Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 32: Sư huynh thối



Sau đó Nguyên Thanh lại sửa lại sách lược, làm đồng bọn không ngừng tạo áp lực đối với hai người, tạo nên không khí tuyệt cảnh, sau đó thừa dịp này biểu đạt tâm ý với Hữu Cầm Huyền Nhã.

Nhưng mà Hữu Cầm Huyền Nhã lúc rơi vào đường cùng vẫn như cũ dứt khoát cự tuyệt Nguyên Thanh tỏ tình 'Cùng tử cùng huyệt, chung phó đời sau'*

Chiêu mềm liên tục thất bại, cuối cùng Nguyên Thanh thẹn quá hóa giận, xé rách mặt nạ muốn dùng độc tình khống chế Hữu Cầm Huyền Nhã, nhưng Hữu Cầm Huyền Nhã lại tìm được cơ hội dùng bảo phù dịch chuyển chạy trốn, được Lý Trường Thọ cứu lần thứ nhất...

Sau khi thương thế hồi phục Hữu Cầm Huyền Nhã muốn đi đường vòng trở lại Loạn Chướng bảo lâm, đi mấy ngày thì phát hiện chính mình không cẩn thận lạc đường, lại không may bị đám người Nguyên Thanh tìm ra tung tích, chỉ đành đại chiến một trận.

Lần này lại là Lý Trường Thọ kịp thời đi ngang qua.

Dưới sự chỉ điểm của Lý Trường Thọ Hữu Cầm Huyền Nhã đã dẫn những người kia tới bên cạnh sào huyệt của một con độc vật lợi hại, cuối cùng làm nhóm người kia bị độc vật hạ độc chết, Hữu Cầm Huyền Nhã đã tự tay giết Nguyên Thanh.

Lúc nghe Hữu Cầm Huyền Nhã nói những lời này. Lý Trường Thọ cũng không nhịn được cảm khái một câu ở trong lòng:

'Tên Nguyên Thanh này, có nhiều cơ hội như vậy mà vẫn không dùng được.'

Cảm thấy có chút không đáng thay cho Vũ Văn Lăng và đám thủ hạ của Nguyên Thanh.

Đợi Hữu Cầm Huyền Nhã nói xong chuyện đã trải qua, từng đạo ánh mắt đều rơi vào trên người Lý Trường Thọ.

Khương Kinh San tự mình mang theo Hữu Cầm Huyễn Nhã, sư đồ hai người trịnh trọng vái tạ nói lời cảm ơn đối với Lý Trường Thọ, cũng nói sau khi về môn phái sẽ còn dâng lên hậu tạ, Lý Trường Thọ có chút 'Câu nệ' liên tục nói không cần.

Sợ Lý Trường Thọ nói sai lời, Tề Nguyên đạo trưởng kịp thời chạy đến, mặt mày hớn hở tiếp nhận lời cảm ơn này...

Trong sân lúc này chỉ có Lâm Thích sư phụ Nguyên Thanh là xấu hổ nhất.

"Ai" Lâm Thích thở dài, "Là bần đạo không có mắt nhìn đồ đệ, sau khi về núi sẽ đi lãnh phạt."

Tửu Ô nói: "Nguyên Thanh trù tính rất sâu, lúc nhập môn vốn đã tâm thuật bất chính, sư đệ ngươi cũng là ở đại điển khai sơn lần trước trực tiếp thu đồ đệ, chuyện này không thể trách trên người được."

Lâm Thích sắc mặt ảm đạm lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Dù Nguyên Thanh làm chuyện ác nhưng tóm lại vẫn là đệ tử của Lâm Thích, lúc này vị đạo trưởng này vẫn có chút thương tâm, từng người cũng khuyên bảo vài câu.

Liên quan đến chuyện Hữu Cầm Huyền Nhã giết Nguyên Thanh, mặc dù Hữu Cầm Huyền Nhã đúng về hai chữ tình lý, nhưng vẫn là giết đồng môn sư huynh, vẫn phải chịu trừng phạt theo môn quy.

Tất nhiên trừng phạt với mức độ rất nhỏ, chỉ là ở trong núi bế môn hối lỗi mấy năm.

Tửu Ô cũng miễn cưỡng nói mấy câu với Lý Trường Thọ, nói sau khi về núi trong môn nhất định sẽ có khen thưởng đối với Lý Trường Thọ, khen thưởng tuyệt đối sẽ không keo kiệt.

Nhóm bọn họ cũng không cùng trở về Độ Tiên môn, Tề Nguyên cùng với Lý Trường Thọ và Lưu Nhạn Nhi, Vương Kỳ hai đôi sư đồ này ở phía sau cùng nhau chậm rãi lên đường.

Những người khác dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Độ Tiên môn, nên chịu phạt thì chịu phạt nên thỉnh tội thì thỉnh tội.

Mà sở dĩ bọn họ gấp gáp như vậy toàn bộ đều do Khương Kính San thúc giục.

Vị sư phụ này của Hữu Cầm Huyền Nhã cũng không phải nhân vật đơn giản, bản thân nàng chính là đệ tử của Chưỏng môn, ở trong môn địa vị khá cao, tu vi tinh xảo, pháp bảo rất nhiều, còn có một vị đạo lữ tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách), đó cũng là một vị cao thủ Thiên Tiên cảnh.

Chuyện Bắc Câu mặc dù đã hạ màn nhưng Khương Kinh San làm sao có thể để đệ tử của mình tự dung lại phải chịu những điều ủy khuất này?

Trước khi lên đường, Khương Kinh San đã trực tiếp truyền tin cho đạo lữ nhà mình để hắn tìm mấy vị đồng môn đang rảnh rỗi, chờ sau khi nàng trở về núi, lập tức chạy tới Nam Châu, nhất định phải nhổ tận gốc thế lực đứng đằng sau Nguyên Thanh, không để lại hậu quả về sau!

Một đường trở về núi gió yên biển lặng, không gặp một chút khó khăn nào.

Chỉ là lúc Lý Trường Thọ nghe thấy Lưu Nhạn Nhi tràn đây nhu tình gọi một câu 'Kỳ kỳ sư đệ' vẫn luôn không nhịn được rùng mình...

Khụ, văn hóa khác biệt, văn hóa khác biệt...

...

Ban đêm Tiểu Quỳnh phong yên lặng, một đóa mây trắng dừng ở giữa không trung, Lý Trường Thọ từ bên trên đi xuống, Tề Nguyên đạo trưởng thì mặt mày hớn hở, giẫm lên đám mây bay về phía ngọn núi khác.

——vừa rồi sư phụ nhận được lời mời của sư phụ Lưu Nhạn Nhi đi qua uống chút rượu, tụ tập làm bữa tiệc nhỏ.

Xuyên qua đại trận ngăn cách do tự tay mình bố trí, dẫm lên bãi cỏ quen thuộc, Lý Trường Thọ tràn đầy thoải mãi thở phào một hơi.

An ổn.

"Sư huynh!"

Bên cạnh truyền đến tiếng gọi ầm ĩ vui vẻ, Lý Trường Thọ quay đầu nhìn lại đã thấy sư muội đứng ở nhà lá được bao bọc bởi hào quang lập lóe màu xanh .

Bên ngoài tòa ngăn cách dò xét trận pháp nhỏ bị mở ra một khe hở từ bên trong, âm thanh chính là được truyền ra qua khe hở này...

Lại nghe tiếng nước chảy ào ào không ngừng vang lên, Linh Nga ở đó vui vẻ la lên một trận: "Sư huynh ngươi đã trở về!

Ngươi bị thương sao! Trước đó làm sao vậy! Sao lại về muộn như vậy!"

Lời còn chưa dứt, một bóng hình uyển chuyển xinh đẹp từ trong nhà lá vọt ra, toàn thân nàng từ trên xuống dưới chỉ bọc một chiếc chăn mỏng, dáng vẻ yểu điệu hết sức mê người, tóc dài ướt nhẹp, làn da vô cùng mịn màng cũng dính nước.

Nàng lại không quan tâm những chuyện đó, sau khi nhìn thấy Lý Trường Thọ vui vẻ nhảy dựng lên.

Nàng vừa mới bước vào thùng gỗ không lâu, đang tắm rửa, lúc này có lẽ đã tắm đến trong ánh mắt, bên trong cặp mắt hạnh che kín một tầng hơi nước, giang hai tay lập tức nhào tới.

Lý Trường Thọ theo bản năng muốn tránh nhưng nhìn thấy cặp mắt tràn đầy ủy khuất của Linh Nga, đáy lòng lại thở dài một tiếng, đứng tại chỗ chắp tay mặc cho sư muội đụng vào ngực mình.

"Sư huynh thối ngươi làm ta sợ muốn chết!

Mãi vẫn không trở lại, ta còn tưởng rằng ngươi bị làm sao!"

Tiếng la của Linh Nga không tránh khỏi mang theo chút nức nở, lại hơi nghẹn ngào; nhưng lúc nàng đang muốn khóc lên, một bàn tay lớn nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng.

"Sư huynh..."

Linh Nga ngửa đầu nhìn, trong mắt có ánh sáng chớp động, cái miệng nhỏ nhắn cũng không nhịn được bẹp ra.

Lý Trường Thọ đột nhiên nói: "Đúng rồi, sư phụ hắn..."

"A!"

Linh Nga lập tức phản ứng lại, còn tưởng rằng sư phụ cũng trở về cùng sư huynh, thở nhẹ một hơi, vội vàng xoay người, lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai xông vào bên trong nhà lá, bọc chăn ngồi vào thùng gỗ lớn, trốn trong nước không dám ló đầu ra.

——bộ dạng như vậy bị sư huynh nhìn thấy đương nhiên là không sao nhưng làm sao có thể để nam tử khác nhìn thấy!

Sư phụ cũng không được!

Linh thức hướng ra bên ngoài dò xét, Linh Nga tràn đầy nghi hoặc chui đầu ra khỏi mặt nước...

Giọng nói của Lý Trường Thọ từ bên ngoài nhẹ nhàng truyền tới: "Sư phụ hắn đi đỉnh núi khác dự tiệc.

Ta trước nghỉ ngơi một lúc, giờ Dần lại tới tìm ngươi hỏi chuyện lịch luyện lần này."

Nói xong thuận tay mở ra trận pháp bao quanh nhà lá của nàng, Lý Trường Thọ nhẹ nhàng trở về phòng mình.

Trong thùng gỗ, Linh Nga cúi đầu nhìn chăn mỏng trên người mình, khuôn mặt dần dần trở nên đỏ bừng.

"Sư huynh thối..."

Nàng phồng miệng lẩm bẩm một tiếng, đầu từ từ chìm xuống dưới, ở trên mặt nước để lại bọt khí liên tiếp.