Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 139: Lão thân, hữu lễ (2)



Giống như Linh Nga biết, chính nàng, Hữu Cầm Huyền Nhã, Lưu Nhạn Nhi, Tửu Cửu sư thúc, còn có mấy vị sư tỷ sư muội quen biết khác đều đã khóa xong, năm tháng dài đằng đẵng sau này dung mạo thân hình...

Điều này sẽ dẫn đến...

Bây giờ Linh Nga muốn tự nhiên già đi cũng rất khó làm được.

Mặc dù biết muốn đi vào lòng sư huynh rất khó, muốn trở thành ý trung nhân của sư huynh cần gặp đủ kiểu trắc trở, thật không nghĩ tới ——

Lại khó như vậy!

"Chuyện này nên làm sao bây giờ."

Linh Nga thở dài yểu ớt, nghĩ đến trước đó nhìn thấy nội dung bức tranh, trong lòng suy nghĩ cách đối phó.

Rất nhanh, Linh Nga ngồi dậy lấy số son phấn bột nước ít ỏi của mình ra, tay trái xoa cằm lộ ra vẻ suy tư.

Chỉ có thể trang điểm da mặt bằng tay...

Nếu sư huynh đã theo đuổi kích thích, nàng làm sư muội cuối cùng đã thông suốt rồi!

Cái này mới gọi là sư muội của sư huynh!

Vì vậy, nửa tháng sau...

...

Lần này Lý Trường Thọ ở trấn Lâm Hải coi như thắng lợi trở về, bởi vì quyết định tiếp theo sẽ tạm dừng kế hoạch hậu tài, trọng điểm của hắn là vơ vét tiền để bố trí đại trận, giảm xuống tích lũy linh dược thảo dược.

Cá và tay gấu không thể chiếm cả hai, hiện nay cái tình huống này, hệ thống phòng ngự của núi Tiểu Quỳnh mới là công việc ưu tiên hàng đầu.

Lần này đạo nhân giấy thuận lợi chạy về từ trấn Lâm Hải, trở về quỹ đạo vẽ lên một cái hình nghiêng '8'.

Chờ hắn tìm được sư phụ nhà mình...

Ở cạnh gốc cây kia nghe được một trận tiếng ngáy rất có tiết tấu.

Đạo nhân giấy liếc mắt nhìn Trắc Cảm trạch, phát hiện không có ai dò xét chỗ này lại lục soát cặn kẽ xung quanh một trận.

Xác định chỗ này an toàn, đạo nhân giấy về tới trước gốc cây, thân hình lảo đảo lắc lư, miệng niệm 'Tiểu, tiểu, tiểu', hóa thành tướng mạo thật, một cái người giấy thật dầy...

Người giấy cõng lấy cái bao trống lên hai vai kia, lấy chiếc hộp vuông giơ lên đỉnh đầu, chạy tới gốc cây, phát ra một tiếng kêu 'Hây a', mang hộp gỗ kia ném ra ngoài, đập nhẹ vào gốc cây.

"Ừ?"

Tề Nguyên lão đạo đang ngủ say lập tức hóa thành một đoàn sương mù, tiếp đó vặn eo bẻ cổ đứng dậy, thấy bên chân mính có một hộp vuông.

"Sư phụ, cầm hộp trở về."

"Xong việc rồi?" Tề Nguyên cười nói, cất hộp gỗ vào trong tay áo đi về phía sơn môn.

Ý thức của Lý Trường Thọ lập tức trở về trong bản thể, không ngừng truyền thanh với sư phụ, nói về chuyện xảy ra trước đó.

Cũng chính là Luyện Khí sĩ Kim Ngao đảo đến môn phái luận đạo, mình và Ngao Ất luận bàn đắc thắng.

Tề Nguyên nghe thấy hối tiếc một trận, nói mình bỏ lỡ chuyện náo nhiệt như vậy...

"Sư phụ, chuyện sau này ra ngoài không vội," Lý Trường Thọ dặn dò, "Tiếp theo sư phụ cứ yên tâm bế quan tu hành, cố gắng tránh ra ngoài.

Lần trước luận đạo, môn nhân Tiệt giáo có tổng cộng ba trận chiến, tất cả đều bại, Vong Tình thượng nhân và đệ tử sợ là còn có rắc rối ở phía sau."

Tề Nguyên nhìn thấy sơn môn ở xa xa nhỏ giọng thì thầm hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì?

Tiệt giáo cũng tội gì bởi vì chuyện nhỏ này mà gây khó dễ với Nhân giáo ta."

Lý Trường Thọ truyền thanh nói: "Cũng không phải sợ Tiệt giáo mà là sợ có người dựa vào chuyện đó làm văn.

Bây giờ hai giáo Tiệt, Xiển va chạm ngày càng nhiều, nói không chừng sẽ có người muốn..."

"Muốn gì?"

"Mượn đao giết người."

Tề Nguyên lão đạo không nhịn được giật cả mình lại nói thầm: "Trường Thọ à, việc này có phải nhắc nhở với môn phái không?"

Lý Trường Thọ truyền thanh nói: "Sư phụ, chúng ta thấp cổ bé họng, vẫn nên yên lặng theo dõi diễn biến thì tốt hơn.

Hơn nữa đệ tử có thể nghĩ đến, trong môn phái nhiều cao nhân như vậy sao lại không nghĩ ra?"

"Cũng đúng."

Tề Nguyên ngẫm lại đúng là có đạo lý như vậy.

Ngay tại trong đan phòng, Lý Trường Thọ đang tĩnh tọa, tiên thức phát giác sư muội đang muốn vào trận, tiếp tục truyền thanh căn dặn sư phụ một câu: "Sư phụ ngài trở lại rồi hẵng nói chuyện này đi, đệ tử có một việc muốn báo cáo với sư phụ."

Nói xong Lý Trường Thọ đóng trận pháp vây bên ngoài, thả Linh Nga đi vào;

Nhưng tiên thức nhìn chằm chằm vào sư phụ vào sơn môn, lúc này mới hơi thở phảo ra.

Sư phụ tu vi quá nhỏ bé, ra ngoài nơm nớp lo sợ.

Lý Trường Thọ ngồi ở đó tinh tế tinh toán, một nhóm Ngao Ất đến môn phái trong chuyện luận bàn cuối cùng có thể bị người lợi dụng hay không.

Hắn ở trong trấn Lâm Hải nghe được không ít người đàm luận về việc này, mới có thể chú ý đến ảnh hưởng tiếp theo của chuyện này.

Tất nhiên, lúc này người bàn luận đều nói Vong Tình thượng thần lợi hai như thế nào, không ai nhắc đến đệ tử trẻ tuổi thích dùng động thổ đánh lén kia.

Cái này làm Lý Trường Thọ khá hài lòng.

Thật ra Lý Trường Thọ vẫn cảm thấy Phong Thần đại kiếp xảy ra do nhiều nhân tố bên trong, trong đó Tây Phương giáo chiếm tỉ lệ tương đối lớn.

Bởi vì từ kết quả của Phong Thần đại kiếp có thể thấy Tây Phương giáo cũng có được quá nhiều chỗ tốt.

Độ người, đoạt bảo, vớt sủng vật...

Vậy, tam giáo bởi vì Tam Thanh phân gia sinh ra một chút mẫu thuẫn vẫn luôn bị phóng đại, vẫn luôn có va chạm, có phải cũng nằm trong tính toán của hai vị Thánh nhân tây phương hay không?

Vấn đề này...

"Sư huynh huynh~"

Ngoài cửa đột nhiên truyền tới một tiếng kêu nũng nịu.

Sư muội lại tới, cứ cách một đoạn thời gian kiểu gì cũng sẽ làm cái loại chuyện không có ý nghĩa này.

Lý Trường Thọ theo tiếng kêu nhìn sang lập tức nhìn thấy trước đan phòng, Linh Nga giơ lên tay trái lên dùng váy dài tay áo lớn che đi khuôn mặt của nàng, từ từ đi vào trong đan phòng.

"Sư muội, ta đang suy nghĩ chính sự, muội làm sao vậy?" Lý Trường Thọ cười nói: "Là bị Bách Độc phong đốt mắt sao?"

"Sư huynh ngươi đáng ghét!"

Linh Nga khẽ cáu một tiếng, sau đó lại như là xấu hổ kèm theo e sợ tay nắm áo bào che mặt, lộ ra...

Lộ ra...

Một khuôn mặt trang điểm đậm kiều diễm ướt át, dán rất nhiều mảnh giấy làm thành nếp nhăn...

Nét mặt già nua.

Linh Nga thấy sư huynh biểu tình ngây người, trong lòng cười tự đắc hướng về phía trước yêu kiều cúi đầu một cái, cố ý làm giọng thô đi nói:

"Lão thân, hữu lễ."

Lý Trường Thọ há hốc mồm, ngồi trên bồ đoàn (đệm cói) bất động, cả người giống như hóa đá.

...

Nam Hải, trên một hoang đảo cách lục địa không đến trăm dặm, ba gã đạo nhân đang run rẩy quỳ gối trên đá ngầm, sắc mặt trắng bệch.

Ông ——

Một trận tiếng muỗi ở trong sóng biển càng phát ra rõ ràng hơn, ba người đều là tu vi Chân Tiên, nhưng mồ hôi lạnh trên trán không ngừng trượt xuống.

Đột nhiên, chỗ trống ở đây xuất hiện một đạo trận pháp, từng luồng từng luồng khí xám bay ở khắp nơi, trời đất xung quanh trở nên u ám.

Từng luồng huyết quang hội tụ ở bên cạnh hóa thành một bóng hình xinh đẹp mặc váy màu máu.

Nữ tử này đẹp có chút yêu mị, lớn lên quá mức diễm lệ, dáng vẻ cũng có chút khoa trương, cả người từ trong ra ngoài chỉ có bộ huyết bào này, chân trần đi tới trước mặt ba người.

Nàng vươn một ngón tay dài nhọn ra điểm ở trên trán một người chỉ là nhắm mắt hít nhẹ một hơi, khuôn mặt yêu mị xẹt qua một tia huyết quang...

Chân Tiên kia trong nháy mắt hóa thành cát bụi không kịp kêu dù là nửa tiếng, theo gió phiêu tán.

Nữ tử từ chóp mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, thưởng thức ngón tay thon dài, dùng giọng nói có chút khàn khàn mềm mại đáng yêu nói:

"Mùi vị này thật kém.

Ta để cho các ngươi ở Nam Hải điều tra cái gọi là chân thân Hải thần kia, các ngươi lại chỉ biết quỳ gối ở đây cầu bổn tọa tha mạng.

Thế nào, cảm thấy bổn tọa không đói bụng thì sẽ không ăn uống sao?"

Hai tên đạo nhân còn lại vội vàng cúi đầu, toàn thân run rẩy thở cũng không dám thở.