Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 124: Đây là, con đường gì vậy? (2)



Trước một bên nhà tranh, Hữu Cầm Huyền Nhã nghe vậy, lập tức đi về phía trước hai bước.

  Nàng nói: "Trường Thọ sư huynh nếu mệt mỏi, nghỉ ngơi là tốt, ta cũng không có chuyện gì gấp.

Chỉ là bế quan quá lâu, đang đi dạo trong môn, nên nghĩ đến việc tìm sư huynh nhiều chút chỉ giáo."

Lý Trường Thọ vái chào Hữu Cầm Huyền Nhã và hai người khác, "Ta có hơi lạnh lùng, vẫn xin tha thứ."

Từng người đáp lễ, Vương Kỳ và Lưu Nhạn Nhi liên tục nói không sao;

  Lưu Nhạn Nhi dường như đã nhìn ra điều gì, tươi cười càng thêm phần nghiền ngẫm.

Đôi tròng mắt của Hữu Cầm Huyền Nhã kia giờ phút này vô cùng sáng ngời, trên khuôn mặt luôn luôn thanh lãnh mỹ lệ, lại thêm một tia do dự.

Nhưng nàng rốt cuộc cũng không phải người xà nẹo, rất nhanh liền lấy ra một cái hộp gấm từ trong vòng tay của mình, đi về phía Lý Trường Thọ…

"Trường Thọ sư huynh, đây là lễ vật ta tặng ngươi."

Lý Trường Thọ run lên.

Hắn còn đang đợi Hữu Cầm Huyền Nhã giải thích vì sao tặng quà cho hắn, là có chuyện muốn nhờ, hay là muốn tự mình cảm tạ ân cứu mạng lúc trước…

Kết quả, Hữu Cầm Huyền Nhã chỉ một câu như vậy, đưa hộp gấm tới.

Bên trên gương mặt xinh đẹp như tiên ngọc, không tỳ vết chút nào của nàng cũng không có quá nhiều biểu cảm, nhưng chỗ sâu trong ánh mắt, lại cất giấu sự khẩn trương.

Lý Trường Thọ:…

  'Thôi, loại chuyện hảo cảm này lại cũng không thể trách nàng, còn có phần do Nguyệt lão bên kia mà.'

Nhưng hắn nhất định phải điều chỉnh mọi thứ trở lại như bình thường.

Đã vô tâm, thì cũng đừng làm cho em gái người ta có quá nhiều tưởng niệm, loại chuyện này này khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán.

"Đa tạ Hữu Cầm sư muội, " Lý Trường Thọ cười đáp lời, nhận lấy hộp gấm.

  Sau đó, hắn từ trong tay áo lấy ra một pháp khí cầu trấn áp linh thú con non, nói: "Nhất thời gấp gáp nên vẫn chưa chuẩn bị cái gì, cái này coi như là đáp lễ cho sư muội, mong rằng sư muội chớ có ghét bỏ."

"U... Vâng!"

Hữu Cầm Huyền Nhã khóe miệng có hơi giương, đem pháp khí cầu linh thú non nâng ở trong lòng bàn tay.

"Đa tạ Trường Thọ sư huynh."

Một bên, Linh Nga không chịu được gảy gảy khóe miệng, nhưng không có nói thêm cái gì.

Lý Trường Thọ bưng hộp gấm, chậm rãi nói:

"Năm đó cùng một nhóm Bắc Châu với Hữu Cầm sư muội, ta cũng đã thu hoạch được rất nhiều, sau này nếu trong lúc rảnh rỗi Hữu Cầm sư muội cũng có thể đến Tiểu Quỳnh phong ngồi một chút.

Ta và Linh Nga ở trong môn cũng không có mấy người bạn, trừ Vương Kỳ sư đệ, Nhạn Nhi sư tỷ, cũng chỉ còn các vị tiền bối cao nhân như Tửu Cửu sư thúc, Tửu Ô sư bá.

Hữu Cầm sư muội nếu không chê, hai sư huynh muội ta, đều có thể làm đồng môn, cũng là bạn tốt với Hữu Cầm sư muội."

Nghe nói lời ấy, Vương Kỳ và Lưu Nhạn Nhi lập tức hiểu cái gì đó, hai người đều không giải thích được.

Theo lý thuyết, có thể lọt được vào mắt xanh của Hữu Cầm Huyền Nhã, đối với Lý Trường Thọ nên nói là cơ duyên lớn lao và phúc khí mới đúng, tại sao lại quả quyết cự tuyệt như thế?

Vương Kỳ giật mình rõ ràng được, chắc hẳn là vì hai người tu vi không ngang nhau, Trường Thọ sư huynh cảm thấy kém vị Đại đệ tử - thủ tịch này quá nhiều, cho nên mới cự tuyệt… Có lẽ.

Mà đáy lòng Linh Nga thì là bất đắc dĩ.

Tính tình phiền phức này sư huynh nhà mình...

Mặc dù Linh Nga cũng rất vui, sư huynh có thể từ chối nữ Luyện Khí sĩ khác, nhất là người như Hữu Cầm Huyền Nhã.

Nhưng điều này cũng cho thấy, Linh Nga tự mình muốn bước vào lòng sư huynh, một bước mấu chốt bước ra từ trên bậc thang sư muội, cũng sẽ có trở lực rất lớn.

  “Sư huynh rốt cuộc, thích dạng nào nhỉ?”

Linh Nga ở bên một trận khó hiểu.

Nhưng mà, khiến mấy người đột nhiên không kịp đề phòng chính là, Hữu Cầm Huyền Nhã nghe một lời của Lý Trường Thọ, vậy mà.. nở nụ cười mỉm cười!

Ánh mắt nàng có hơi sống động, dù không có quá nhiều cảm xúc biểu lộ ra, nhưng lại làm cho người ta cũng có thể cảm giác được tâm trạng nàng vô cùng tốt;

Còn không phải loại cười giả vờ chống đỡ, mà hoàn toàn là phát ra từ nội tâm vui vẻ…

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ nhiều thêm một tia đỏ bừng, khiến Linh Nga là nữ Luyện Khí sĩ nhìn cũng phải tim đập thình thịch.

"Thật sao?"

Lời nói Hữu Cầm Huyền Nhã cũng thêm chút ngữ điệu.

Cả ngữ điệu, cũng rất vui vẻ…

"Tự nhiên, " Lý Trường Thọ cười gật gật đầu, đáy lòng thì buồn bực.

Bên trong lời nói của hắn ý tứ rõ ràng như vậy, Hữu Cầm nghe không hiểu?

Hữu Cầm Huyền Nhã lập tức chắp tay cúi đầu, chỉnh tiếng nói: "Sau này, xin sư huynh chỉ giáo nhiều hơn!

Cũng mời Linh Nga sư muội chỉ giáo nhiều hơn!

  Ta, nhất định sẽ tới thường xuyên!"

Hả?

Lòng Lý Trường Thọ chậm rãi xuất hiện mấy cái dấu hỏi.

Chờ chút, tình huống này, hắn có hơi khó hiểu…

  Bên kia, Vương Kỳ không chịu được gãi gãi cái ót, mặt Lưu Nhạn Nhi thì lộ vẻ không hiểu.

Ngược lại thì đáy long Linh Nga nổi sóng lớn, ánh mắt thậm chí còn lấp lóe, trong lòng nổi lên cảm giác đồng bệnh tương liên.

Này, hèn mọn như vậy sao?

Hữu Cầm sư tỷ thế mà… thế mà… làm bạn bè của sư huynh là được, không cầu cái khác sao?

  So sánh với vị sư tỷ này, mình thân sư muội ‘gần quan được ban lộc’ không với được trăng thật sự là…

Quá hạnh phúc…

"Sư tỷ, " Linh Nga đi về phía trước hai bước, vái chào làm lễ đáp ơn với Hữu Cầm Huyền Nhã, "Sau này xin ngài chỉ điểm nhiều hơn!"

Lý Trường Thọ không chịu được nghêng ngả phía dưới;

  Hai người này sao còn trực tiếp bái chào rồi? Độc tính lây bệnh còn được sao!

"Ừm, " Hữu Cầm Huyền Nhã mỉm cười gật đầu, trong mắt có quang mang lóe lên.

Nàng nhìn Lý Trường Thọ sắc mặt có hơi kém, vội nói: "Trường Thọ sư huynh vẫn xin nghỉ ngơi cho thật tốt, đợi Huyền Nhã lần sau xuất quan lại tới thăm sư huynh.

Chuyện luyện đan tu hành, xin đừng nên miễn cưỡng bản thân.

Linh Nga sư muội cũng thế…

Vậy, ta cáo từ trước."

"Sư tỷ đi thong thả, thường tới chơi nha."

"Ừm, nhất định!"

  Hữu Cầm Huyền Nhã với Vương Kỳ, Lưu Nhạn Nhi cáo biệt, cưỡi mây bay đi, phảng phất như lọn tóc theo gió bay múa cũng hoạt bát hơn rất nhiều.

Mà Vương Kỳ và Lưu Nhạn Nhi thì bị kích thích quá lớn, cũng thuận thế cáo từ rời đi.

Nhìn chăm chú bóng lưng ba người rời đi theo hai phương hướng, Lý Trường Thọ nhíu mày.

Hắn thật sự là, đoán không được con đường có độc…

  Vừa rồi chưa nói rõ ràng sao?

Về sau làm đồng môn và hảo hữu, không phải là ý từ chối tình cảm sao?

Cái này....

Cái này là độc tận xương tủy rồi!

  "Sư huynh thối, lễ vật của ta đâu!"

Lý Trường Thọ từ trong tay áo cầm một pháp khí cầu chứa linh thú con khác ra, đưa cho sư muội, đứng tại đó hoài nghi cuộc đời thần tiên.

Linh Nga tán thán nói: "Hữu Cầm sư tỷ thật là đẹp, tu vi cũng thật cao."

"A, ha ha, " Lý Trường Thọ chán nản thở dài, đối với Hữu Cầm Huyền Nhã cảm thấy vô lực, "Có thể không cao sao?

  Với tính tình này của nàng, đời này đoán chừng sẽ không gặp phải tâm ma."

Linh Nga lập tức không hiểu cho lắm, "Dạ? Tại sao vậy? Chẳng phải đã nói, đạo tâm bất ổn, ma chướng lúc nào cũng có khả năng xuất hiện sao?"

Lý Trường Thọ ngửa đầu nhìn trời, chi tiết cũng không đáp được.

"Số mệnh mà, có lẽ vậy."

Bên cạnh, Linh Nga đã bắt đầu giải phong cho pháp khí cầu, rất nhanh liền tán thưởng, ôm con linh thú non ra ngoài.

"Oa! Thật đáng yêu!

Đây là… Truy Mệnh Bách Xỉ Phệ Kim thú non sao? Cảm tạ sư huynh!" (dịch thuần Việt: thú ăn kim loại – có trăm cái răng – truy tìm sinh mệnh)

"Ừm, ngươi thích thì tốt."