Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 194: Bí mật thật sự của cường tráng Hùng trại (1)



Lý Trường Thọ không cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa ở bên trong, nhưng lại không dám xem thường uy lực của một búa này.

Hắn nhanh chóng xoay chuyển trong không trung, miễn cưỡng tránh khỏi lưỡi búa này.

Đúng lúc sau dốc núi, lại lặng lẽ xuất hiện một khe hỡ dài mấy trăm trượng...

Tiên thức đột nhiên bắt được, bên cạnh lại có quang mang nở rộ!

Trong điện quang hỏa thạch, thân hình Lý Trường Thọ lập tức phóng lên tận trời, một mũi tên vụt qua rất nhanh dưới chân hắn, uy lực của nó tuyệt đối có thể một kích xuyên thấu giấy đạo nhân mà mình đã dùng tiên lực để bảo vệ này!

Cúi đầu liền thấy, lại có một thanh niên lực lưỡng xuất hiện dị dạng ở trên người.

Ngược lại người này không biểu diễn đại biến lưỡi búa to, miệng phun cánh tay, cánh tay hắn vốn dĩ vô cùng cường tráng, lúc này biến thành dáng vẻ như người bình thường...

Trên hai đầu cánh tay này, lại lưu chuyển quang mang giống như lưu ly.

Sau đó, hai tay trống không của người này làm thành hình “xạ điêu kéo cung”, quang mang trên cánh tay tự động ngưng tụ thành trường cung và mũi tên.

Lý Trường Thọ lách mình phóng vào trong mây, đồng thời lập tức bắt đầu lắc trái lắc phải, miễn cưỡng tránh né một mũi tên nữa của đối phương...

Mũi tên này bắn thủng một đám mây trắng ở phía trên, nổ tung ở trên không.

Lý Trường Thọ tiếp tục bay nhanh về phía không trung, bay đến độ cao vừa nổ tung ban nãy của mũi tên, ngay lập tức uy hiếp bên dưới đã biến mất không còn bóng dáng.

Cúi đầu nhìn xuống...

Một nhóm hán tử mặc áo giáp sắt màu đen, tay cầm binh khí, diễu võ giương oai với giấy đạo nhân Lý Trường Thọ, trong miệng còn phát ra mấy tiếng “quác quác”, giống như đang cười nhạo chế giễu.

Những năm này, Hải Thần giáo phát triển, nam nữ trong Hùng trại na vào nam ra bắc cũng xem như có kiến thức rộng rãi.

Bọn họ đã không còn là Hùng trại giáp sắt đơn thuần.

Năm đó bọn họ nhìn thấy luyện khí sĩ biết bay, sẽ cho rằng đây là thần linh tiên nhân, phải quỳ lạy cầu phúc.

Hôm nay bọn họ đã trực tiếp đánh Hải thần hóa thân của nhà mình tới mức bay lên trên không, không dám đáp xuống, còn đứng phía dưới một trận vui vẻ giận mắng:

"Xuống đây đi! Đồ hèn nhát!"

"Giả thần giả quỷ!

Có bản lĩnh thì xuống đây so tài, so lực cánh tay một lần!"

Lúc này, không chỉ có Lý Trường Thọ có chút mơ màng, mà rất đông phàm nhân giáo chúng tấp nập ở bên dưới cũng đều có chút mơ màng...

Thôn trưởng Hùng trại hóa trang thành gấu đen, ngược lại phản ứng rất nhanh chóng.

Con ngươi thôn trưởng xoay tròn, lập tức hô to:

"Hải thần hiển linh!

Là Hải thần hiển linh cho Thần lực thần sứ giáng xuống! Tạ Hải thần phù hộ!

Uy lực của Hải thần, không thể xâm phạm!"

Ngay lập tức, giáo chúng xung quanh nhao nhao cao giọng hét lên, tiếng gầm giống như núi kêu biển gầm.

Mấy giáo chúng này lễ bái với tượng thần một lần nữa, không ít người, trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ...

Điều này cũng được sao?

Đáy lòng Lý Trường Thọ dở khóc dở cười, chính mình dùng người giấy hóa thân đến đây, là vì nói cho những giáo chúng này biết không có sự tồn tại của Hải thần nào.

Nhưng hôm nay kế hoạch hắn đã làm chu toàn, càng vì bảo vệ giáo chúng nơi này mà tiêu diệt hai nhóm đại yêu đột kích...

Kết quả chính mình ngược lại bị thần sứ trong thần giáo của mình đuổi theo chém một trận!

Đây là chuyện hoang đường gì chứ?

Quả thực chính là một sự chê cười lớn trong Hồng Hoang!

Đại khái có lẽ mình chính là “thần hương hỏa” không có mặt bài nhất trong lịch sử...

Lúc đầu Lý Trường Thọ chỉ cảm thấy, Hải Thần giáo sẽ trở thành tai hoạ ngầm về sau của mình, sau đó liên tục rước nghiệp chướng, vì vậy phải nhanh chóng giải quyết việc này.

Lúc này xem ra, có lẽ mình cũng chỉ là người bị Hùng trại lợi dụng.

Tâm địa của những thiết tháp cũng thật dơ bẩn!

Trên bầu trời, trong mắt Lý Trường Thọ xẹt qua một tia ngoan tuyệt, trở tay giữ lại hai chiếc bình sứ...

Nhưng hắn dựa theo ý thức được, nếu như mình thật sự làm như thế, chỉ vô duyên vô cớ trêu chọc nghiệp chướng cho chính mình.

Huống hồ bọn người Hùng trại kia, rất có thể phía sau có một sự tồn tại đáng sợ nào đó.

Trước hết phải làm rõ nội tình của bọn người kia.

Rất nhanh có một chi tiết nhỏ được Lý Trường Thọ bắt giữ, ban nãy tráng hán miệng phun ra cánh tay và đại phủ, lúc này đã có tinh thần uể oải suy sụp ngồi bên cạnh tượng thần.

Mà tên tráng hán vừa biến cánh tay thành kích cỡ như người bình thường, lúc này cũng buông thõng cánh tay, không có cách nào nâng lên được...

Chẳng lẽ là sức mạnh huyết mạch?

Sao Nhân tộc có thể có loại sức mạnh huyết mạch này?

Đáy lòng Lý Trường Thọ đột nhiên xẹt qua một sáng, nhìn những thân ảnh thiết tháp diễu võ giương oai ở bên dưới, nhớ tới mấy điển cố được cổ tịch ghi chép lại.

...

Sau khi Bàn Cổ khai thiên địa, nguyên thần hóa thành Tam Thanh, thi thể lại dựng dục ra một chủng tộc ——

Vu.

Vu tộc ở thời viễn cổ từ từ phát dục, có công đức che chở, lại có Bàn Cổ đại thần lưu lại một chút Thần lực, Thập Nhị tổ vu hô phong hoán vũ, khống chế sức mạnh quy tắc của viễn cổ, tầng tầng lớp lớp đại vu, chiến vu trong tộc.

Sau khi Long phượng đại chiến, Vu tộc bỗng trở thành một trong những tộc mạnh nhất bách tộc.

Dần dần tự mãn, ức hiếp bách tộc.

Bách tộc không phục, dần dần liên hợp, phụng Kim Ô tộc đại năng Đông Hoàng Thái Nhất và Đế Tuấn sinh ra từ trong thái dương tinh cầm đầu, tự xưng là Thánh tộc, chinh chiến mấy năm liên tục với Vu tộc.

Về sau, Thánh tộc dần dần được xưng là Yêu tộc, Đông Hoàng, Đế Tuấn tự lập làm Yêu hoàng, lập Thiên đình Yêu tộc trên đỉnh núi Bất Chu...

Vu Yêu ba lần đại chiến, đánh hụt khí vận hai tộc, dần dần mới có Nhân tộc hưng khởi.

Bởi vì Nhân tộc và Yêu tộc không có cách nào hóa giải mối hận diệt tộc, trong những năm tháng dài đằng đẵng trước trận quyết chiến lần thứ ba của Vu Yêu, Vu tộc và Nhân tộc dần dần thông hôn, sinh ra bộ tộc “Vu nhân”.

Vu Yêu kết thúc, Vu tộc bị phong trấn ở Bắc Câu Lô Châu, Yêu tộc tránh lui tới giao giới lục địa, còn nhất tộc Vu nhân có Nhân tộc chi thế, cũng có một nửa uy lực vu, đã từng có thế lớn.

Nhưng ở thời kì cuối của thượng cổ, trong quá trình Nhân tộc quật khởi, bộ lạc Vu tộc tương đối hung tàn dần dần bị chèn ép.

Trong đó tương đối nổi danh chính là cuộc chiến đoạt vận của Hiên Viên Hoàng Đế và Xi Vưu.

Từ đó về sau, Vu nhân dần dần biến mất không còn bóng dáng nữa.

“Chẳng lẽ...”

Lý Trường Thọ nhìn nhóm thiết giáp đang nhảy nhót tưng bừng ở bên dưới, đáy lòng dâng lên một sự hồ nghi.

Đây quả thật là nhất mạch của Vu nhân thời thượng cổ sao?

Bởi vì một góc nguyên quán Nam Hải đã tránh thoát kiếp nạn Vu nhân, cho nên đã tồn tại đến nay sao?

Chậc, ngược lại càng nghĩ càng có khả năng...

Lý Trường Thọ thu bình sứ vào trong tay áo, nhíu mày nhìn chằm chằm tình hình bên dưới.

Sự tình ngày càng phiền toái.