Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 107: Thủ đồ ma giáo thật khó làm (2)



Một ngàn năm nay, trong những tiên tông này tổng cộng thành ba trăm sáu mươi hai đôi giai ngẫu."

Huyền Đô đại pháp sư hơi gật đầu, thanh âm ôn hòa nói: "Ừm, không tệ, có bao nhiêu người mới sinh ra?"

"Điều này... Ngài phải đi Địa phủ bên kia tra danh sách, bên này chúng ta chỉ để ý nhân duyên."

Huyền Đô nhịn không được cười lên, lúc hắn cười hay nheo mắt lại, nụ cười cũng có chút ấm áp.

"Tự nhiên lại quên chuyện này, Nguyệt lão chớ trách.

Ai, lão sư thật sự cho ta một nan đề, muốn để Nhân giáo hưng thịnh nhưng lại không cho ta thu đệ tử..."

Huyền Đô chắp tay sau lưng cảm khái một tiếng, ánh mắt đảo qua, "Cũng chỉ có thể ra hạ sách này.

Nguyệt lão có thể lấy nhân duyên sắp thành đến không để ta xem có bao nhiêu."

"Vâng, Đại pháp sư ngài chờ một lát."

Bồn cây trong tay Nguyệt lão lại lung lay, rất nhanh liền có vài chục cái tượng đất bay về một cái trận phía trước, khoảng cách giữa các tượng đất có sự khác biệt tùy theo quan hệ gần xa của từng người và độ cao thấp khả năng thành duyên.

Trên người mỗi một cái tượng đất đều có một đầu hoặc hai đầu dây đỏ, nhiều thì sẽ có ba bốn đầu dây nhưng cũng sẽ không có quá nhiều.

Có ân tình dài, dây đỏ sẽ lâu một chút;

Có ân tình ngắn, dây đỏ cũng sẽ ngắn một chút.

Rất nhanh, ánh mắt của Huyền Độ đại sư bị thu hút bởi bốn cái tượng đất đứng chung một chỗ, tiến lên trước hai bước, nhìn ba chữ Độ Tiên môn dưới bốn cái tượng đất.

Nguyệt lão ở bên cạnh cười nói: "Đây là Tam Tinh Củng Nguyệt thế, thật là có phúc."

Huyền Đô đại pháp sư hơi gật đầu, nhìn chằm chằm ra ngoài một hồi.

Ba tượng đất quần dài tóc mây kia vây quanh một cái tượng đất tóc dài mặc trường bào ở bên cạnh, dây đỏ của ba tượng đất đều có chiều hướng đưa ra ngoài nhưng cái tượng đất ở chính giữa kia...

Ừ...

Huyền Đô pháp sư cau mày nói: "Hắn sao vậy, ngắn như vậy?"

"Cái này?"

Nguyệt lão vươn nửa người lên trước nhìn chằm chằm tượng đất nam nhân kia nhìn ra ngoài một hồi, vội nói:

"Đúng là hơi ngắn một chút, nhưng vẫn là có.

Đại pháp sư ngài xem, trên cổ tay và trên cổ chân hắn đều có một ít tơ hồng, chỉ là dây đỏ mới chỉ có cái đầu sợi...

Có vài người giống như vậy, cái vị hiền tài Nhân giáo này chắc là lòng tu đạo, không nghĩ tới chuyện thế sự."

"Thật lãng phí." Huyền Đô nhìn xung quanh tượng đất này ba đạo dây đỏ tung bay, cười nói: "Nguyệt lão có thể giúp hắn làm dây đỏ kéo dài ra một chút không, làm dây đỏ của hắn nối với đầu của ba dây đỏ khác?"

"Điều này, đương nhiên là có thể nhưng Đại pháp sư, chúng ta chỉ có thể hỗ trợ, không nên dùng sức mạnh thay đổi..."

"Trong lúc thuận theo tự nhiên kết hợp với tăng thêm một chút trợ lực."

"Ai, vậy để tiểu thần làm."

Nguyệt lão lập tức nâng chậu cây Tương Tư lên, nhẹ nhàng điểm nhẹ một chút lên tượng đất.

Cùng lúc đó, Đông Thắng thần châu Độ Tiên môn, trong đan phòng trên núi Tiểu Quỳnh.

Lý Trường Thọ vừa tắm rửa xong đang phát sầu vì lò luyện đan mới, trong lòng đột nhiên nổi lên một số hình anh không thích hợp cho thiếu nhi.

"Ừ?"

Lý Trường Thọ khẽ cười một tiếng, trong nháy mắt đuổi đi hình ảnh trong lòng.

Điện Nguyệt Lão hậu điện, cây Tương Tư từ từ đốt đi cái tượng đất trống rỗng kia...

Lui một bước.

"Hở?"

Nguyệt lão nhướng mày, đổi phương hướng nâng bồn cảnh cây Tương Tư kia tiếp tục đâm một cái.

Núi Tiểu Quỳnh trong đan phòng, trong lòng Lý Trường Thọ lại xuất hiện một vài hình ảnh, cũng đều tư thế trước sau kết hợp, ví dụ như tiểu sư thúc mặc quần áo thủy thủ, tiểu sư muội mặc quần áo học sinh, còn có...

Ách, tại sao mình sẽ tưởng tượng hình ảnh Hữu Độc mặc quần áo cơ giáp?

"Đạo tâm phải cố, huyễn không thể gãy."

Hình ảnh trong lòng tan biến trong nháy mắt, Lý Trường Thọ lắc đầu tiếp tục suy nghĩ chuyện lò luyện đan mới.

Trọng điện Nguyệt lão, cây Tương Tư đánh tới, cái tượng đất kia lắc nhẹ một cái về bên trái.

"Này! Ta liền!"

Nguyệt lão trừng mắt, nắm lấy cây Tương Tư đổi cái phương hướng nữa, điểm về phía tượng đất, lần này tượng đất... Lộn ngược ra sau một cái, linh hoạt tránh khỏi.

"Ha ha ha!"

Huyền Đô đại pháp sư ở bên cạnh không nhịn được cười ra tiếng.

Sắc mặt Nguyệt lão lập tức có hơi khó coi, hắn lại bêu xấu ở trước mặt Đại pháp sư, còn là một chuyện nhỏ cỏn con như vậy!

"Đại!"

Nguyệt lão sờ sờ cây Tương Tự, bên trong cây Tương Tư bánh trướng ra, cành lá mỗi cây công kích mạnh về phía tượng đất.

Trên đất Lý Trường Thọ nhướng mày, trong lòng lại hiện ra một cái lò luyện đan thật xinh đẹp, lò luyện đan mở ra, mấy bóng hình xinh đẹp bay tới...

Lý Trường Thọ trực tiếp ngồi xếp bằng xuống, dứt khoát bắt đầu đọc Tĩnh Tâm Ngưng Khí chú;

Nói đùa, đời trước hắn chưa thấy qua cái gì?

Khả năng là sau khi mình thành tiên tâm cảnh bất ổn, đến mức mà luôn nghĩ đến những thứ không nên có này.

Vui vẻ nhất thời thì có lợi ích gì?

Ít nhất trước khi trường sinh mà suy nghĩ thêm chuyện này! Đó mới là vô cùng không biết xấu hổ không biết thẹn!

Không đúng, trường sinh không nhất định có thể tự vệ... Vẫn là không thể chọc vào loại nhân duyên này, kết quả có cũng được mà không có cũng không sao.

Lý Trường Thọ khẽ quát một tiếng: "Tĩnh!"

Trong điện Nguyệt lão, tượng đất lập tức làm ra một loạt phản ứng.

Lui về phía sau.

Né tránh...

Lật nhảy...

Nhảy sang trái phải...

Xoay vòng...

Mặc cho cây Tương Tư kia cành cây đầy trời quật đến, ngay cả mảnh lá cũng không dính vào người.

Nguyệt lão gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, thiếu chút nữa tức đến khí tức nghịch trào ra;

Đại pháp sư ở một bên cười nói: "Ta tới giúp Nguyệt lão một tay."

Lập tức, tay trái hắn nổi lên ánh sao, lòng bàn tay kẹp theo âm dương, chộp về phía tượng đất ở xa xa.

Nguyệt lão trừng mắt, vừa muốn hô to 'Không thể' lại trễ mất nửa giây, Đại pháp sư đã nắm được cánh tay trái của tượng đất.

Nhưng...

Két!

Cánh tay trái của tượng đất trong nháy mắt bị đứt, thân thể linh hoạt nhảy ra ngoài, sau khi dừng hẳn còn bày ra bộ dạng 'Ngươi qua đây đi'.

Toàn bộ hình ảnh tĩnh mịch lại.

"Đại pháp sư... Không thể, không thể làm mạnh..."

"Khục, cái đồ chơi này, có thể bổ sung không?"

"Có thể thì có thể chỉ là cực kỳ tốn thời gian, còn may trên cánh tay của hắn vốn không có dây đỏ, như vậy tu bổ cũng dễ hơn một chút..."

"Vậy làm phiền Nguyệt lão.

Cái đó, Nguyệt lão ngươi làm việc đi, một thời gian ngắn nữa ta lại tới, mang cho ngươi chút đan dược lão Quân luyện chế ra...

Tiểu tử này chú ý nhiều một chút, làm phiền làm phiền."

Nói xong, Huyền Đô đại pháp sư vội vàng cái chào một cái, quay người đi, hai bước đã biến mất không thấy đâu, lưu lại Nguyệt lão một người ở đó với một trận lộn xộn.

Trước đó một lát, trong đan phòng Độ Tiên môn.

Lý Trường Thọ gắt gao nhíu mày, trong lòng có thể nói là hình ảnh bậy bạ mọc lên như mây.

Hắn lắc đầu bất đắc dĩ, đưa tay mò vào trong lòng, trong bảo túi thứ sáu chữ Địa lấy ra một con át chủ bài để mình tĩnh tâm bình khí.

Một bản vẽ trục, mở ra liếc nhìn, bên trong vẽ một loạt bức tranh tinh xảo, một bà lão phấn trang nồng nặc, mặc nghê thường....

Lý Trường Thọ nhìn kỹ, trong miệng lẩm bẩm: "Cảm tình chân chính, không chỉ là tham mộ dung nhan của nàng khi còn trẻ mà còn phải tiếp nhận sau khi nàng già đi lải nhải.

Trong nháy mắt, những hình ảnh trong lòng dần dần vỡ vụn, an tâm lại.

"Nhưng mà, tu tiên thì làm gì có lão?"

Hắn cười tự đắc một tiếng, đem cái《 Bách Mỹ Lão Hậu Đồ 》trân quý này cất đi, tâm tư lập tức an bình hơn rất nhiều.

Nam nhân, nên hung ác đối với chính mình một chút.

Lại nói, chính mình trong lúc vô tình sẽ nghĩ tới sư muội và tiểu sư thúc thì cũng thôi đi, vì sao lại nghĩ đến Hữu Độc?

Sách, có độc.