằm mặt ao bị gió biển nhiễu loạn mà tạo nên những gợn sóng nhỏ, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Haizz, Giáo chủ không hổ là Giáo chủ!

Chưa thành tiên đã được Nhân giáo Huyền Đô đại pháp sư coi trọng, bây giờ lại được Vân Tiêu tiên tử, người thần bí nhất trong Tam Tiêu quan tâm.

Dựa theo lời sư phụ nói, Vân Tiêu sư thúc nợ Giáo chủ một nhân tình, muốn tặng Giáo chủ một phần lễ vật, xem như kết thúc nhân quả ân tình này.

Chuyện này...

Thật sự xem Long tộc hắn là toàn cơ bắp, dễ lừa gạt sao?

Đáy lòng Ngao Ất cười thầm.

Tất nhiên, nếu là mình của mấy thập niên trước, có thể thật sự bị lừa dối.

Hiện tại, Ngao Ất hắn đã đi theo Giáo chủ lâu như vậy, sớm đã có thể khám phá ra rất nhiều ý nghĩa bề ngoài của câu chuyện, còn đào móc ra hàm nghĩa ở tầng sâu!

Nếu chỉ thiếu nợ ân tình của Giáo chủ, tùy tiện cho Giáo chủ một hậu thiên linh bảo chẳng phải sẽ chấm dứt sao?

Vị Vân Tiêu tiên tử này còn cố ý đến Kim Ngao đảo, hỏi “Nhị Thái tử Long cung, tiểu trong suốt trong Tiệt giáo” như hắn, sở thích, tính cách của Giáo chủ Hải thần giáo trong Nam Hải, có yêu thích bảo vật nào hay không...

Coi trọng như vậy, sao có thể không cho Long liên tưởng chứ?

Nhưng vấn đề Vân Tiêu sư thúc ném ra này, quả thật đã làm khó Ngao Ất.

Hắn quả thật không biết Giáo chủ yêu thích cái gì, lại bị vấn đề này quấy nhiễu rất lâu.

Sắc đẹp?

Giáo chủ cũng không bị pha tạp; hơn nữa bên cạnh Giáo chủ còn có một vị tiểu sư muội thanh mai trúc mã vừa xinh đẹp lại thông minh.

Nếu Giáo chủ yêu thích sắc đẹp, bây giờ bên cạnh Giáo chủ làm sao thiếu Long nữ, Hải nữ được chứ?

Trong Long tộc nhiều kẻ vô tích sự sống mơ mơ màng màng, làm gì cũng không được, háo sắc thì đứng đầu, phương diện này đã sớm tích lũy “vốn liếng” hùng hậu rồi.

Công đức?

Giáo chủ cũng không thiếu, nhưng Giáo chủ là người đại diện cho công đức Nhân giáo Đại pháp sư, có thể nhận được hương hỏa công đức ở Nam Hải thần giáo chắc chắn sẽ nhiều hơn không ít so với một Nhị Giáo chủ như hắn.

Bảo vật?

Chuyện này nói đùa sao?

Nhân giáo thiếu bảo vật sao?

Lấy những linh bảo, hậu thiên linh bảo mà ngay cả Long tộc bọn họ cũng không lọt vào mắt xanh, đi tặng cho Giáo chủ ca ca đã sớm được Nhân giáo Đại pháp sư coi trọng, đây chẳng phải tự rước lấy nhục sao?

Cho nên, lúc đó Ngao Ất cẩn thận cân nhắc, trả lời, chính là suy nghĩ dưới đáy lòng.

Ngoại trừ nội dung đại đạo lời thề bị trói buộc, không thể bại lộ Giáo chủ ca ca là đệ tử Độ Tiên môn Lý Trường Thọ, những chuyện khác không hề giấu giếm một chút nào, đều là lời thật lòng của Ngao Ất...

Hắn nói chính là:

【 Hồi bẩm sư thúc, Giáo chủ nhà ta nho nhã hiền hoà, cơ trí nhiều mưu, đệ tử cũng không biết niềm yêu thích cụ thể của Giáo chủ nhà ta.

Giáo chủ nhà ta làm người chính trực, nhiệt tình vì lợi ích chung, hắn giỏi về binh pháp chi đạo, mưu tính bố cục, đã có mấy lần đại ân đối Long tộc.

Kỳ thật, cũng không chỉ sư thúc ngài muốn biết niềm yêu thích của Giáo chủ nhà ta, mà phụ vương đệ tử cũng từng hỏi qua, mẫu thân đệ tử còn muốn tặng các loại trân bảo, thị nữ động phủ đều bị đệ tử ngăn lại.

Giáo chủ Hải Thần giáo nhà ta cao nhã chi sĩ như vậy, sao có thể dùng tục vật ô trọc như thế được? 】

Ngao Ất nhìn thấy...

Nghe mình trả lời như vậy, sư phụ Ô Vân đại tiên vuốt râu mỉm cười, khẽ gật đầu.

Vị sư thúc Vân Tiêu tiên tử kia cũng lộ vẻ mặt mỉm cười, dường như tương đối hài lòng với câu trả lời này của hắn.

Nhà mình sư phụ lại hỏi, Giáo chủ ca ca có am hiểu thần thông, thường dùng pháp bảo nào không.

Ngao Ất cân nhắc một lát rồi hồi đáp:

【 Thời gian giáo chủ tu đạo cũng không tính là dài, nhưng tuổi còn trẻ đã được cao nhân Nhân giáo Huyền Đô đại pháp sư coi trọng, ủy thác trách nhiệm.

Hắn giỏi về trận pháp, từng dùng trận pháp vây khốn... so với cao thủ có cùng cảnh giới tu vi với hắn không biết bao nhiêu cấp, cộng thêm thiên phú cực cao, cực kỳ lợi hại.

Lại chuyên độn pháp, còn từng chỉ điểm đệ tử cải thiện thủy độn, không độn chi thuật, có cách nhìn tinh diệu, mấy cao thủ trong Long tộc cũng không bì kịp!

Ngoài ra, Giáo chủ nhà ta còn giỏi về cầm kỳ thư họa, nhất là công lực vẽ tranh hết sức kinh người! 】

Lúc đó, nghe mình nói xong những lời này, sư phụ lập tức cười khẽ một trận, nói hắn thổi phồng Giáo chủ lên trời.

Sao lại thổi phồng chứ?

Đây rõ ràng chính là mình tận mắt quan sát, tận mắt chứng kiến!

Tất nhiên, Ngao Ất cũng không thể chống đối sư phụ, không dám tranh luận với sư phụ, chỉ có thể bổ sung thêm một câu:

【 Theo quan điểm của đệ tử, có lẽ Giáo chủ nhà ta là một trong những nam nhân… tài năng nhất, có ý thơ nhất... trong Nhân tộc. 】

Sau đó, bị sư phụ ném ra khỏi động phủ, ném tới nơi này...

Hắn có khuếch đại sao?

Rõ ràng đều là ăn ngay nói thật!

Mặc dù Long tộc hắn kiêu ngạo tự phụ, nhưng rất ít khi nói khoác, nhất là Giáo chủ ca ca còn xuất thân từ Nhân tộc.

Suy nghĩ kỹ một chút, chính mình nói những lời này, có lẽ sẽ không bại lộ tin tức gì ra ngoài đúng không?

Trầm ngâm vài tiếng, Ngao Ất lại nghĩ tới một chuyện, đáy lòng không nhịn được âm thầm cảm thán...

Nửa tháng nữa, hắn liền sẽ dẫn Tư Tư đến Độ Tiên môn tìm Giáo chủ để chơi, nếu có thể biết được sở thích của Giáo chủ, vì Giáo chủ mà chuẩn bị một phần lễ vật mà Long tộc lấy ra tặng, chẳng lẽ không phải một chuyện tốt sao?

Giáo chủ thích cái gì?

"Nhưng chuyện này không thể trực tiếp đi hỏi."

Ngao Ất hơi suy tư, ghi nhớ việc này ở trong lòng, ra khỏi Kim Ngao đảo, cùng tụ họp cùng mấy vị cao thủ trong Long tộc, vội vàng chạy về Đông Hải Long cung.

Muốn tặng cho Giáo chủ ca ca chút lễ thật khó.

...