Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 154: Kế sách diệt muỗi ở...(2)



Lý Trường Thọ thấy thế vội truyền thanh căn dặn sư phụ nhà mình mấy câu, kêu sư phụ sau khi về bất luận nghe được cái gì, nhìn thấy cái gì, đều không cần tùy tiện lên tiếng, nghe theo trong môn phái sắp xếp là được.

Loại tiếng chuông khi gặp tình huống khẩn cấp này, ngàn năm cũng không vang lên một lần, lúc này các luyện khí sĩ trên các đỉnh núi đều đang quan sát không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...

Không lâu sau, mười sáu thân ảnh từ núi Phá Thiên bay ra, vọt thẳng vào đạo trận hộ sơn tiến về phía 'Hiện trường dương lôi cỡ lớn' vừa rồi.

Người đi trước nhất chính là chưởng môn Độ Tiên môn, sau đó là các cao thủ trong môn phái Vạn Lâm Quân và Vong Tình thượng nhân...

Thật ra Lý Trường Thọ hiểu rõ...

Bọn họ không phải đi nghiệm thu thành quả mà chắc là đi tìm kiếm chủ lực của địch nhân.

Nhưng lần này ra ngoài, chú định chỉ là tay không quay về, nhiều lắm chỉ phát hiện một ít dấu vết đối phương lưu lại lúc rời đi vội vàng mà thôi.

Lần sau đối phương hiện thân tất nhiên chính là khởi xướng thế công toàn diện với Độ Tiên môn, thời gian cũng sẽ không cách nhau quá xa...

Trong vòng ba năm nhất định có chuyện!

Gió thổi dự báo giông bão sắp đến, tiểu phong ngồi một mình ung dung.

Lý Trường Thọ nằm ở trên ghế xích đu, nâng một tấm thẻ ngọc sao chép nội điện Đạo Tạng lẳng lặng đọc chữ viết và đồ lục trong đó.

Loại cảm giác nhìn rõ toàn cục này, thật ra cũng rất thoải mái...

Đương nhiên, cuộc sống thoải mái nhất chắc là không xảy ra chuyện...

Thẻ ngọc này tên là 《 Bách Linh lục 》, thu nhận rất nhiều mùi vị không tệ, khục, thu nhận rất nhiều linh thú linh cầm hiếm thấy.

Thật ra khắc tinh của con muỗi cung không ít;

Nhưng muốn tìm được một ít linh lực tốt có thể khắc chế những cái huyết muỗi hôm nay nhìn thấy, trọng điểm là bây giờ phải giành được còn có rất nhiều linh thú sinh sản, cũng vô cùng phiền phức.

Công phu không phụ lòng người.

Sau nửa canh giờ, Lý Trường Thọ hai mắt tỏa sáng, quả thật là trong đó phát hiện một loại linh thú ở ngay trong quyển linh thú của núi Tiểu Quỳnh...

Khóe miệng lộ ra một chút mỉm cười, từ trong ngực lấy ra một bình sứ.

Năm đó lúc đi Bắc Châu lô châu hái thuốc, tiện tay diệt một đám Nguyên Thanh, được rồi một đôi Tình cổ.

Tình cổ là một loại cổ trùng, coi như là vu tà thuật, không phải phép đạo môn.

Lúc ban đầu Lý Trường Thọ nghĩ, mang đôi Tình cổ này có thể cho linh thú quý hiếm nhất của mình dùng, để bọn chúng cố gắng phối một chút, tạo ra chút sinh mệnh tốt...

Nhưng vẫn luôn không tìm được mục tiêu thích hợp.

Đoạn thời gian trước [ hậu tài ] lúc luyện đan, Lý Trường Thọ đều nghiên cứu rất nhiều toa thuốc thiên môn, không ngờ lại tìm được phương pháp Tình cổ có thể kéo dài sử dụng.

Cho Tình cổ ăn cố linh độc thảo làm cho hóa thành hòn đá gọi là Tình thạch.

Lại lấy nước linh tuyền, phối hợp với rất nhiều dược thảo, để Tình thạch vào trong đó, ngâm trong bảy bảy bốn mươi chín ngày sẽ được một loại thuốc nước bí chế.

Thuốc nước này bản thân đã là một vật hiếm có, có công hiệu giống như cây tương tư của Nguyệt lão châm vào một cái, còn có thể dùng lúc đang luyện đan...

Bình đan dược trong tay Lý Trường Thọ chính là được luyện chế thành từ nước thuốc như vậy.

Tất nhiên vẫn là chuyên để phối linh thú trân quý!

"Vất vả...

Đại Ngọc và Nhị Ngọc."

Đứng dậy, Lý Trường Thọ mang theo một chút mỉm cười, bay tới quyển linh thú phía sau núi.

Linh Nga đang luyện tập thủy độn 'Hết ngày dài lại đêm thâu' ở bên hồ, nhón chân quan sát phương hướng đan phòng vừa vặn nhìn thấy bóng lưng Lý Trường Thọ chắp tay bay qua.

"Sư huynh thối cũng không tới nói chuyện với người ta.

Người ta đều luyện mấy ngày mấy đêm không có nghỉ ngơi, không có chút quan tâm nào..."

Sư huynh đi hướng kia...

Linh Nga phùng phùng miệng cũng vội vã đi theo, muốn nhìn xem sư huynh đi quyển linh thú làm cái gì.

Mới không phải muốn đi theo sư huynh trò chuyện!

Không lâu sau, Linh Nga cưỡi mây bay đến trên không quyển linh thú, liếc mắt đã thấy sư huynh đang ngồi xổm ở một chỗ cạnh đầm nước.

Lý Trường Thọ cũng không quay đầu lại, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với Linh Nga...

Linh Nga hiểu ý thu liễm khí tức, cưỡi mây bay đến bên cạnh sư huynh nhà mình, thu váy ngồi quỳ chân trên đồng cỏ, nhìn theo ánh mắt của sư huynh.

"Ây..."

"Xuỵt."

Lý Trường Thọ làm cái thủ thế im lặng, Linh Nga không khỏi nâng trán không dám nhìn thêm.

Phía trước đầm nước trên một lá sen, hai cái 'Con ếch ngọc Tu Linh Thực.' vô cùng trân quý, đang làm chuyện không thể miêu tả không thể miêu tả...

Linh Nga không khỏi bĩu môi, dịch chuyển ánh mắt nhỏ giọng nói với sư huynh:

"Sư huynh, mặc dù bổn sư muội đối với huynh mối tình thắm thiết, nhưng huynh cũng phải chú ý đến hình ảnh!

Có một số việc không thể để lộ hẳn ra bên ngoài sẽ ảnh hưởng đến đánh giá của muội đối với huynh."

Lý Trường Thọ thuận miệng đáp: "Vậy thì cảm ơn, giúp ta điều chỉnh đánh giá đến trung đẳng đi."

Linh Nga trợn mắt một cái, hừ một tiếng: "Mới không muốn... Chính là tốt nhất!"

Nàng đột nhiên nháy mắt mấy cái, nhìn ếch ngọc bên kia lập tức nhớ ra cái gì đó.

"Sư huynh không phải huynh nói là loại linh thú này rất khó sinh sản, luyện đan, nhắm rượu đều không nỡ dùng bọn chúng sao?"

Lý Trường Thọ quơ quơ bình sứ trống trong tay cười nói: "Sơn nhân tự có diệu kế.”*

*Ý nói đừng lo ta đây đã có diệu kế.

"Đây là..."

Linh Nga lập tức hiểu được gì đó, khuôn mặt đỏ lên, trước tiên là có chút ghét bỏ sau đó lại trừng mắt nhìn, cố ý nói:

"A ——

Sư huynh huynh quả nhiên vụng trộm luyện chế ra loại đan dược này!

Trên sách nói quả nhiên không sai, luyện khí sĩ thích luyện đan đều sẽ có loại suy nghĩ này!

Ai, xem ở trên mặt mũi ta là tiểu sư muội của huynh ...

Sư huynh huynh muốn bồi dưỡng linh thú sao?

Bổn sư muội liền cố mà làm, ra tay giúp huynh đi!"

Lý Trường Thọ lạnh nhạt nói: "Đừng có cái ý nghĩ lớn mật gì, bình đan dược loại này, mỗi bình đều đã được ta hạ cấm chế đặc thù."

"Qủy hẹp hòi... Nào có đại sư huynh phòng sư muội của mình như vậy."

"Không có cách nào, dù sao hắn có cái tiểu sư muội tư tưởng phức tạp."

Linh Nga lập tức trợn mắt một cái, dịch ánh mắt sang nhìn quyển linh thú ở bên cạnh, tâm tư lại không biết bay tới nơi nào.

Nàng đương nhiên không biết lúc này Lý Trường Thọ đúng là đang bận chính sự.

Loại linh thú này sẽ trở thành một vòng vô cùng quan trọng trong hệ thống phòng ngự của núi Tiểu Quỳnh...

Hơn nữa kiếp nạn lần này qua đi, ếch ngọc cũng sẽ không lãng phí, cũng có thể kêu Tửu Ô sư bá tới cùng làm nổi lẩu, đánh một trận nha tế.

Hương vị nhất định không tệ!

...

Tiếng chuông vang lên nửa ngày, hơn mười mấy vị cao thủ ra ngoài tất cả đều đã trở về núi Phá Thiên.

Một lát sau, Chưởng môn tự mình hạ lệnh, từ hôm nay trở đi tất cả đệ tử môn nhân cấm ra ngoài, đại trận hộ sơn hoàn toàn phong bế.

Sau đó, Chưởng môn cùng mấy vị thái thượng trưởng lão và Vạn Lâm Quân trưởng lão cùng nhau thương thảo cẩn thận kế sách đối địch tiếp theo...

Bối phận của Vạn Lâm Quân trưởng lão cũng sắp lên đến cấp thái thượng, chẳng qua là hắn vẫn luôn không thèm để ý đến những thứ này, trong ngày thường luôn ở trong núi Đan Đỉnh cắm đầu vào luyện đan, tu hành.

Bây giờ hắn ở trong môn danh vọng và lực ảnh hưởng hơi kém nhưng địa vị lại không thấp.

Mà đối với chuyện lần này Vạn Lâm Quân trưởng lão một người giết được nhiều cường địch như vậy, hóa giả một lần nguy cơ cho Độ Tiên môn, về tình về lý trong môn phái đều phải làm chút bày tỏ.

Chẳng qua là đối với một vị trưởng lão công lao to lớn dùng 'Ban thưởng' không ổn, dùng 'Tạ lễ' cũng không ổn...

Chưởng môn Độ Tiên môn suy đi nghĩ lại cũng chỉ có thể cười nói một câu:

"Lần này Vạn Lâm Quân trưởng lão chắc là đã phải dùng không ít độc đan trân quý trong môn phái cũng nên bổ sung lại những tổn thất này cho trưởng lão mới đúng."

Vạn Lâm Quân trưởng lão lại hơi nhíu mày, nhìn chiếc nhẫn trữ vật trưởng môn nhân đưa tới trước mặt theo bản năng muốn lắc đầu cự tuyệt.

Vì trong môn phái làm những thứ này đương nhiên không thể nhận ban thưởng như vậy.

Nhưng rất nhanh Vạn Lâm Quân trưởng lão nhớ ra cái gì đó, liếc nhìn một cái khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

Ngược lại có thể coi như khen thưởng cho Trường Thọ...

"Vậy, ta nhận."

Nói xong, Vạn Lâm Quân trưởng lão xoay người chống gậy đi về cửa điện để lại cho mấy người già nua phía sau một cái bóng lưng tiêu sái.

Chưởng môn Độ Tiên môn thực ra cũng là cùng thế hệ với Vạn Lâm Quân trưởng lão lập tức nhướng mày, nhìn mấy vị thái thượng trưởng lão phía sau, nhỏ giọng hỏi:

"Vừa rồi có phải ta nói sai cái gì hay không, chọc Vạn trưởng lão mất hứng rồi?"

Mấy vị thái thượng trưởng lão chỉ có thể cười khổ một trận, bọn họ với Vạn trưởng lão thật ra cũng không quá quen thuộc...